Sau trận "hành hung" của Otis, dưới sự trấn an dịu dàng của nó cùng với sợ hãi trong lòng đan xen, Kiều Thất Tịch thật sự mỏi mệt mà ngủ thiếp đi.
Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, trong lòng cậu thật sự không bình tĩnh nỗi.
Từ trước đến nay đã thói quen tiếp nhận sự che chở cẩn thận tỉ mỉ của Otis khiến Kiều Thất Tịch suýt chút nữa đã quên thên phận thật sự của nó – một vị vương giả thiên tính độc lai độc vãng của vùng băng giá.
Sức chiến đấu là không thể khiến người nghi ngờ, từ trong xương đã có tính hung tàn.
Gấu bắc cực đực ra tay tấn công gấu bắc cực con không chỉ là bởi đói khát mà còn có một nguyên nhân rõ ràng khác. Chúng nó trời sinh đã biết bóp chết tất cả những kẻ có lực uy hiếp và có khả năng cạnh tranh với chúng, cho dù đó là một con gấu bắc cực con còn chưa kịp trưởng thành.
Đây là bản năng của dã thú, đã in sâu vào trong ý thức và di truyền qua từng thế hệ.
Giống như mèo con còn chưa mở mắt đã biết tìm mèo mẹ để bú sữa. Có một cách nói khác, đó chính là ký ức di truyền, gần như vừa mới sinh ra đã có sẵn, khó có thể xóa bỏ được.
Một tiếng gầm tràn đầy lực xuyên thấu của Otis không chỉ suýt tí nữa dọa Kiều Thất Tịch đái ra quần mà còn nhắc nhở cậu một thứ: Bản thân cậu là một con gấu bắc cực đực, đối thủ cạnh tranh tương lai của Otis.
Đây không phải là không biết tự lượng sức mình, mà là sự thật.
Ở trong mắt Otis, cậu chính là một con gấu đối địch với nó, tranh dành tài nguyên sinh tồn và sinh sôi. Nó vẫn chưa cắn chết cậu, ngược lại còn nuôi cậu, vốn dĩ là một chuyện khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng sự "khác thường" này còn có thể kéo dài bao lâu?
Không thể không nói, phương hướng phỏng đoán của Kiều Thất Tịch là đúng. Ý nghĩ của cậu giống với đại đa số các nhân viên nghiên cứu. Mọi người đều cho rằng bước ngoặt cho cuộc tình hữu nghị "không chủ lưu" này sẽ là kỳ động dục đầu tiên của Otis.
Mùa hạ đến mùa xuân, đã không xa.
Có lẽ chưa đến nửa năm sau thì Otis sẽ phát hiện bản thân đã làm một cọc sinh ý lỗ vốn, nuôi một con gấu bắc cực đực vô tích sự lại còn có thể đè ép không gian sinh tồn của bản thân, sau đó nổi giận đá cậu ra khỏi nhà.
Hoặc là trước khi đuổi ra khỏi nhà còn sẽ đánh một trận.
"..."
Cái này.. hơi sợ á.
Nhóc gấu bé con ngày hôm nay nơm nớp dựa vào lồng ngực Otis ngủ, là một chú nhóc gấu mang đầy tâm sự trong lòng.
Bởi vì tiếng rống đinh tai nhức óc kia, Kiều Thất Tịch cảm thấy quan hệ giữa cậu và Otis đã xuất hiện vết nứt không thể né tránh.
Nói sao nhỉ, kiểu như bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, Otis là đối thủ cạnh tranh khi cậu lớn lên. Cậu cần phải đề phòng lúc Otis hoàn toàn tỉnh ngộ, đập chết chính mình.
Chỉ nghĩ một chút đã thấy ngược tâm quá trời.
Quân vương và thần tử thời cổ đại không phải là giống như vậy sao?
Quá ngược.
Kiều Thất Tịch nghĩ nghĩ, đã ngủ rồi.
Một lần nữa tỉnh lại đã là lúc mặt trời chiếu khắp mọi nơi. Gió biển vẫn mang theo nhiệt độ, gấu mẹ và gấu con nhà hàng xóm không biết đã đi đâu.
Bên người không có bóng dáng Otis.
Đúng vậy, chỉ có một mình cậu, một con gấu nằm trơ trọi dưới bóng cây, độc thủ địa bàn nghỉ ngơi.
Đây là điều rất ít khi xảy ra. Xem đi, mới xa cách một cái là đã phải chịu thất sủng rồi, kế tiếp khẳng định là bị đuổi ra khỏi nhà.
Kiều Thất Tịch quét mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm bé Vàng của mình, đó có lẽ là tài sản riêng duy nhất của bản thân có thể mang đi được.
Tìm được bé Vàng, cậu thở dài nhẹ nhõm.
Trong quá trình tìm thùng vàng nhỏ, Kiều Thất Tịch thấy được thân ảnh của Otis. Nó đang ngồi trên mặt biển canh chừng, yên lặng chờ đợi con mồi. Hóa ra Otis đang đi săn.
Nhìn thấy thân hình khổng lồ của đối phương làm Kiều Thất Tịch có một tia an tâm.
Nhưng mà như vậy là không được!
Kiều Thất Tịch nhìn bóng dáng Otis hơi thất thần, nhíu mày lại, haiz, thật ra cậu không muốn ỷ lại Otis đâu, hơn nữa, cậu là một con giả gấu cực kỳ dễ giận.
Ngày hôm qua chỉ lo sợ hãi, quên mất tức giận rồi.
Hiện tại nhớ lại, Kiều Thất Tịch rất khó chịu!
Otis làm sao có thể rống cậu như vậy, còn hung dữ như thế, rất chân thật, bây giờ nhớ lại vẫn còn sợ hãi ở trong lòng.
Nhóc gấu cực kỳ tức giận, nằm nghiêng dưới bóng cây, ôm bàn chân của mình nghiêm túc nghĩ, chính mình có thể tồn tại nếu rời đi Otis sao?
Tỷ lệ đơn độc vượt qua mùa đông là bao nhiêu?
Vỗ vỗ cái bụng mập của mình, Kiều Thất Tịch cảm thấy có khả năng.
Ngày tháng đi theo Otis tuy rằng an nhàn, nhưng không có lợi với sự trưởng thành của mình. Nếu muốn thành gấu trên gấu sớm thì cần phải đi ra ngoài rèn luyện, đó là một lựa chọn không tệ.
Đương nhiên, Kiều Thất Tịch vẫn phải thừa nhận đột nhiên hứng khởi muốn rời nhà, một phần lý do cũng là vì tâm tình keo kiệt bủn xỉn hơn nữa cố làm ra vẻ của mình.
Một người có tư tưởng và trí tuệ như mình rốt cuộc không thể từ đầu đến cuối đều dựa vào bản năng sinh tồn của Otis. Đối với cậu không công bằng, tình cảm của động vật rất khó nắm bắt, đối với Otis cũng không công bằng, vốn dĩ nó không có nghĩa vụ chịu đựng kỳ vọng của cậu.
Nếu tách ra đã là chuyện sớm hay muộn, là số mệnh đã định trước giữa mình và Otis, chi bằng thừa dịp chuyện này, máu nóng lên não, một đao chém đứt!
Ok, quyết định cứ như vậy mà làm, Kiều Thất Tịch hít sâu một hơi nghĩ thầm.
Tạm biệt Otis, hôm nay tôi sẽ rời đi, cùng với thùng nhỏ của mình.
Nhóc gấu bắc cực không có nhiều lời nói tàn nhẫn, buông ra bàn chân chính mình trong lúc bất tri bất giác đã gặm ướt, lăn lóc bò lên, đi ngậm lấy bé Vàng của bản thân.
Gió biển và sóng biển tạo nên tạp âm, vậy mà lại giúp tăng thêm xác suất thành công chuồn êm của nhóc gấu bắc cực.
Vì để không làm quấy rầy đến Otis, Kiều Thất Tịch sử dụng cách mà mình từng áp dụng lúc đi săn. Móng vuốt nhẹ nhàng, hạ độ tồn tại của chính mình đến thấp nhất, ngậm lên bé Vàng không một tiếng động, nhẹ nhẹ nhàng nhàng hướng..
Ây, phương hướng rời đi vẫn chưa từng xác định.
Kiều Thất Tịch nâng lên cái đầu tròn tròn, đón gió nhìn sang đầu vịnh, ừm, cậu muốn đi qua bờ bên kia, sau đó cao chạy xa bay, chỉ là diện tích cửa biển hơi rộng lớn, bơi qua sẽ rất mất sức.
Thượng nguồn dòng nước thì sao?
Phương hướng kia đi thông vào đất liền, độ rộng của vịnh cũng hẹp đi, bơi qua sẽ không tốn quá nhiều sức. Nhưng mà nguy hiểm của nội địa cũng không thể xem thường, nhóc gấu bắc cực không có sức chiến đấu có khả năng sẽ gặp phải bất trắc.
Cân nhắc lại cân nhắc, Kiều Thất Tịch quyết định quay lại với khu vực cửa biển, nhưng như vậy sẽ có khả năng gặp phải gấu mẹ và gấu con, cũng không biết một mình đi qua dưới mí mắt nó có thể bị đánh hay không.
Chỉ là trên đời làm gì có phương pháp nào hoàn mĩ, cứ tiến tới là được.
Nhóc gấu bắc cực ngậm thùng vàng nhỏ, rón ra rón rén đi rồi.
Lúc này, đôi mắt tròn tròn lại sắc bén bình tĩnh của Otis đang chuyên chú nhìn chằm chằm mặt biển không hề giao động, chính xác hơn là dán mắt lên những con cá voi trắng đang bơi qua bơi lại trong nước.
Khác với nhóc gấu bắc cực mới nắm chắc 80% đã lỗ mãng hành động, nó đã thói quen nắm chắc 100% thành công mới ra tay, chỉ có như vậy mới tiết kiệm được thời gian và sức lực.
Hơn nữa, bữa ăn no cuối cùng cách đây không lâu, thật ra Otis vẫn không đói lắm. Nó chỉ là lo lắng nhóc gấu đói bụng, cho nên thừa dịp cậu đang ngủ thì đi ra săn một con.
Otis, bản tính đơn giản không có quá nhiều cảm xúc, làm thế nào cũng sẽ không ngờ đến được nhóc gấu nó nhặt về sẽ nhân cơ hội nó đang đi săn, không một tiếng chào hỏi đã rời đi.
Trong quá trình bắt cá voi trắng, tất cả lực chú ý của Otis đều sẽ dành cho mặt biển, trừ phi phía sau xuất hiện động tĩnh khác thường, còn không thì nó sẽ không dễ dàng phân tán tinh thần.
Được lợi từ lực chuyên tâm của Otis, Kiều Thất Tịch rón ra rón rén rời đi khỏi phạm vi tầm nhìn của gấu bắc cực, sau đó ở trên đường quả nhiên thấy gấu mẹ và gấu con của nó.
Nhưng mà nó làm như không thấy cậu, chẳng phản ứng gì.
Như vậy thì quá tốt rồi.
Kiều Thất Tịch nhảy chân sáo dọc theo bờ biển đi tiếp. Vào lúc này, cậu cảm giác tự do đang ở phía trước vẫy tay chào đón chính mình, đất trời bao la vì cậu hát vang, ngay cả cỏ dại ven đường cũng phảng phất khom lưng kính chào vì lòng dũng cảm của cậu.
Gió đang thổi, trong lòng nhảy nhót.
Ánh mặt trời đẹp như thế.
* * *
Rầm!
Trên mặt biển vốn đã không còn bình tĩnh bắn lên bọt nước, một bóng hình khổng lồ màu trắng vô cùng nhanh chóng linh hoạt nhảy vào trong nước.
Đàn cá voi trong biển hoảng sợ cuống cuồng, tán loạn khắp nơi.
Trong đó chỉ có duy nhất một con cá voi trắng là mục tiêu của Otis, còn lại cho dù là đụng vào bên người nó, nó cũng không dành cho bất cứ ánh mắt nào, bởi vì nó nhất định phải bắt được con cá voi trắng mà mình đã xem trọng, không cần phải phân tâm đi bắt giữ những con cá khác làm gì.
Khác với Kiều Thất Tịch mỗi lần nhảy vào biển đều phải nhắm mắt, Otis không làm vậy, cho nên mỗi lần đi săn về, tròng mắt của nó sẽ hơi ửng đỏ.
Muốn giảm bớt thưởng tổn của biển dành cho đôi mắt, chỉ có một biện pháp hiệu quả nhất, đó là nâng cao tỷ lệ xác xuất thành công.
Otis trời sinh liền đã hiểu điều này.
Sau 4 tuổi, tỷ lệ săn cá voi trắng bị thất bại của Otis rất thấp, nhưng hôm nay nó đã không thành công.
Thân hình khổng lồ của gấu bắc cực trồi lên từ trong nước biển, ầm một tiếng lao ra khỏi mặt nước, sau đó nhanh chóng rũ sạch nước trên đầu.
Từ trên biểu tình và trong ánh mắt không thể nhìn ra được tâm tình của Otis sau một cuộc đi săn thất bại là gì, nhưng có thể từ cái quay đầu nhìn chăm chú vào mặt biển của nó để dễ dàng đoán được, nó không cam lòng lại bất đắc dĩ.
Có lẽ vẫn là hơi sốt ruột một ít, muốn nhanh chóng bắt được một con cá voi trắng đem về cho nhóc gấu bắc cực còn đang ngủ say kia.
Otis lên bờ, bộ lông ướt nhẹp dán sát thân thể cường tráng, ánh mặt trời rọi sáng khiến đồng tử của nó không tự chủ được mà co rút lại, từ tròn trịa biến thành bầu dục.
Nó vươn đầu lưỡi liếm liếm nước biển bên mép, tính toán đổi một vị trí khác tiếp tục đi săn.
Trước đó, chàng gấu bắc cực có tính kiên nhẫn này, một bên dẫm lên những tảng đá trong nước biển, chậm rãi di chuyển, một bên ngẩng đầu nhìn về bóng cây phía bờ biển.
Sau đó, đôi mắt nó mở to một chút, đồng thời còn mang theo vẻ mờ mịt.
Danh Sách Chương: