Quách Vị nằm trên giường cầm điện thoại, toàn thân cứng còng.
Nguyễn Diệc Vân không hề hay biết về sự hoảng loạn của cậu, tin nhắn gửi tới vẫn tràn trề niềm vui.
“Chồng đang làm gì đó? Tiện điện thoại không?”
Quách Vị bị lời âu yếm đâm thẳng tim. Bấy giờ những tiếng gọi ngọt ngào và trìu mến của Nguyễn Diệc Vân vẫn nhảy liên tục trong khung chat: “Chồng yêu chồng yêu chồng yêu chồng yêu chồng yêu.”
Tiếc là suy nghĩ tự gạt bản thân không tiếp thêm được can đảm. Cậu buồn bã nghĩ, không biết mình còn được hưởng thụ xưng hô êm tai như thế bao lâu nữa đây.
Thấy cậu không phản ứng, Nguyễn Diệc Vân lại nhắn sang.
– Đang bận à?
Quách Vị vội trả lời.
– Rảnh! Được chứ!
Vừa nhấn gửi đi, chuông điện thoại đã vang.
“Lúc làm kiểm tra anh lo lắm, không ngờ kết quả lại tốt như vậy, bác sĩ nói anh là bệnh nhân phân hóa thuận lợi nhất ông ấy từng gặp!”
Niềm vui trong Nguyễn Diệc Vân lan tỏa qua từng câu chữ. Dù kết quả khiến Quách Vị hơi sầu, nhưng cậu cũng vui thay cho Nguyễn Diệc Vân.
Phân hóa thuận lợi nghĩa là Nguyễn Diệc Vân đang rất khỏe, bớt đi phần nào đau đớn, đây tất nhiên là một việc đáng mừng.
“Tốt quá.” Cảm thán xong, cậu thuận miệng hỏi, “Có công sức của em nhỉ? Chẳng phải anh nói em có thể đẩy nhanh thời gian phân hóa của anh sao?”
Ngữ điệu của cậu mang đôi phần đắc chí, Nguyễn Diệc Vân nghe thế bật cười.
“Đúng, nhờ em cả đó, may mà có em, em tốt quá đi.”
“Hê hê.” Quách Vị gãi ót, “Rất vinh hạnh được phục vụ anh!”
“Nếu đã vậy… hay phục vụ chu đáo hơn nhé?” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Lâu rồi chúng ta không ở riêng với nhau.”
Hôm qua họ mới gặp. Hai người ăn trưa xong thì tản bộ trong rừng cây nhỏ gần căn tin, còn hôn tạm biệt nữa.
Nhưng đối với Nguyễn Diệc Vân, việc này không được xem là “ở riêng với nhau”. Tình cảm dần đậm sâu tiếp xúc dần thân mật, họ cũng trở nên tham lam hơn, cũng nhiều khát khao hơn.
Quách Vị lăn một vòng trên giường, châm chước thật lâu mới nói với tâm trạng nặng nề: “Nhưng em chỉ nghỉ ngơi một lát là phải học tiếp rồi.”
“Em đang ở ký túc xá à?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Vâng.” Quách Vị gật đầu, “Sáng mới thi xong một môn, hôm sau còn một môn nữa cần ôn tập.”
“Hôm qua em nói ở trong phòng học dễ bị sao nhãng mà.” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Thua, khó chiếm chỗ trong phòng tự học lắm.” Quách Vị than thở, “Ai cũng tranh giành, mấy chỗ trống thì chất đầy đồ. Em không muốn xung đột với người khác, đành về phòng thôi.”
“… Rõ ràng có lựa chọn tốt hơn.” Nguyễn Diệc Vân rủ, “Vừa yên tĩnh vừa không ai làm phiền.”
“Anh đang nói thư viện sao?” Quách Vị hỏi, “Chỗ ngồi ở thư viện còn khó hơn nữa, không có cửa cho em luôn.”
“Ngốc à.” Nguyễn Diệc Vân bật cười, “Tới nhà anh nè.”
Quách Vị sửng sốt.
“Yên tĩnh, rộng rãi, có điều hòa, không bị làm phiền.” Nguyễn Diệc Vân nói tiếp, “Mệt cứ nghỉ ngơi, đói thì anh nấu bữa khuya cho em. Hoàn mỹ biết mấy?”
Nghe có vẻ hay. Nguyễn Diệc Vân không biết rằng mấy hôm trước Quách Vị đã nghĩ tới phương án này rồi. Sở dĩ cuối cùng cậu lặng lẽ bác bỏ là do cậu lo mình sang đó sẽ không còn hiệu suất nữa.
Bản thân Nguyễn Diệc Vân cũng thừa nhận mỗi lần ở riêng với cậu đều sẽ trở nên xúc động. Cậu đâu phải người cứng rắn gì, không đủ tự tin mình có thể từ chối dứt khoát trong trường hợp đó, chuyên tâm học hành.
Kỳ thi đã gần kề, hoàn cảnh không cho phép cậu đắm chìm trong sự cám dỗ của sắc đẹp.
“Sao im lặng thế? Phương án này không tốt à?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
Quách Vị đỏ mặt trả lời: “Không được đâu, anh không uống thuốc, sẽ ảnh hưởng em.”
Nguyễn Diệc Vân im lặng.
Hai người cầm điện thoại không nói gì, một lát sau Quách Vị loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ phát ra từ tai nghe.
“Không đâu.” Lần nữa lên tiếng, giọng điệu Nguyễn Diệc Vân đã trở nên điềm đạm, mang chút ý cười, “Anh đảm bảo.”
Dứt lời thấy Quách Vị vẫn do dự chưa đồng ý ngay, y lại bảo: “Được ở cùng mái nhà với em, anh đã mãn nguyện rồi. Anh cũng phải thi, cũng cần học bài mà. Dạo trước vắng tiết nhiều quá, bài tập chồng chất làm không kịp, anh đang tranh thủ làm cho xong.”
Thế là Quách Vị lung lay.
“Vậy… vậy em…”
“Tới đây nè.” Nguyễn Diệc Vân bảo, “Chúng ta cùng học bài.”
Quách Vị gật đầu: “Được!”
Quách Vị đeo cặp lần nữa bước vào nhà Nguyễn Diệc Vân với cõi lòng thấp thỏm.
Cửa vừa đóng, tất nhiên mở đầu sẽ phải hôn trước rồi.
Khi Quách Vị do dự có nên hô dừng hay không, Nguyễn Diệc Vân đã chủ động thả cậu ra, nắm tay cậu lắc lư.
“Hai chọn một, em muốn ở phòng ngủ hay phòng khách?” Y hỏi.
Trong đầu Quách Vị chợt nhảy ra một đống hình ảnh nhạy cảm: “Hả? Để, để làm gì?”
“Học đó.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Chúng ta mỗi người một phòng, vậy sẽ không ảnh hưởng nhau.”
“…”
Quách Vị hổ thẹn cúi đầu: “Em sao cũng được.”
Cuối cùng cậu chọn phòng khách.
Lần trước cậu và Nguyễn Diệc Vân ở trong phòng ngủ làm mấy chuyện xấu hổ. Lo rằng mình thấy giường sẽ nghĩ vẩn vơ, mất tập trung.
Phòng khách không có bàn học, nhưng có bàn ăn. Bên cạnh còn có sofa, mệt rồi thì sang đó dựa.
Nguyễn Diệc Vân tìm dây mạng cho cậu để tiện dùng laptop. Khi cậu xếp sách vở tài liệu học xong, Nguyễn Diệc Vân cũng nhanh chóng về phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Sau đó cả ngôi nhà trở nên tĩnh lặng.
Quả là nơi thích hợp học tập, Quách Vị nghĩ bụng.
Ở một nơi ôn bài tốt hơn ở ký túc xá thế này, tuy khoảng thời gian giống nhau nhưng hiệu suất sẽ cao hơn.
Quách Vị vò đầu bứt tai đọc sách nửa tiếng, lượng kiến thức tiếp thu cũng kha khá, bấy giờ đã khá mệt.
Tập trung tinh thần quá mức, cần nghỉ ngơi một lát mới tiếp tục được.
Cậu đứng dậy đi một vòng trong phòng khách, sau đó bất giác nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Dường như Nguyễn Diệc Vân đang làm bài tập, lúc dựa sát vào cửa cậu lờ mờ nghe thấy tiếng gõ chữ lạch cạch bên trong.
Quách Vị không dám làm phiền, bèn đi thêm hai vòng rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn, lần nữa vùi đầu đọc sách.
Mới xem thêm vài dòng thì có tiếng động vang lên sau lưng. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Động tác của Nguyễn Diệc Vân rất khẽ, nhưng Quách Vị vẫn lập tức quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Diệc Vân mỉm cười với cậu sau đó xoay người vào phòng tắm.
Nguyễn Diệc Vân cầm theo quần áo, chắc học mệt nên định tắm rửa thư giãn.
Cửa phòng tắm khép lại, chẳng bao lâu sau có tiếng nước vang lên.
Nhà Nguyễn Diệc Vân sử dụng hệ thống sưởi hơi nước lắp trong bếp. Cửa bếp mở cách Quách Vị rất gần. Khi Quách Vị cúi đầu đọc sách lần nữa, chợt nghe tiếng hệ thống sưởi vận hành vang song song với tiếng nước chảy.
Không ồn, nhưng lại khiến cậu phân tâm.
Thi thoảng cậu sẽ nhìn cửa phòng tắm, từng phút giây trôi dần, sự mong đợi trong lòng cũng tăng theo.
Tiếng nước dừng, nhịp tim chợt trở nên dồn dập.
Vài phút sau, cửa phòng tắm mở. Quách Vị tức tốc ngẩng đầu, lần nữa chạm mắt với Nguyễn Diệc Vân.
Nguyễn Diệc Vân tắm xong thay chiếc áo thun rộng thùng thình mặc ở nhà, để lộ hõm cổ và bờ vai trắng ngần. Mái tóc ướt sũng được vuốt bừa ra sau lột tả trọn vẹn khuôn mặt với đường nét nhu hòa, vẫn mang dáng vẻ như buổi đầu gặp gỡ, dáng vẻ khiến Quách Vị rung động nhất.
Quách Vị vô thức liếm môi.
Nguyễn Diệc Vân híp mắt, mỉm cười với cậu.
Quách Vị vừa định đứng dậy, Nguyễn Diệc Vân chợt ngoảnh đầu đi một mạch về phòng, mở cửa vào trong.
Sau đó nhẹ tay đóng cửa lại.
Quách Vị sững sờ.
Phòng khách chìm trong thinh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, cậu không nhịn được rón rén tới cửa phòng Nguyễn Diệc Vân. Thế là lại nghe thấy tiếng gõ phím lanh lảnh.
Những lời Nguyễn Diệc Vân nói qua điện thoại là thật. Y cũng phải học, rất khẩn trương, sẽ không làm gì đâu.
… Sao giữ lời thế.
Quách Vị nhíu mày, tâm trạng chùng xuống hẳn.
Về lại bàn, cậu thầm nhủ mình phải tập trung học, nhưng không được bao lâu dòng suy nghĩ đã trôi dạt về nơi nao.
Dù không mất thời gian vào việc thân mật, thi thoảng tán gẫu đôi câu cũng không ảnh hưởng gì nhiều nhỉ?
Ban nãy lúc đi ngang qua, nếu Nguyễn Diệc Vân đi thêm nửa vòng nhỏ sang hôn cậu một cái cũng đâu mất nhiều thời gian chứ.
Quách Vị mím môi.
Lẽ ra ban nãy họ nên hôn nhau. Mất một phút, hai phút, hoặc năm phút, mười phút. Cũng đâu làm lỡ nhiều thời gian mà chỉ giúp tâm trạng họ khoan khoái hơn, chắc chắn sẽ tăng cao năng suất học.
Nguyễn Diệc Vân làm vậy cực đoan quá, chẳng linh hoạt gì cả, không tốt. Y không nên giữ chữ tín như vậy.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng Nguyễn Diệc Vân lại mở ra.
Quách Vị vội quay đầu, thấy Nguyễn Diệc Vân lao thật nhanh vào bếp rót một ly nước, sau đó lại về phòng như một cơn gió.
Một phút sau, cửa phòng khép chặt, ngôi nhà yên ắng trở lại.
Quách Vị nghiêm túc nhìn quyển sách trước mặt, bụng nghĩ, lần này anh ấy còn chẳng thèm nhìn mình.
… Hơi buồn, hơi giận. Tóm lại là không vui.
Nhịn thêm một lúc, Quách Vị chợt đứng phắt dậy, hít thật sâu rồi sải bước lớn tới trước phòng Nguyễn Diệc Vân, nâng tay gõ thật mạnh lên cửa, trông đến là hung dữ.
Nửa phút sau, cửa mở.
“Sao thế.” Nguyễn Diệc Vân đứng đó cười với cậu, “Cần gì à?”
Quách Vị nhìn đôi mắt hoa đào đang cong thành hình trăng khuyết nọ, khí thế ban nãy mất sạch, trở nên rụt rè.
Cậu cụp mắt xuống, gật đầu.
“Sao vậy?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.
“Không có gì.” Quách Vị nói lắp, “Chỉ là… chỉ là nhớ anh thôi.”
- -----oOo------