• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành vi nhấn mở đoạn đối thoại của Nguyễn Diệc Vân và Trần Tối được thực hiện trong vô thức, khi ấy Quách Vị không hề nghĩ sâu xa.

Màn hình nhỏ không hiện được nhiều tin. Ngoài câu cuối cùng ban nãy ra, mấy tin bên trên đều là của Nguyễn Diệc Vân gửi cho Trần Tối.

– Nhìn cũng tạm, có vẻ dễ gạt

– Tôi đi dụ dỗ thử xem

– Tôi đổi điện thoại đây, lát nói sau

Xen vào giữa những câu này là meme đúng với phong cách hằng ngày của Nguyễn Diệc Vân.

Cảm giác quái lạ trong Quách Vị dâng cao hơn. Bấy giờ cậu đã hoàn hồn, nhận ra mình làm thế là sai. Dù đang hẹn hò, việc xem lén lịch sử tin nhắn của người yêu khi chưa được cho phép là bất lịch sự. Trước đó Quách Vị chưa hề có ý định này. Nhưng giờ cậu lại không kiểm soát được ngón tay mình.

Những thông tin được tiết lộ qua mấy câu ấy buộc cậu phải để tâm.

Lướt một chút, dòng tin nhắn vừa xuất hiện trên cùng khiến Quách Vị trợn tròn mắt.

– Tên Quách Vị, cậu quen không?

Nhìn chằm chằm tên mình một lúc, Quách Vị mau chóng trượt ngón tay xuống, chẳng mấy chốc đã tìm được đoạn mở đầu của đề tài này.

– Sân bóng thiếu một, tới mau

– Không

–?

– Tới

– Không tới. Tôi mới mua điện thoại mới, đang đi trên đường, không rảnh.

– Thay nữa à?

– Được, chờ cậu 10 phút

– Trễ mua nước

– Chờ con khỉ, đã nói không tới mà

– Sợ à!

– Cậu sợ chứ gì!

– Như thằng thiểu năng

– Đừng làm phiền bố cậu, cút đi

– Đồ nhát cáy

– Cậu có phải Alpha không

– Sắp không phải nữa rồi đm

– Cậu đừng xát muối nỗi đau được không

– Há há há há há há

– Cậu cần chút nhiệt huyết để phân hóa thuận lợi, để người anh em này giúp cậu một tay, tới nhanh

– Tôi sẽ tra tấn cậu thật dịu dàng

– Có thấy phiền không

– Chờ phân hóa xong tôi xử đẹp các cậu

– Tôi thấy cậu sắp thành em gái thật rồi

– Làm Omega lâu nên càng ngày càng nũng nịu

– Em gái mau tới chơi bóng với anh nào

– Đừng lấy chuyện này ra đùa

– Bực quá rồi đây

– À há

– Cậu thử làm theo cách đã nói lần trước xem

– Cách nào?

– Tìm người yêu đó

– Chẳng phải bảo hẹn hò với Beta sẽ có hiệu quả đặc biệt à?

– Nói thì dễ, tôi biết đi đâu mà tìm

– Đầy đường kia kìa

– Chỉ cần cậu đừng yêu cầu cao quá

– Lười trả lời cậu

– Tôi nói thật đó, chọn bừa một người xem tác dụng thế nào, không được thì đổi

– …

– Cậu đúng là vua lẻo mép, ai không biết còn tưởng là dân ăn chơi đấy

– Cậu không muốn hẹn hò à? Thà làm Omega cũng không hẹn hò?

– Vấn đề không phải có muốn hay không

– Đầu tiên phải tìm được đối tượng đã

– Đầy đường kia kìa

– Đm tôi không nói chuyện được với cậu nữa

– Chẳng lẽ tôi phải ra đường rút thăm ngẫu nhiên một Beta may mắn để hẹn hò à?

– Há há há há há há

– Ý hay

– Cậu ngồi bên đường đeo tấm bảng lên người: Tìm Bạn Trăm Năm

– (Chỉ cần Beta)

– Đãi ngộ cụ thể: Thương lượng

– Đảm bảo làm ăn phát tài, còn được lựa chọn

– Nhân tiện để ý giúp tôi, tôi thích mắt to

– Người đâu rồi?

–???

– …

– Đi đâu vậy? Về phòng rồi à? Thay điện thoại à?

– Không

– Kỳ diệu thật

– Không biết hình dung thế nào

–?

– Hồi nãy cậu làm gì vậy?

– Gặp một Beta may mắn trên đường

–?????

– Tên Quách Vị, cậu quen không?

– Nhìn cũng tạm, có vẻ dễ gạt

– Tôi đi dụ dỗ thử xem

– Tôi đổi điện thoại đây, lát nói sau

– Hả? Thật không, cậu đùa à?

Quách Vị há mồm xem đi xem lại đoạn tin nhắn này, tư duy rối tung cả lên.

Kỳ lạ thật.

Có vài thông tin trong đoạn đối thoại này xung đột hoàn toàn với những gì cậu biết từ Nguyễn Diệc Vân.

Rõ ràng Nguyễn Diệc Vân nói y hẹn hò với cậu rồi mới phân hóa, trước đó y không hề hay biết mình sẽ trở thành Alpha.

Nhưng theo đoạn tin nhắn giữa y và Trần Tối lại giống như đã phân hóa trước đó rồi, nhưng không được thuận lợi và đang vô cùng buồn bực. Để giải quyết chuyện này, được Trần Tối khuyên nhủ, y đã ôm mục đích đó đi tìm một Beta hẹn hò.

Và thật tình cờ, dường như khi ấy cậu đã xuất hiện trước mặt y.

Điều này nghĩa là gì?

Quách Vị sững ra trước màn hình điện thoại, hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích.

Thêm một lúc, màn hình nhảy ra thông báo rằng tài khoản của bạn đã được đăng nhập ở thiết bị khác, nếu không phải bạn thao tác xin vui lòng đổi mật khẩu ngay.

Có lẽ Nguyễn Diệc Vân đã mở phần mềm.

Khoảng mười mấy giây sau, điện thoại pin hư của cậu vang lên tiếng tin nhắn. Là của Nguyễn Diệc Vân gửi.

– Siêu Thông Minh, làm chuyện xấu gì rồi phải không?

Sau khi đăng nhập lại, y đã nhìn thấy ghi chú mà cậu sửa nên đoán ra rằng Quách Vị đã dùng chiếc điện thoại này đăng nhập tài khoản của mình.

Ngữ điệu đùa giỡn rất tự nhiên, có thể thấy y không để bụng. Chẳng những thế mà dường như không hề lo Quách Vị đọc được bất kỳ tin nhắn riêng tư nào.

Quách Vị không nhịn được nghĩ, nguyên nhân là vì quá tin tưởng phẩm chất đạo đức của cậu, hay là… chẳng hề quan tâm?

Đoạn lịch sử tin nhắn đó đã bất giác khiến cậu có vài suy nghĩ bi quan.

Quách Vị không phải kiểu người giấu được tâm sự, do dự một lúc, cậu nhập câu trả lời vào với tâm trạng căng thẳng.

– Em đã đọc một ít lịch sử tin nhắn của anh.

Vài giây sau nhận được điện thoại của Nguyễn Diệc Vân.

“Hư quá, còn xem lén kìa.” Giọng y vẫn đầy ý cười, “Đọc được gì rồi?”

“…. Đối thoại của anh và Trần Tối.” Quách Vị ướm lời.

“Vậy chắc nhàm chán lắm.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Cậu ta nói gì cũng như thằng ngốc vậy.”

Quách Vị chợt nhận ra một điều.

Dù về việc thay điện thoại hay tin nhắn với Trần Tối, hay việc họ tình cờ gặp nhau hôm ấy, đó đã là chuyện của gần nửa năm trước rồi. Trí nhớ con người có hạn, cách quá lâu tất nhiên sẽ phai mờ dần. Có lẽ Nguyễn Diệc Vân còn chút ấn tượng với nó, nhưng sẽ rất khó nhớ như in việc này sau nhiều tháng và nhanh chóng phát hiện ra.

Nói tóm lại là Nguyễn Diệc Vân chẳng nhớ gì cả.

Nên y mới vô tư cho cậu mượn điện thoại, biết bị cậu đăng nhập cũng không để trong lòng. Y như thế có vẻ chẳng hề cảm thấy chột dạ, mặc định mình không có chuyện gì không thể để cậu biết.

“Sao vậy.” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Sao im lặng thế?”

Cuối cùng ngữ điệu của y đã mang chút ngờ vực, có phải đã nhận ra không?

Quách Vị hít thở thật nhẹ: “Em nhìn thấy anh ấy… anh ấy khuyên anh hẹn hò với Beta.”

Nguyễn Diệc Vân im lặng vài giây.

“… Anh còn nhớ không?” Quách Vị hỏi.

“Ừm, hình như có chuyện này…” Lời nói của Nguyễn Diệc Vân trở nên thăm dò, “Tại sao lúc đó bọn anh lại nhắc tới nó?”

Quách Vị vừa định lên tiếng thì sực nhớ một việc.

Không lâu trước đây cậu mời Trần Tối ăn bữa cơm. Trần Tối từng nói trên bàn xiên nướng rằng Nguyễn Diệc Vân suýt đã phân hóa thất bại vì không biết rung động, được phân nửa thì bị Nguyễn Diệc Vân đá vào chân.

Bấy giờ đã có thể kết nối lại tất cả thông tin.

Đầu Quách Vị rối bời. Rõ ràng Nguyễn Diệc Vân đang cố ý giấu giếm, không muốn để cậu biết.

Vậy bây giờ cậu được phép vạch trần không?

Sau đó sẽ xảy ra chuyện mà cậu không muốn đối mặt chứ?

“Alo? Em còn đó không?” Giọng Nguyễn Diệc Vân trở nên rất đỗi dịu dàng, tốc độ cũng chậm hơn, “Chồng ơi, sao không trả lời anh?”

Quách Vị cắn môi đáp: “Các anh nói có thể tìm bừa một Beta tạm bợ, không được thì đổi người khác.”

“Lời quái quỷ gì đây…” Nguyễn Diệc Vân nói ngay tắp lự, “Chắc chắn là Trần Tối nói, không liên quan tới anh.”

Dường như anh ấy đang trốn tránh.

Quách Vị xưa nay luôn thẳng thắn, bấy giờ nghẹn một họng chẳng biết biểu đạt thế nào, khiến cậu khó chịu vô cùng.

Nguyễn Diệc Vân cảm nhận thấy bầu không khí khác lạ, bèn nói tiếp: “Em không phải lựa chọn tùy tiện của anh, anh luôn cảm thấy gặp em là điều rất rất may mắn.”

Quách Vị cầm điện thoại gật đầu: “Ừm.”

Nguyễn Diệc Vân ngập ngừng: “Em…”

“Em hơi buồn ngủ, ngủ trước đây!” Dứt lời Quách Vị không chờ Nguyễn Diệc Vân trả lời đã nhanh tay tắt máy.

Cậu đang trốn tránh. Nhìn vết nứt ngày càng rõ trên màn hình, cậu biết rõ mình đang sợ cái gì.

Một tin nhắn xuất hiện trên màn hình điện thoại.

– Ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt nhé

Ngón tay của Quách Vị trượt thật chậm trên màn hình. Bấy giờ cảm ứng lại bắt đầu mất nhạy, mà hình cứ giật giật.

Một lúc sau, Nguyễn Diệc Vân lại gửi tin nhắn sang.

– Quách Vị, anh thật lòng thích em

Quách Vị nghĩ bụng, em cũng vậy.

Cậu thử gõ chữ trả lời, thế mà mãi chẳng gõ được chữ “cũng” và “vậy”.

Tất nhiên Quách Vị đã trằn trọc cả đêm.

Tâm lý quái lạ ngăn cản cậu chuyển đổi dữ liệu điện thoại, khiến cậu không muốn dùng điện thoại cũ của Nguyễn Diệc Vân.

Cũng vì thế mà khi cậu chợt nhớ đến diễn đàn giao lưu về việc phân hóa lần hai mà mình từng truy cập, cậu đã mở đèn xuống giường, khởi động máy tính.

Bài viết lần trước đăng nhận được vài bình luận mới, Quách Vị không xem ngay, cậu nhấn nút đăng bài mới.

[Tiêu đề: Cho hỏi tại sao mọi người lại mong được hẹn hò với Beta? Là vì giúp ích cho việc phân hóa sao?]

Một giờ sáng, Quách Vị không mong sẽ nhận được câu trả lời ngay. Đăng xong, cậu mở bài cũ ra.

Dòng bình luận mới nhất là của vài tuần trước.

“Ngưỡng mộ người yêu của chủ thớt quá… Haiz, nếu cũng có người chịu bầu bạn với tôi thì tốt biết mấy, tôi sẽ không phân hóa thất bại rồi trở nên A không ra A, O không ra O như bây giờ…”

Quách Vị sửng sốt, lại nhớ đến một chuyện.

Trước đây tuy Nguyễn Diệc Vân ở ký túc xá Omega, nhưng lại là phòng riêng. Khi ấy nguyên nhân mà y đưa ra là pheromone của y không ổn định, có thể sẽ ảnh hưởng người khác nên mới nộp đơn xin với trường.

Giờ ngẫm lại cũng lạ.

Chính miệng Nguyễn Diệc Vân nói với cậu rằng các Alpha và Omega khác sẽ không cảm nhận được pheromone của y, càng khỏi nói đến việc bị ảnh hưởng. Vào lần đầu tiên họ hẹn hò, Quách Vị đã ngửi thấy mùi pheromone đó, điều này chứng tỏ không phải sau này mới thay đổi.

Y được ở phòng riêng là có nguyên nhân khác.

Đáp án quá rõ ràng.

Quách Vị rời bài viết cũ về lại trang chủ, dòng chữ ở trên bên trái nhấp nháy thông báo có bình luận mới. Đêm hôm khuya khoắt không ngờ lại có người bình luận bài viết của cậu.

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK