Ăn cơm xong, Lâm Hạo Hi cùng cậu đi tản bộ trong trường.
Lúc sắp đi về, Lâm Hạo Hi đưa cho cậu một cái máy Ipod, bên trong có lưu mấy trăm bài hát êm dịu.
“Nếu cảm thấy quá căng thẳng thì mở cái này ra nghe, sau đó hít thở sâu.” Lâm Hạo Hi xoa xoa đầu cậu “Hoặc là có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Tống Vũ Huy nắm chặt máy Ipod trên tay “Cảm ơn anh.”
Bầu trời về chiều tối, trong khuôn viên phía sau trường có rất ít người, chỉ có mỗi một nữ sinh cách mấy chục mét ngồi dưới cây xoài đang ôm sách tiếng Anh đọc lớn. Lâm Hạo Hi tiến đến ôm cậu vào trong ngực, thanh âm ôn nhu nói “Cố gắng lên, chờ khi thi xong, tôi tới đón em.”
Tống Vũ Huy mặt dán vào lồng ngực của Lâm Hạo Hi, nhịp đập của tim bỗng tăng nhanh, cậu rất thích mùi hương trên người Lâm Hạo Hi, đó là một loại hương thơm nhàn nhạt, ngửi vào cảm thấy rất dễ chịu, rất yên bình. Nếu như có thể, cậu nguyện ý được hắn ôm mãi như vậy.
Kỳ thi chia ra làm hai ngày, ngày thứ nhất thi môn Văn với Toán, ngày thứ hai thi Lý, Hóa với Tiếng Anh.
Sáng sớm ngày thi đại học thứ nhất, thí sinh tập trung ở dưới lầu nhận phiếu báo danh dự thi, Ngô Diệu Hàm đẩy ra cho xem hai vành mắt thâm quầng “Coi nè, làm sao bây giờ, ngày hôm qua tớ không ngủ được luôn, hơn 4h sáng khó khăn lắm mới chợp mắt được một tí, chưa tới 6h đã tỉnh dậy rồi.”
Chất lượng giấc ngủ của Tống Vũ Huy vẫn luôn rất tốt, nghe Ngô Diệu Hàm nói như vậy cũng vì cô mà lo lắng thay, liền lập tức an ủi “Không sao đâu, ngày hôm qua cậu ngủ không ngon chắc là do tinh thần bị căng thẳng, thời điểm thi cử tinh thần của mọi người đều sẽ bị căng thẳng như vậy, sẽ không buồn ngủ đâu.”
“Nếu mà buồn ngủ thì tớ còn có thể tự nhéo cho mình tỉnh dậy, nhưng mà, tớ là sợ vì hôm qua ngủ không ngon, lát nữa làm bài lại không nghĩ ra đáp án.”
Tống Vũ Huy suy nghĩ một chút “Môn đầu tiên là thi làm văn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần dựa vào kiến thức bình thường tích lũy là có thể làm được phần lớn rồi.”
Ngô Diệu Hàm xoa xoa huyệt Thái Dương, có thể nhìn ra được cô nàng đang rất hồi hộp “Nhưng mà tớ cảm thấy hiện giờ đầu óc mình cứ trống rỗng ấy.”
“Tớ hiện tại cũng giống như thế, chờ khi thấy được đề thi thì chắc sẽ ổn thôi.”
“Có thật không?”
“Ừm.” Tống Vũ Huy cũng chẳng biết nữa, tại vì cậu chưa từng có chuyện ngủ không ngon mà lại đi thi, nhưng mà để cho Ngô Diệu Hàm tự tin lên thì cậu cũng chỉ có thể nói như vậy.
Bên kia có người đang nói “Thảm quá, tối hôm qua tui bị mất ngủ, chỉ ngủ được có hơn ba tiếng à.”
Ngô Diệu Hàm nghe được, lập tức chen vào nói “Ngày hôm qua tui cũng chỉ ngủ được 2 tiếng thôi.”
“Không phải chứ, vậy bây giờ bà có buồn ngủ không?”
“Không có, chỉ là có hơi nhức đầu thôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lúc này thì chủ nhiệm lớp đang phát phiếu báo danh đi đến “Nếu thấy choáng váng đầu ở huyệt Thái Dương thì xoa lên chút dầu bạc hà là không sao.” Rồi xoay người nói với đồng học trong lớp “Nếu như tối hôm qua em ngủ không ngon, không cần quá lo lắng, năm rồi có rất nhiều bạn học cũng đều bị như vậy, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc làm bài thi, vẫn phát huy như bình thường, vì vậy nên các em không cần phải cuống, nếu như có cảm giác rất khẩn trương thì hãy hít sâu một hơi đi.”
Chín giờ bắt đầu thi, hơn tám giờ, các giám thị tổ chức phân chia vị trí canh thi của bọn họ, một thầy giáo đứng trước cửa điểm danh. Tống Vũ Huy mang theo dụng cụ học tập đi vào phòng thi, trong đầu nhớ lại ngày đó ở sân phía sau của trường, Lâm Hạo Hi đã nói với cậu “Cố gắng lên, chờ khi thi xong, tôi tới đón em.”
Một câu nói rất bình thản nhẹ nhàng lại làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp.
Thi xong môn ngữ văn, mọi người ra khỏi phòng thi hỏi lẫn nhau làm bài thi thế nào rồi, ai cũng không giống như bình thường thi xong thì đối chiếu đáp án, bởi vì lúc này mà đối chiếu đáp án với nhau sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng thi môn tiếp theo.
Sau khi Ngô Diệu Hàm ra khỏi phòng thi, trên mặt mang theo một nụ cười vui vẻ “Cảm thấy đề thi không khó lắm, tớ làm xong sớm hơn 10 phút đó.”
Tống Vũ Huy nói “Mình cũng gần thế.”
Buổi chiều thi môn toán, nhìn chung đề thi có độ khó hơi cao, thí sinh nhìn đề mà sứt đầu mẻ trán, tiếng chuông thu bài reo lên, rất nhiều nữ sinh đều phải lau nước mắt rời khỏi phòng thi.
Tống Vũ Huy thật sự không có cảm giác gì, toàn bộ các câu trong đề thi cậu đều làm, chỉ có câu cuối cùng có hai, ba vấn đề nhỏ cậu không xác định có phải là dùng cách làm đó hay không.
Ngày thứ hai thi Lý, Hóa cũng vượt qua độ khó bình thường, trong đề thi môn Lý có rất nhiều dạng bị đổi mới, trong đó phần trọng lực vật thể có một câu liên quan đến vận động của quả địa cầu trên mặt hình nón. Tống Vũ Huy nhớ đến ba năm trước, lần mà Lâm Hạo Hi dẫn cậu đến viện khoa học kỹ thuật vừa hay chính là câu dạng này. Ba năm trước, cậu không biết định luật lực vạn vật hấp dẫn định luật với lực hướng tâm là cái gì, nhưng ba năm sau, loại câu hỏi dạng này ở trước mặt cậu đều không còn là vấn đề nan giải gì nữa. (Jian: với chế thì nó vẫn còn nan giải lắm =.=’)
Cậu trình bày trên giấy thi rất tỉ mỉ rõ bài giải của mình, làm sơ đồ phân tích lực, đem đáp án viết vào rất rõ ràng. (Jian: môn Lý có thi mấy cái của nợ này hở =.= tui chỉ nhớ mỗi một vật gặp nóng thì dãn gặp lạnh thì co à với định luật bảo toàn năng lượng à =)) )
Buổi chiều thi tiếng Anh, Tống Vũ Huy cũng thuận buồm xuôi gió. Đề môn tiếng Anh vừa phải, phần nghe cậu nghe được đến 95%, phần viết đoạn văn, cậu dường như có thể viết được một bài vừa ý, chỉ là phần điền vào chỗ trống ở mặt liên quan đến ngữ pháp, cậu có chút không làm được rõ lắm.
Sở dĩ trình độ Anh ngữ của cậu tăng nhanh như gió như thế phần lớn là nhờ đến sự trợ giúp của Lâm Hạo Hi, ở nhà, hai người có lúc còn trực tiếp dùng tiếng Anh mà nói chuyện, việc học tiếng Anh của Tống Vũ Huy trở nên đơn giản hơn nhiều, bây giờ cậu có thể cùng Lâm Hạo Hi trò chuyện trôi chảy bằng tiếng Anh. Thời gian ra chơi rảnh rỗi là cậu lại đem sách viết bằng tiếng Anh ra tập xem, cái máy mp3 năm đó mua vẫn đi cùng với cậu vượt qua suốt những năm cao trung, trước khi đi ngủ cậu có thói quen nghe tiếng Anh một lúc rồi mới ngủ.
Một tờ một tờ đề thi giống như hoa tuyết từ trên lầu bay xuống, hiệu trưởng nhìn thấy tình huống như thế, cũng không ngăn lại, đây có lẽ là chuyện mỗi một lớp 12 các năm đều làm nên không cảm thấy kinh ngạc. (Jian: chuyên mục phóng sự đồng hành cùng sĩ tử thi đại học kết thúc =.= mệt dễ sợ =.=)
Tống Vũ Huy trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, đợi lát nữa Lâm Hạo Hi sẽ đến đón cậu. Trước cổng trường đậu đầy xe, đều là phụ huynh tới đón con của mình, làm giao thông bế tắc nghiêm trọng, cảnh sát giao thông phải cố gắng sắp xếp. Cổng trường lớn được mở ra để phụ huynh lái xe đi vào.
Tống Vũ Huy thu dọn đồ đạc xong, Lâm Hạo Hi đi qua giúp cậu chuyển đồ, đồ đạc không nhiều, hai người chỉ chuyển một lần là xong.
Lâm Hạo Hi từ đầu tới cuối không hỏi Tống vũ Huy thi cử như thế nào, bởi vì chuyện này đã qua rồi, chỉ cần chờ nửa tháng sau là sẽ có kết quả thi.
“Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày kia chúng ta đi Lệ Giang, Vân Nam” Lâm Hạo Hi vừa lái xe vừa nói.
“Đi thành cổ Lệ Giang sao?”
“Ừ, vốn là định hỏi qua ý kiến em một chút nhưng sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của em nên tôi đã tự mình quyết định.”
“Em có xem qua hình ảnh ở trong sách rồi, nơi đó rất đẹp.”
“Vậy em có muốn đi không?”
“Muốn ạ.”
Tống Vũ Huy trong lòng rất vui vẻ, thật không nghĩ tới Lâm Hạo Hi đã sắp xếp một chuyến du lịch cho cậu như vậy.
Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tống Vũ Huy liền dò hỏi ý kiến của Lâm Hạo Hi “Ca, tối nay lớp em muốn tụ tập liên hoan, em có thể đi được không?”
“Tụ tập ở đâu?”
“Tám giờ tối nay ở KTV Lưu Tinh”
“Ừ, đi đi.”
“Cảm ơn anh.”
Về đến nhà, Lâm Hạo Hi xuống bếp làm cơm, Tống Vũ Huy lo việc đem đồ đạc chuyển từ trường về thu xếp lại gọn gàng. Ăn cơm, tắm rửa sạch sẽ xong, Tống Vũ Huy liền muốn ra ngoài.
“Ca, vậy em đi tới đó nha.”
“Tiểu Huy.” Lâm Hạo Hi gọi cậu lại.
“Sao ạ?”
Lâm Hạo Hi từ trong ví tiền lấy ra năm tờ tiền màu đỏ “Ra ngoài thì mang trong người ít tiền mặt.” (1 tờ = 100 đồng)
“Em vẫn còn tiền.”
“Cứ cầm lấy, nếu không xài tới thì cầm về.”
“Ừm.” Tống Vũ Huy nhận lấy tiền, bỏ vào trong túi quần jean.
Lâm Hạo Hi giống như một người cha nhắc nhở con “Đừng chơi quá khuya, 11h tôi đến đón em.”
“Anh không cần đến đón đâu, 10h là em sẽ tự về.” (Jian: èo, ngoan vừa thôi em, đi liên hoan mà đòi 10h về =v=)
Từ trạm tàu điện ngầm đến dưới lầu nhà trọ có cách một đoạn đường, ánh đèn tương đối tối, Lâm Hạo Hi cảm thấy không yên lòng “Em về một mình khuya như thế sẽ rất nguy hiểm, tôi sẽ đi đón em, chừng nào đến tôi sẽ gọi điện thoại cho em.” (Jian: giải thích vì sao 2 người đã mua nhà rồi nhưng vẫn ở trọ, vì nhà trọ này thuận đường hơn, nhà kia mua chỉ để lo hộ khẩu cho em Huy chứ xa quá không ở được nên Hạo Hi cho thuê rồi =v=’)
Tống Vũ Huy gật đầu đáp “dạ” một tiếng rồi xoay người đi ra cửa.
Bên trong KTV rất ầm ĩ, lớp có 40 tên thì đã tới 32 tên rồi, hai nữ sinh cầm mic hát một bài tình ca trữ tình. Tống Vũ Huy đến sau lập tức bị kéo qua chơi đánh bài, cậu từ chối, chỉ ngồi ngoài xem.
Rất nhanh đã đến 9h, lớp trưởng tổ chức chơi trò “Đại mạo hiểm, lời nói thật lòng”, chai rượu trên bàn chỉ về ai thì người đó sẽ phải nói lời thật lòng, nếu không nói thì phải chọn Đại mạo hiểm, chính là thực hiện một yêu cầu bất kỳ.
Lúc mọi người đang chơi rất vui vẻ, đột nhiên có một nam sinh cao lớn xông thẳng vào phòng KTV. Hắn vừa đi vào là hết thảy mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hắn, nhưng hắn làm như không quan tâm, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Lưu Cảnh Nhiên, túm lấy cổ áo cậu bạn học mà giận dữ hét lớn “Con mẹ nó, cậu đến cùng có ý gì, mau mau nói rõ cho tôi!”
Sự việc diễn ra quá mức đột ngột, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay cả người bị phạt hát một bài cũng sửng sốt ngưng lại, lúc này có người đóng cửa phòng lại tránh tiếng động ầm ĩ phát ra bên ngoài, hiện tại bên trong phòng KTV chỉ còn lại âm thanh của hai người bọn họ cùng tiếng nhạc từ những phòng KTV khác văng vẳng truyền đến.
Tống Vũ Huy có biết cái cậu nam sinh cao to kia, hắn học ở lớp kế bên, tên là Trương Bách Thuận, bọn cậu còn từng chơi bóng rổ với nhau nữa.
Lỗ tai Lưu Cảnh Nhiên đỏ chín cả lên, lúng túng nói “Cậu đừng ở chỗ này mà phát điên được không, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói.”
Trương Bách Thuận cao to vung một nắm đấm đến mặt cậu, hắn gầm nhẹ nói “Cậu giỏi lắm, vừa mới xảy ra chuyện cậu đã muốn quẳng tôi đi, cậu có nghĩ tới việc từ từ nói với tôi sao?!”
Vì Lưu Cảnh Nhiên ngồi trên ghế không tựa nên cú đấm khiến cậu ngã xuống đất, hai tên nam sinh trong lớp vội ngăn lại “Đừng đánh nhau! Đừng đánh nhau!”
Trương Bách Thuận quay sang mấy người định khuyên can quát lên “Cút ngay, chuyện này không liên quan đến các người!” Nói rồi, lại túm lấy cổ áo Lưu Cảnh Nhiên kéo lên mà quát lớn “Tôi vì cậu mà bị cha đánh cho phải vào bệnh viện, mẹ tôi đến bây giờ còn cảm thấy có đứa con như vậy khiến cho bà rất mất mặt, còn cậu ngược lại thì tốt rồi, một câu chúng ta chia tay là giải quyết xong, cậu rốt cuộc có nghĩ tới cảm giác của tôi hay không! Rốt cuộc là có hay không!”
Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, chỉ có Tống Vũ Huy là vẫn không hiểu rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì.
Trên mặt Lưu Cảnh Nhiên bầm một khối xanh tím, khoé môi giật giật, không lên tiếng, Trương Bách Thuận nắm lấy cổ áo cậu mà lắc lắc “Bộ cậu bị câm rồi hay sao hả!”
Lưu Cảnh Nhiên mở miệng “Tôi trước đây đã nói rồi, lấy thành tích của cậu có thể đi vào trường trọng điểm, còn tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể học đại học hạng 3, lý tưởng học không giống nhau, chúng ta không cùng đường với nhau.”
“Tôi đã nói hết với cha mẹ rồi, cậu lại còn nói với tôi câu này! Ai mẹ nó quy định không học cùng trường đại học thì không thể hẹn hò?!”
Tống Vũ Huy nghe được chữ hẹn hò cuối cùng đã hiểu ra, bọn họ là yêu nhau. Đây thật sự là lần đầu tiên cậu nghe được chuyện một nam cùng một nam lại hẹn hò với nhau.
Ngô Diệu Hàm xích lại nói “Là yêu nhau đó nha, thiệt không ngờ Lưu Cảnh Nhiên lại là gay!”
Tống Vũ Huy có chút mơ hồ “Cái gì gọi là gay?” (Jian: *bật ngửa ra sau té xỉu* *lồm cồm bò dậy* biết em ngây thơ trong sáng rồi mà có cần tới mức này hông? ‘A’)
Ngô Diệu Hàm nhỏ giọng nói “Chính là đồng tính luyến ái ấy, chuyên chỉ nam yêu thích nam.”
Danh Sách Chương: