• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Lâm Hạo Hi mới vừa tan sở về đến nhà, Tống Vũ Huy đã sớm làm xong bữa cơm.

Đúng lúc đấy Trần Hải Linh lại gọi điện thoại đến “Hạo Hi, bây giờ con có rảnh thì trở về nhà một chuyến được không? Ba mẹ có chuyện muốn nói với con. Còn nữa, đem cả Tiểu Huy cùng đến với đấy.”

Nghe được giọng điệu trầm thấp của Trần Hải Linh, Lâm Hạo Hi có dự cảm không lành “Mẹ, có chuyện gì sao?”

“Con về nhà rồi sẽ biết, chuyện này không tiện nói qua điện thoại.”

“Vậy con ăn cơm xong sẽ về ngay.” Lâm Hạo Hi cúp điện thoại rồi cất vào túi.

Tống Vũ Huy đang bày bát đũa quay đầu lại hỏi“Ca, sao vậy?”

“Mẹ anh gọi anh về nhà một chuyến.”

“Vậy anh phải đi về ăn cơm sao?”

“Không cần, ăn ngay ở đây cũng được, ăn xong hai chúng ta cùng về.”

Tống Vũ Huy đáp một tiếng dạ. Sau khi cùng Lâm Hạo Hi xác nhận quan hệ, cậu thật sự không muốn gặp mặt cha mẹ Lâm Hạo Hi, luôn cảm thấy thật thiệt thòi cho bọn họ, cũng sợ bọn họ khi phát hiện ra mối quan hệ của cậu với Lâm Hạo Hi sẽ không đồng ý cho cậu và hắn được ở bên nhau.

Bởi vì đã quan tâm quá mức nên mới phải lo được lo mất.

Lâm Hạo Hi đưa Tống Vũ Huy cùng nhau trở về nhà, vừa vào đến cửa đã cảm thấy bầu không khí ngột ngạt. Cha mẹ ngồi ở trên ghế sopha, sắc mặt rất nặng nề, đặc biệt là cha, trong một khắc nhìn thấy hai người bọn họ từ cửa bước vào, mọi hoả khí cố đè ép trong lòng đều bùng lên hết.

“Lại đây ngồi đi.” Trần Hải Linh quay về hai người bọn họ nói.

Tống Vũ Huy cũng nhận ra được bầu không khí rất tồi tệ, tâm trạng lập tức sốt sắng cả lên, cùng Lâm Hạo Hi ngồi một chỗ ở phía đối diện cha mẹ Lâm gia, rất có lễ phép vấn an “Chào bá phụ bá mẫu.”

Cha mẹ Lâm gia đối với câu vấn an của Tống Vũ Huy như không nghe thấy, kể từ khi biết được quan hệ giữa hai người bọn họ, thái độ đối với Tống Vũ Huy liền quay ngoắt 180 độ.

Lâm Hạo Hi hỏi “Ba mẹ, hai người đột nhiên gọi con trở về, có phải là trong nhà đã xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Thành Đức ngày hôm trước đã phái người đi thăm dò, kim trời mới biết chân tướng, trong lòng đến giờ vẫn đang có một đám lửa đang thiêu đốt. Ông cực lực ngăn chặn nội tâm hỏa khí của chính mình, đưa ra chứng cứ tìm được bình tĩnh hỏi: “Hai đứa chúng bay rốt cuộc là quan hệ gì?”

Nghe vậy, Lâm Hạo Hi hơi run run, không trả lời ngay, Lâm Thành Đức hỏi như vậy tuyệt đối là đã biết cái gì rồi.

Trần Hải Linh đưa ánh mắt chuyển sang trên người Tống Vũ Huy “Tiểu Huy, cháu nói đi, a di biết, cháu sẽ không nói dối.”

Tống Vũ Huy toàn thân căng thẳng, hai tay run rẩy siết chặt, đầu cúi gằm “Cháu…”

Lâm Hạo Hi cướp lời cậu nói “Để con nói, con cùng với Tiểu Huy chính là quan hệ người yêu”

Lâm Thành Đức nghe được hắn chủ động thừa nhận, trợn tròn hai mắt, quát “Quan hệ người yêu! Có phải mày bị điên rồi không, hay là bị mù? Đến nam hay nữ cũng không phân biệt được?!”

Lâm Hạo Hi bình tĩnh giải thích “Con không điên, cũng không mù, con biết mình đang nói cái gì.”

“Vậy mày không phải bị điên rồi là cái gì, mày coi thử xem có người bình thường nào lại đi làm ra cái chuyện như vậy!”

Lâm Thành Đức quá mức kích động, Lâm Hạo Hi nỗ lực khuyên nhủ “Ba, ba trước tiên bình tĩnh lại đi. Chúng ta từ từ nói chuyện có được không?”

Trần Hải Linh ở một bên trấn tĩnh Lâm Thành Đức “Anh đừng kích động, trước hết nghe Hạo Hi một chút xem con nó nói thế nào.”

Lâm Thành Đức cố nén lại “Nói đi, tao xem mày có thể nói ra được cái gì!”

Lâm Hạo Hi hít sâu một hơi “Ba mẹ, trên thế giới này không phải chỉ có nam nữ mới có thể tạo thành một gia đình sống hết đời, có một phần nhỏ người, bọn họ trời sinh mang theo gen yêu thích đồng tính, bị đồng tính hấp dẫn, giống như những người khác phái bình thường hấp dẫn lẫn nhau. Con chính là thuộc về một phần nhỏ người kia, hai người là cha mẹ của con, là người thân thiết nhất của con, con hi vọng có thể được hai người thấu hiểu và bao dung.”

Lâm Thành Đức một lòng phản đối đến cùng “Đồng tính yêu thích đồng tính, người ta gọi là thứ tâm lý biến thái! Tao tuyệt đối không cho phép con trai của chính mình lại đi làm ra loại chuyện biến thái này.”

“Ba, nếu như ba vẫn cứ muốn đem quan hệ đồng tính luyến ái quy chụp vào định nghĩa biến thái, vậy thì con nghĩ chúng ta rất khó có thể tiếp tục nói chuyện nữa.”

“Đồng tính luyến ái chính là tâm lý biến thái! Tao nói có sai sao?”

Trần Hải Linh vội nháy mắt “Hạo Hi a, lẽ nào không thể thay đổi sao con?”

Lâm Hạo Hi nhìn bà, nghiêm mặt nói “Đây không phải là vấn đề có thể hay không thể, con yêu Tiểu Huy, đây là sự thật, không có cách nào thay đổi.”

Lâm Thành Đức bị làm cho tức đến mặt đỏ tới mang tai, chỉ vào hắn nói “Nếu như mày không có cách nào thay đổi thì đừng làm con trai của tao nữa, tao không có cái loại con biến thái như mày!”

Lâm Hạo Hi “Ba, ba có thể trước tiên không nói những lời đến mức tuyệt tình như vậy hay không.”

“Đó cũng là do mày bức!”

Trần Hải Linh chỉ lo hai cha con bất hòa cãi nhau ầm ĩ, bận bịu ở chính giữa cố hoà giải “Đức ca, chúng ta từ từ nói chuyện, anh đừng nói những lời vô ích như thế.” Lại cùng Lâm Hạo Hi nói “Hạo Hi, cha con ông ấy đang nổi nóng, lời nói của ông ấy con đừng có để trong lòng.”

Lâm Hạo Hi biết tính tình của cha mình, lúc này cứng rắn tranh luận với ông nhất định tranh luận không ra được kết quả gì. Hắn đứng lên “Ba, mẹ, con cảm thấy chuyện này hai người cần thời gian thông suốt một chút, chờ hai người thông suốt rồi, chúng ta lại cẩn thận đàm luận. Ngày hôm nay, liền chấm dứt ở đây đi.”

Lâm Hạo Hi nhìn sang Tống Vũ Huy bên cạnh “Tiểu Huy, chúng ta đi.”

Tống Vũ Huy sắc mặt rất khó coi, nghe Lâm Hạo Hi cùng cha hắn cãi vã, trong lòng so với bị kim đâm còn đau hơn. Thế nhưng, bản thân có gấp cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể ở bên cạnh trơ mắt mà nhìn.

Trời đêm cuối tháng mười hai, trong không khí mang theo hơi lạnh từ phương Bắc kéo đến, thổi vào làn da trên người đến lạnh buốt. Tay Tống Vũ Huy bị nắm chặt trong tay Lâm Hạo Hi, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp của hắn.

Tống Vũ Huy trong đầu vẫn hỗn loạn rối tung, nhìn những ánh đèn neon đỏ xẹt qua liên tục bên ngoài cửa xe, nghe bên trong các cửa hàng trên đường phố truyền đến thứ âm nhạc Heavy Mental (nhạc rock) làm cậu càng cảm thấy choáng váng.

Ngay cả mình làm thế nào bị Lâm Hạo Hi nắm tay dắt lên sân thượng toà nhà cao chọc trời kia cũng không nhớ ra được.

Tấm lưng gầy của Tống Vũ Huy dán vào ngực Lâm Hạo Hi, hai tay đặt lên trên lan can, trước mắt là một mảnh hải dương đèn neon đỏ. Thanh âm của Lâm Hạo Hi từ phía sau truyền đến “Em có biết vì sao anh lại muốn dẫn em tới đây không?”

Tống Vũ Huy phối hợp hỏi “Tại sao?”

“Bởi vì ở nơi này chúng ta đã có rất nhiều hồi ức tốt đẹp, anh hi vọng nhiều năm về sau, ngày hôm nay cũng sẽ trở thành một hồi ức đẹp đẽ.”

Nhưng mà… vừa mới phát sinh loại chuyện đó, hồi ức về ngày hôm nay làm sao có thể trở thành hồi ức đẹp đây?

Cậu nhớ rằng, đây là lần thứ ba cậu và hắn đến nơi này. Lần thứ nhất cho cậu điều kinh diễm, lần thứ hai cho cậu niềm hạnh phúc, lần thứ ba… có phải sẽ là sự chia lìa hay không.

Tống Vũ Huy nghĩ đến rất lâu, thử lên tiếng nói “Ca, thật ra bá phụ bá mẫu cũng là hy vọng anh được tốt thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó… em cảm thấy gặp được anh chính là chuyện hạnh phúc nhất rồi, em thấy bản thân mình đã rất thỏa mãn, cho dù sau đó…”

“Tống Vũ Huy.” Không chờ cậu nói xong, Lâm Hạo Hi lên tiếng cắt lời cậu.

Tống Vũ Huy sửng sốt, đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Hi lần gọi tên đầy đủ của cậu. Câu nói sau cùng cậu muốn nói đó là, cho dù sau đó chúng ta không thể ở cùng nhau nữa, em cũng sẽ không có bất cứ tiếc nuối nào.

“Em bây giờ cùng với anh giống như đang lơ lửng trên vách núi cheo leo, chỉ dựa vào một sợi dây thừng để duy trì trạng thái cân bằng giữa hai người, dây thừng treo ở trên cây, chỉ cần chúng ta bất kỳ bên nào buông lỏng tay ra, bên khác không nghi ngờ gì liền sẽ rơi xuống vực sâu. Anh có liều mạng cũng sẽ nắm lấy một đầu dây thừng, thế nhưng, em hiện tại lại muốn buông tay sao?”

Tay Tống Vũ Huy đặt ở mặt trên lan can khẽ run lên “Em…”

Lâm Hạo Hi nắm chặt lấy tay cậu “Nói anh nghe xem, em sẽ buông ra sao?”

“Ca… không phải… em chỉ là không muốn anh với bá phụ hai cha con bất hòa, em hi vọng anh cùng người nhà có thể chung sống hoà thuận giống như lúc trước, em thật sự không muốn anh vì em mà cùng người nhà sinh ra mâu thuẫn cãi cọ.”

“Vậy em cho rằng tạo thành cục diện như bây giờ, nguyên nhân căn bản nhất là vì cái gì?”

“Bởi vì…” Tống Vũ Huy ấp úng không nói ra được.

Lâm Hạo Hi nói tiếp, “Nguyên nhân căn bản nhất không phải đơn thuần bởi vì em, là bởi vì anh muốn tranh đấu cho hạnh phúc của anh, hay nói là hạnh phúc của chúng ta. Anh muốn được ở cùng với em, muốn cả đời này được hạnh phúc bên em. Vì vậy nên, bất luận con đường phía trước có khó đi đến cách mấy, anh cũng đều muốn tranh đấu. Ở trên con đường này, điều làm anh sợ nhất không phải là sợ cha mẹ không tha thứ, cũng không phải sợ người khác không thấu hiểu cho, anh sợ nhất chính là khi anh đang nỗ lực tranh đấu, em ở bên một đầu dây thừng khác lại từ bỏ.”

Lâm Hạo Hi luôn có cách để nội tâm đang hỗn loạn của cậu có thể yên tĩnh lại, hoặc là nói cậu đã hoàn toàn bị hắn thuyết phục “Ca, vậy em phải làm sao?”

“Em chỉ cần ôm chặt lấy anh thôi, còn những cái khác, em không cần phải để ý đến, để anh làm là tốt rồi.”

Tống Vũ Huy xoay người lại, ôm thật chặt lấy hắn. Vùi đầu ở trong lồng ngực hắn, nhắm mắt lại, bất kỳ cái gì cũng đều không nghĩ tới nữa.

Trên đỉnh toà nhà lớn cao chọc trời, ánh đèn neon đỏ đem bóng hai người bọn họ đang ôm nhau bao phủ ở bên trong một mảnh sắc màu ánh đèn ấm áp.

“Mỗi một tình yêu đẹp đi đến bách niên giai lão đều phải trải qua gian nan hiểm trở tràn ngập, đây là thử thách thứ nhất mà chúng ta gặp phải, em có đồng ý theo anh cùng nhau đối đầu với thử thách không?”

“Đồng ý.” Tống Vũ Huy hai tay nắm thật chặt.

Trừ khi anh là người buông tay trước.

Sau đó, Tống Vũ Huy nghe được một câu, đó là: Nếu em không bỏ cuộc, anh sẽ không buông tay.

Ngày hôm sau, Tống Vũ Huy như bình thường đến trường học còn Lâm Hạo Hi thì đến công ty,

Trần Hải Linh đã lái xe đến công ty tìm Lâm Hạo Hi, Lâm Hạo Hi cùng mẹ đến một quán cà phê gần đấy ngồi xuống nói chuyện.

“Tâm trạng của ba đã ổn định lại chưa?” Lâm Hạo Hi hỏi.

Trần Hải Linh thở dài một hơi “Ba con vẫn còn giận lắm, tận nửa đêm hôm qua vẫn chưa đi ngủ, phải uống thuốc ngủ vào mới ngủ được một chút.”

Lâm Hạo Hi trầm mặc.

“Hạo Hi, trước giờ con luôn luôn là đứa con biết nghe lời, từ nhỏ đến lớn việc gì con làm mẹ xưa nay cũng đều yên tâm, nhưng mà… lần này… con thật sự không thể suy nghĩ kỹ lại sao? Con cũng biết, ba mẹ chỉ có mỗi con là con trai, nếu như con tiếp tục như vậy, sẽ làm ba mẹ đau lòng nhiều lắm con có biết không?”

Lâm Hạo Hi cũng không thoái nhượng “Mẹ, trước khi đến tìm con, mẹ có hiểu rõ từ đồng tính luyến ái này nghĩa là gì không?”

Trần Hải Linh ngẩn người, bà đã nghe qua từ đồng tính luyến ái, với quan điểm của bà, nó không phù hợp với luân lý, nếu xảy ra ở trên người người khác, nhiều lắm có thể xem đây là trò cười, thế nhưng lại xảy ra ngay ở trên người con trai của chính mình, thật sự không có cách nào chấp nhận nổi.

“Bất kể là như thế nào, con cũng suy nghĩ một chút cho ba mẹ với tương lai của con đi, cha con sống chết sẽ không chấp nhận rồi, mà con cũng không thể cùng một đứa con trai sống đến hết đời a.”

“Hai người yêu nhau, cần nhau là có thể sống hết đời, hà tất phải nhất định phân rõ giới tính.” Suốt quá trình nói chuyện, Lâm Hạo Hi vẫn giữ thái độ thong dong bình tĩnh.

“Mẹ biết là con không muốn từ bỏ Tiểu Huy, nhưng mà lẽ nào con lại tình nguyện từ bỏ đi cha mẹ đã sinh ra nuôi nấng con?”

“Cha mẹ và người yêu, hai bên không liên quan gì đến nhau, con có thể đồng thời cùng yêu thương, chỉ là muốn hai người có thể chấp nhận thôi.”

Viền mắt Trần Hải Linh đỏ lên “Nhưng mà… tính khí của cha con thế nào con cũng biết đấy, chuyện ông ấy đã không đồng ý thì không ai có thể thay đổi được.”

“Cái ba cần chính là thời gian, chờ ba suy nghĩ thông suốt, có thể sẽ thay đổi được ý nghĩ của ông ấy.”

Trần Hải Linh thật không muốn nhìn thấy cha con hai người chiến tranh lạnh, khổ sở khẩn cầu “Hạo Hi, coi như mẹ cầu xin con đấy, có được không, đừng đối đầu với cha con nữa, ông ấy chỉ là muốn tốt cho con thôi mà, con nghe lời ông ấy đi, được không?”

“Mẹ” Lâm Hạo Hi hít sâu một hơi “Ba là vì muốn tốt cho con, con biết, nhưng con đã trưởng thành rồi, con có suy nghĩ của mình, biết phán đoán cái gì đối với con mới là tốt. Con chỉ hy vọng, hai người có thể tôn trọng sự lựa chọn của con thôi.”

Trần Hải Linh nhìn con trai mình, đã không còn lời nào để nói nữa rồi. Bà thật sự không biết còn có thể dùng đến biện pháp gì để thuyết phục hắn từ bỏ, nhưng chính bà cũng không muốn cứ thế này mà buông xuôi, liền âm thầm dự định sẽ tìm đến Tống Vũ Huy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK