Ninh Hân Nghiên dạo một vòng trong trung tâm thương mại, đi xem nãy giờ vẫn chưa lựa được bộ đồ nào ưng ý. Nghĩ lại đi mua sắm mà không có ai đi cùng thì thật là tẻ nhạt. Thôi thì cô xuống quán cafe dưới lầu ngồi đợi Vưu Thục Ly vậy.
Hôm nay là giữa tuần nhưng trung tâm thương mại vẫn đông đúc và sầm uất như ngày cuối tuần, cả quán cafe cũng không ngoại lệ. Khó khăn lắm mới có một chiếc bàn trống, hơn nữa lại sát cửa kính, đúng là một vị trí yêu thích của Ninh Hân Nghiên.
Đặt ly cafe xuống bàn, Ninh Hân Nghiên ngồi xuống, chưa vội uống mà đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Ninh Hân Nghiên cô trước giờ tính cách hướng nội, thích sự yên tĩnh. Nhưng đôi khi có thể do cuộc sống quá bận rộn lại thêm tâm trạng không ổn, cô lại thích ra những chỗ đông người, xem dòng người vội vã đi qua đi lại, khung cảnh náo nhiệt sẽ một phần nào đó giúp đỡ cô thoải mái hơn, dễ chịu hơn.
"Hân Nghiên?"
Một giọng đàn ông cất lên, giọng nói ấy vừa run vừa có sự đau lòng, day dứt trong ấy khẽ gọi tên cô. Ninh Hân Nghiên nghe thấy liền xoay người, ánh mắt cô lúc này vừa vặn đặt trên gương mặt tuấn tú ấy của người đàn ông. Tim Ninh Hân Nghiên đập mạnh một cái, cô cũng bất ngờ, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
"Anh có thể ngồi cùng không?"
Người đàn ông ấy ngỏ lời. Trong lời nói đã xuất hiện sự xa cách, trên môi là nụ cười nhẹ nhưng không thể giấu đi sự tiếc nuối cùng chạnh lòng ẩn giấu phía sau.
Ninh Hân Nghiên gật đầu. Trước sau gì cũng phải đối mặt, thôi thì hôm nay vô tình gặp, có lẽ cũng là cơ hội thích hợp để hai người nói rõ ràng mọi chuyện với nhau.
"Em vẫn ổn chứ? Anh đã tìm em rất lâu...", Hứa Lập Thành báu chặt lấy ly cafe trên bàn, anh nhớ lại nửa tháng trước. Sau lần gặp Vưu Thục Ly, anh vẫn cố chấp đi tìm cô khắp nơi, muốn giải thích cho cô hiểu, muốn được cô tha thứ. Nhưng nửa tháng trôi qua, anh cũng đã dùng hết sức của mình rồi, có lẽ lý do chính chính là cô không muốn gặp anh, cô trốn tránh anh. Nếu cô đã muốn như thế thì dù có cách gì đi chăng nữa anh cũng chẳng thể tìm được cô...
"Lập Thành, em xin lỗi.", là cô trốn tránh, là cô vẫn chưa thể đối mặt được sự thật.
"Không, người phải nói xin lỗi là anh. Là anh phản bội và lừa dối em, anh biết em khó mà tha thứ cho anh. Nhưng mà anh mong em hiểu anh không cố ý, anh không hề có ý định sẽ làm tổn thương em", ngay lúc Vưu Thục Ly ném xấp hình ấy lên người Hứa Lập Thành thì anh đã biết cuộc hôn nhân này đã là không thể. Hứa Lập Thành anh biết ngày trước Ninh Hân Nghiên đã trải qua chuyện gì, cũng đã từng bị phản bội. Anh đã hứa với bản thân sẽ đối tốt với cô, một lòng một dạ yêu thương cô. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể thực hiện được, anh đã phạm sai lầm, một sai lầm khó mà bù đắp.
"Thật sự khi thấy những tấm hình ấy em rất sốc, cũng từng oán trách anh. Nhưng sau đó em đã suy nghĩ kĩ lại, em biết anh không có ý định sẽ tổn thương em. Chính vì vậy đã từ lâu em không còn trách anh nữa.", đó là sự thật. Cô đã tha thứ cho Hứa Lập Thành rồi, chỉ là chưa có cơ hội nói ra, cũng chưa đủ can đảm để đối diện những chuyện còn lại.
"Vậy Hân Nghiên, anh và em...chúng ta có thể bỏ qua chuyện cũ, làm lại từ đầu hay không?", cả bây giờ cho đến về sau, Hứa Lập Thành vẫn sẽ mãi yêu một mình Ninh Hân Nghiên. Khi nghe Ninh Hân Nghiên nói đã không còn trách anh, anh liền có chút vui mừng trong lòng, cũng lóe lên những tia hy vọng với mong ước được cùng cô trở lại như xưa.
"Em xin lỗi, em nghĩ em không thể.", Ninh Hân Nghiên cúi mặt, những lời không nỡ nói cũng đã nói rồi. Cô không muốn vì sự ích kỉ của bản thân mà làm Hứa Lập Thành tổn thương. Sự thật là cô vẫn còn yêu Âu Trạch Dương, cô không thể để Hứa Lập Thành làm người thay thế được, như vậy sẽ không công bằng với anh.
"Tại sao chứ? Em đã tha thứ cho anh, giữa chúng ta không còn vướng mắc gì nữa vậy thì sai lại không thể? Hay em vẫn còn để tâm đến chuyện đó? Anh phải làm gì để em có thể quay lại bên anh? Vì em, chuyện gì anh cũng có thể làm.", Hứa Lập Thành vội nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên, trong lời nói còn có sự gấp gáp. Anh chỉ yêu cô, vì cô dù lên núi đao hay xuống địa ngục anh cũng sẽ làm, chỉ cần cô đồng ý quay về bên anh, vậy là được rồi.
"Lập Thành, là em không xứng có được tình cảm của anh. Anh là người đàn ông tốt, sẽ có một ngày anh sẽ tìm được người phù hợp với anh, yêu anh và bên cạnh anh. Lỗi lầm đều là ở em, em xin lỗi.", Ninh Hân Nghiên không thể lừa dối bản thân được. Là do cô, cô đã sai lầm khi nghĩ Hứa Lập Thành sẽ giúp cô quên đi Âu Trạch Dương. Cô không muốn tiếp tục làm tổn thương anh, cô muốn chuyện này kết thúc tại đây. Rồi Hứa Lập Thành sẽ có những cơ hội mới, tìm được người con gái thật lòng yêu anh, chăm sóc anh. Cô không muốn anh vì người con gái tồi tệ như cô mà mất đi khoảng thời gian quý giá của mình.
"Em nói như vậy thì anh hiểu rồi. Có lẽ là do anh quá cố chấp níu kéo những thứ không thuộc về mình."
Hứa Lập Thành cay đắng nói ra những câu nói đau lòng này. Đến cuối cùng có lẽ chỉ là do anh đơn phương. Anh yêu cô bao nhiêu năm trời, vui sướng như thế nào khi cô chấp nhận làm bạn gái anh. Hạnh phúc vỡ òa khi cô nhận lời cầu hôn trở thành cô dâu của anh. Cứ nghĩ chuyện tình của cô và anh sẽ kết thúc viên mãn khi hôn lễ diễn ra nhưng không. Có lẽ ông trời đã định cô và anh là không thể, chỉ có duyên nhưng chẳng có nợ. Cuối cùng để anh đau đớn nhìn người con gái anh yêu thương nhất từng bước một bước ra khỏi cuộc đời anh. Mọi thứ như một giấc mơ vậy, đến cuối thì anh vẫn phải tỉnh, quay lại với đời thực đầy đau khổ. Chỉ một câu không thể cô lại nỡ lòng cắt đứt hết mọi thứ, đến lý do chia tay anh cũng chẳng thể biết là gì. Đau lòng và hụt hẫng, Hứa Lập Thành chẳng biết bản thân sẽ như thế nào nếu không có Ninh Hân Nghiên trong cuộc đời này.
"Lập Thành, chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?", nhìn thấy Hứa Lập Thành định quay bước đi, cô liền vội đứng dậy, hỏi anh một câu.
"Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ bên cạnh em."
Hứa Lập Thành nói câu cuối rồi cất bước rời đi, để lại Ninh Hân Nghiên đứng như chôn chân ở đấy. Cô thấy bản thân mình thật tồi tệ, cô đã tổn thương một người đàn ông tốt như Hứa Lập Thành. Tại sao cô lại hành động không suy nghĩ đến vậy chứ? Đến cuối cùng người mắc lỗi lầm lớn nhất, người cần được xin tha thứ chính là cô chứ không phải là Hứa Lập Thành. Nhìn bóng lưng đầy cô đơn và tuyệt vọng của anh, Ninh Hân Nghiên không thể kiềm lòng, nước mắt lưng tròng, không ngừng trách cứ bản thân...
"Tiểu Nghiên?"
Vưu Thục Ly đứng bên ngoài cửa kính gõ gõ gọi cô. Ninh Hân Nghiên giật mình lấy tay lau đi những giọt nước mắt, thở hắt ra một hơi để lấy lại sự bình tĩnh. Cô xoay người nhìn Vưu Thục Ly, ra hiệu cho cô bạn vào bên trong quán cafe.
"Sao thế?", Vưu Thục Ly ngồi xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn Ninh Hân Nghiên.
"Sao cậu lại hỏi thế?", Ninh Hân Nghiên tỏ vẻ như mình vẫn ổn, hỏi ngược lại Vưu Thục Ly.
"Cãi nhau với Âu Trạch Dương sao?"
"Âu Trạch Dương?", Ninh Hân Nghiên khó hiểu nhìn Vưu Thục Ly. Tại sao tự dưng cô bạn lại nhắc đến Âu Trạch Dương chứ?
"Phải. Khi nãy ở ngoài quán cafe tớ nhìn thấy Âu Trạch Dương đứng bên ngoài chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt anh ta trông rất khó coi. Khi vào đây tớ thấy mắt cậu hơi đỏ đỏ lại có vẻ không ổn nên nghĩ hai người xảy ra tranh cãi.", Vưu Thục Ly chậm rãi nói lại mọi chuyện cho Ninh Hân Nghiên nghe. Khi nãy cô vừa xuống taxi định gọi hỏi xem Ninh Hân Nghiên đang ở đâu. Vừa đi được vài bước thì thấy Âu Trạch Dương đứng ngoài quán cafe, vẻ mặt u ám nhìn vào bên trong. Cô cũng thuận mà nhìn theo, không ngờ hắn lại đang nhìn Ninh Hân Nghiên. Khi Vưu Thục Ly định tiến đến hỏi hắn có vào cùng không hắn lại xoay lưng bỏ đi. Nhìn bộ dạng của hai người này thì chắc chắn có chuyện chẳng lành xảy ra rồi.
"Cậu nói thấy Âu Trạch Dương ở ngoài quán cafe?", Ninh Hân Nghiên bất ngờ, trong lòng có chút hoảng loạn. Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Liệu hắn có nhìn thấy và hiểu lầm cô và Hứa Lập Thành không?
"Phải. Tớ tưởng anh ta đưa cậu đến đây rồi hai người cãi nhau, đường ai người nấy về chứ? Bộ không phải à?", nhìn vẻ mặt ngây ngốc không biết gì lại còn rất ngạc nhiên khi nghe Vưu Thục Ly nói chuyện về Âu Trạch Dương của Ninh Hân Nghiên thì Vưu Thục Ly thấy có chút kì lạ, không đúng lắm. Chẳng lẽ chuyện không phải như cô đã nghĩ sao?