• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô Ninh, mời cô."

Một người cảnh sát trầm thấp lên tiếng. Ninh Hân Nghiên gật đầu đứng lên đi theo người đó vào trong một căn phòng nhỏ. Trong căn phòng ấy chỉ có một cái đèn duy nhất, còn lại ánh sáng đều do mặt trời. Ninh Hân Nghiên ngồi xuống ghế, chừng vài phút sau một người cảnh sát khác đưa một người nào đó vào phòng cùng cô. Cửa vừa mở, người đó bước vào. Cô ta liếc nhìn Ninh Hân Nghiên một cái rồi ngồi xuống ghế, người cảnh sát kia đi đến cằm chìa khoá mở còng tay của cô ta ra, dặn dò kĩ càng.

"Hai người có 30 phút."

Rồi người cảnh sát đó rời đi. Thông thường thân nhân gặp chỉ được tầm 10-15 phút thôi. Nhưng hôm nay có lệnh của cấp trên ngoại lệ trường hợp này, gia hạn thêm đến 30 phút. Ngay từ khi Ninh Hân Nghiên bước vào người cảnh sát này đã thầm quan sát rồi, có lẽ là phu nhân của một vị có chức quyền nào đó, ngay cả tù giam cũng có thể điều phối, quyền lực không thể xem thường.

"Cô chắc chắn đến đây không phải là vì thăm tôi, đúng chứ?"

Nhan Thể Điệp đưa tay lên vuốt lại mái tóc có phần rối bời của mình, xoay đầu nhìn ra cửa sổ, không thèm nhìn Ninh Hân Nghiên dù chỉ một cái. Thật ra cô ta không muốn ra gặp cô chút nào, chẳng thân thiết lại còn có mâu thuẫn, người khiến cô ta vào đây cũng chính là cô. Nhưng mấy người cảnh sát kia thì cứ nhất quyết dẫn cô đến đây, cô không thể không tuân theo. Dù sao Nhan Thể Điệp cũng muốn cải tạo tốt một chút để mau chóng ra ngoài. Sống ở trong tù ngột ngạt vô cùng, hơn nữa cô phải mau ra ngoài vì có người đang đợi cô...

"Cô nói đúng, nhưng chỉ đúng một phần. Tôi quả thật muốn đến thăm cô, còn phần còn lại là muốn hỏi cô một số chuyện.", Ninh Hân Nghiên mỉm cười. Cô cũng biết Nhan Thể Điệp vì muốn trả thù cho ba của mình nên mới liều một phen như thế. Theo như cô biết trên đời này chỉ còn lại hai cha con họ, cô ta đã vào tù thì một người cha tâm trí không ổn định thì làm sao có thể sống một mình bên ngoài cơ chứ?

"Tôi không có gì để nói cả. Cô về đi.", Nhan Thể Điệp nhìn thẳng vào mắt Ninh Hân Nghiên trả lời.

"Cô có, còn rất nhiều là đằng khác.", Ninh Hân Nghiên cũng vậy, nhìn thẳng Nhan Thể Điệp mà trả lời. Cô ta là người trong cuộc, cũng là người trực tiếp thực hiện thì tại sao lại không biết, không có gì để nói? Chỉ một lý do duy nhất khiến cô ta im lặng đến như vậy chính là đang bị người khác mua chuộc.

Nhan Thể Điệp thở dài rồi xoay mặt đi, ngón tay gõ từng nhịp xuống bàn. Ninh Hân Nghiên muốn hỏi thì cứ để cho cô hỏi, miễn cô ta không trả lời, vờ như không biết là được. Hết thời gian thăm nuôi thì tự khắc sẽ ổn thôi.

Ninh Hân Nghiên biết không thể dùng lời nói để xoay chuyển tâm ý của Nhan Thể Điệp. Mở túi xách ra, cô lấy một xấp hình đặt lên trên bàn, sau đó đẩy sang phía của người đối diện, thấp giọng nói.

"Cô xem đi."

Nhan Thể Điệp ban đầu chỉ liếc sơ qua xấp ảnh trên bàn nhưng sau đó dường như cô ta đã nhận ra người trong ảnh là ai liền vội vàng cầm lấy đưa lên xem. Đôi mắt đau lòng, xót xa cũng đã đỏ âu lên, hai bàn tay thì run lên từng hồi, miệng lấp bấp gọi người trong ảnh.

"Ba..."

Trong ảnh là một người đàn ông lớn tuổi sống trong một căn nhà nhỏ mục nát, khung cảnh xung quanh thì dơ bẩn, ông ta chỉ ngồi co lại ở góc phòng, gương mặt hốc hác gầy sọc, so với tuổi thật thì ông ta trông lớn hơn rất nhiều. Nhan Hùng từ sau lần phản bội Kim Thiều bất thành đã trở nên điên dại, vì thế trong ảnh đã thấy cảnh ông ta nhặt những mẫu bánh mì đã mốc lên ăn ngấu nghiến như không biết gì, còn cười trông vui vẻ vô cùng. Nhan Hùng tuổi đã cao lại còn mắc căn bệnh này, nhìn cảnh ông ta người không ra người ma không ra ma thật là đau lòng. Người ngoài nhìn vào đã xót xa như thế huống chi người đang xem ảnh lúc này chính là con gái ruột của ông ta.

"Cô lấy mấy tấm ảnh này ở đâu?", Nhan Thể Điệp báu chặt vào mấy tấm hình, ngước mắt lên hỏi Ninh Hân Nghiên.

"Tại nơi ông ấy đang sống.", Ninh Hân Nghiên trả lời.

"Không, cô nói dối. Ba tôi không phải ở đây.", không thể nào, chắc chắn là Ninh Hân Nghiên giở trò, ba cô không thể sống ở nơi tồi tàn như thế được.

"Tôi không nói dối. Đây không phải là chiếc ghế tựa cô mới mua cho ông ấy trước khi đi tù sao? Ông ấy để kể với tôi như thế.", Ninh Hân Nghiên chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Nhan Hùng rồi nói tiếp.

"Nếu cô khẳng định ba cô không phải sống ở đây thì tại sao chiếc ghế tựa này vẫn nằm ở căn nhà này, bên cạnh ba cô? Giả sử ông ấy yêu thích chiếc ghế thì dù có chuyển đi đâu cũng sẽ mang theo, không thể ở đây được."

Nhan Thể Điệp đau lòng nhìn vào mấy tấm ảnh trước mặt. Ninh Hân Nghiên nói đúng, ba cô vẫn còn đang sống trong ngôi nhà tồi tàn mục nát đó, ba cô vẫn chưa chuyển đến căn nhà khang trang hơn, chẳng ai chăm sóc cho ông, chẳng ai cho ông ăn uống đàng hoàng mặc ông sống hay chết một mình ở đây. Cô đã bị lừa rồi, một vố rất lớn...

"Mục đích của cô là gì?", Nhan Thể Điệp hỏi Ninh Hân Nghiên. Không có chuyện Ninh Hân Nghiên tự dưng quan tâm đến Nhan Hùng rồi đến nhà tù chỉ để cho cô ta xem ảnh ba mình sống khổ sở ra sao.

"Tôi muốn hỏi cô vài chuyện liên quan đến sự việc lần đó. Diệp Bảo Hà và chuyện ăn cắp bản thảo.", Ninh Hân Nghiên thẳng thắn nói ra ý định của bản thân.

"Vẫn là câu nói đó, không có gì để nói.", nhưng Nhan Thể Điệp vẫn cố chấp giấu đi sự việc lần đó. Dù thấy Nhan Hùng ra như thế nhưng cô ta không chịu mở miệng. Nên nói cô ta cố chấp hay là người giữ bí mật giỏi đây?

"Cô cũng thấy tình cảnh ba cô giờ ra sao rồi đấy. Tôi biết Nhan Hùng là người quan trọng nhất đối với cô, mọi việc cô làm đều vì ông ấy. Kể cả việc ăn cắp bản thảo lần đó cũng vậy. Nếu tôi nghĩ không sai có lẽ người đứng đằng sau đã hứa hẹn sẽ cho ba cô một cuộc sống tốt hơn, đầy đủ hơn. Chính vì vậy cô mới liều mình như thế, kể cả việc đi tù cũng chẳng quan trọng. Nhưng cô hãy nhìn cho kĩ đi. Cô thì bán mạng cho người đó, làm theo họ yêu cầu, đi tù thay cho cả người đó. Nhưng đến cuối cùng thì cô được gì? Chẳng gì cả! Bản thân thì đi tù, ba của cô thì họ cũng không giữ lời hứa mặc kệ ba cô sống chết ra sao. Con người như thế cô vẫn quyết tâm giúp người đó giữ bí mật sao? Họ có xứng đáng để cô làm như vậy không? Nhan Thể Điệp, ít ra cô còn có chỗ trú nắng trú mưa, ăn cơm như bao người, còn ba cô? Cô nhìn đi, một mẫu bánh mì mốc đến thế kia ông ấy vẫn ăn ngon lành. Cô thì đợi được ra tù, còn ba cô liệu ông ấy có đợi được đến lúc cô trở ra để chăm sóc cho ông ấy hay không? Cô hãy suy nghĩ đi, vì một người không giữ đúng lời hứa mà bất chấp như thế, có đáng không?"

Ninh Hân Nghiên không kiềm lòng được nữa nói một đoạn dài với Nhan Thể Điệp. Người đó lợi dụng cô ta như thế lại còn không giữ lời hứa vậy thì cố chấp để làm gì. Thứ hai, cô ta không nghĩ đến ba mình hay sao? Ninh Hân Nghiên cô trong một đêm mất cả ba lẫn mẹ, bây giờ muốn báo hiếu, phụng dưỡng ba mẹ cũng chẳng còn cơ hội. Còn Nhan Thể Điệp, cô ta còn ba, vẫn còn cơ hội để bù đắp vậy thì tại sao lại không sáng suốt cứ để người đó dẫn dắt như thế?

"Tôi có điều kiện.", Nhan Thể Điệp đắn đo suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng chịu thoả hiệp, nhưng không quên ra điều kiện.

"Nếu cô nói ra sự thật, tôi đảm bảo cuộc sống của ba cô sẽ được cải thiện. Bản án của cô là 3 năm, được, kể từ đây đến khi cô ra tù, tháng nào tôi cũng sẽ cho người gửi ảnh của ba cô vào cho cô. Tôi sẽ không như người đó mà thất hứa đâu.", dù sao Ninh Hân Nghiên cũng không nỡ nhìn Nhan Hùng như thế. Phải, ông ta từng gây lỗi lầm lớn với Kim Thiều nhưng đó đã là chuyện quá khứ. Bây giờ ông ta đã lớn tuổi, con cái lại không ở bên, nhìn ông ta sống cuộc sống như thế cô cũng không đành lòng.

"Được. Sự việc năm đó tôi không phải chủ mưu, đứng sau còn có một người khác.", Nhan Thể Điệp gật đầu bắt đầu kể ra sự thật lần đó.

"Theo như tôi biết Diệp Bảo Hà không quen biết cô và Lâm Yên Phi và hai người cũng vậy. Thế thì tại sao lại chọn cô ấy? Tại sao lại đổ lỗi cho tôi?"

"Có một ngày có một người phụ nữ đến tìm tôi. Không biết bằng cách nào bà ấy biết được hoàn cảnh của tôi vì thế mới lấy ba tôi để làm điều kiện trao đổi. Tôi cũng không biết người bà ta chọn là Diệp Bảo Hà và cũng không biết tại sao bà ấy lại đổ lỗi cho cô. Bà ta yêu cầu tôi ăn cắp bản vẽ của cô sau đó đưa cho bà ta, còn sự việc sau đó thì cô cũng biết rồi đấy.", Nhan Thể Điệp chậm rãi nhớ lại sự việc lần đó rồi kể với Ninh Hân Nghiên.

"Cô không thấy lạ khi có một người đến đề nghị như vậy sao? Cô cũng biết nếu bại lộ sẽ phải đi tù, cô chấp nhận đánh đổi vì một người phụ nữ không quen biết?", Ninh Hân Nghiên chau mày, là một người phụ nữ sao?

"Lúc đó tôi thương ba lại còn hận Kim Thiều vì đã hất cẳng ba tôi vì thế tôi không quan tâm, nhanh chóng nhận lời đề nghị ấy.", Nhan Thể Điệp siết chặt tay lại, đôi mắt đầy oán trách nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Sớm biết bà ta trở mặt như thế thì cô đã không liều đến vậy rồi, giờ thì cô ngồi tù còn ba thì sống trong cảnh túng thiếu cực khổ như thế.

"Vậy thì cô còn nhớ mặt của bà ta không? Bà ta tên gì? Cô và bà ta liên lạc bằng cách nào?", đây mới thật sự là mấu chốt. Cô muốn biết xem người có dã tâm này là ai.

"Tôi không biết tên bà ta. Bà ta trạc bốn mươi mấy tuổi, ăn mặc sang trọng, hình như là một người rất giàu có. Có điều mỗi lần gặp mặt bà ta đều đeo kính râm to bản che đi gần hết gương mặt nên tôi không thể thấy rõ mặt của bà ta được. Chỉ có lần đầu gặp mặt và hôm đưa bản thảo đã ăn cắp thì tôi mới gặp trực tiếp bà ta, còn lại đều liên lạc qua điện thoại. Sim cũng chỉ là số rác mà thôi.", Nhan Thể Điệp chống tay lên trán cố gắng nhớ lại hình ảnh của người phụ nữ đó. Nhưng bà ta dường như sợ người khác nhận ra nên đã chuẩn bị trước, tất cả đều nhằm che đi thân phận của mình.

Ninh Hân Nghiên không khỏi rối bời. Mẫu người như vậy rất đại trà, chẳng có dấu hiệu chỉ điểm nào. Mênh mông biển người biết điều tra từ đâu đây.

"Nhan Thể Điệp cô cố gắng nhớ kĩ lại xem bà ta có đặc điểm nào đặc biệt hay không?", Ninh Hân Nghiên bồn chồn không yên hỏi Nhan Thể Điệp lần nữa, cô không muốn chuyến đi lần này là vô ích đâu.

"Đặc điểm...", Nhan Thể Điệp lầm bầm, vẻ mặt vô cùng tập trung nhớ lại mong sẽ nhớ ra được điều quan trọng nào đó.

"Phải rồi, lần đầu tôi gặp bà ta thì bà ta mặc một chiêc váy màu đỏ cộc tay, khoác ngoài là chiếc khăn lụa mỏng. Khi bà ta rời đi thì đột nhiên chiếc khăn đó rơi xuống, phải rồi, trên lưng bà ta có một hình xăm hoa hồng rất lớn, ngay ở bả vai bên phải. Còn nữa nha, cũng là bên phải đó sau cánh tai có một vết bớt giống như hình v ngược.", Nhan Thể Điệp mừng khi nhớ ra được đặc điểm của người phụ nữ ấy. Chắc chắn sẽ là manh mối tốt.

Ninh Hân Nghiên mỉm cười, đây đúng là điều cô cần. Tuy có thể sẽ khó khăn trong việc tìm người phụ nữ ấy nhưng với đặc điểm này thì cũng đã thu hẹp được phần nào rồi.

"Cảm ơn cô.", Ninh Hân Nghiên nói.

"Chỉ cần cô giữ lời hứa là được.", Nhan Thể Điệp gật đầu.

*********

"Em vừa mới về, mới vào phòng đây."

Ninh Hân Nghiên bước vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, treo túi xách lên rồi đi đến ngồi xuống ghế sofa. Cả ngày ở ngoài đường khiến cô có chút mệt mỏi. Ngã lưng ra sau, cô cười hạnh phúc trả lời Âu Trạch Dương.

"Dự án Kim Thiều đang theo đang bước vào giai đoạn cuối nên tối nay anh phải làm đêm có lẽ sẽ về muộn, em cứ ngủ trước đi đừng đợi anh.", Âu Trạch Dương ngồi trên bàn làm việc nhâm nhi tách cafe, đôi mắt nhìn chăm chú vào khung ảnh đối diện. Trên đó là hình ảnh của Ninh Hân Nghiên trong lần cô thay thế vị trí vedette, gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười rạng ngời làm hắn say đắm biết bao. Vì tăng ca không được gặp cô nên ngắm hình cô cho đỡ nhớ vậy.

"Em biết rồi. Nhưng anh phải nhớ ăn uống cho đầy đủ đó, mệt quá thì nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp, đừng để bản thân quá sức thì không tốt đâu.", Ninh Hân Nghiên bên này cũng không khá khẩm gì hơn, cũng đang chăm chú nhìn vào ảnh của Âu Trạch Dương treo trên tường rồi hạnh phúc nở nụ cười.

"À việc đó anh đã điều tra xong rồi. Hồ sơ anh nói bác Lâm để trên bàn trà, em xem đi. Được rồi nghỉ ngơi sớm đi."

"Tạm biệt anh."

Ninh Hân Nghiên cúp máy đặt điện thoại xuống bàn. Bên cạnh đúng là có một tệp hồ sơ mà khi nãy Âu Trạch Dương vừa nhắc đến. Cầm lên rồi mở ra xem, nhưng khi đọc đến hai chữ trong đấy Ninh Hân Nghiên không khỏi bất ngờ và nghi hoặc.

"Hoa Thế?", Ninh Hân Nghiên nhìn vào hình ảnh đính kèm bên trong, miệng thì lẩm bẩm hai chữ "Hoa Thế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK