• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2020-05-bon-tam-go-tron.jpg


Edit + Beta: Cù lão bản

Động tác của Hoắc Nghiêm Đông có chút dã man, cực kỳ giống một đầu sư tử đói bụng đến phát điên. Nhưng mà y vẫn còn nhớ tới phải tránh thân trên của Lương Hiểu Tài, móng vuốt chỉ chộp vào những nơi khác. Lương Hiểu Tài bị bóp có chút đau, qua cơn đau rồi lại là một trận tê tê dại dại.

Ngón tay của hắn luồn vào trong tóc Hoắc Nghiêm Đông, thấp giọng ngăn cản: “Tiếp tục nữa ngày mai ta không đi dạy!” Đó là nhờ một tia lý trí cuối cùng còn sót lại giãy dụa. Chủ yếu là hắn không có mua thứ kia a. Có lẽ phải mua thêm chút thuốc?

Hoắc Nghiêm Đông lại như giống như không nghe thấy, kéo dài nụ hôn, dùng sức siết chặt lấy hắn. Y đem cả người Lương Hiểu Tài hướng lên trên ôm một cái, Lương Hiểu Tài ôm cổ của y trông như con khỉ nhỏ đang đu bám.

Lương Hiểu Tài đang muốn nói về chuyến đi vào trong thành, Hoắc Nghiêm Đông liền đặt hắn tựa vào thân cây, lấy một cái bình nhỏ ra.

“Từ đâu tới?” Lương Hiểu Tài còn tưởng rằng là đồ vật mình muốn mua.

“Là thuốc.” Hoắc Nghiêm Đông lại nói, “Trước đây ta từng thấy có người dùng.” Người kia là ai tất nhiên không cần hỏi, nhất định là đôi tình nhân nhỏ trước kia bị Hoắc Nghiêm Đông phát hiện.

Lương Hiểu Tài nghe vậy không nói hai lời, so với Hoắc Nghiêm Đông càng dùng sức mà hôn trở lại. Củi khô lửa bốc cũng không ngoài như thế. Bất quá thời điểm từ trong rừng đi ra Lương Hiểu Tài liền hối hận.

Bị muỗi chích không biết bao nhiêu vết chưa tính, đã vậy còn không cưỡi ngựa được luôn. Trên ti vi diễn cái gì mà hai người một ngựa, mẹ nó nói láo! Một nam một nữ đều nhẹ ký thì còn có thể, nhưng hắn và Hoắc Nghiêm Đông cộng lại cũng phải hơn trăm rưỡi kí lô, làm sao ngựa thồ hết hai đứa về nhà!

Lương Hiểu Tài vừa đi bộ vừa nhe răng trợn mắt: “Ngươi mẹ nó không thể nhịn một chút sao, đợi về đến nhà cũng được a!”

Hoắc Nghiêm Đông đi đường toàn thân thoải mái, ngữ khí hiếm thấy có chút lười nhác: “Không nhịn được.”

Lương Hiểu Tài thật muốn quất chết y, đột nhiên dừng lại: “Hay là ta cưỡi ngựa đi?”

Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Được sao? Nếu không ta cõng ngươi. Ngươi sợ không thoải mái thì ta bế ngươi trở về cũng được.”

Lương Hiểu Tài: “Ngươi ngậm miệng cho ta!” Sau đó hắn cắn răng một cái phóng người kên ngựa. Chỉ có điều không dám ngồi như lúc thường mà là giống như lúc cùng Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài bắt rắn vậy, nằm nhoài trên lưng ngựa. Trước kia là lười biếng, bây giờ là cong mông nghiến răng nghiến lợi, đối tượng nghiến răng nghiến lợi tự nhiên là Hoắc Nghiêm Đông.

Hoắc Nghiêm Đông cũng tự biết bản thân có chút quá đáng, thành thật chậm rãi đi bên cạnh, bước chân như đi trên mây. Lương Hiểu Tài có lúc nghiêng đầu đối diện với y, có lúc đổi sang hướng khác. Hoắc Nghiêm Đông cách một chốc lại hỏi một tiếng: “Còn đau không?”

Lương Hiểu Tài tức giận hỏi: “Ngươi nói xem?” Hoắc Nghiêm Đông chột dạ sờ sờ mũi.

Lúc này Lương Hiểu Tài nói: “Nương ta có hỏi tới thì nói là lúc đi vào rừng không cẩn thận làm rách quần, còn té lộn mèo một cái.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngày mai bất luận nắng mưa gì thì ngươi cũng nghỉ ngơi ở nhà một ngày đi. Buổi chiều ta hồi doanh trông chừng bọn họ tập luyện.”

Lương Hiểu Tài không nói được cũng không nói không được. Bất quá ngày thứ hai ông trời rất hợp tác, trời mưa như trút nước. Thời tiết thế này muốn đi dạy bơi cũng không thể, quá nguy hiểm. Vì vậy Hoắc Nghiêm Đông không vội vã trở lại, ban ngày ở nhà còn thoa một lần thuốc cho Lương Hiểu Tài, còn đảm đang bưng cơm vào phòng cho Lương Hiểu Tài ăn.

Lương Hiểu Tài vốn cũng không phải là người yếu ớt, chỉ là lúc bước đi luôn cảm thấy có chút biệt nữu cho nên không tranh với Hoắc Nghiêm Đông.

Vốn tưởng rằng sau giờ Ngọ mưa sẽ nhỏ hơn một chút, không nghĩ tới buổi chiều ngược lại còn to hơn. Lương Hiểu Tài thấy Hoắc Nghiêm Đông tựa như có chút bận tâm liền nói với y: “Yên tâm đi, loại mưa này không được bao lâu đâu.”

Quả nhiên, mưa rào chỉ có một trận, trước khi mặt trời lặn liền từ từ giảm bớt, còn lộ ra ánh nắng chiều ráng đỏ. Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài thấy cảm thấy cảnh vật thật đẹp, muốn gọi Lương Hiểu Tài ra xem một chút, thế nhưng Lương Hiểu Tài không muốn nhúc nhích, nằm úp sấp trong ổ chăn.

Quan Thải Y thấy hắn cả ngày không ra khỏi cửa có chút bận tâm, thấy hết mưa rồi liền lại đây hỏi: “Muốn nương đi tìm đại phu nhìn không?” Trước kia tại Hổ Đầu Quan có Diệp Đại Bằng, giờ Diệp Đại Bằng không qua đây Quan Thải Y cũng không biết nên làm gì bây giờ.

Lương Hiểu Tài không thèm để ý nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu. Yên tâm đi nương, chỉ cần lót thêm một lớp đệm là được, hai ngày nữa là tốt rồi.”

Quan Thải Y không ép được nhi tử, hơn nữa Lương Hiểu Tài có chủ ý nhiều lắm, cho nên bà cũng đành nghe theo.

Sau khi Quan Thải Y ra ngoài Lương Hiểu Tài nhỏ giọng thầm thì: “Ta đây không phải chỉ ngồi một cái đệm, mà mẹ nó ngồi thật nhiều cái.”

Hoắc Nghiêm Đông trầm thấp cười ra tiếng: “Ngồi thoải mái không?”

Lương Hiểu Tài trực tiếp túm lấy đôi giày nương mới làm cho hắn đánh Hoắc Nghiêm Đông, một lát sau cau mày: “Lần này mưa lớn như vậy cảm giác trên người càng dính dính.”

Cạnh biển vốn độ ẩm rất cao, lần này trời mưa lớn cảm giác độ ẩm trong không khí tăng lên rất nhiều. Lương Hiểu Tài nói: “Đúng rồi Nghiêm ca, tiểu tử Đại Bằng kia không thể lại đây sao? Ngươi nói xem hiện tại trong doanh một người ra dáng quân y đều không có, nếu thật sự có người đau đầu nhức óc thì làm sao bây giờ?” Như hắn ở nhà suốt chẳng có gì, giả như có bệnh thì cứ chạy vào thành tìm đại phu. Nhưng trong doanh trại mỗi ngày đều thao luyện, có thao luyện thì sẽ có bị thương.

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Việc này ta đã nghĩ đến, hồi sau sẽ liên lạc với đại ca một chút, gọi Đại Bằng đi qua đây.” Tuy rằng Diệp Đại Bằng vẫn chưa hoàn toàn xuất sư, thế nhưng cũng học được không tệ, lại đây sẽ có thể giúp ích rất nhiều.

Sau một lát Hoắc Nghiêm Đông nói đi ra ngoài một chuyến. Lương Hiểu Tài còn tưởng rằng Hoắc Nghiêm Đông đi ra ngoài là tìm người truyền tin cho Dương Hách, hoặc là truyền tin cho Diệp Đại Bằng, kết quả không qua bao lâu liền có người đưa đến phủ một cái thùng tắm lớn. Ở Hổ Đầu Quan Lương Hiểu Tài còn chưa kịp mua, bây giờ bất quá chỉ cằn nhằn một câu trên người dính dính Hoắc Nghiêm Đông liền đi mua cho hắn một cái thùng tắm

“Ta đi nhờ Quan di nấu nước. Lát nữa ta giúp ngươi đổ nước nóng lại thêm chút dược liệu, ngươi ngâm một chút.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Chờ ngươi tắm rửa thu thập xong rồi hãy đi.”

“Cảm tạ Nghiêm ca.” Quan Thải Y còn đang ở bên ngoài, Lương Hiểu Tài không tiện nói quá nhiều nhưng cảm động trong lòng không phải là giả.

Trong nhà có sẵn củi, nấu nước cũng rất nhanh. Hoắc Nghiêm Đông tới tới lui lui chạy mấy phen giúp Lương Hiểu Tài đổ nước đầy thùng, lại bỏ thêm một chút dược liệu có công dụng thanh nhiệt tiêu sưng y biết. Ngược lại không thêm quá nhiều, sợ ngâm không thoải mái. Chuẩn bị xong y quay người lại, liền phát hiện ai đó đang nhìn chằm chằm y.

Đáy mắt tràn đầy ý cười, đầu lưỡi khẽ liếm môi, Hoắc Nghiêm Đông cảm giác mình bị nhìn đến bốc cả hỏa. Y còn đương tuổi hỏa khí dương cương, nào chịu nổi chuyện liếc mắt đưa tình thế này, nhanh chóng nhấc thùng đi ra ngoài. Y để thùng qua một bên xong, lúc này Quan Thải Y cầm xiêm y mới may lại đây nói: “Nghiêm Nhi, con giúp dì đưa xiêm y vào đi. Mới làm xong đấy, vừa vặn đưa cho nó thử xem có vừa người không, vừa thì mặc luôn. Cái đứa nhỏ này, cả thảy chỉ có hai bộ quần áo mà còn nghịch ngợm làm hỏng một bộ.”

Quan Thải Y thấy Hoắc Nghiêm Đông đi ra, không xác định nhi tử tắm xong chưa mới đưa quần áo cho Hoắc Nghiêm Đông. Hoắc Nghiêm Đông gật đầu nhận lấy, ít nhiều có chút chột dạ. Trên mặt y ngược lại không hiện ra, mà thời điểm đi vào phòng tâm tình rất phức tạp. Cũng không phải cảm thấy mình làm sai, mà là có một chút áy náy đối với các trưởng bối.

Lương Hiểu Tài đã ngồi vào trong nước, thấy Hoắc Nghiêm Đông cầm quần áo tiến vào liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn: “Nghiêm ca, nếu không ngươi giúp ta chà lưng rồi hãy đi?”

Câu này âm lượng không nhỏ, bên ngoài lẽ ra có thể nghe thấy. Hoắc Nghiêm Đông nghĩ trong quân doanh đám tiểu tử kia cũng là chà lưng lẫn nhau, thấy cũng không có gì kỳ quái liền nhận lời, sau đó giúp Lương Hiểu Tài chà rửa một chút.

Quá trình này không thể nói là không hưởng thụ, mà tuyệt đối là dằn vặt càng nhiều một chút. Y đem toàn bộ địa phương có thể chà đều chà hết, cảm giác lòng bàn tay trở nên nóng bỏng vô cùng. Lần trước khi đi ra ngoài còn có cái thùng che che đậy đậy, lúc này đi ra ngoài đều không thứ gì có thể che, y không thể làm gì khác hơn là cầm quyển sách học viết chữ đi ra ngoài đọc.

Lúc thường Lương Hiểu Tài ở tại đông sương phòng, y bèn đi tây sương phòng ngồi một chốc. Nói là đọc sách lại một chữ đều không nhìn. Y không nói cho Lương Hiểu Tài, thời điểm y đi vào đưa xiêm y đột nhiên nhìn thấy nụ cười dưới ánh đèn, thậm chí nổi lên ý nghĩ muốn được thành thân với ai đó.

Trong lòng bỗng dưng có chút khó chịu.

Lương Hiểu Tài cũng không biết trong khoảnh khắc giây lát như thế Hoắc Nghiêm Đông đã suy nghĩ đến biết bao nhiêu sự tình. Hắn ngâm mình ở trong nước chỉ cảm thấy thật thoải mái. Từ sau khi xuyên qua hắn chưa bao giờ được tắm rửa thoải mái như vậy, quả thực có chút không muốn ra khỏi thùng tắm.

Thiếu chút nữa hắn ngủ gục ở trong thùng, cũng may nước ấm dần dần lạnh, hắn vẫn giữ được ý thức. Sau khi đi ra lấy hắn lấy khăn vải lau người, cột tóc lại, thay vào quần áo nương mới làm. Mặc lên người chính là loại vải màu đỏ sậm. Ban đầu hắn muốn mua một miếng vải trắng một miếng xám, sau đó có nghĩ như thế nào đều cảm thấy màu trắng quá bẩn. Tạm thời không có cách nào mỗi ngày đều thay quần áo nên hắn không mua, đổi thành một miếng vải màu xám và một miếng màu đỏ sậm. Màu đỏ này không quá sáng, mặc lên người vừa chịu được bẩn còn có thể làm nổi lên màu da, rất không tệ.

Dù sao hắn cũng là người thô thiển, không tệ là đủ. Lương Hiểu Tài hướng ra ngoài hô: “Nghiêm ca, ta tắm xong rồi!”

Lúc này Hoắc Nghiêm Đông mới hồi thần, từ tây sương phòng đi ra. Không riêng gì y đi ra mà Lý Thuận Liên cũng đi ra. Lý Thuận Liên không nhìn thấy Lương Hiểu Tài, cũng không biết thương thế của hắn thành ra sao, chỉ nghĩ đến mức bước đi cũng không tiện vậy khẳng định là bị thương không nhẹ, lôi kéo Quan Thải Y hỏi: “Thải Y muội tử, muội nói thật sự không cần mời đại phu sao?”

Quan Thải Y nói: “Đứa nhỏ nói không cần. Có cần nó cũng sẽ tự đi, sẽ không có chuyện gì. Đại tỷ, tỷ đừng vội.”

Lý Thuận Liên gật gật đầu, hô: “Nghiêm Nhi a, con ngàn vạn phải nói cho thằng bé cẩn thận, nó mới vừa tắm rửa sạch sẽ, con đừng quên thoa thuốc tốt cho nó.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đã biết, nương, nương cứ yên tâm. Con cho hắn dùng thuốc trị thương tốt nhất.”

Lương Hiểu Tài ở trong phòng nghe thấy thế chỉ muốn cười, cười xong liền cảm thấy mình có chút thiếu đạo đức, bất quá thời điểm Hoắc Nghiêm Đông thoa thuốc cho hắn hắn một chút cũng không khách khí. Thẹn thùng cái gì đều không có trong từ điển của hắn, nhiều lắm là hơi xấu hổ chút mà thôi.

Hoắc Nghiêm Đông giúp thoa thuốc xong rồi đi đổ toàn bộ nước, Lương Hiểu Tài nằm úp sấp trên giường nhìn y tới tới lui lui bận việc.

“Ngày mai nếu còn không thoải mái thì cứ tiếp tục nghỉ ngơi, ta sẽ bảo bọn họ ấn theo lời ngươi dạy mà tập luyện.” Hoắc Nghiêm Đông đi lên nói.

“Ừ.” Lương Hiểu Tài đáp một tiếng rồi phất phất tay. Hoắc Nghiêm Đông rốt cuộc không cam lòng, thừa dịp không người tiến lên hôn Lương Hiểu Tài một cái.

“Ở đây thì sao?” Lương Hiểu Tài ngoắc ngoắc tay, chỉ chỉ môi của mình. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế liền hôn ở trên môi hắn một cái, lúc này mới nghe Lương Hiểu Tài nói: “Trời mưa đường trơn, lúc trở về đừng quá gấp.”

Hoắc Nghiêm Đông nghe được mà trong lòng nóng hầm hập, đột nhiên cảm thấy bản thân không cầu thứ gì, chỉ cần có thể cùng Lương Hiểu Tài vẫn luôn như vậy là tốt rồi.

Lương Hiểu Tài nhìn thấy ánh mắt của y, phảng phất trong nháy mắt cảm ứng được ý nghĩ trong lòng y. Mà hắn cũng biết, muốn được tiếp tục như bây giờ thì những chuyện bọn họ làm vẫn còn thiếu rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK