Edit + Beta: Cù lão bản
Hoắc Nghiêm Đông không chút nào lo sợ sự tình bại lộ, bình tĩnh nói ra ngược lại thành sấm sét chấn động trời đất với hai vị trưởng bối. Chỉ là này sấm sét này quá lớn quá đột nhiên, khiến Lý Thuận Liên và Quan Thải Y nhất thời quên mất phải nói cái gì. Qua một hồi lâu Lý Thuận Liên mới không xác định hỏi một câu: “Nghiêm Nhi, con, con mới vừa nói cái gì?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nương, lời Thường Anh cô nương nói cũng không phải là bịa đặt. Là có người đoạn tụ, nhưng không phải Tiểu Lương mà là con.” Ngẩng đầu nhìn thần sắc lão nương, Hoắc Nghiêm Đông cắn răng một cái: “Lúc trước con trở về nhà Tiểu Lương vốn muốn dẫn Quan di rời đi, là con dùng lý do nương còn cần hắn chăm sóc một thời gian để ngăn cản hắn. Con, con còn nói cho hắn biết, nếu hắn đi nương nhất định sẽ thập phần thương tâm nên hắn mới vẫn luôn lưu lại đến bây giờ.”
Lý Thuận Liên thân hình thoắt một cái, suýt nữa nghẹn một hơi té ngã: “Con, con quả thực hồ đồ!”
Quan Thải Y giúp đỡ lấy Lý Thuận Liên: “Đại tỷ, đại tỷ, tỷ đừng có gấp.”
Lý Thuận Liên sao có thể không vội đây, đều sắp gấp đến khóc. Bà nói: “Ta có thể không gấp sao. Đứa nhỏ này, nó, nó… Ta phải nói sao mới tốt a!” Nói xong bà đỡ bàn, cẩn thận ngồi xuống ghế tựa: “Đây, đây không phải là muốn khiến cho Hoắc gia tuyệt hậu sao?”
Hoắc Nghiêm Đông không lên tiếng. Y nhìn thấy mẫu thân có thể chịu đựng được, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại phát hiện Quan Thải Y đang nghi hoặc nhìn y.
Quan Thải Y cũng không phải quá nghi hoặc. Bà nghĩ đến lúc nhi tử nói lưu lại, bộ dáng kia dường như khắp nơi đều là vì cân nhắc đến Hoắc Nghiêm Đông, không giống như là dáng vẻ khổ sở. Thế nhưng hai đứa nhỏ bây giờ rốt cuộc là tình huống thế nào bà cũng không tiện hỏi ra miệng.
Cũng may Hoắc Nghiêm Đông đã quyết tâm muốn một lần nói rõ hết sự tình. Y cũng không đứng dậy, quỳ dưới đất nói: “Nương, Quan di, chuyện này con vốn cũng không định sớm làm rõ với hai người. Chỉ là hiện tại không nói tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày phải để hai người biết, cho nên con không dối gạt hai người nữa. Con không thể cưới vợ, coi như muốn lấy cũng chỉ có thể là Tiểu Lương, con đã nhận định hắn.”
Lý Thuận Liên cầm chén trà ném đi ra ngoài: “Con còn dám nói hưu nói vượn!”
Hoắc Nghiêm Đông cũng không trốn, chén trà vừa vặn nện ở trên vai y rồi rơi xuống, “Xoảng” một tiếng vỡ thành vài mảnh.
“Thằng bất hiếu!” Lý Thuận Liên rốt cục nhịn không được, hu hu khóc thành tiếng, “Con như vậy làm sao xứng đáng với phụ thân đã mất của con! Làm sao xứng đáng với tổ tiên Hoắc gia ta!”
“Nhưng con cũng không thể lấy một cô nương về rồi để cho nàng làm bình phong như vậy, thế không phải là càng làm bậy sao?”
“Con còn dám nói!” Lý Thuận Liên nói, “Con như vậy làm sao nương còn mặt mũi để cho Quan di của con và Tiểu Lương lưu lại, con đây là có ý muốn nương tức chết a…”
“Đại tỷ, đại tỷ. Trước tiên đừng khóc, chuyện này…” Quan Thải Y nhíu nhíu mày, “Nghiêm Nhi, con có biết con đang nói gì không? Chuyện lớn như vậy con có nghĩ tới về sau phải làm thế nào? Con có thể cả đời không cưới vợ sao? Người ngoài sẽ nhìn con như thế nào?”
Quan Thải Y tính tình tốt, mặc dù là thời điểm như thế này lời nói cũng sẽ không quá nặng, nhưng cũng là chữ chữ nói ra ý tứ trong tâm khảm Lý Thuận Liên, Lý Thuận Liên sốt ruột cũng là vì cái này. Nam nhân làm sao có thể sống cùng nam nhân? Nếu thật sự bị người ta biết thì làm sao bây giờ? Phải biết miệng người vô cùng đáng sợ.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nếu như về sau thật sự có thể cùng Tiểu Lương chung sống những ngày tháng đó tự nhiên là quá tốt. Còn chuyện cưới vợ, không phải hắn thì con không lấy. Ánh mắt người ngoài càng không trọng yếu, con cũng không thể vì ánh mắt người ngoài mà ủy khuất chính mình.”
Lý Thuận Liên thần sắc phức tạp: “Vậy, vậy Tiểu Lương cũng đồng ý?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Hắn không đồng ý. Hắn không muốn để cho nương thương tâm, là con vẫn luôn lôi kéo hắn không cho hắn đi. Nương không thấy gần đây hắn vẫn luôn chạy đến quân doanh sao? Đó cũng là con cố ý bảo cần hắn hỗ trợ nên hắn mới đi, kỳ thực chính là con muốn gặp hắn nhiều một chút.”
Lúc này nếu trong tay Lý Thuận Liên có cây gậy sợ là sẽ trực tiếp đánh chết Hoắc Nghiêm Đông: “Con làm sao xứng đáng với Quan di của con a! Còn có Tiểu Lương nữa, nó nhọc nhằn khổ sở chăm sóc lão thái bà mắt mù ta nhiều năm như vậy mà một câu oán hận cũng không có, con lại dám đối xử với nó như vậy?!”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ thầm con đối xử với hắn so với nương tưởng tượng còn xấu hơn nhiều. Nhớ đến mấy bữa trước hai người mới… Hoắc Nghiêm Đông ho nhẹ một tiếng, đè xuống nội tâm nóng nảy.
Lý Thuận Liên lúc này nói: “Nói chung việc này ta không đồng ý! Con quỳ đó cho ta, chừng nào nghĩ rõ thì nói tiếp!”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nương, coi như nương bắt nhi tử quỳ mười năm thì nhi tử cũng chỉ muốn lấy một mình hắn.”
Lý Thuận Liên: “Con im miệng cho ta!” Cũng may nhờ Lý Thuận Liên mấy năm qua vẫn luôn chăm sóc rất tốt, bằng không dưới kích thích như thế này phỏng chừng Lý Thuận Liên đã sớm tức xỉu.
Quan Thải Y có chút bất đắc dĩ, mà lúc này cũng không biết nói gì mới tốt. Bà đỡ Lý Thuận Liên đứng lên: “Đại tỷ, tỷ muốn đi đâu?”
Lý Thuận Liên nói: “Ta muốn đi ra ngoài dạo một chút, đỡ phải bị thằng con bất hiếu này chọc tức chết! Thải Y a, là đại tỷ có lỗi với muội.” Lý Thuận Liên lại bắt đầu khóc: “Ta đã nói đứa nhỏ Tiểu Lương này hiểu chuyện như thế, sẽ không giống như Thường gia cô nương nói là một người đoạn tụ. Nhất định là do hỗn tiểu tử này!”
Quan Thải Y: “…” Này sợ là khó nói ai mới là hỗn tiểu tử a.
Lương Hiểu Tài đang dạy đám người bơi lội thật tốt, đột nhiên “Hắt xì” một tiếng. Hắn không khỏi nhu nhu mũi, nhìn sắc trời, nhỏ giọng thì thầm: “Cái tên này, không lẽ về nhà rồi không những không giải quyết được vấn đề mà ngược lại gây ra thêm phiền toái à?”
Lúc này Đặng Thành Công nói: “Cá Chép, có phải ta đã có thể tháo thêm vài cái hồ lô hay không?”
Lương Hiểu Tài quay người: “Ngươi bơi một vòng cho ta xem một chút.”
Đặng Thành Công nhanh chóng bơi một vòng, không ngờ Lương Hiểu Tài nói: “Không được, ngày mai hãy tháo.” Nói xong kêu tất cả mọi người: “Ngày hôm nay đến đây thôi, dọn dẹp đồ đạc một chút, hồi doanh!”
Lương Hiểu Tài có chút tâm thần không yên, sau khi hồi doanh lập tức đi tìm Triệu Tam Canh: “Tam Canh huynh, không biết hôm nay Phó đô thống đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Triệu Tam Canh nói: “Phương Đại đô thống có lệnh, Hổ Đầu binh lưu lại Thiết Tí quân một trăm, một ngàn bảy khác phải về Hổ Đầu Quan tiếp tục thủ quan. Hiện tại những Thiết Tí binh ở bên Hổ Đầu Quan đang chạy trở về đây, đợi bọn họ đến thì hơn nửa huynh đệ Hổ Đầu quân phải đi.”
Lương Hiểu Tài hỏi: “Làm sao quyết định ai đi ai ở?”
Triệu Tam Canh nói: “Người biết bơi hoặc đang học bơi quá nửa là được lưu lại. Còn lại đại để cũng không bao nhiêu, có thể sẽ bắt thăm.”
Lương Hiểu Tài gật gật đầu: “Ta trước tiên trở về một chuyến. Đại thống lĩnh không trở về, nơi này trước hết khổ cực ngươi.”
Triệu Tam Canh rất mâu thuẫn. Hắn thật nhớ Hổ Đầu Quan, mà cũng không muốn rời khỏi dưới trướng Hoắc Nghiêm Đông. Hắn không xác định mình có thể ở lại hay không cho nên lúc này tâm tình cũng không tốt, gật đầu nói: “Được, Lương huynh đệ đi đi.”
Lương Hiểu Tài kêu Dạ Phong lại liền nhắm hướng phủ Đại thống lĩnh mà chạy. Cũng không nói được làm sao, chỉ là cảm thấy hôm nay có chút quái lạ. Chẳng lẽ Hoắc Nghiêm Đông không ngăn cản được hai người Thường Anh và Thường Nhu? Hay là nói Thường Thắng biết Hoắc Nghiêm Đông không có tức phụ nhi nên cho là muội muội có cơ hội?
Lương Hiểu Tài đột nhiên có chút hối hận vì đã để Hoắc Nghiêm Đông về nhà một mình giải quyết vấn đề. Hắn cố gắng càng nhanh càng tốt trở lại phủ Đại thống lĩnh, nghĩ đều không nghĩ hỏi cặp huynh đệ sinh đôi canh cửa: “Đại thống lĩnh trở lại chưa?”
Trương Đống nói: “Đã trở về.”
Lương Hiểu Tài đẩy cửa một cái đi vào, kết quả vừa tới chính viện liền thấy Quan Thải Y cùng Lý Thuận Liên ở trong sân đi tới đi lui. Đôi mắt Lý Thuận Liên vừa nhìn liền biết chính là mới vừa khóc xong, vì thế hắn lo lắng hỏi: “Nương, đại nương, đây là thế nào? Sao ngài lại khóc?”
Lý Thuận Liên nghe thấy, nước mắt mới vừa dừng liền xoạch xoạch rơi xuống: “Tiểu Lương, con…”
Lương Hiểu Tài nói: “Đúng vậy đại nương, là con. Ngài làm sao vậy?” Hắn đi qua một bên đỡ lấy Lý Thuận Liên: “Là ai chọc ngài mất hứng? Nói cho con con đi trừng trị người đó.”
Lý Thuận Liên nói: “Là Nghiêm Nhi.”
Lương Hiểu Tài quét mắt thăm dò nét mặt Quan Thải Y một vòng, không nhận được câu trả lời liền hỏi: “Nghiêm ca? Nghiêm ca làm sao vậy?”
Quan Thải Y khẽ nhíu mày: “Đại tỷ, ta dìu tỷ đi đến dưới tàng cây nghỉ một lát, để ta đơn độc cùng Tiểu Tài trò chuyện.”
Lý Thuận Liên còn cảm thấy có chút tự trách đây, nghe vậy bèn đồng ý. Quan Thải Y dìu bà ngồi xong lập tức kéo Lương Hiểu Tài tiến vào tây sương phòng. Bà đóng cửa lại, nghĩ cũng không nghĩ mà nhỏ giọng nói: “Tiểu Tài, con nói thật với nương đi. Con… con có phải là… có phải là…”
Lương Hiểu Tài nói: “Là gì a nương?”
Quan Thải Y: “Có phải là con thích… thích Nghiêm Nhi?”
Lương Hiểu Tài: “…Thường Anh nói?”
Quan Thải Y liền đem chuyện Thường Anh và Thường Nhu chạy lại đây kể lại, còn có chuyện Hoắc Nghiêm Đông quỳ xuống thẳng thắn biểu lộ nói hết một mạch, cuối cùng hỏi: “Nghiêm Nhi nói nó mới là kia cái gì… đoạn tụ. Nó còn nói nó thích con. Điều nó nói là sự thật sao?”
Lương Hiểu Tài vừa nghe liền biết Hoắc Nghiêm Đông là định một mình chống đỡ hết tất cả trách nhiệm. Hắn một mặt cảm thấy chính mình không nhìn lầm người, rất vui vẻ, một mặt lại đau lòng, liền nói: “Là giả. Y nói như vậy là sợ đại nương trách con, nhưng thật ra là con thích y trước.”
Quan Thải Y đột nhiên trợn mắt lên: “Vậy nói như thế giữa hai đứa là thật?”
Lương Hiểu Tài “Ừ” một tiếng: “Xin lỗi nương, đã để nương phải bận tâm. Bất quá con và Nghiêm ca đều là thật tâm yêu thích đối phương, chúng con không thích cô nương cũng không muốn thành thân cùng cô nương. Kỳ thực trước kia con dẫn nương đi Hổ Đầu Quan là vì muốn vào quân doanh Hổ Đầu quân nhìn. Nơi đó nam tử nhiều a, lúc đó con định chọn một người hợp ý trong số đó, không nghĩ tới không chọn được ai còn coi trọng Nghiêm ca.”
Quan Thải Y nổi nóng tát một cái lên bả vai Lương Hiểu Tài: “Con hỗn hài tử, nói cái gì đó!” Xưa nay bà đều không nỡ động nhi tử một đầu ngón tay, đây là thật sự bị chọc tức: “Các con như vậy là không đúng, thế nhân biết được sẽ nói các con thế nào? Lại nói đại nương con cũng sẽ không đồng ý.”
Lương Hiểu Tài nói: “Không đồng ý thì cũng đã như vậy rồi, con và Nghiêm ca cũng không có cách nào a.”
Quan Thải Y đau lòng: “Nhưng con ghét chuyện này nhất mà? Lúc trước lão Thất Thiệu gia vẫn luôn muốn bắt con, không phải con còn căm ghét sao?”
Lương Hiểu Tài đều quên mất tiêu chuyện tên nhị thế tổ Thiệu Thất kia, nghe vậy nói: “Thiệu Thất kia có thể so với Nghiêm ca sao, đó chính là một con heo nha. Nghiêm ca lớn lên anh tuấn bất phàm lại có bản lĩnh, quan trọng nhất là huynh ấy đối xử với con rất tốt.”
Lần này đổi qua Quan Thải Y muốn khóc: “Nhưng nương còn muốn ôm tôn tử đây.”
Lương Hiểu Tài nói: “Sau này con nhận nuôi một đứa cho nương, nuôi từ nhỏ đâu có khác gì.”
Quan Thải Y nhất thời bị nghẹn không biết nên nói cái gì. Lương Hiểu Tài thấy thế dìu bà ngồi xuống: “Nương, nương ngẫm lại những ngày trước đây của chúng ta đi. Nương dậy sớm ngủ muộn mà làm không hết việc, cả ngày bị Lương Đại phu nhân đánh chửi. Con thì sao? Con cả ngày lo lắng đề phòng, nhiều một câu cũng không dám nói. Sau đó con bị Lương Nhiễu Âm và Lương Đại Phú ép buộc giả thành nữ tử hơn ba năm, khi đó con chỉ có một ước muốn là một ngày nào đó con có thể sống cho bản thân mình. Con muốn thế nào thì sống thế đó, không cần phải xem sắc mặt người khác. Hiện tại mong ước đó không phải đã thành rồi sao? Chúng ta được ở trong nhà lớn, có quần áo mới để mặc, còn không lo chết đói.”
Quan Thải Y trừng: “Đó còn không phải là nhờ Nghiêm Nhi tài giỏi.”
Lương Hiểu Tài nói: “Đúng vậy. Hiện tại người tài giỏi đó thích nhi tử của nương, đây cũng không phải là chuyện xấu, đúng hay không? Nương cứ coi như là nhiều thêm một đứa con trai, còn cái khác vẫn giống như trước đây a.”
Quan Thải Y cũng biết hiện tại mỗi ngày đều trải qua tốt hơn nhiều so với trước kia, quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất. Thế nhưng bà không thể chấp nhận đại sự xoay trời lấp đất thế này, bà cảm thấy đây không phải là một chuyện tốt.
Lương Hiểu Tài hỏi: “Đúng rồi, Nghiêm ca đâu?”
Quan Thải Y nói: “Đang quỳ trong nhà chính. Đại nương con nói chừng nào nghĩ thông mới thôi.”
Lương Hiểu Tài đứng dậy. Quan Thải Y vội hỏi: “Con đi đâu?”
Lương Hiểu Tài nói: “Tự nhiên là đi thỉnh tội với đại nương.”
Quan Thải Y không phải là người ích kỷ, đương nhiên sẽ không vì để cho bên mình chiếm lý mà không cho nhi tử nói ra chân tướng, do đó cũng không cản. Vậy mà tiểu tử này vừa xuất hiện liền quỳ xuống bên cạnh Lý Thuận Liên, dùng ngữ khí thập phần hổ thẹn nói: “Đại nương, xin lỗi, đều là lỗi của con.”
Lý Thuận Liên nói: “Con không cần nói nữa, đại nương biết, đều là Nghiêm ca của con hồ đồ!”
Lương Hiểu Tài nhìn cửa nhà chính liếc mắt một cái: “Không phải, nếu không phải con vẫn luôn ở lại chỗ này không đi thì Nghiêm ca cũng sẽ không… Nói chung đều là lỗi của con, ngài đừng trách Nghiêm ca. Đêm nay con sẽ đi ngay, sau này… Sau này con sẽ cách huynh ấy thật xa, không bao giờ trở lại nữa.”
Lý Thuận Liên giật mình: “Con muốn đi đâu?”
Lương Hiểu Tài nói: “Không biết ạ. Trời đất bao la, luôn có một chỗ để con dung thân đi. Dù sao trước kia con và nương sống ở Lương gia đều là náu thân trong phòng chứa củi, mùa hè oi bức mùa đông lạnh giá mà vẫn có thể sống sót. Kỳ thực không dám dối gạt ngài, mấy năm kia cùng ngài sống ở thôn Hà Nguyệt là những ngày tháng an bình nhất trong đời con, không có ai đánh chửi còn có thể ăn no bụng. Khi đó con đã nghĩ, giả cô nương thì giả cô nương đi, có thể ăn no còn không cần bị đánh bị rét, bao nhiêu đó đã đủ thoả mãn. Nhưng mà này đó chung quy đều là phúc khí mượn từ người khác, không phải là của con.”
Lương Hiểu Tài bị lời mình nói chua ê răng, hít mũi một cái: “Đại nương, ngài đừng phạt Nghiêm ca, huynh ấy còn phải hồi doanh. Con bảo đảm với ngài con nhất định sẽ đi. Con… Quá lắm thì sau này có thấy huynh ấy con cũng sẽ đi đường vòng.”
Lúc này cửa “Rầm” một tiếng bị đẩy ra: “Lương Hiểu Tài, ngươi dám!” Hoắc Nghiêm Đông đứng ở cửa: “Ngươi dám đi ta liền dám phái người bắt ngươi về!”
Lương Hiểu Tài bị “dọa”, một phát bắt được tay Lý Thuận Liên: “Đại nương…”
Lý Thuận Liên vội vàng dùng tay ôm Lương Hiểu Tài: “Hoắc Nghiêm Đông! Không cho phép con hung với nó! Thằng bé không đi đâu hết, cứ ở đây với ta, ta xem con đi đâu bắt nó!”
Hoắc Nghiêm Đông nhíu mày: “Hắn không đi con bắt hắn làm gì?”
Lương Hiểu Tài nắm thật chặc quần áo Lý Thuận Liên, nhìn Hoắc Nghiêm Đông không hề có một tiếng động cười cười.
Quan Thải Y đứng ở cửa tây sương phòng nhìn, quả thực không biết nói gì mới tốt. Hai cái đứa này, đầu mày cuối mắt, bà cũng không biết là nên đau lòng Lý Thuận Liên mù hay là đau lòng bản thân bà không bị mù.
Thực sự là diễn giỏi a…