Đây không phải là người đầu tiên muốn khoét mắt của chàng ra, và có lẽ cũng không phải là người cuối cùng. Từ khi Huyền Thủy Chi Tân lưu lạc đến Nhân giới, cảnh ngộ của chàng cũng không được tốt, chỉ ngắn ngủi trong ba năm, chàng đã phải chịu hết tất cả mọi tra tấn.
Chàng không phải nhân tộc, khi tộc của mình bị tiêu diệt, chàng đã may mắn tránh được một kiếp. Bởi vì thời gian sinh trưởng quá dài nên huyết mạch Giao Long trong cơ thể cũng không hề thức tỉnh. Ngoại trừ cặp đồng tử khác biệt kia, xem ra chàng chẳng có gì khác người thường cả, thậm chí còn không cường tráng bằng người bình thường nữa.
Điều này dẫn đến việc dù đã bị bắt và bị bán ở chợ nô lệ, chàng vẫn là kẻ bị bỏ lại. Trong những việc lao động chân tay, chàng không mạnh mẽ như những nô lệ khác. Cũng không biết nói ngọt như những nô lệ khác để nói những điều khiến người ta vui vẻ. Làm cái gì cũng không được, ngoại trừ gương mặt xuất chúng kia chàng không còn gì nữa cả.
Cũng có người từng nổi tâm tư với gương mặt kia của chàng, nhưng lúc chạm phải con ngươi của chàng thì không dám đề cập đến nữa. Đồng tử lạ thường thường mang hàm ý điềm xấu, đa phần, mọi người đều tin vào điều này mà chẳng phải nghi ngờ gì.
Chàng giống như một món hàng bị chọn lựa hơn nửa năm, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai thèm mua. Cuối cùng, ông chủ của chợ nô lệ cũng mất kiên nhẫn với chàng, động một tí liền chỉ vào mũi chàng mắng những lời khó nghe. Sau này thì dứt khoát dùng cây roi dài nhỏ để đánh chàng, không ngừng nhìn vào dáng vẻ lăn lộn bên trong lồng sắt của chàng rồi cười ha ha, giống như đó là một cách tiêu khiển vô cùng vui vẻ vậy.
Người chàng thường xuyên bị đánh đến da tróc thịt bong, máu thịt be bét, dưới tình huống không có bất kì loại thuốc trị thương nào, nhưng những vết thương này hơn nửa tháng là có thể lành lại hẳn. Cái siêu năng lực tự lành vết thương này khiến cho ông chủ của chợ nô lệ không kìm được vui mừng, giống như là hắn đã tìm được nguồn tiêu thụ mới thích hợp.
Hắn tách chàng ra khỏi những tên nô lệ khác và trưng bày riêng một mình chàng trước mặt mọi người. Nói là đánh như thế nào cũng không chết, bỏ ra ba lượng bạc mua về thì có thể tuỳ tiện giày vò, coi như để tiêu khiển. Có người vây xem chuyện không tin, ông chủ liền vuốt ria mép, đưa cái roi trong tay cho người chất vấn kia. Bảo hắn cứ tuỳ tiện đánh, đánh chết được chàng thì sẽ thành ông chủ.
Người bình thường nào có được một cơ hội để ph.át tiết như thế này chứ, hắn nắm lấy roi vung từng cái từng cái. Trên mặt bày ra một nụ cười méo mó, hoàn toàn không để ý đến nô lệ bị trói còn sống hay là đã chết.Sau khi bị rất nhiều người vây xem cầm roi đánh, có điều chỉ hơn nửa tháng vết thương của chàng đã lành lại. Lần này, những người toan tính kia không còn tiếp tục do dự nữa mà lại tranh giành mua cho bằng được, hơn nữa, giá trị con người của chàng cũng tăng từ ba lượng bạc lúc đầu lên đến tám lượng bạc.
Những người muốn mua chàng về đều nhắm đến chàng da dày thịt béo, sức sống mạnh mẽ, cho nên mới buông tay buông chân giày vò. Xích sắt, roi dài là bình thường thôi, nặng hơn nữa còn dùng đến ngân châm, lửa than, không có ngày nào người chàng không có vết thương cả. Đợi chơi chán rồi lại ném chàng vào chợ nô lệ tiếp.
Vị tiểu thư nhà họ Lý kia là người thứ mười tám mua chàng. Ông chủ chợ nô lệ thấy cách ăn mặc của nàng có hơi cao quý, chắc chắn cũng sẽ ra tay hào phóng nên đã đòi nàng mười lượng bạc. Thẩm Ân cảm thấy nàng đã lỗ rồi, bởi vì cho đến bây giờ, chàng cũng chưa từng được bán với giá tiền cao như thế.
Nhắc đến, quãng thời gian ở phủ Thừa Tướng kia là thời gian tương đối nhẹ nhõm trong trí nhớ của chàng, ngoài việc ngẫu nhiên bị Lý Uyển quất vài roi mỗi khi tâm trạng không tốt ra, đa phần chàng đều được tự do.
Thẩm Ân không thể ngờ mình cứ như vậy mà bị đưa đến làm việc trước mặt thiếu nữ trương dương này, sau đó lại sinh ra một sự mờ mịt và sợ hãi đối với đối phương. Chàng không biết nàng muốn làm gì, nhưng nếu như nàng muốn khoét mắt chàng mà nói thì đến cùng nàng cũng không có gì khác những người trước kia cả.
“Ngươi đang sợ à?” Trông thấy lông mi của tiểu thiếu niên không ngừng run rẩy, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy mới lạ, dùng một ngón tay nâng cằm của chàng lên, ngón tay kia thì gảy gảy.
Cảm nhận được sự ngứa ngáy truyền đến từ lòng bàn tay, thiếu nữ cười đến mức mắt hạnh cong lên, nàng cúi người hôn một cái lên mắt của tiểu thiếu niên. Lúc thiếu niên trừng lớn hai mắt nhìn về phía nàng, nàng đột nhiên lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trên bàn đặt một cái bình sứ nhỏ và một cái hộp dài, Nguyễn Nhuyễn nghiêng đầu, trên mặt tô điểm một nụ cười: “Đây là bí dược trị liệu vết thương ngoài tốt nhất của cung đình, dùng cái này sẽ khỏi nhanh hơn. Trong cái hộp nhỏ là một nhánh sơn sâm, bình thường có thể cắt làm hai để ngâm nước uống.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng lướt qua thân thể cao gầy của thiếu niên, không nhịn được nhíu mày: “Ngươi gầy quá, phải dưỡng cho tốt hơn một chút mới được, bằng không thì cảm giác sẽ không tốt.”
Vừa dứt lời, thiếu nữ nhanh nhẹn rời đi, để lại Thẩm Ân không hiểu gì ngồi bên giường, trên mặt mang một vẻ mờ mịt hiếm thấy.
Nàng có ý gì đây chứ, không muốn mắt chàng nữa hay sao?
Chàng chống đỡ thân thể khập khiễng đi đến bên cạnh bàn, mở bình sứ và cái hộp nhỏ ra nhìn một chút, đúng là những thứ như nàng nói, không phải là bỏ rắn hoặc rết ở bên trong như một trò đùa ác ý.
Thẩm Ân chậm rãi ngồi xuống ghế rồi rót cho mình chén nước. Chàng nhìn chằm chằm vào cặp đồng tử màu sắc khác thường phản chiếu trong chén nước, tay chàng dừng lại, một màn thiếu nữ xinh xắn hôn lên mắt chàng kia lại tràn vào trong đầu. Suy nghĩ đó khiến cho chàng có hơi hoảng hốt, cái cổ trắng nõn dần dần nhiễm màu hồng.
Trong một tháng tiếp theo, chàng đều không gặp lại người thiếu nữ đã đưa chàng về kia. Bởi vì dùng toàn là thuốc tốt, thức ăn trong ba bữa cũng là đồ tốt, những vết thương bị roi đánh trên chân và lưng của chàng đã sớm hồi phục cả rồi. Chỉ là cả đều ở trong căn phòng nhỏ, không ai sắp xếp cho chàng làm việc, cho nên lòng chàng càng bất an hơn.
Chàng chưa từng được hưởng đãi ngộ tốt như thế này, Thẩm Ân lo rằng sau này mình sẽ đối mặt với những trận tra tấn vô tận. Hoảng sợ sầu lo tốt một đoạn thời gian, cuối cùng cũng có người đến gọi chàng.
Đi vòng qua một hàng lang thật dài, băng qua hòn non bộ và cả hồ nước, tên nhóc sai vặt dẫn chàng đến một cái sân rộng. Nơi này có từng đoá từng đoá hoa trà lớn đang nở rộ, cả khu vườn đều ngập sắc xuân.
Giữa biển hoa kia, thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp đang nằm tựa trên ghế dựa, đang lật xem một quyển sách nhỏ trên tay, thỉnh thoảng còn mím môi cười trộm. Dường như nghe được một vài âm thanh, nàng hạ sách thật thấp xuống đặt lên đùi. Tiện tay chộp lấy một quả nho tím bên trong đĩa hoa quả ném sang đấy, đúng lúc nện trúng vai trái của thiếu niên.
“Lề mà lề mề gì đấy, còn không qua đây?” Thiếu nữ lười nhác nằm dưới đại thụ không nhúc nhích, ánh nắng xuyên qua những kẻ lá rọi xuống dưới có hơi chói mắt, nàng vô thức híp mắt.
Thẩm Ân đứng sửng sốt ở cửa sân một lát, rồi cúi mặt đi đến, an tĩnh đứng lặng bên cạnh thiếu nữ, giống như là đợi chỉ thị kế tiếp của nàng vậy.
“Khát.” Nguyễn Nhuyễn đặt quyển sách nhỏ qua một bên trên bàn, đưa ngón tay chỉ vào một chùm nho mọng nước lóng lánh kia trong mâm trái cây, ra hiệu cho thiếu niên đút nàng ăn.
Nhưng mà thiếu niên không hề nhận ra ý tứ của nàng, trực tiếp nâng cả mâm trái cây đến trước mặt nàng. Nàng đẩy mâm trái cây trở về, đối diện với cặp đồng tử màu xanh nước khác lạ kia, Nguyễn Nhuyễn kiên nhẫn hơn mấy phần, dẩu môi hỏi: “Biết hầu hạ người khác không? Lột vỏ nho rồi đút cho ta nào.”
Lần này Thẩm Ân đã nghe hiểu. Chàng đặt mâm đựng trái cây lại trên bàn, rồi nắm lấy một quả nho tròn vo nghiêm túc lột. Chàng vẫn luôn bị coi như công cụ để trút giận, rất quen với kiểu bị đánh bị mắng, nhưng đến tận bây giờ chưa từng hầu hạ gần gũi thân cận với một người như thế này. Bởi vậy giơ tay nhấc chân vô cùng ngốc, lột vỏ nho cũng phải tốn cả buổi, còn lột đến mức thịt quả cũng bị hõm mấy chỗ.
Trái nho xấu xí kia được đưa đến cạnh môi thiếu nữ, Thẩm Ân thấy thiếu nữ khẽ nhíu mày. Chàng nghĩ, sau một khắc trái nho trong tay này của mình cũng sẽ bị người ta bỏ qua thôi, sau đó mình cũng không tránh khỏi bị phạt vì sự vô dụng này. Chàng cũng đã chuẩn bị xong sẽ bị kéo xuống đánh một trận rồi, không ngờ thiếu nữ ấy nhìn chằm chằm trái nho xấu xí kia một lúc, vẫn há miệng cắn lấy.
Đầu lưỡi ấm áp mềm mại đảo qua ngón trỏ của chàng, trong nháy mắt, thân thể Thẩm Ân cứng lại, bối rối cúi đầu, không còn dám nhìn thiếu nữ một cái.
“Sao lại dừng rồi? Tiếp tục đi.” Nguyễn Nhuyễn lườm thiếu niên gục đầu xuống, cảm thấy có hơi bất đắc dĩ. Rõ ràng là chàng có một gương mặt kinh diễm như thế, sao lại phải cúi đầu chứ? Quả thực là phung phí của trời mà.
Không thể nghe thấy mấy lời cợt nhả trong lòng của Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Ân mím chặt môi, lại chuyên chú vào chuyện lột vỏ nho. Trước lạ sau quen, dần dần, kỹ thuật lột vỏ nho của chàng cũng có tiến bộ, chí ít cũng sẽ không làm phạm vào thịt quả nho nữa.
Từng quả nho được lột xong đưa đến bên miệng nàng, thiếu nữ đã có hơi no bèn nghiêng mặt, từ chối được đút nữa: “Còn lại thưởng cho ngươi đấy.”
Nói rồi, lại đưa tay cầm quyển sách nhỏ lên, say sưa đọc. Gió nhẹ thổi khiến cho lá cây trên cành vang lên tiếng xào xạc, nhiệt độ mặt trời cũng vừa vặn, chiếu lên trên người mang theo một chút ấm áp. Không bao lâu, thiếu nữ nằm trên ghế tựa không còn động tác nào nữa, che quyển sách nhỏ trên mặt, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.
Thẩm Ân ở bên cạnh hầu hạ xác định thiếu nữ sẽ không chợt tỉnh lại, mới đưa tay lên ngắt nho rồi lặng lẽ đưa vào miệng. Cắn một cái, nước tỏa bốn phía.
Thật ngọt, chàng chép miệng. Bởi vì lột vỏ nên trên ngón tay dính nước trái cây ngọt ngào, tiểu thiếu niên nheo mắt nhìn ngón trỏ dưới ánh mặt trời của mình. Thật lâu sau, vẻ mặt của chàng quỷ dị, đưa ngón tay đó đến bên miệng, lè lưỡi liếm một cái.
Buổi chiều ngày xuân ấm áp, nằm nghỉ ngơi ở trên ghế khoảng nửa tiếng, Nguyễn Nhuyễn nhướng mắt tỉnh lại. Vừa ngồi dậy, quyển sách che ở trên mặt liền rơi xuống đất. Nàng đang muốn xoay người lại nhặt, có một cánh tay đã nhặt lấy nó và đưa đến trước mặt nàng.
Thuận theo cánh tay kia nhìn lên, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên, nàng có hơi giật mình: “Sao ngươi còn chưa đi?”
“Không có ai bảo ta đi cả.” Đã rất lâu rồi chưa từng mở miệng nói chuyện, tiếng nói của thiếu niên vừa trầm thấp lại có chút khàn khàn, ngữ điệu chậm rãi, chỉ mấy chữ ngắn ngủi mà cũng chẳng nói được lưu loát.
“Không phải là ngươi bị câm điếc sao?” Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên nhìn chàng, thoáng chốc ánh mắt lóe lên tia sáng, trên mặt cũng mang vẻ vui sướng bất ngờ giống hệt như lần đầu tiên thoáng trông thấy cặp đồng tử khác lạ của chàng vậy.
Thiếu nữ đứng lên đi vòng quanh chàng, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi tên gì? Nếu như không có, vậy để ta chọn một cái tên cho ngươi nhé? Đại Hoàng, Nhị Hoàng, Tiểu Hoàng, ngươi thích cái nào?”
“Có tên.” Thẩm Ân tốn sức phun ra một câu: “Thẩm Ân, ta tên là Thẩm Ân.”
Tuy chàng là giao long, nhưng từ xuất sinh đã bị vứt bỏ tại Huyền Thuỷ Chi Tân, là một lão giao long già chứa chấp chàng và đặt cho cái tên này. Đáng tiếc, lão giao long kia còn chưa đợi được chàng hóa thành hình người thì đã bệnh chết rồi, từ đó về sau, chàng liền sống mình một mình ở Huyền Thuỷ.
Thật ra Huyền Thuỷ là một vùng hải vực đặc biệt lớn, bên trong sinh vật gì cũng có, nhưng sống nhờ chủ yếu ở đó chính là tộc giao long. Thẩm Ân lẻ loi hiu quạnh muốn quay trở về tộc đàn, nhưng dường như tộc nhân cũng không hề chào đón chàng. Ban đầu, chàng không biết vì sao, về sau mới hiểu được chuyện vứt bỏ chàng là do toàn tộc nhân quyết định.
Chuyện này liên quan đến bí mật của vương tộc Giao Long. Phụ thân mẫu thân của chàng có xuất thân hoàng tộc, là huynh muội ruột thịt, nhưng bọn họ đã thành thân với nhau, còn có với nhau một nghiệt chủng. Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến thể diện của hoàng tộc, mà nếu như truyền ra ngoài thì toàn bộ tộc Giao Long đều phải mất mặt. Lúc đầu họ muốn để đứa trẻ này chết trong bào thai, nhưng không biết tại sao, dù đứa trẻ này bị giày vò như thế nào thì cũng không bị sảy mất, nên vẫn phải sinh ra.
Lẽ ra chàng đã bị g.iết chế.t khi vừa được sinh ra, nhưng đây là lần đầu tiên công chúa Giao Long làm mẹ nên không đành lòng, dưới sự cầu xin vô cùng vất vả, người trong tộc quyết định vứt bỏ chàng ở bên hồ nước Huyền. Sống hay chết, mặc cho số phận.
Chàng vẫn còn sống, nhưng do thời kỳ sinh trưởng quá dài nên huyết mạch đặc biệt của Giao Long trong cơ thể chàng vẫn chưa thức tỉnh, ngoại trừ biến hình ra thì chàng không hề biết gì, huống chi là tự bảo vệ mình. Cho nên chàng luôn bị những sinh vật khác ở trong biển ức hiếp, sau khi tìm được nhóm tộc Giao Long, chàng lại bị bọn họ đánh một trận, xua đuổi đi thật xa.
Những tiểu Giao Long kia cũng bơi theo rất xa, vây quanh chàng khi bị thương, mỉm cười rút vảy trên người chàng. Máu đỏ tươi nhuộm nước biển thành màu đỏ thẫm. Đau đến mức Thẩm Ân cũng sắp mất đi cảm giác.
Sau đó, Giao tộc phản loạn, bị thiên giới trấn áp, hạ lệnh truy sát diệt tộc. Giao Long sống ở trong nước Huyền đều bị tiêu diệt, Thẩm Ân lẩn tránh rất xa, nhưng cũng bị khói lửa chiến tranh gây thương tích. Sau khi lưu lạc đến nhân giới, chàng phát hiện mình không có cách nào chuyển đổi về chân thân. Trừ phi huyết mạch thức tỉnh, nếu không chàng chỉ có thể duy trì dáng vẻ con người.
Có lẽ như vậy cũng tốt, chàng vốn vô cùng chán ghét chân thân xấu xí của mình, cùng với thân thế không thể nói ra kia. Suy nghĩ của thiếu niên bay xa, khi được gọi bằng một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, chàng lập tức tỉnh táo trở lại.
“Thẩm Ân?” Nguyễn Nhuyễn lặp lại cái tên này một lần nữa, trên gương mặt nhỏ nhắn thoáng qua một tia tiếc nuối. Mặc dù cái tên này cũng khá tốt, nhưng có nghĩa là cái tên nàng đã lấy không thể dùng được nữa, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.
“Thẩm Ân thì Thẩm Ân vậy. Bây giờ ta không muốn di chuyển, ngươi ôm ta về phòng.” Thiếu nữ dang hai cánh tay, chờ người bên cạnh vươn tay ôm lấy nàng. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh, nàng mở mắt ra, nhìn thấy tai của thiếu niên đỏ lên, sững sờ tại chỗ giống như cây cọc gỗ.
“Đỏ mặt cái gì?” Ngón tay trắng nõn của Nguyễn Nhuyễn đâm ở trên ngực thiếu niên, nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn chàng, đôi mắt đen bóng, cong môi nói: “Ngươi đang xấu hổ ư?”
Thiếu niên cúi đầu theo thói quen, khiến người khác không thấy rõ biểu cảm trên mặt chàng. Nhưng đôi tai đỏ bừng đã bán đứng chàng, rõ ràng là đang ngượng ngùng.
Quả nhiên, người đẹp làm ra hành động gì cũng trở thành cảnh đẹp ý vui như vậy. Nguyễn Nhuyễn thưởng thức tỉ mỉ một lát, trong lòng rất vui. Nàng hiếm thấy mà thân thiện một lần, xua tay: “Thôi bỏ đi, tự ta đi được.”
Nàng vừa xoay người đã cảm thấy cả người nhẹ hơn một chút, cánh tay của thiếu niên luồn qua eo nàng, cẩn thận bế nàng lên. Vóc người gầy nhom, nhưng mỗi bước đi đều rất vững vàng, giống như sợ nàng bị nghiêng ngả. Bước vào cửa phòng rồi đặt nhẹ nàng xuống giường, thiếu niên cong môi đứng sang một bên.
“Tới ngồi đi. Đừng đứng xa như vậy, ta cũng không thấy rõ mặt của ngươi.” Nguyễn Nhuyễn nghiêng người chừa ra một góc giường, ra hiệu cho thiếu niên đi tới.
Do dự một lúc lâu, Thẩm Ân di chuyển từng bước nhỏ đi qua, đứng yên ở vị trí một bước rất xa, dù thế nào cũng không chịu đi về phía trước. Nguyễn Nhuyễn cau mày, cũng không miễn cưỡng, nàng ném một túi thơm từ đầu giường, nàng nhàm chán chống khuỷu tay ở mép giường: “Đây là mùi hương ta thích, hy vọng lần sau khi ngươi ôm ta, trên người ngươi sẽ có mùi hương ta thích. Không có việc gì nữa, ngươi đi xuống đi.”
Thiếu niên nắm lấy túi thơm trong tay, im lặng lui ra ngoài. Vội vã trở lại gian phòng nhỏ vắng vẻ của mình, vừa đóng cửa phòng, chàng cảm thấy nhịp tim của mình giống như tiếng trống. Chàng nâng túi thơm màu trắng trong tay lên chóp mũi khẽ ngửi, thật sự giống với mùi thơm trên người của thiếu nữ.
Đỏ mặt, Thẩm Ân hơi bất lực. Chàng chằm chằm vào túi thơm trên tay một lúc lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, trân trọng đặt nó vào trong ngực của mình.
Một đêm này, bên gối quanh quẩn mùi thơm dễ ngửi, thiếu niên có một giấc mơ đẹp, khóe miệng cũng mơ hồ nở nụ cười. Chàng nằm mơ thấy hai tay thiếu nữ vòng lên cổ chàng giống như yêu tinh, thổi khí ở bên tai chàng, nhẹ nhàng gọi tên của chàng hết lần này đến lần khác. Ngón tay của chàng lướt qua da thịt mịn màng của thiếu nữ, rơi xuống thắt lưng màu đỏ của nàng.
Chỉ cần kéo thắt lưng kia ra, thiếu nữ sẽ xụi lơ ở trong ngực chàng không chút che đậy. Nhưng chàng tỉnh lại, lúc này trời đã sáng choang, ngoài cửa sổ còn có thể nghe được mấy tiếng chim hót nhảy nhót tung tăng.
Vén chăn lên, sắc mặt của thiếu niên lập tức cứng đờ. Chàng xấu hổ kéo chăn mỏng trở lại che kín thân thể mình, nhắm hai mắt từ từ tỉnh táo trở lại, sau đó tìm đồ lót sạch sẽ mặc vào một lần nữa. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, chàng còn không quên lấy túi thơm ở bên gối đặt vào trong ngực.
Nhưng đợi cả ngày, thiếu nữ cũng không sai người tới gọi chàng. Trong lòng chàng có chút hụt hẫng, Thẩm Ân cầm túi hương lên nghịch, thật giống như là có thể thấy vật nhớ người vậy. Sau đó, chờ đến ngày thứ hai, lại tiếp tục đợi, tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy. Cuộc sống nhàm chán của chàng vẫn cứ vô vị, ngoại trừ chờ Nguyễn Nhuyễn triệu kiến chàng, dường như không còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Không người thân, không bằng hữu, cũng không có bất kỳ mục tiêu nào. Trong đời chàng, ngoại trừ thiếu nữ yêu kiều xinh đẹp đó thì dường như chàng không còn gì cả, cho nên chàng vô cùng mong đợi đến lúc có thể đến gặp nàng thường xuyên.
Nhưng cũng không phải thường xuyên có được cơ hội như vậy, số lần thiếu nữ kia gặp chàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong một tháng nhiều nhất là ba lần. Hơn nữa từ ngày sau khi ôm nàng vào phòng, nàng cũng không mở miệng bảo chàng ôm nàng. Mỗi lần chàng đều đứng ở một khoảng không gần không xa, nhìn người khác quạt mát dâng trà cho nàng.
Vào phủ Tướng quân được ba tháng, cuối cùng Nguyễn Nhuyễn cũng nhớ tới phải dẫn Thẩm Ân đi ra ngoài một chuyến. Chủ yếu là đổi mùa, nàng muốn ra đường đi dạo và chọn một số loại vải tốt để may hai bộ quần áo mới.
Mấy tháng trôi qua, dường như thiếu niên đã cao hơn một chút, cơ thể cũng cường tráng hơn, không còn giống dáng vẻ gầy yếu vào lúc lần đầu gặp nhau. Chỉ là tính tình càng ngày càng trầm lắng, nàng nói chuyện cũng không nhận được vài câu trả lời.
Sau khi chọn hai cuộn vải may mà mình thích trong tiệm, Nguyễn Nhuyễn chỉ vào thiếu niên ở bên cạnh mình, tầm mắt của nàng lướt qua vải vóc của người đàn ông ở trong tiệm: “Tìm hai bộ thích hợp với vóc người của hắn, cũng không cần quá sặc sỡ, tao nhã một chút, chất lượng tốt một chút.”
Bởi vì thường xuyên lui tới nơi buôn bán này, chủ quán nhận ra được đây là tiểu thư của phủ Tướng quân, không dám có thái độ khinh thường, vô cùng nhiệt tình giới thiệu: “Tiểu công tử môi hồng răng trắng, mặc cái gì cũng đều đẹp. Vừa hay trong tiệm bọn ta có thêm lô hàng mới cho đàn ông, tuyệt đối bảo đảm chất lượng, nếu không thì tiểu công tử cùng ta lên lầu xem thử đi?”
Chàng sợ đôi đồng tử khác lạ của mình sẽ mang lại cảm giác không tốt cho Nguyễn Nhuyễn, khoảnh khắc khi nghe thiếu nữ nói muốn dẫn chàng ra ngoài, quả thật chàng đã chuẩn bị nón lụa, che đi gương mặt của mình. Người trong tiệm này không nhìn thấy mặt chàng còn nói môi đỏ răng trắng, đúng là khen ngợi một cách mù quáng.
Từ trước đến nay Thẩm Ân chưa từng mua y phục ở bên ngoài, chàng vô thức nhìn Nguyễn Nhuyễn. Thấy thiếu nữ gật đầu, chàng mới đi theo chủ quán từ từ đi lên lầu.
Trong khoảng thời gian thiếu niên chọn y phục, Nguyễn Nhuyễn còn thuận tiện nhìn trâm cài và vòng tay được bán ở trong tiệm này. Phải nói rằng các sản phẩm trang sức tốt nhất đều do Cát Tường Các làm ra, nhưng giá cả cũng không rẻ, gia đình bình thường không mua nổi. Chỉ là Cát Tường Các cách đây khá xa, nàng lười phải đi thêm một chuyến nữa, nên tùy tiện xem ở đây.
Nàng vừa cầm trâm ngọc lên để xem thì ngoài cửa truyền tới một tiếng vang lớn, nàng quay đầu nhìn lại còn là người quen. Lý Uyển của phủ Thừa tướng, còn có một người khác là đàn ông tay cầm quạt xếp. Mặc áo gấm màu đen, buộc tóc bằng ngọc, trông rất trang nghiêm.
Nếu nàng nhớ không lầm, đây cũng là biểu ca của Lý Uyển, đương kim Tam hoàng tử. Hai ba năm trước Nguyễn Nhuyễn đã gặp trong bữa tiệc ở trong cung, khi đó Tam hoàng tử này còn tỏ ra ân cần với nàng.
“Đây không phải là Nguyễn tiểu thư sao? Thật đúng là có duyên, như vậy mà cũng có thể gặp được.” Ngoài mặt Lý Uyển nở nụ cười, nhưng thật ra nàng ta đã mắng Nguyễn Nhuyễn mấy trăm lần ở trong lòng.
Nàng ta nghi ngờ có lẽ Nguyễn Nhuyễn biết hành tung của biểu ca, nên cố ý chờ bọn họ ở đây và làm như vô tình gặp được và giành lấy sự chú ý của biểu ca.
Biểu ca cần thế lực khổng lồ và mạng lưới quan hệ sau lưng nhà họ Nguyễn, Lý Uyển biết nên cũng sẽ không phá hoại. Nhưng điều này không có nghĩa là nàng ta nguyện ý tận mắt nhìn thấy toàn bộ sự chú ý của biểu ca mà mình yêu quý ngưỡng mộ đặt ở trên một cô nương khác, huống chi nàng ta còn cực kỳ chán ghét cô nương này.
Cô mẫu hoàng hậu đã chấp thuận, dù Nguyễn Nhuyễn trở thành chính phi của biểu ca, nàng ta vẫn sẽ là trắc phi, sau này đợi lễ đăng cơ được tiến hành xong xuôi, nhất định sẽ để nàng ta trở thành hoàng hậu danh chính ngôn thuận. Vì nghiệp lớn của biểu ca, bây giờ nàng ta nhất định phải nhẫn nại.
Nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng, tức giận nhưng lại phải giả vờ bình tĩnh của Lý Uyển, tuy Nguyễn Nhuyễn không biết được quá trình hoạt động suy nghĩ của nàng ta, nhưng suy cho cùng sẽ có liên quan đến biểu ca của nàng ta.
Nói thật, nàng cũng không có cảm tình gì với vị Tam hoàng tử này. Chủ ý của đối phương là gì, dường như nàng cũng đã biết. Không phải là vì ngôi vị hoàng đế nên mới cố ý thân thiết với nàng sao? Rất đáng tiếc là, nàng không có hứng thú với tình nghĩa giả tạo, lại càng xem thường loại người hư tình giả ý này.
Nàng lễ phép lên tiếng chào hỏi, sau đó nàng không muốn nói nữa, ánh mắt đặt vào trâm cài tóc trong tay.
“Nếu Nguyễn cô nương thích, cũng có thể mua hết những thứ này.” Tam hoàng tử đặt túi tiền lên trên bàn, bảo chủ quán gói trâm cài tóc lại.
Hắn hiếm khi ra khỏi cung một lần, bình thường cũng không có cơ hội gặp tiểu thư nhà họ Nguyễn. Hôm nay gặp mặt, đương nhiên hắn muốn biểu hiện tốt một chút. Vì ngôi vị thái tử mà tăng thêm tiền đặt cược là thật, nhưng cũng là coi trọng gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Nhuyễn. Người đẹp như thế này, cưới về ngắm cũng được.
Nguyễn Nhuyễn đặt trâm ngọc trên tay xuống, nàng nhàn nhạt đáp một câu: “Đa tạ. Nhưng không cần, những thứ này thích hợp với Lý tiểu thư hơn.”
Tam hoàng tử còn muốn nói gì đó, tình cờ thiếu niên đã xem xong vải may y phục và từ trên lầu đi xuống, đối mặt với mấy người bọn họ. Thấy nhiều thêm mấy người, Thẩm Ân hơi kinh ngạc. Nhưng gương mặt đã bị nón che kín, không ai thấy được biểu cảm của chàng.
Mà Lý Uyển nhìn thấy thiếu niên từ trên lầu đi xuống, nàng ta lại có cảm giác quen mắt khó mà giải thích được, luôn cảm thấy đã gặp ở đâu đó. Nàng ta không nghĩ tới nô lệ trước kia của mình, bởi vì trên người nô lệ đó luôn bẩn thỉu. Không giống người này, trên người người này toát ra một mùi thơm thoang thoảng. Khi ngửi một cách cẩn thận, lại cảm thấy giống mùi trên người Nguyễn Nhuyễn!
Giống như là phát hiện chuyện gì đó không ổn, Lý Uyển chỉ vào Thẩm Ân, sau đó lại liếc mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn, nói chuyện hơi ngắt quãng: “Hai ngươi có quan hệ như thế nào?”
Dĩ nhiên Thẩm Ân sẽ không trả lời câu hỏi này, chỉ im lặng ở bên cạnh. Thay vào đó Nguyễn Nhuyễn lại lắc lư ngón tay của thiếu niên, mỉm cười rạng rỡ đầy ẩn ý: “Ngươi nói xem thế nào?”
Không để ý đến sự khiếp sợ của Lý Uyển và sắc mặt lập tức tối sầm lại của Tam hoàng tử, Nguyễn Nhuyễn dắt người nghênh ngang ra khỏi tiệm.
Vốn dĩ thiếu nữ không để chuyện ban ngày ở trong lòng, nhưng Thẩm Ân lại trằn trọc trở mình cả đêm không ngủ được. Tới gần sáng chàng mới không dễ dàng gì mà ngủ một lúc, nhưng lại có cùng một giấc mơ với lần trước.
Khi tỉnh lại, sắc mặt của chàng đỏ bừng, nhưng chàng đã có thể bình tĩnh thay khố. So với xấu hổ của lần đầu, chàng lại có thêm vài phần thỏa mãn.