Chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, dáng người có hơi béo nên bụng bia lộ ra rất rõ ràng, bởi vì nhọc lòng quá nhiều nên hai bên tóc mai đều đã bạc.
Ông ấy là người phụ trách coi thi phòng thi bên cạnh, đúng lúc có một giáo viên khác ôm đề đi ngang qua, bởi vì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trên hành lang nên đã đi theo nhìn.
Sau khi nhìn rõ là Thẩm Ân, vốn muốn trò chuyện với học sinh này vài câu, muốn hỏi xem đã chuẩn bị cho kỳ thi thế nào rồi.
Kết quả lại nhìn thấy ảnh nhân vật 2D trong điện thoại đang có hành động ăn cơm.
Lưu Thông là người đã có tuổi, nào biết cái gì gọi là nhân vật 2D đâu, đều là do ông ấy nghe được con gái đang học cấp hai của mình nói.
Cô ấy cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích lên mạng tiêu tiền nuôi nhân vật 2D, còn thân mật gọi là “con gái”.
Mặc dù không thể hiểu nổi niềm vui của hành vi này, nhưng ông ấy vẫn tôn trọng con gái của mình.
Nạp tiền mua đồ cho nhân vật 2D trong game đều là tiền tiêu vặt của con, số tiền mỗi lần bỏ ra cũng chẳng bao nhiêu.
Biết hạn chế lại có thể tìm được niềm vui từ đó, ông ấy cũng không có lý do để can thiệp quá nhiều.
Vốn cho rằng game nhân vật 2D này chỉ con gái mới thích chơi, thế nhưng hôm nay ông ấy lại nhìn thấy trên điện thoại học sinh của mình.
Quan trọng hơn là học sinh này lại là Thẩm Ân, quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Ấn tượng sâu sắc nhất về Thẩm Ân, chắc là sau khi có được kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học.
Lúc đó mới chú ý đến hạt giống điểm cao này, lãnh đạo trường Thịnh Phong đã vô cùng vui mừng.
Họ tin chắc rằng, với danh tiếng của trường trung học Thịnh Phong, chàng trai này chắc chắn sẽ không chọn trường khác.
Thế nên họ không liên lạc với Thẩm Ân mà thu xếp ổn thỏa mọi việc sau khi nhập học, bao gồm cả chuyện phân anh vào lớp của Lưu Thông, để Lưu Thông dẫn dắt anh.
Nhiều năm qua ông ấy luôn dạy lớp chọn, Lưu Thông là một giáo viên có nhiều kinh nghiệm, có đạo đức và có học vấn.
Từ khi lãnh đạo tiết lộ chút tin tức, ông ấy biết chắc rằng sắp tới sẽ có một hạt giống tốt được giao cho mình dẫn dắt, lúc đó ông ấy vui đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Ông ấy bình đẳng với cả học sinh giỏi và học sinh kém trong học tập, nhưng điều này không thể ngăn cản ông ấy thích người có thành tích tốt hơn, đặc biệt là ông ấy còn nghĩ đến tương lai xa.
Hằng năm, thủ khoa đại học của thành phố đều bước ra từ trường trung học Thịnh Phong, điều này gần như chẳng có gì phải bàn cãi.
Nhưng là một giáo viên, ai mà không hi vọng học sinh mình dẫn dắt có thể trở thành thủ khoa đại học của tỉnh chứ? Đây không chỉ là vấn đề vẻ vang mà còn là một loại cảm giác thành tựu to lớn.
Tiếc là bảy tám năm liên tiếp, thủ khoa đại học đều bỏ qua thành phố A, ban tự nhiên hay xã hội đều không có.
Giờ chẳng dễ gì mới gặp được một học sinh có tiềm năng trở thành thủ khoa, tất nhiên Lưu Thông phấn khích không thôi.
Nếu bồi dưỡng tốt, cho dù không thành thủ khoa thì cũng sẽ thể hiện không hề kém trong kỳ thi đại học.
Lãnh đạo của trường trung học Thịnh Phong và các giáo viên đã chuẩn bị ổn thỏa, đột nhiên biết được Thẩm Ân bị trường trung học số Ba cướp mất.
Tin này chẳng khác nào là đòn cảnh tỉnh, ban lãnh đạo đều nhận ra rằng họ đã quá huênh hoang nên mới bị cướp người.
Từ đó trở đi, kỳ tuyển sinh trung học mỗi năm có hạt giống nào tốt là giáo viên phụ trách tuyển sinh dù có chạy đến gãy chân thì cũng phải truyền đạt sự xem trọng của Thịnh Phong đến học sinh đó.
Rất nhiều phụ huynh và học sinh đều nói rằng Thịnh Phong làm việc ngày càng tốt, vô cùng chu đáo trong việc tuyển sinh.
Giáo viên phụ trách tuyển sinh nở nụ cười, nhưng thực ra trong lòng lại chảy hai hàng nước mắt.
Sau khi tiếc nuối vì không có duyên thầy trò với Thẩm Ân, Lưu Thông thở dài một tiếng rồi cũng thôi.
Ai ngờ lên lớp mười hai rồi mà chàng trai này đột nhiên lại chuyển trường đến Thịnh Phong chứ?
Trong buổi họp giao lưu học thuật của trường trung học trong thành phố vào hai năm trước, Lưu Thông thường nghe giáo viên của trường trung học số Ba lo lắng cho Thẩm Ân, không ngừng khoe khoang.
Nói là trước đó vừa giành được giải thưởng lớn cuộc thi viết văn toàn quốc, sau đó lại giành được quán quân cuộc thi hùng biện tiếng Anh cấp tỉnh, còn tham gia cuộc thi biện luận Phong Thái Chi Tinh gì đó.
Bài vở ở cấp ba nhiều như vậy, chàng trai này lại hệt như con quay không ngừng lại, cơ thể kiệt quệ thì phải làm sao?
Giáo viên tham gia buổi họp giao lưu giật giật khóe miệng, chuyển đề tài hỏi sang thành tích.
Vừa hỏi thành tích học tập thế nào, rõ ràng nụ cười của giáo viên trường trung học số Ba càng tươi hơn.
Giáo viên trường trung học số Ba xua tay, bảo thì như vậy đó, thiếu vài điểm nữa mới được điểm tối đa, còn phải cố gắng hơn mới được.
“…”
Buổi họp giao lưu còn hiện rõ mồn một, chớp mắt Thẩm Ân đã trở thành học sinh của mình, Lưu Thông nghĩ lại vẫn thấy có hơi không chân thật.
Tất nhiên ông ấy kỳ vọng vào Thẩm Ân, nhưng cũng lo lắng chàng trai này mới chuyển đến Thịnh Phong không lâu, còn chưa quen với cách giảng dạy của giáo viên mới, sẽ ảnh hưởng đến thành tích trong thi cử của bản thân.
Nhưng bây giờ xem ra là ông ấy nghĩ nhiều rồi.
Trước khi thi vẫn có tâm tư chơi game nhân vật 2D, không phải học sinh giỏi đã lường trước mọi việc thì là học sinh kém mặc sự đời.
Ông ấy thấy Thẩm Ân nghiêng về vế trước nhiều hơn.
Lưu Thông trịnh trọng vỗ vai chàng trai, vẻ mặt hiền hậu, khích lệ nói: “Thi tốt nhé, thầy tin em.”
Thẩm Ân không biết chủ nhiệm xem trọng mình như vậy, anh gật đầu.
Như thể ngượng ngùng khi nhìn nhau vừa rồi không còn nữa, lúc này chàng trai mới xách cặp bước vào phòng thi dưới ánh mắt của giáo viên chủ nhiệm.
Thi tháng lần này, giáo viên của Thịnh Phong cố ý ra đề khó hơn đôi chút, lúc cầm được đề, Thẩm Ân đã nhận ra ngay.
Nội dung đã học kết hợp với kiến thức mới, kiểm tra rất toàn diện.
Nhưng độ khó này chẳng là gì với Thẩm Ân, bình thường anh luyện đề luyện tập còn khó hơn thế này nhiều.
Lúc các bạn học trong phòng thi còn đang cẩn thận đọc kỹ câu hỏi thì Thẩm Ân đã suy nghĩ rồi bắt đầu viết.
Lúc mọi người cắn bút vội điền vào chỗ trống câu hỏi mở cuối cùng thì Thẩm Ân đã viết con số cuối cùng lên tờ đáp án.
Kiểm tra từ đầu đến cuối mất mười lăm phút, anh đứng dậy nộp bài, trước ánh mắt ngạc nhiên của hai giáo viên coi thi và ánh mắt nghi ngờ cuộc đời của các bạn học, Thẩm Ân đeo balo bước ra khỏi phòng học.
Không ngờ lại gặp giáo viên chủ nhiệm vừa đi vệ sinh xong đang vội vàng quay lại phòng thi, ánh mắt hai người chạm nhau, Lưu Thông lộ vẻ lúng túng.
Lướt nhìn balo trên vai chàng trai, vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên phức tạp.
Một lúc sau mới thở dài, an ủi: “Không sao, em vừa đến nên chưa quen với cách giảng dạy của giáo viên trường Thịnh Phong, đợi quen rồi lần sau sẽ thi tốt hơn.”
Môn văn buổi sáng thì Lưu Thông không biết, nhưng môn toán buổi chiều là do giáo viên Đồng – tổ trưởng tổ toán của lớp mười hai ra đề.
Trước nay giáo viên này luôn yêu cầu nghiêm khắc với học sinh, nếu là đề do giáo viên này ra, có thể thi trên một trăm hai mươi điểm thì được xem là có hiểu về toán học.
Thông thường thì người trên một trăm ba mươi điểm chỉ lác đác vài người, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trước khi ra đề thi tháng lần này, các giáo viên đều thảo luận có nên giảm độ khó của đề hay không.
Dù sao thì lần thi đầu tiên của lớp mười hai mà, sợ khó quá thì thành tích sẽ không tốt, ảnh hưởng đến sự nhiệt tình học tập của học sinh.
Các môn khác đều có tính toán riêng, chỉ riêng môn toán là tổ trưởng Đồng tự ra đề khó.
Mục đích là để ra hồi chuông cảnh báo cho học sinh lớp mười hai, đừng cho rằng đại học sẽ đơn giản hơn thế này.
Để các học sinh luôn giữ động lực, đừng kiêu căng tự mãn để rồi dừng lại không tiến.
Các giáo viên toán khác cũng đồng ý, thế là quan điểm “độ khó” được quyết định như vậy.
Sau khi ra đề xong, giáo viên Đồng không cho bất cứ ai xem đề, dứt khoát đem đi photo.
Ngay cả Lưu Thông hôm nay đi coi thi mới cầm được đề cùng lúc với học sinh trong phòng thi.
Là giáo viên toán, tất nhiên Lưu Thông nhận ra người ra đề này đã thiết kế rất cẩn thận.
Vài câu trông rất đơn giản nhưng thực ra là có bẫy cả, lơ là chút thôi là rơi vào bẫy ngay.
Và câu nổi bật nhất của cả đề là giải câu cuối cùng.
Kiến thức cần cho câu này không có trong đề cương, mỗi bước giải đều liên kết với nhau, có thể kiểm tra năng lực vận dụng tổng hợp của học sinh.
Nếu độ khó đánh giá trên thang điểm năm sao thì độ khó tổng thể của đề này có thể ở mức bốn sao.
Lưu Thông nhớ đến những học sinh học khá tốt trong lớp toán, đoán là lần này giảm thành tích rồi, rất khó để được trên một trăm ba mươi điểm.
Trong mắt giáo viên, đề thi thế này được xem là khá khó, Thẩm Ân lại làm bài trong vòng bốn mươi phút.
Điều này rất khó để khiến người ta tin rằng anh đã làm xong đề rồi mới ra, lời giải thích có khả năng nhất chính là trên tờ đáp án có rất nhiều câu để trống.
Vốn không tán thành việc học sinh nộp bài trước, lại đúng thời điểm đặc biệt Thẩm Ân vừa chuyển trường đến chưa bao lâu, thế nên giáo viên chủ nhiệm không phê bình mà chỉ an ủi hai câu rồi thôi.
“Môn sau đừng nộp bài sớm thế này, đọc đề kỹ vào, lỡ như có linh cảm thì sao?” Lưu Thông khéo léo khuyên.
Vẻ mặt Thẩm Ân ngờ vực, anh cảm thấy hình như chủ nhiệm hiểu lầm gì đó.
Anh muốn giải thích nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chỉ hờ hững đáp lại: “Vâng.”
Theo lời dạy của chủ nhiệm, hai môn thi tiếp theo là tiếng Anh và tổng hợp, Thẩm Ân cố ý đợi thi được một tiếng rồi mới nộp bài.
Anh cảm thấy đây là sự khoan nhượng lớn nhất của mình, nhưng vẫn thấy trong mắt người khác đầy vẻ ngạc nhiên.
Thi tháng xong, sau đó là đến cuối tuần.
Sau khi ở nhờ nhà Lục Nhiên, mỗi cuối tuần rảnh rỗi Thẩm Ân đều kéo Lục Nhiên đang muốn chơi game đến siêu thị nhỏ do cha Lục mẹ Lục mở để bốc hàng, xếp hàng giúp, có đôi khi buôn bán bận rộn anh cũng sẽ kiểm tra và thu tiền giúp.
Có hai thanh niên giúp đỡ, ba Lục mẹ Lục cũng thoải mái hơn nhiều, cười lớn khen họ làm việc tay chân lanh lẹ, cũng dặn dò hai người đừng bỏ lỡ việc học chỉ vì muốn giúp hai ông bà giảm bớt gánh nặng.
Cho dù là lúc nào đi nữa thì học hành vẫn là quan trọng nhất.
Lỗ tai như sắp mọc kén đến nơi, Lục Nhiên xua tay ra hiệu rằng anh ta đã hiểu.
Dáng vẻ chẳng hề gì quan trọng đó khiến mẹ Lục phũ phàng mắng một trận.
Anh ta ngoáy ngoáy tai, chuồn ra sau siêu thị kiểm hàng giúp Thẩm Ân.
“Mẹ em thích lải nhải, anh Thẩm, anh nghe không thấy phiền chứ?” Lục Nhiên ngồi xổm xuống, miệng vẫn đang lẩm bẩm.
Thẩm Ân kiểm hàng xong rồi lại ghi vào cuốn sổ nhỏ những món hàng và số lượng lần sau cần mua, lúc này anh mới dành ra thời gian, bất lực nói: “Dì chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Mẹ Lục chăm sóc Lục Nhiên từng li từng tí, nhưng sự quan tâm đúng mực và đúng lúc này lại chính là điều Thẩm Ân khát khao mà không có được.
Lục Nhiên thì được chiều mà sinh kiêu, còn cảm thấy mất kiên nhẫn.
Vốn muốn than thở hai câu nhưng thấy anh Thẩm đã nói vậy rồi nên Lục Nhiên cũng không xoắn xuýt nữa mà đổi đề tài mới, chủ động nhắc đến việc thi tháng: “Em cảm thấy thi tháng lần này em thi không tệ.”
“Sau khi cầm được đề, đặt bút cái là có mạch suy nghĩ ngay.
Cho dù là câu không biết thì em cũng có thể viết theo thói quen, đi theo từng bước.
Anh Thẩm, anh thì sao?”
Trong lòng Lục Nhiên cảm thấy Thẩm Ân chắc chắn không thành vấn đề.
Dù sao cũng đang tán dóc, tùy tiện hỏi một câu thôi.
Không ngờ Thẩm Ân còn chưa trả lời thì tiếng giày cao gót vang lên từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt họ.
Một bóng đen phủ trên đỉnh đầu, Lục Nhiên đứng lên nhìn, cổ họng căng ra, sau đó lại thấy Thẩm Ân vẻ mặt hờ hững, há miệng chào hỏi: “Chào dì ạ.”
Người đến là mẹ ruột của Thẩm Ân – Lý Lam.
Thoạt nhìn, Lục Nhiên vẫn chưa nhận ra là ai.
Lúc nhìn lại thấy khuôn mặt quen thuộc đó anh ta mới bừng tỉnh, đó chẳng phải là mẹ Thẩm sao?
Cũng không trách Lục Nhiên không nhận ra, Lý Lam giờ đây ngoài khuôn mặt không thay đổi ra thì đã không còn tìm thấy bóng dáng của trước đây nữa.
Bà mặc quần áo hiệu, xách túi hiệu, lớp phấn son trên mặt dày cộm, lộ ra vẻ xanh xao, mùi nước hoa trên người nồng đến nỗi khiến người ta choáng váng.
Thấy sắc mặt Lý Lam không tốt cho lắm, muốn nói chuyện nhưng lại ngại có người bên cạnh.
Lục Nhiên lập tức hiểu chuyện, nên sau khi chào hỏi xong thì đi đến sảnh trước thu tiền giúp mẹ Lục.
“Mẹ xem con kiên quyết chuyển ra ngoài có gì tốt, không ngờ giờ lại giúp việc trong một siêu thị mini? Đúng là có tiến bộ đấy nhỉ!” Lý Lam soi mói nhìn xung quanh, mặt hiện rõ vẻ mỉa mai.
Lần này bà ra ngoài nhưng giấu người nhà họ Phó, Phó Thanh Dung có thành kiến rất sâu với Thẩm Ân, vậy nên không cho phép bà liên lạc riêng.
Nhưng nói cho cùng thì Thẩm Ân là con trai bà, sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được?
Trên đường đến đây, bà đã quyết định khuyên Thẩm Ân, nhưng vừa thấy ánh mắt chẳng chút gợn sóng của chàng trai, bà lại không kiềm được cơn giận.
Vì đôi mắt như đầm nước âm u đó trong veo lạnh lẽo, như thể phản chiếu lại sự kém cỏi và thất bại của bà trong vai trò làm mẹ.
Bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, bà không thể che giấu được điều gì, trong lòng xấu hổ nên sinh ra oán hận.
“Lát nữa về với mẹ, dập đầu với chú Phó của con, nói con làm sai rồi, xin ông ấy tha thứ cho con.” Lý Lam nhấn mạnh, chán ghét nói: “Nhìn xem bây giờ con đang sống cuộc sống gì? Điều kiện cuộc sống thế này, con lấy gì để yên tâm học hành chứ?”
Vả lại Lý Lam nhớ cậu bé vừa rồi, học cùng lớp cấp hai với Thẩm Ân, thành tích rất kém.
Chơi chung với học sinh kém không có chí tiến thủ thế này, thi đậu đại học mới lạ.
“Còn đứa bạn kia của con nữa.” ởi vì anh nhịn không lên tiếng, nên Lý Lam càng nói càng tự tin.
Nhưng bà còn chưa thốt ra nửa câu sau thì đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Ân chặn lại, không ngờ khoảnh khắc đó bà lại cảm thấy sợ hãi, Lý Lam khó mà tưởng tượng được.
Tính tình của con trai bà đúng là ngày càng thất thường, khiến người ta không nắm bắt được.
Hai bên giằng co, Lý Lam không muốn ra về tay không nên bất đắc dĩ hạ mình: “Nhà họ Phó có tiền có quyền, con làm gì mà nhất quyết rời đi chứ? Huống hồ, con nhẫn tâm để một mình mẹ ở trong căn nhà xa lạ đó sao?”
Người ta hay nói nuôi con dưỡng già, mặc dù giờ đã lập gia đình mới nhưng Lý Lam vẫn tin vào câu này.
Cho dù bà hết lòng với con trai con gái kế, ngó lơ con trai ruột của mình, nhưng tương lai già rồi thì vẫn chỉ có Thẩm Ân là nuôi bà thôi.
Đánh ván bài tình cảm là hành động bất lực của bà sau khi bị đe dọa và dụ dỗ.
“Xin lỗi.
Con rất thích cuộc sống hiện tại, cũng không định đến nhà họ Phó.
Đó là nhà của mẹ, không phải của con.” Thẩm Ân khẽ mở môi mỏng, giọng nói lạnh nhạt: “Nếu không còn chuyện gì khác thì mẹ có thể đi rồi.”
“Con!” Lý Lam bước lên hai bước, tức giận muốn vung tay đánh người.
Nhưng lần này, bà còn chưa kịp giáng xuống cái tát thì cổ tay đã bị người ta giữ lấy, gạt sang một bên.
Siêu thị rất nhỏ, hơn nữa Lý Lam còn làm ầm ĩ lên như vậy nên mẹ Lục và Lục Nhiên ở chỗ thu ngân cũng đã nghe thấy hết những lời không biết xấu hổ kia.
Mẹ Lục sống đến từng tuổi này rồi, chuyện hiếm lạ gì mà chả từng nhìn thấy.
Ngoại trừ việc nhíu mày ghét bỏ, thì bà ấy cũng không có biểu tình gì thái quá.
Ngược lại thì Lục Nhiên lại ngạc nhiên trợn mắt há mồm, tay run rẩy, chai nước vừa mở cũng lập tức đổ ra đầy chân anh ta.
Anh ta vẫn luôn nghĩ mẹ mình suốt ngày huyên thuyên đã đủ khiến người ta thấy phiền lắm rồi, nào ngờ mẹ Thẩm này lại khiến anh ta như được mở mang tầm mắt.
Lục Nhiên chưa từng gặp vị phụ huynh nào quá đáng như vậy, thân là mẹ ruột có thể nói ra những lời như vậy sao? Lục Nhiên ngây người.
Mẹ Lục bị hành động của Lý Lam thu hút.
Bà ấy vốn không định nhúng mũi vào chuyện của người khác nhưng Lý Lam nói năng thực sự rất quá quắt, đã coi thường ý nguyện của con trai lại còn định ra tay đánh người.
Mẹ Lục nóng nảy không nhịn nổi nữa.
Bà ấy bước nhanh qua đó, nắm chặt cổ tay Lý Lam hất sang bên cạnh, không thể giả vờ khách sáo nữa mà lập tức hung dữ nói: “Xin lỗi nhé, cái tay này của tôi lúc nào cũng không nghe lời vậy đó.”
Bình thường mẹ Lục đã quen khuân vác đồ đạc nên lực tay cũng lớn hơn chút so với phái nữ bình thường.
Cái hất nhẹ của bà ấy đã khiến Lý Lam văng ra kệ hàng bên cạnh, lưng đập vào phần góc nhọn lồi ra, đau đến nhăn mặt.
Lý Lam khó khăn lắm mới đứng vững được, bà xoa xoa phần eo bị đau, nghiến răng nghiến lợi muốn mắng mẹ Lục nhưng điện thoại trong túi lại đổ chuông không ngừng.
Bà móc điện thoại ra xem, là Phó Thanh Dung gọi đến.
Không thể để lão Phó biết bà lén lút chạy đi tìm Thẩm Ân được, nếu không bà nhất định sẽ bị trách mắng thậm tệ.
Lý Lam nhổ nước bọt với mẹ Lục rồi nhanh chân bước ra cửa siêu thị trên đôi giày cao gót của mình.
Bà hít một hơi sâu, nở ra nụ cười, nhận điện thoại: “Lão Phó, tôi ra ngoài mua đồ ăn, sắp về rồi đây.”
Thẩm Ân nhìn vị khách không mời mà đến Lý Lam đi xa dần, sự gay gắt trên mặt dần biến mất, chân thành nói với mẹ Lục: “Cảm ơn cô.”
“Hầy, có gì đâu.” Mẹ Lục mỉm cười, an ủi: “Lớp mười hai là giai đoạn quan trọng, cháu đừng nghĩ nhiều quá.
Có chuyện gì khó xử thì cứ thoải mái nói với cô chú, nếu trong lòng thấy khó chịu thì tâm sự với Lục Nhiên cũng được.
Dù sao thì cũng đừng tự làm khổ mình nhé.”
Mẹ Lục nhìn vào gương mặt trắng trẻo của thiếu niên, lòng cũng xúc động.
Chẳng hiểu là bà mẹ đó của anh nghĩ sao lại bỏ mặc một đứa con ngoan thế này, để mà cố chạy theo đám người nhà họ Phó lạnh lùng.
Lúc nhảy quảng trường, bà ấy có nghe mấy người chị em bàn tán chuyện của những kẻ lắm tiền, nhà họ Phó là đối tượng được nhắc đến nhiều hơn cả.
Họ bảo tổng giám đốc Phó là kẻ tâm địa gian xảo, lúc người vợ quá cố còn tại thế thì khinh thường xem nhẹ bà ấy, người chết đi rồi thì lại ra cái vẻ thâm tình lắm.
Nghe nói người phụ nữ kia chết do tự sát, nguyên nhân là vì không chịu nổi ham muốn chiếm hữu quá mạnh cùng cái thói bạo lực gia đình của chồng mình.
Lời đồn lan rộng đến mức ai có mũi có mắt đều giống như tận mắt chứng kiến chuyện đó.
Còn về cậu Phó và cô Phó nhà đó thì nghe đâu cũng chẳng tử tế, hiền lành gì.
Cô chủ nhà họ Phó lúc còn học cấp hai, cầm đầu một nhóm bắt nạt bạn học, để đến mức cô gái đó buộc phải thôi học.
Phụ huynh nhà đấy cũng từng đến trường làm ầm lên nhưng về sau cũng chẳng được giải quyết.
Nghe đồn họ đã lặng lẽ nhận một khoản tiền kếch xù từ nhà họ Phó rồi đưa cả nhà sang thành phố khác sống rồi.
Mẹ Lục cũng chẳng tin Lý Lam có thể sống hạnh phúc khi kết hôn với một người giàu có được mọi người nhắc đến với toàn những lời không hay ho gì như thế.
Nhưng đó là lựa chọn của người ta, bà ấy cũng chẳng thể nhiều chuyện thay.
Chỉ là Thẩm Ân, đứa trẻ này đáng thương quá, bị mẹ ruột đối xử như vậy thì trong lòng sẽ khó chịu đến nhường nào đây.
Khách đến siêu thị bắt đầu đông hơn, mẹ Lục khẽ thở dài, quay lại quầy thu ngân làm việc.
Còn Lục Nhiên bên cạnh do dự, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn chậm chạp đi ra sau quầy hàng.
Anh Thẩm vừa gặp chuyện như thế, lại còn bị Lục Nhiên nhìn thấy, anh ta sợ giờ mình qua đó lại càng khiến không khí trở nên ngượng ngùng hơn.
Nhưng thấy hình bóng cô đơn cúi đầu nhìn điện thoại di động kia của anh Thẩm, anh ta lại thấy, thân là anh em, lúc này không ở cạnh người ta thì thiếu nghĩa khí quá.
Vậy nên, sau khi tự cổ vũ bản thân, anh ta đã sải bước đến đó.
“Thẩm…” Lục Nhiên chỉ vừa nói được nửa chữ, nhìn đến màn hình điện thoại của thiếu niên, nửa chữ sau đã nghẹn ở họng không thoát ra được.
Má nó, cô đơn cái gì chứ.
Lúc đến cạnh, anh ta mới nhận ra hai vai thiếu niên run run không phải vì buồn rầu mà là đang cười vì chơi game với nhân vật 2D.
Mắt Lục Nhiên mở to hơn cả chuông đồng, sự ngạc nhiên trong lòng như sắp hóa thành đại dương nhấn chìm anh ta.
Anh Thẩm hiên ngang, quyền thế, lạnh lùng như băng của anh ta lại đi chơi cái game của con gái thế này!
Không phải anh ta có thành kiến gì với thể loại otome game, nhưng phần lớn người chơi game này đều là con gái, chưa từng nghe có cậu trai nào đi chơi thể loại game như vậy.
Thẩm Ân đã mở ra thế giới mới cho anh ta, khiến anh ta sửng sốt không thôi.
Nếu anh ta không nhìn nhầm thì vừa rồi, khi anh ta mới bước đến, anh Thẩm đang đánh cầu lông trong vườn hồng với một nhân vật 2D trong game thì phải? Vừa rồi anh nở nụ cười tươi rói như vậy là vì nhân vật 2D nổi giận với anh vì mãi không đánh trúng quả cầu???
Lúc này, điện thoại không cắm tai nghe, Lục Nhiên chắc chắn bản thân đã nghe thấy một tiếng “không chơi nữa” phát ra từ điện thoại di động.
Chất giọng mềm mại, dễ nghe vô cùng ấy, vừa nghe đã biết là một cô gái xinh đẹp rồi.
Được lắm, người bị cuồng giọng hay như Lục Nhiên đã bị chinh phục ngay tức khắc.
Anh ta vênh váo đi đến cạnh thiếu niên, mặt tươi như hoa: “Anh Thẩm, anh đang chơi gì đấy, nói tên cho em nghe xem nào.”
Thẩm Ân bị làm phiền, cất điện thoại di động đi, cười nói: “Mơ đi.”
“?” Lục Nhiên không ngờ chỉ hỏi tên trò chơi thôi mà cũng bị từ chối, anh ta thấy hơi buồn bực.
Anh ta tự lấy điện thoại di động ra vào cửa hàng trò chơi, kiếm thử mấy otome game đang hot nhất, tải xuống mấy trò liền.
Anh ta tin cứ chơi từng cái một kiểu gì chẳng tìm ra.
Lục Nhiên ưỡn ngực, tự thấy tự hào vì tài trí của mình.
Thẩm Ân mặc kệ anh ta ở đó làm trò, lần nữa quay lại trong trò chơi kia, phát hiện thiếu nữ nhỏ bé sau khi đánh cầu lông mệt mỏi đã dựa vào xích đu trong vườn hoa ngủ thiếp đi.
Thiếu niên bật cười, lấy chăn từ phòng ngủ ra đắp lên người cô.
Anh yên lặng ngắm nhìn hình ảnh ấm áp này một lúc lâu, cơn sóng cuộn trào trong lòng cũng dần dịu đi.
Chẳng biết từ khi nào mà hễ cứ gặp chuyện không vui là anh lại quen thói mở trò chơi này ra, chơi với người tí hon một lúc.
Dù là nhìn cô ngủ yên trên giường thôi thì trong lòng anh cũng thấy tĩnh tâm hơn nhiều.
Đây là một cảm giác quái gở, khó diễn tả.
Rõ ràng chỉ là một nhân vật 2D đã được thiết lập sẵn nhưng anh lại từ từ coi cô như người thật, thậm chí còn chẳng muốn chia sẻ với bất cứ ai khác.
Cô là bí mật bé nhỏ trong tim anh, cũng là lý tưởng của cuộc đời anh.
Một tuần sau kiểm tra hàng tháng là tuần xả hơi với học sinh, tuy nhiên các giáo viên lớp mười hai của THPT Thịnh Phong lại phải tăng ca chấm chữa bài thi, cố gắng để thứ hai có thể thống kê được thành tích tổng thể.
Đêm khuya chủ nhật, trong phòng vẫn còn ánh sáng từ đèn bàn chưa tắt.
Lưu Thông vừa sửa xong tập bài thi toán trong tay vươn vai, đứng dậy rót cho mình một cốc nước cẩu kỷ.
Vợ ông ấy đã đi ngủ trước, nên ông ấy cũng chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, không đọc được tin nhắn trong nhóm Wechat Toán học.
Mãi đến lúc trước khi đi ngủ, ông ấy liếc nhìn điện thoại di động mới giật mình bật dậy khỏi giường, dùng tốc độ tay cực nhanh.
Lão Lưu lớp Hai: “Mọi người bảo sao? Ai thi được điểm tối đa cơ, tôi còn chưa đi ngủ đã bắt đầu mơ rồi à???”
Thầy Đồng kéo xe bò: “Đúng là có một học sinh thi được 150 điểm thật, tự tay tôi chấm mà, không sai đâu.
Còn là ai thì tạm giữ bí mật đã.
Chỉ có thể nói chúc mừng ông thôi, lão Lưu đã dạy được một mầm non triển vọng rồi đấy.”
Lão Mã lớp Ba muốn trúng số: “666, vỗ tay cho thầy Lưu nào.”
Lão Lý lớp Tám: “Chúc mừng.”
…
Trước những lời chúc dồn dập, Lưu Thông nghệt mặt ra.
Trong lúc ông ấy chấm mấy tập bài thi, điểm từ 90 đến 110 tương đối nhiều, thỉnh thoảng cũng có trên 120 điểm, nhưng đó vẫn là loại thiểu số.
Sáng nay ông ấy đi trao đổi với các giáo viên toán khác, có vẻ như mọi người cũng vậy.
Thế mà giờ đột nhiên lại lòi ra một bài điểm tuyệt đối lại còn là ở lớp ông ấy.
Trái tim nhỏ bé của Lưu Thông đập loạn cả lên, nghĩ sao cũng có cảm giác đang nằm mơ.
Trong lớp ông ấy, người có thành tích tốt nhất trong môn Toán là Quý Phong.
Với phong độ bình thường của Quý Phong thì chắc 130 điểm không thành vấn đề nhưng nếu nói là điểm tối đa thì có vẻ khá khiên cưỡng.
Nhưng ngoại trừ Quý Phong thì trong lớp ông ấy chẳng có học sinh nào đạt được ngưỡng điểm này.
Ông ấy ngồi yên trên giường mười mấy phút rồi lay người vợ đang ngủ say bên cạnh, vội nói: “Nhanh nào, bà nhanh véo tôi một cái xem nào.”
“…” Vốn nửa đêm bị gọi dậy đã không vui vẻ gì rồi lại tự dưng nghe thấy một yêu cầu kì lạ như vậy khiến người phụ nữ bình thường dịu dàng, hiền thục cũng yên lặng, đưa tay ra véo vào đùi chồng.
“Đau.” Lưu Thông đau đến nhe răng, đợi đỡ đau lại cười như tên ngốc.
Bị đau còn cười được, vợ ông ấy tưởng chồng mình bị bệnh gì, lo lắng vô cùng.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, không phát hiện ra vấn đề gì, bà ấy mới an tâm.
Thứ hai đầy mong đợi cuối cùng cũng tới rồi.
Học sinh sớm đã hiểu thói quen thứ hai làm điểm của giáo viên Thịnh Phong, ai cảm thấy kết quả thi của mình không tồi thì vừa hết giờ tự học đã chạy ngay đến văn phòng giáo viên, hòng được xem điểm trước khi phát bài thi ra.
Học sinh chạy tới từ lớp Hai, lớp đứng đầu khối tự nhiên càng đông đúc.
Thoáng cái trong phòng học đã chỉ còn lại một nửa số học sinh, có người đang gặm bánh mì, có người đang vùi đầu vào học từ vựng tiếng Anh, ai nấy tự làm việc của mình.
Học sinh nam nhỏ người mấy hôm trước vừa xích mích với Thẩm Ân là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng học: “Thẩm Ân, không phải hồi ở trường THPT số Ba cậu giỏi giang lắm à? Sao giờ có thành tích lại không đi xem xem thế nào đi? Hay là thi không qua nên không dám đi gặp thầy hả?”
Câu nói này vang vọng trong phòng học khiến các bạn học còn lại đều đưa mắt nhìn sang.
Học sinh nam nhỏ người còn vô cùng đắc ý chỉ trích Thẩm Ân, tiện thể không quên tâng bốc Phó Trạch: “Trong trường chúng ta có mấy bạn nữ cứ nói quá, bảo cậu còn giỏi hơn cả anh Phó.
Nhưng anh Phó lần thi nào cũng nằm trong top 10 đấy, cậu làm nổi không?”
Phó Trạch được tâng bốc xùy một cái, ánh mắt đầy miệt thị: “Trò gì vậy kìa, cậu mà cũng đòi so với tôi cơ á?”
Hai người họ kẻ tung người hứng y như đang hát tương thanh, tất cả bạn học trong phòng đều đã thấy khá khó chịu.
Bọn họ chẳng biết Thẩm Ân có thực sự giỏi giang như lời đồn đại hay không, nhưng cũng chẳng nghe lọt tai mấy lời kệch cỡm như vậy của Phó Trạch.
Dù có giàu có thật thì cũng không thể bắt nạt bạn cùng lớp như thế chứ.
Lúc mấy bạn học kia đang muốn lên tiếng đòi công đạo thay Thẩm Ân thì đám người đến văn phòng xem kết quả thi đã ầm ầm kéo về.
Người thì nghệt mặt ra, người thì hoảng sợ tột độ, còn có vẻ khá hoài nghi cuộc đời.
“Sao lại mang cái vẻ mặt như thế, lẽ nào đều thi không tốt hả?”
Người đi vào đầu tiên nghe hỏi vậy thì lắc đầu, bước đến Thẩm Ân vẫn im lặng, không nói gì.
Cậu ta gãi đầu nói: “Thành tích môn Toán của cậu tốt lắm, chắc chắn là đứng đầu khóa rồi.
Chúc mừng cậu!”
Trước sự ngạc nhiên, không tin nổi của người khác, Thẩm Ân bình tĩnh nở nụ cười đáp: “Cảm ơn.”
Không hề kiêu ngạo, chẳng kích động, cũng không tỏ ra quá vui mừng, như thể anh đã đoán được trước.
“Sao lại thế được?” Phó Trạch là người đầu tiên lên tiếng nghi ngờ, hỏi lại: “Đã có thống kê điểm của tất cả học sinh rồi à? Nếu chưa thì sao có thể khẳng định chắc thành tích môn Toán của cậu ta xếp số một được?”
Học sinh được hỏi dùng nét mặt lạ thường, nheo mắt nhìn Phó Trạch đang kích động, xoa xoa tay: “Dù người ta có thi tốt hơn thì Thẩm Ân cũng chắc chắn xếp đầu rồi.”
Học sinh nam đang nói lại dừng, đợi mọi người đều bị thu hút mới bình thản nói tiếp: “Người ta thi được 150 điểm đó.”
“…”
“Gì, số điểm đó đúng là không phải dạng vừa đâu, so thế nào được.
Cậu nói đúng không, Phó Trạch?” Quả báo đến sớm quá, đến Quý Phong cũng cười rộ lên rồi.
Phó Trạch mặt hằm hằm liếc nhìn cậu ta, một cước đá văng chiếc ghế bên cạnh, hộc tốc rời khỏi phòng học như thể có chó dữ đuổi theo sau..
Danh Sách Chương: