Beta: Ano
Ban đêm có một cơn mưa nhỏ. Sáng sớm hôm sau trên phố cổ, những giọt nước còn đọng lại theo ngói đen tường trắng nhỏ giọt trên bệ cửa sổ. Cửa sổ nhà bếp mở ra, trên bệ bếp tiếng xoong chảo lạch cạch, khói mù mịt theo cửa sổ mà bay ra ngoài.
Thấy canh hầm đã đủ giờ, Thời Diên tắt lửa, múc canh gà vào cà mèn, đóng nắp chuẩn bị thay giày ra ngoài.
Hôm nay là ngày thứ tư của cô trở lại Nam Tầm, cuộc sống ở thị trấn nhỏ bình thường, yên bình. Khắp nơi đều tỏa ra hơi thở cổ xưa, không giống sự hối hả, nhộn nhịp của thành phố, nhịp sống cũng chậm lại.
Không cần sáng sớm thức dậy đã phải ngồi máy bay cả ngày chạy show, cô có thể dậy muộn, chậm rãi đến chợ rau mua đồ ăn, buổi chiều lại đem canh đã hầm đến bệnh viện, cùng bà nội đi dạo dưới lầu. Một ngày chỉ có ba điểm đơn giản như vậy.
Hôm nay, khi ra khỏi bệnh viện, Thời Diên đi bộ đến một hiệu sách gần đó mà cô thường đi.
Mở cửa, tiếng chuông gió treo ở cửa kêu leng keng, mùi cà phê nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí, tiếng hát cũng lặng lẽ vang lên.
Chủ của hiệu sách là một người phụ nữ trưởng thành và xinh đẹp. Thời Diên nghe nói cô ấy đã sống ở Bắc thành một thời gian, nhưng cuối cùng không biết tại sao, cô ấy lại chọn trở về thị trấn này.
Lúc này, bà chủ tay đang cầm một tách cà phê vừa mới pha xong đưa cho Thời Diên. “Hôm nay vừa từ bệnh viện ra sao?”
Thời Diên mỉm cười gật đầu.
Nhìn thấy cuốn sách cô đang đọc trên tay, bà chủ đột nhiên than thở: “Tôi thấy cô thực sự thích đọc loại sách này, xem xong đều khiến người ta đau lòng. Tôi đã khóc rất lâu sau khi đọc cuốn này đó.”
Thời Diên khép lại cuốn sách trong tay, nhìn vào tiêu đề được in trên bìa màu xanh của cuốn sách.
《 nhân gian thông báo 》
Đó là câu chuyện về một cô gái cùng người yêu biết nhau khi còn là thiếu niên, hiểu nhau yêu nhau, từ đồng phục đến váy cưới, sau đó có kết tinh của tình yêu, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Cho đến một ngày, người chồng phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, cuộc sống hạnh phúc bị đánh vỡ, sinh mệnh cũng chỉ còn lại 3 tháng ngắn ngủi.
Trong cuộc đời điều đau khổ nhất không phải chia tay rời đi mà là âm dương cách biệt.a
Cô hạ mắt, cong môi nói: “Đúng là có chút buồn.”
Bà chủ cười: “Cuộc sống ngắn ngủi như thế nào, thời gian trôi qua trong nháy mắt. Không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thế nên mới càng quý trọng thời gian ở bên cạnh người thương.
Khi những nghe được những lời đó, Thời Diên ngẩn người ra.
Trong hiệu sách yên tĩnh, chỉ còn lại một giọng nam vẫn nhẹ nhàng hát, chỉ để lại một giọng nam nhẹ nhàng và lắng nghe hát lặng lẽ, không khí yên tĩnh mà tốt đẹp.
“Cuộc đời rất ngắn, một cái chớp mặt lại thật lâu
Chúng ta khóc lóc tỉnh dậy lại khóc lóc quên đi
May mắn thay, bàn tay của em đã từng đặt trên vai anh
Mặc kệ năm tháng âm thầm chảy về tuổi xế chiều
Anh ấy sẽ nhắc cho em đường trở về.”
Không biết qua bao lâu, cơn mưa một lần nữa tí tách rơi bên cửa sổ.
Bà chủ ngồi bên cửa sổ, tay chống cằm, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, khẽ thì thầm: “Bên ngoài trời lại mưa…”
Thời Diên hồi thần, vội vàng để sách vào túi, tạm biệt bà chủ rồi rời đi.
Cây hương tuyết lan của cô còn ở bên ngoài cửa sổ, trước khi đi cô quên không làm bảo vệ cho cây, sau cơn mưa này có lẽ sẽ bị tàn phá nghiêm trọng
Tuy nhiên, khi Thời Diên đi dưới mưa dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân cô đột nhiên dừng lại.
Nước mưa rơi xuống dọc theo mái hiên, bên trên còn đặt một chậu hoa, một chiếc áo vest đen lặng lẽ đậy ở trên, che chở nụ hoa còn chưa nở khỏi mưa gió bên ngoài.
Cô sững sờ trong chốc lát, trái tim cô dường như bị rạch một khe nhỏ, gió thổi mạnh qua khe hở, mước mưa cũng thấm vào bên trong nhấc lên cơn bão tố.
Khi cô phản ứng lại, người đàn ông đã chạy ra ngoài.
Trong bức màn mưa, Thời Diên vội vã nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
Bởi vì cô nói, cô muốn ở một mình mấy ngày để bình tĩnh chấp nhận.
Cho nên anh mới không dám xuất hiện trước mặt mình sao?
Cô cúi đầu nhìn chiếc áo vest quen thuộc trên tay, đầu trái tim tê dại, đau như bị kim đâm vậy.
Cách đó không xa phía sau Thời Diên, một chiếc xe màu đen không mở đèn yên tĩnh đứng ở đó.
Ghế sau, người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi bị nước mưa thấm ướt, có chút chật vật.
Anh trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt luôn dõi theo thân hình nhỏ nhắn, trong ánh mắt đen nhánh giấu kín cảm xúc ẩn nhẫn cùng khắc chế.
Nhìn như mặt biển thâm trầm, bình tĩnh nhưng thật ra lại toàn là mãnh liệt cùng tịch liêu.
Phải đến khi bóng dáng kia biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới thu hồi ánh mắt.
Bùi Kỵ nhắm mắt lại, nói: “Đi thôi.”
Ngày kế tiếp, sau cơn mưa trời lại sáng.
Trấn nhỏ cuối cùng cũng đón một một ngày nắng đẹp.
Mấy ngày nay không có việc gì làm, Thời Diên đã bắt đầu tìm một nơi thích hợp dùng làm vũ trường.
Sau khi đi vài nơi, cuối cùng cô đã chọn một nơi gần nhà nhất và ký hợp đồng ngay tại chỗ.
Trên đường về nhà, Thời Diên rẽ vào chợ để mua những thứ cần thiết cho ngày mai.
Đi ngang qua một gian hàng mà cô thường tới, một bà lão gương mặt phúc hậu gọi Thời Diên lại.
“A, đợi đã Thời nha đầu.”
Thời Diên nghe vậy xoay người, mờ mịt hỏi: “Có chuyện gì sao bà Liễu?”
“À, là buổi tối hai ngày trước bà có đi ngang qua sân nhà con, thấy có một người đàn ông luôn đứng ở đó.”
Bà lão bình thường không có quan tâm đến internet, chỉ lo lắng có phải Thời Diên gặp nguy hiểm hay không.
Nhưng nghĩ đến vẻ ngoài cùng với khí chất của người đàn ông lại cảm thấy không giống lắm.
Bà Liễu lại quan tâm nói: “Bà không yên tâm nên bây giờ mới nói với con, nếu con không quen biết người kia thì…”
Thời Diên lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Con có quen.”
Cô rũ mắt, khoé môi nở một nụ cười chua xót: “Cảm ơn bà đã nói cho con.”
Bà Liễu lại đưa một bó rau xanh, hoà ái, yêu thương nhìn cô: “Được rồi, nếu có quen biết thì không sao. Cho con cải thìa này, vừa mới hái, mang về nhà nấu canh uống.
“Con cảm ơn bà.”
Trên đường về nhà, Thời Diên đi qua nhà bán hoa bên cạnh đặt một bó hoa, nói với ông chủ sáng mai tới lấy.
Vừa ra đến cửa, ông chủ đột nhiên gọi cô lại, lấy một bó hoa oải hương đã được bó lại từ phía sau đưa cho cô.
Ông chủ mỉm cười chân thành: “Này cô gái, gần đây chúng tôi tổ chức lễ kỷ niệm cửa hàng, mỗi khách hàng đến cửa hàng sẽ được tặng một bó hoa miễn phí.”
Thời Diên ngẩn người, nhìn vào bông hoa nhỏ màu tím trước mặt, do dự một chút cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy.
Hương hoa thấm vào ruột gan, cô nhẹ nhàng cong môi: “Cảm ơn.”
Cô biết ngôn ngữ hoa của hoa oải hương.
Cũng biết, tâm ý anh ấy.
Nửa giờ trước, trong cửa hàng hoa, tiếng chuông gió treo ở cửa vang lên.
Ông chủ nhìn lên thì thấy một người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu đứng ở đó.
Nhan sắc rất xuất sắc, khiến ông chủ vô thức nhìn nhiều hơn một chút.
Anh chọn một bó hoa dùng để cúng bái, lúc tính tiền, ánh mắt anh dừng trên hoa oải hương bên cạnh quầy.
Thấy vậy, ông chủ nhiệt tình giới thiệu: “Đây là hoa oải hương, vừa được mang tới sáng nay, ngôn ngữ và ý nghĩa của nó cũng rất hay. Chờ đợi tình yêu, tình yêu vĩnh cửu.”
Người đàn ông đã trả tiền, nhưng không mang hoa oải hương đi. Anh chỉ yêu cầu ông chủ tìm một cái cớ và đưa hoa cho người đặt một bó hoa cho ngày mai.
May mắn thay, bó hoa này vẫn chờ đợi được chủ nhân của nó.
Đêm nay, một đêm mộng đẹp.
Đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên, Thời Diên từ từ mở mắt, tắt đồng hồ báo thức rời giường.
Hoa oải hương ngày hôm qua đã được cô cắm trong một chiếc bình, đặt ở đầu giường, toả ra một mùi thơm nhàn nhạt.
Sau khi đóng gói đơn giản những thứ cần thiết, Thời Diên đến cửa hàng hoa để lấy bó hoa đã đặt ngày hôm qua.
Ở miền Nam trời mưa nhiều. Mấy ngày nay luôn mưa phùn, hôm qua khó có được mặt trời xuất hiện, mà hôm nay mây đen đã che kín trời, không biết khi nào trời sẽ mưa.
Đi bộ đến bia mộ quen thuộc, một bó hoa đã lặng lẽ nằm ở đó.
Thời Diên ngẩn người, rất nhanh đã hiểu được.
Cô cong khóe môi, đặt bó hoa mình mang đến bên cạnh, lại đem đồ vật dùng để cúng ra.
“Bố, con tới rồi.”
Ánh mắt cô rơi xuống bó hoa mà không phải cô mang theo, vẻ mặt của cô trở nên mềm mại hơn.
Thời Diên nhẹ giọng lẩm bẩm “Hẳn là anh ấy đã đến đây.”
“Bố có biết không? Anh ấy thực sự là một người rất tốt, hoàn toàn khác với bố mình.”
Cô nhìn xuống, khóe môi khẽ nâng lên, chậm rãi nói, “Trước kia, con nói muốn ước nguyện dưới pháo hoa, anh ấy sẽ dùng bật lửa Tiên Nữ Bổng đưa tới trước mặt con. Sau này, anh ấy đốt pháo hoa rồi tự mình lái trực thăng đưa con đi xem, để con ước nguyện.
“Mỗi lần con gặp nguy hiểm, anh ấy sẽ xuất hiện bên con đầu tiên. Giống như khi con còn nhỏ, con ngã ở nhà, ba sẽ là người đầu tiên bế con lên vậy. Sẽ vì bảo vệ con mà nói dối với cả thế giới, nói rằng con là vị hôn thê của anh ấy.”
Thời Diên nói từng chuyện một, đột nhiên nhận ra tất cả những ký ức liên quan đến anh đều cực kỳ rõ ràng trong tâm trí cô.
“Anh ấy còn bí mật giả là.m tình nguyện viên tới chăm sóc bà. Rõ ràng đó là một người không có kiên nhẫn, nhưng anh ấy vẫn tự mình làm đồ chơi cho bà, dỗ bà vui vẻ.”
Càng nói giọng cô càng nghẹn lại.
“Chính là, anh ấy tốt như vậy, lại suýt chút nữa vì con…”
Đã qua nhiều ngày như vậy, Thời Diên vẫn không dám nói hai từ đó.
Chỉ cần nghĩ về nó, tim cô đau đớn như bị đâm xuyên qua, là vì cô nên anh mới phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Cô nghĩ như vậy là vì tốt cho anh, nhưng thật ra lại làm tổn thương anh.
Trong quán cà phê ngày hôm đó, Ôn Thư Oánh nhìn cô, nói từng câu từng chữ.
“Thời Diên, cô có nghĩ tới điều này hay không, cô không hề xứng đáng với tình yêu của anh ấy.”
Cô trả lời được, thậm chí chính Thời Diên cũng cảm thấy rằng cô không xứng đáng. Rõ ràng làm tổn thương anh ấy sâu sắc nhất, nhưng lại đang tận hưởng lòng tốt của anh ấy đối với mình. Lúc đó, mâu thuẫn, tự trách trong lòng gần như khiến cô suy sụp, chỉ cần nghĩ đến liền sẽ hành hạ tim cô từng chút một.
Cô không biết làm thế nào để đối mặt với anh, vì vậy cô chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng bây giờ, cô không buông được lại khiến anh chờ đợi.
Tất cả hoá thành mảnh nhỏ, mình đầy thương tích, khiến cho nó hoàn toàn biến thành dĩ vãng.
Không biết khi nào, trời bắt đầu mưa phùn, rơi trên mặt cô, tầm nhìn trước mắt trở nên mờ ảo không rõ.
Mái tóc bị nước mưa lạnh băng làm ướt nhẹp dính ở trên mặt, nhưng Thời Diên không quan tâm.
Cô nhìn vào bia mộ, nước mắt rơi xuống như đê vỡ, chảy xuống má cô.
Cô nghẹn ngào, khẽ thì thầm: “Bố, con thực sự thích anh ấy…”
Đột nhiên, một giọng nói thấp vang lên phía sau.
“Thích bao nhiêu.”
Sau khi nghe thấy âm thanh này, Thời Diên tức khắc sửng sốt, mới không biết từ khi nào có một chiếc ô đen trên đỉnh đầu, che hết những giọt nước mưa bên ngoài.
Cô từ từ quay đầu lại, phía sau cô, một thân ảnh quen thuộc đang đứng trong màn mưa.
Anh cầm ô, nhưng lại hoàn toàn nghiêng ô về phía cô, còn mình thì không chút quan tâm để bị mưa xối.
Anh lặng lẽ nhìn cô, tóc đen trên trán dính nước mưa, có chút chật vật mà rũ trước mắt, đuôi mắt hồng hồng, đôi mắt đen nhánh đẫm nước, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Một giây đối mặt này, thời gian như bị đóng băng, dường như trên thế giới này chỉ còn lại hai người họ.
Thời Diên không còn có nghe thấy những gì khác bên tai nữa. Những cảm xúc phức tạp tích tụ trong lòng mấy ngày nay đã hoàn toàn tuôn trào khi nhìn thấy anh.
Tự trách, nhớ nhung, đau khổ, tất cả trộn lẫn với nhau, không tìm được nơi ph.át tiết.
Cô đột nhiên ôm lấy anh, hai tay ôm chặt eo anh, nước mắt mơ hồ, nghẹn ngào.
“Rất thích… Rất thích.”
Nhận được câu trả lời của cô.
Bùi Kỵ cứng ngắc, từ từ giơ tay ôm lấy lưng cô.
Anh dùng lực rất lớn, như muốn khảm cô vào cơ thể mình, nhiệt độ nóng bỏng dọc theo chỗ bị chạm vào, nhưng động tác lại thật cẩn thận.
Hầu kết lăn nhẹ, dừng lại, dừng một chút, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.
“Vậy đừng bỏ lại anh nữa.”