Beta: Ano
Khi thấy tin tức này, Lạc Thanh Y cảm thấy như đầu óc mình sôi lên.
Có cảnh sát nào như anh không???
Cô có thể tố cáo anh ta quấy rối con gái nhà lành không?
Ba giây sau, Lạc Thanh Y hít một hơi thật sâu, giơ tay lên.
Dáng vẻ quyết liệt trực tiếp kéo một người dùng vào blacklist.
Không thèm để ý, nhìn khung trò chuyện trống rỗng, trong đầu Lạc Thanh Y chỉ còn lại một ý nghĩ.
Cảm ơn anh, tôi đã rất vui.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, Lạc Thanh Y cảm thấy vui vẻ như thể mình đã thắng một trận chiến, ung dung bước vào phòng tắm để trang điểm.
Cô đã hẹn Thời Diên đi ăn trưa cùng nhau, Thời Diên sắp tổ chức hôn lễ, cô phải đi giúp cô dâu quyết định.
Đến quán cà phê, hai người còn chưa nói chuyện vài câu, Giang Ngộ Bạch đã gọi điện thoại tới.
Nghe Thời Diên chuyển lời, Lạc Thanh Y lập tức có tật giật mình mà luống cuống.
Không được.
Cô phải chạy thật nhanh.
*
Đêm khuya, phòng nghỉ của đồn cảnh sát.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đã rời đi gần hết, chỉ còn lại vài đồng chí trực đêm. Mọi người xúm lại mấy món thịt nướng mua từ bên ngoài mang về, lúc này trong phòng khách mùi thịt nướng tràn ngập, mọi người đều vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Dương Tùng cầm lấy cánh gà nướng, thấy Giang Ngộ Bạch còn đang cúi đầu nhìn điện thoại, tò mò nghiêng người hỏi: “Giang đội, sao anh không ăn? Còn nhìn điện thoại.”
Một giây trước khi cậu ta ngó qua, Giang Ngộ Bạch đã bình tĩnh cất điện thoại đi, anh đứng dậy nói: “Mọi người ăn trước đi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Giang Ngộ Bạch bỏ lại câu nói này, bước ra khỏi phòng khách, tìm chỗ khuất chút để hút thuốc.
Khói trắng chậm rãi bao phủ một bên khuôn mặt, bao phủ khuôn mặt âm trầm của người đàn ông.
Giang Ngộ Bạch cúi đầu, không tự chủ được lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở giao diện WeChat, nhìn chằm chằm dấu chấm than màu đỏ tươi một hồi, nhíu mày thật sâu.
Một lúc sau, Trịnh Dương Tùng từ phía sau đi tới, nhìn thấy vẻ mặt u ám của người đàn ông, đặt một tay lên vai anh, hỏi: “Sao vậy, Giang đội, tâm trạng anh không tốt sao? Nhiệm vụ không phải rất suôn sẻ sao? “
Giang Ngộ Bạch trong lòng bực bội, lười cùng cậu ta nói chuyện.
Trịnh Dương Tùng chợt hiểu ra: “Ồ, xem ra không phải vì nhiệm vụ.”
Giang Ngộ Bạch là cảnh sát hình sự có tỷ lệ phá án thành công cao nhất trong cục, anh cũng là đối tượng được sùng bái nhất của tất cả các cảnh sát trong cục, không có vụ án nào mà anh không thể giải quyết.
Nhưng có câu, anh hùng từ xưa…
—— Khó qua ải mỹ nhân.
Trịnh Dương Tùng thăm dò hỏi: “Chẳng lẽ là bởi vì phụ nữ?”
Nghe vậy, Giang Ngộ Bạch rốt cuộc cũng nâng mắt, một lời khó nói hết liếc cậu ta một cái: “Sao cậu lại nói nhảm nhiều như vậy?”
Mắt thấy đã chọc đúng tâm sự, Trịnh Dương Tùng lập tức hiểu ra.
Thật đúng là vì phụ nữ nên mới buồn bực đây.
Cậu ta tặc lưỡi hai cái, không muốn sống mà trêu chọc: “Không phải chứ, Giang đội. Trước đây đều là các cô gái đuổi theo sau mông anh, đi làm nhiệm vụ đều sẽ bị xin WeChat ba bốn lần theo về tới đồn, cũng không ít, nhưng chưa từng thấy anh có hứng thú với ai. Thế nào, phong thủy xoay chuyển, lần này không phải anh bị con gái nhà người ta kéo vào danh sách đen đấy chứ?”
Không ngờ là bị đoán trúng, Giang Ngộ Bạch bực bội thở ra một làn khói, “Cho là tôi xui đi.”
“Những lời tôi nói đều là thật lòng. Không phải anh luôn dùng dáng vẻ lãng tử kia đi dụ dỗ các cô gái, lần này không được?”
Giang Ngộ Bạch cau mày càng chặt hơn, anh nói: “Cô ấy khác với những người phụ nữ khác.”
Trịnh Dương Tùng ngay lập tức lộ ra bộ dáng, biết ngay có gian tình.
Giang Ngộ Bạch hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chán ghét bổ sung: “Tính tình ngang ngược, ngang ngạnh như đá, có che cũng không ấm được, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”
Trịnh Dương Tùng lại không cho là đúng: “Vậy thì có chuyện gì, phụ nữ không phải như vậy sao? Tâm tình thỉnh thoảng lại không tốt.”
Đang nói chuyện, cậu ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, tò mò hỏi: “Này, đợi chút, hình như lần trước tôi nghe Tiểu Ngụy nói, xe mới của anh bị một cô gái làm xước, anh không những không bắt cô ta đền tiền, mà còn tìm mọi cách xin số điện thoại của người ta?”
Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc tới sắc mặt Giang Ngộ Bạch càng khó coi.
Trịnh Dương Tùng lập tức nhạn trí mở miệng: “Thế nào, cô ấy không thêm WeChat anh phải không?”
Lạnh lùng nhướng mày đáp: “Bỏ thêm, kéo đen.”
Giang Ngộ Bạch không biết dỗ thế nào.
Mấu chốt là không biết đã chọc đến điểm nào của cô.
“Ha, chỉ là một cô gái thôi mà, có thể khó nhằn hơn những án mà trước kia anh làm sao?”
Giang Ngộ Bạch cười lạnh một tiếng, gạt tàn thuốc trong tay.
Nói đúng ra, cô còn khó giải quyết hơn mấy án kia nhiều.
Không sao cả.
Cho dù cô chạy trốn, còn có thể cả đời không trở lại sao.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ bắt được cô.
Giang Ngộ Bạch khẽ cười một tiếng, sau đó ánh mắt anh rơi vào bàn tay đang cầm thịt nướng của Trịnh Dương Tùng.
Anh ngừng cười, trầm giọng nói: “Đến phòng huấn luyện đi, mấy ngày nay cậu không có luyện tập, còn dám ăn?”
Trịnh Dương Tùng lập tức suy sụp.
Không phải đâu, không phải đâu, tại sao Giang đội bị cô gái kéo đen, còn vô duyên vô cớ muốn hành người!!
Giang Ngộ Bạch dừng lại ở cửa, quay đầu lại ra lệnh: “Đừng nói nhảm nữa, lại đây.”
“… “
Những ngày này để trốn Giang Ngộ Bạch, Lạc Thanh Y đã lợi dụng chức vụ của mình, trực tiếp bay đến Los Angeles, Hoa Kỳ công tác.
Cô gần đây đã giành được cơ hội để Lâm Tuân thu âm một bài hát với một nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng của Mỹ, kế hoạch ban đầu là để đoàn đội đi chung với nhau, nhất thời cô đã quyết định tự mình đi.
Mà Lâm Tuân hiển nhiên đối với sự thay đổi này rất là vui mừng kinh ngạc, từ lúc chờ đợi ở sân bay đến khi lên máy bay, ánh mắt của cậu ta hầu như không rời khỏi Lạc Thanh Y.
Nhưng Lạc Thanh Y không nhận ra điều đó, cô cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại suốt cả buổi, một vẻ thù đại khổ thâm.
Cô nghĩ, rõ ràng cô chỉ chặn WeChat của người ta, nhưng lại không chặn số điện thoại.
Cứ cho là không thể gửi tin nhắn wechat cho cô, anh cũng có thể gửi tin nhắn cho cô, phải không?
Lâm Tuân không biết lúc này cô đang suy nghĩ gì, cậu ta do dự một chút, liế.m liế.m môi, nhẹ giọng hỏi cô: “Chị Lạc, người đàn ông đưa chị đi trong bữa liên hoan hôm đó… “
“À, tôi không quen anh ta.”
Nói xong lời này, vẻ mặt Lâm Tuân rõ ràng thả lỏng, lông mày cũng nhuốm vẻ vui mừng, khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi rất dễ nhìn.
Chàng trai trẻ tuổi chưa giỏi ngụy trang che giấu cảm xúc, tâm tư đều viết lên mặt.
Lạc Thanh Y thoáng nhìn, nheo mắt, bỗng nhiên nhớ tới những lời Lâm Tuân nói với cô khi cô uống say.
Cô đột nhiên đau đầu, nhưng cô vẫn phải đập tan ý niệm này.
Lạc Thanh Y suy nghĩ một lúc, vẫn mở miệng nói.
“Lâm Tuân, tôi là quản lý của cậu, tôi sẽ làm tốt công việc của mình, cho cậu cơ hội tốt nhất để cậu thể hiện tài năng của mình. Chúng ta là quan hệ hợp tác làm việc. Nhưng ngoài cái này ra, tôi không muốn có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào xen vào. Cậu vẫn còn trẻ, chưa tiếp xúc sâu với thế giới, cậu có thể không biết cách cân nhắc lợi hại, trong thế giới của người lớn không có nhiều cảm xúc thuần túy như vậy, ranh giới rõ ràng với nhau là điều có lợi nhất.”
Lạc Thanh Y dừng một chút, tiếp tục nghiêm túc dạy: “Một số suy nghĩ phải được loại bỏ ngay từ đầu. Cậu là người có mục tiêu, trước khi cậu đạt được nó, nghĩ quá nhiều về những điều không đáng kể sẽ chỉ thêm rắc rối cho mình. Tôi nói câu này cậu có hiểu không?”
Đôi mắt cậu trở nên ảm đạm, mím môi, nhỏ giọng đáp: “Em hiểu.”
Lạc Thanh Y biết cậu là một đứa trẻ thông minh, nếu hôm nay cô đã nói vậy, có lẽ sau này Lâm Tuân cũng sẽ không không đặt tâm tư trên người cô nữa.
Im lặng một lúc, Lâm Tuân đột nhiên lên tiếng.
Cậu nhìn cô với đôi mắt sáng ngời, hỏi: “Còn chị, chị có mục tiêu gì không?”
Lạc Thanh Y trả lời mà không cần suy nghĩ: “Có, kiếm tiền mua nhà.”
Lâm Tuân bị câu trả lời vô cùng chân thật này làm cho sửng sốt một chút.
Cậu đột nhiên cười, lại hỏi cô: “Còn gì nữa không? Chị chưa từng nghĩ tới việc tìm người kết hôn sao?”
Thực ra, điều Lâm Tuân muốn hỏi là tại sao Lạc Thanh Y cứ mãi tranh đua như vậy.
Rõ ràng, với điều kiện của cô, lấy một người đàn ông có điều kiện tốt không khó, nhưng cô đều tự mình làm mọi thứ.
Lạc Thanh Y nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Cô trả lời: “Có nghĩ tới, nhưng tôi không muốn dựa dẫm vào người khác. Nếu quá dựa dẫm vào người khác, một khi đã thành thói quen, sẽ dần mất đi khả năng một mình giải quyết vấn đề, một ngày nào đó sẽ bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.”
Cô vẫn nhớ một bộ phim truyền hình có câu nói rất hay.
Người ta nói hôn nhân là bến đỗ bình yên, ai cũng muốn tránh sóng gió thì ai sẽ là bến đỗ.
Vả lại, nếu một ngày nào đó bến đỗ sụp đổ, chẳng phải con tàu cập bến lại tiếp tục trôi dạt ra khơi, thậm chí còn phải thích ứng với những ngày trôi dạt trong mưa gió nữa sao.
Mẹ cô chính là ví dụ điển hình nhất, một bà nội trợ dành nửa cuộc đời cho gia đình lại kết thúc bằng một cuộc hôn nhân đổ vỡ, một người chồng phản bội, còn có cô một gánh nặng nhỏ bé ném cũng không được, quá nhiều đau khổ.
Cho nên cô rất sợ hãi, sợ lại đi lên vết xe đổ của mẹ.
Kết hôn với người mình không yêu dường như còn đáng sợ hơn.
Nếu lui tiến đều khó khăn, chi bằng cô lựa chọn dừng tại chỗ, ít nhất sẽ không bị thương.
Lạc Thanh Y nhìn mây trôi ngoài cửa sổ một lúc, hít một hơi thật sâu, kéo bịt mắt xuống ngủ, quyết định tạm thời không nghĩ tới những chuyện mà mình không thể tìm ra đáp án.
*
Chuyến đi Mỹ lần này diễn ra tốt đẹp.
Sau khi thu âm bài hát, Lạc Thanh Y đưa Lâm Tuân về nước.
Sau khi xuống máy bay, hai người chia tay, Lâm Tuân về nhà, buổi tối Lạc Thanh Y còn có hẹn.
Cô vội vàng thay quần áo trong nhà vệ sinh ở sân bay, rồi không dừng lại mà vội vã chạy đến địa điểm dùng bữa tối.
Thời gian eo hẹp, máy bay bị trễ một lúc, cho dù cô có di chuyển nhanh thế nào, Lạc Thanh Y vẫn bị trễ.
Có bữa tối này là do khoản đầu tư thảo luận trên văn bản vẫn luôn bị đình trệ, vì vậy cô vội vàng mời một số người từ các bộ phận liên quan đến ăn tối cùng nhau, bao gồm cả Lưu Diệu Hoa, ông chủ của tập đoàn Tân Duệ. Có thể đưa ra tài chính nhanh hay không, chủ yếu là ông ta định đoạt.
Nhưng danh tiếng của Lưu Diệu Hoa không tốt lắm, ông ta đặc biệt thích uống rượu.
Vừa bước vào hộp, quả nhiên, người đàn ông trung niên ngồi ở giữa híp mắt, nửa đùa nửa thật nói: “Người đại diện Lạc sao lại đến muộn, để chúng ta đợi lâu như vậy.”
Lạc Thanh Y nhếch mép cười, “Thật xin lỗi ông chủ Lưu, chuyến bay bị trễ một chút, để mọi người chờ đợi, tôi tự phạt mình một ly.”
Nói xong, cô nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lúc này Lưu Diệu Hoa mới có vẻ hài lòng, “Người đại diện Lạc thật sảng khoái đúng như lời đồn, người cũng đẹp, tôi thấy không thua gì minh tinh trong giới giải trí đâu.”
Lạc Thanh Y trong lòng thầm mắng, trên mặt lại chỉ có thể duy trì nụ cười giả tạo, ứng phó với tiệc rượu thôi bôi hoán trản.
Cô trước khi vào cửa đã chuẩn bị, uống một viên giải rượu, nếu không bị chuốc như vậy, uống ba hiệp đã sớm nằm trên bàn để người khác tàn sát rồi.
Lưu Diệu Hoa này cũng là một con cáo già trên thương trường, Lạc Thanh Y đã nhiều lần đề cập đến vấn đề đầu tư, nhưng lại bị ông ta pha trò cho qua.
Sau khi uống thêm một ly rượu trắng nồng độ cao, thuốc giải rượu dường như đã mất tác dụng.
Lạc Thanh Y bình tĩnh đứng dậy, dự định đi vào nhà vệ sinh để tỉnh táo trước, trở về lại chiến tiếp.
Không ngờ chân trước cô mới ra khỏi, sau lưng Lưu Diệu Hoa cũng đi theo sau.
Mùi rượu nồng nặc phả vào người, Lạc Thanh Y theo bản năng lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách.
Lưu Diệu Hoa nở một nụ cười nhìn cô, trên mặt nhăn lại thành một tầng nếp gấp, ánh mắt qua lại đánh giá trên người cô.
“Cô Lạc, tôi thấy hình như cô có chút say.”
Lạc Thanh Y đã quá quen thuộc với bộ dáng này.
Cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Chuyện công việc còn chưa nói xong, sao có thể say được.”
Nhìn dáng vẻ cẩn thận chỉnh tề của cô, Lưu Diệu Hoa cười lạnh nói: “Cô Lạc quả nhiên là một người phụ nữ mạnh mẽ. Nhưng mà nói thật, thật ra không cần thiết đâu. Có rất nhiều cách để đạt được mục đích, sao cô phải chọn cái khó nhất.”
“Ông chủ Lưu nói đùa, làm ĂN nào có lối tắt.”
Ông ta giọng điệu ý vị thâm trường nói: “Không, không, không, cô là phụ nữ. Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, đương nhiên không cần phải cố gắng như đa số người khác.”
Khóe miệng Lạc Thanh Y chậm rãi hạ xuống.
Lời này quả thực quá quen tai, giống mấy năm trước đã nghe qua, khiến người ta buồn nôn.
Lưu Diệu Hoa khinh bỉ nhìn cô, lộ ra vẻ ngạo mạn như tất nhiên: “Phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông là lẽ đương nhiên. Thứ cô muốn thực ra rất dễ dàng đạt được, cần gì phải cố chấp như vậy. Nếu cô ngoan ngoãn, thức thời, tôi có thể cho cô tiền, chỉ sợ cả đời này cô cũng không kiếm được.”
Nói xong, Lạc Thanh Y lặng lẽ nắm chặt bàn tay đang buông bên người, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Trên đời luôn có những kẻ ngốc như vậy.
Nghĩ rằng mình có chút tiền dơ bẩn, liền có thể tùy tiện làm nhục, chà đạp người khác.
Thấy cô im lặng, Lưu Diệu Hoa lại cười lạnh: “Cô có thể đến nước này, hẳn là dựa vào không ít đàn ông nhỉ, dù sao cũng là bán, còn muốn lập đền thờ. Tôi không ngại những thứ này, đủ để cho cô mặt mũi. Làm người cũng nên biết phân biệt tốt xấu.”
Lạc Thanh Y đột nhiên nâng mắt, “Ông…”
Còn chưa nói xong, sau lưng đột nhiên có một bóng người đi tới.
Trước khi Lưu Diệu Hoa kịp phản ứng, ông ta đã bị một chân thô bạo đá lên tường, lực mạnh đến nỗi các cơ quan nội tạng của ông ta như bị đá nát thành từng mảnh.
Tiếng kêu đau đớn còn chưa kịp vang lên, đã bị một người tiến đến ghì chặt vào tường, không thể nhúc nhích.
Giang Ngộ Bạch vặn cánh tay ông ta ra sau lưng, ánh mắt tối sầm hung ác, gằn từng chữ: “Mẹ nó ông nói lại cho tôi nghe.”
Lưu Diệu Hoa đau đớn hét lên, giãy giụa cũng không thoát ra được, chỉ có thể không ngừng chửi thề.
“Cậu là ai… Lại dám đánh tôi.”
Giang Ngộ Bạch cười lạnh một tiếng, lại một quyền đánh ngã hắn: “Tôi là bố của ông.”
Người đàn ông thân thủ lưu loát, mặt mày ngạnh lãng tràn ngập lệ khí, môi mỏng mím chặt, từng quyền đều mang tư thế muốn đưa người đến tử địa.
Lạc Thanh Y cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức nâng cao âm lượng: “Giang Ngộ Bạch!”
Giọng nói vừa phát ra, động tác của Giang Ngộ Bạch liền cứng đờ ở đó.
Động tĩnh rất lớn, trong hành lang cũng đã có rất nhiều người nhìn về phía bên này, Lạc Thanh Y sợ gây chuyện nên vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, hốt hoảng nói: “Chúng ta mau đi thôi.”
Giang Ngộ Bạch giống như vứt rác ném người sang một bên, tùy ý để Lạc Thanh Y kéo anh đi.
Đến bãi đậu xe, Lạc Thanh Y nghĩ lại cảnh lúc nãy vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Cô vội vàng mở miệng khiển trách: “Giang Ngộ Bạch, anh làm việc gì cũng đừng có bốc đồng như vậy, anh có biết người vừa rồi là ai không?”
Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng: “Tôi không cần biết ông ta là ai, bị đánh cho tàn phế cũng xứng đáng.”
Nếu Lưu Diệu Hoa thực sự đến gây rối ở đồn cảnh sát thì sao, nếu vì chuyện này mà mất việc thì sao.
Lạc Thanh Y chưa bao giờ thấy một người bốc đồng như anh.
Vừa nghĩ đến những lời Lưu Diệu Hoa nói đều bị nghe thấy, Lạc Thanh Y đột nhiên cảm thấy xấu hổ khó tả, hoảng sợ, hoang mang, cảm xúc phức tạp đan xen.
Cô thực sự leo lên nhanh đến mức nhiều người đều cho rằng cô có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ bán thân.
Cô không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng cô lại sợ rằng Giang Ngộ Bạch sẽ tin những lời đó.
Lạc Thanh Y hít sâu một hơi, tận lực khống chế cảm xúc trong lòng, ngước mắt nhìn anh, giả bộ lãnh đạm.
“Anh không cần ra mặt vì tôi đâu. Tôi có thể tự mình xử lý…”
Giang Ngộ Bạch dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Lạc Thanh Y, em có thể đừng gánh vác một mình được không. Em cậy mạnh cho ai xem?”
Cô đột nhiên sững người.
Ngay sau đó, anh lại trầm giọng hỏi: “Kiêu ngạo của em đâu, đều sử dụng trên người tôi rồi?”
Lời còn chưa dứt, anh không biết mình đã đánh trúng dây thần kinh nào của cô, ủy khuất trong lòng dâng lên che trời lấp đất, Lạc Thanh Y ngồi xổm trên mặt đất, đột nhiên bật khóc.
Đây là lần đầu tiên Giang Ngộ Bạch nhìn thấy cô khóc.
Lúc trước, Lạc Thanh Y giống như đeo gai khắp người, bất cứ ai đến gần cô đều sẽ bị đâm vào máu tươi đầm đìa. Nhưng anh biết rằng đây chỉ là cách cô dùng để tự bảo vệ mình. Nhưng khi cô thật sự bộc lộ khía cạnh yếu đuối của mình trước mặt anh, trái tim anh như bị thứ gì đó đột ngột đâm vào.
Vẻ mặt anh hoảng hốt nhất thời, sau đó nghe thấy cô vừa khóc vừa mắng: “Các người đều là đồ khốn nạn, các người đều giống nhau, chỉ bắt nạt tôi thôi, sao lại bắt nạt tôi như vậy?”
Tất cả cảm xúc lúc này đều bộc phát ra ngoài, trong lúc nhất thời, cô khóc rống lên, rất đáng thương.
Giang Ngộ Bạch nhíu mày, nhẹ giọng dỗ dành, “Anh là đồ khốn nạn, anh là đồ khốn nạn.” (soft quáaaaa)
“Đừng khóc, xấu muốn chết “
Lạc Thanh Y căn bản không nghe thấy, đưa tay đẩy anh ra muốn đi.
Anh thở dài, bất ngờ giơ tay kéo cô vào lòng.
Lạc Thanh Y khóc lóc giãy giụa: “Anh cút đi…”
Giang Ngộ Bạch biết trong lòng cô ủy khuất, nhưng anh vẫn ôm chặt cô không buông.
Cho dù cô có dùng chân tay đánh anh thế nào, anh cũng không buông tay.
Cô giống như một con nhím, khắp người đều là gai để bảo vệ chính mình.
Giang Ngộ Bạch ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, có chút vụng về lại cẩn thận.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thanh Y khóc mệt rồi, kiệt sức nằm ở trên vai anh.
Vai anh dày rộng, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Làm người ta không muốn rời đi.
Lạc Thanh Y nắm chặt quần áo của anh, không khách khí mà lau hết nước mắt trên người anh.
Cô vừa nức nở vừa nhỏ giọng nói: “Giang Ngộ Bạch, anh đừng đối tốt với tôi như vậy, cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ ăn vạ anh không bỏ được thì làm sao…”
Người đàn ông ngắt lời cô. Giọng nói trầm thấp: “Vậy thì cứ tiếp tục.”
Đầu óc Lạc Thanh Y hỗn loạn, căn bản không nghe được giọng điệu nghiêm túc của anh vào lúc này.
Các dây thần kinh bị rượu làm cho tê liệt nhảy dựng lên, cô run giọng hỏi: “Anh vừa đánh người… Nếu ông ta đi báo cảnh sát thì sao…”
Anh kiên định, “Sẽ ổn thôi.”
Giang Ngộ Bạch rũ mắt xuống, nhìn mặt cô loang lổ nước mắt, trong lòng như có cái gì đó vỡ ra, khuôn mặt lạnh lùng cũng dịu đi.
“Tin tôi đi.”
*
Lăn lộn một đường, cuối cùng Giang Ngộ Bạch cũng mang được Lạc Thanh Y về nhà.
Khóa vân tay đã được mở, anh bế cô đến sofa ngồi xuống.
“Em đứng dậy làm gì?”
Cô lẩm bẩm không rõ nói: “Tẩy trang, tôi phải tẩy trang…”
Giang Ngộ Bạch nhíu mày, cảm thấy có chút buồn cười.
Đã say thành như vậy, còn biết phải đi tẩy trang, đầu óc còn khá tỉnh táo đấy chứ.
Lạc Thanh Y ánh mắt trầm xuống, nhưng lại nghiêm túc nói thêm: “Không tẩy trang, sẽ trở nên xấu xí già nua.”
Giang Ngộ Bạch nhất thời vừa giận vừa buồn cười, “Em ngồi đi.”
Khi Giang Ngộ Bạch nhìn thấy đống chai lọ trên bồn rửa mặt, không khống chế mà bật ra một câu th,ô tục.
Cái chai chết tiệt nào để tẩy trang? Hàng trăm chai lọ chất đống trong nhà tắm, không theo một quy tắc nào, bừa bộn không giống nhà của một cô gái. Anh là một người đàn ông mà nhà còn sạch sẽ hơn của cô.
Hơn nữa, những cái chai kia bên ngoài đều là tiếng Pháp, không có ghi công dụng, anh làm sao biết dùng để làm gì.
Rơi vào đường cùng, anh không thể không quay lại phòng khách trước, định hỏi Lạc Thanh Y xem là cái nào.
Không ngờ lúc này người trên sô pha đang ngủ say, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Vì vậy, Giang Ngộ Bạch chỉ có thể chụp ảnh gửi tin nhắn cho Thời Diên nhờ giúp đỡ.
Thời Diên nhanh chóng trả lời, Giang Ngộ Bạch dựa theo hình ảnh lấy ra đồ vật tương ứng được khoanh tròn.
Chai màu xanh của Chanel là nước tẩy trang mắt và môi.
Chai trong suốt có ghi BobbiBrown là dầu tẩy trang. Phải được nhũ hóa bằng nước ấm sau khi thoa lên mặt.
Anh cất điện thoại di động xuống cười nhạt nói: “Rắc rối.”
Nói xong, anh vẫn cam chịu số phận, từng bước làm theo lời của Thời Diên dặn.
Đầu tiên, đắp miếng bông lên mắt trong 5-10 giây.
Sau đó là môi.
Dù không khó, nhưng lại là thử thách về sự kiên nhẫn. Lần đầu tiên làm những việc này, động tác của anh rất thận trọng, sợ quá mạnh sẽ làm cô bị thương.
Sau khi nhấc miếng bông lên, toàn bộ lớp trang điểm môi đỏ tươi của người phụ nữ đã được tẩy đi, để lộ màu môi ban đầu.
Dưới ánh đèn, đôi môi cô hơi ửng hồng, trông mềm mại đầy đặn, đôi môi hơi hé mở, tựa hồ đang âm thầm dụ dỗ.
Giang Ngộ Bạch hầu kết lăn một cái, bỗng nhiên ma xui quỷ khiến mà cúi đầu, nhẹ nhàng phủ lên môi cô.
Trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại, cùng với mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể phụ nữ, mềm mại đến khó tin.
Mẹ nó.
Nhìn trạng thái bất tỉnh nhân sự của cô, Giang Ngộ Bạch luôn cảm thấy bây giờ mình giống như cầm thú.
Anh chà xát môi cô vài cái mới miễn cưỡng rời đi.
Hơi thở của Giang Ngộ Bạch có chút gấp gáp, anh hạ thấp giọng nói nhỏ vào tai cô: “Đêm nay cho em nợ.”
Sớm muộn gì cũng phải trả.
*
Sáng hôm sau, Lạc Thanh Y thức dậy với cơn đau đầu như búa bổ.
Hình ảnh đứt quãng thoáng qua tâm trí cô, đầu cô càng đau hơn.
Lạc Thanh Y đứng dậy khỏi giường, định vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Khi bước vào phòng vệ sinh, cô ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phòng tắm bừa bộn thường ngày giờ đã thay đổi rất nhiều, mặt bàn nhẵn bóng sáng đến mức như phản chiếu ánh sáng, sạch sẽ ngăn nắp, tất cả chai lọ đều được đặt ngay ngắn, khăn tắm trên giá treo khăn cũng được gấp thành những miếng đậu phụ tỉ mỉ.
Huyền huyễn quá mức khiến Lạc Thanh Y sợ hãi đến mức cô suýt cho rằng mình đã xuyên không.
Nàng tiên ốc đến nhà cô??
Không đúng, hình như không phải nàng tiên ốc.
Tối hôm qua Giang Ngộ Bạch đã đưa cô về nhà.
Cho nên đây đều là do anh làm?
Không cần phải nói, sau khi đồ vật được sắp xếp lại, thực sự vừa mắt hơn rất nhiều, tâm tình cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Lạc Thanh Y thường bận rộn với công việc và không thích dành thời gian làm việc nhà, cô giao việc dọn dẹp phòng ốc cho một dì dọn dẹp mỗi tuần một lần, tuần trước cô đi công tác ở Mỹ, không ai đến dọn, vậy nên căn phòng trở thành một mớ hỗn độn.
Nhìn trước mắt không nhiễm một hạt bụi, cô nhất thời còn chưa kịp thích ứng.
Khi Lạc Thanh Y đi đến bồn rửa, cô ngạc nhiên thấy vị trí của đồ vật không khác biệt lắm so với trước khi xếp lại.
Thật ra cô cũng không thích cách dì dọn dẹp sắp xếp, tuy rằng chỉnh tề, nhưng phải mất chút thời gian mới tìm được thứ cô muốn dùng, rất bất tiện.
Khi thu dọn, dường như anh đã cân nhắc đến việc cô có thể sẽ không tìm thấy nó, vì vậy anh đã cố gắng đặt mọi thứ vào vị trí ban đầu.
Tâm tư nhỏ.
Lạc Thanh Y hít một hơi thật sâu, cổ họng cô đột nhiên cảm thấy hơi cứng.
Cô ấy lấy điện thoại ra cuối cùng cũng kéo người nào đó khỏi danh sách đen.
Coi như vì làm nàng tiên ốc một lần.
Lạc Thanh Y: “Anh đã sắp xếp lại phòng vệ sinh?”
Giang Ngộ Bạch: “Nếu không thì ai?”
Lạc Thanh Y: “Tại sao anh lại làm việc này.”
Giang Ngộ Bạch: “Tôi không thể nhìn được. Loạn y như ổ heo vậy.”
Anh không thể nói tiếng người sao?
Giang Ngộ Bạch: “Sữa trong tủ lạnh có thể dùng để nuôi vi khuẩn rồi, tôi đã ném đi. Bữa sáng ở trên bàn.”
Lạc Thanh Y: “Ồ.”
Cầm điện thoại, Lạc Thanh Y cảm thấy ngực mình đau đớn, dường như được lấp đầy bởi một loại cảm xúc nào đó.
Đó là một cảm giác mà mất mát, nhưng vô thức muốn trầm luân.
Cảm giác ỷ lại.
*
Buổi trưa, Lạc Thanh Y vừa đến phòng làm việc, các đồng nghiệp đã gọi trà chiều theo nhóm, thuận tay đưa cho cô một cốc Starbucks.
Cô có chút lơ đễnh, trên đường đến vẫn đang suy nghĩ về chuyện tối qua.
Việc hợp tác với Tân Duệ sẽ bị thổi bay, lỡ như Lưu Diệu Hoa tìm cách tra ra Giang Ngộ Bạch, vì chuyện tối qua mà muốn báo thù. Cô phải nghĩ ra biện pháp đối phó.
Lúc này, một đồng nghiệp vội vàng gọi cô.
“Chị Lạc, thật là sảng khoái, mau đến xem “
Cô bước tới, nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đồng nghiệp tiểu Trần tỏ vẻ phấn khích: “Ông chủ Lưu của Tân Duệ kia, chính là người định đầu tư cho chúng ta, không phải tối hôm qua chị còn ăn tối cùng sao?”
Tiêu Trần quay màn hình máy tính về phía cô, “Ở đây, Tập đoàn Tân Duệ trốn thuế lậu thuế, đã bị Cục trưởng Cục giám sát Bắc Thành Giang Vĩ bắt giữ. Cục trưởng đó, này cũng quá xui xẻo đi. Trên mạng còn có người nói có phải Lưu Diệu Hoa đắc tội với ai mới bị tố cáo hay không. Cho dù bị tố cáo, cái tốc độ xử lý này cũng quá nhanh.”
Lạc Thanh Y sửng sốt.
Vốn dĩ cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị Lưu Diệu Hoa báo thù, không ngờ người xui xẻo trước lại là ông ta?
Có thực sự trùng hợp như vậy?
Thành thật mà nói, cô không tin.
Trong đầu chợt lóe lên một tia chớp, Lạc Thanh Y chợt tỉnh táo lại, quay sang hỏi đồng nghiệp.
“Em vừa mới nói, cục trưởng kia họ gì?”