• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Lục Tế Tân đi ra từ phòng thí nghiệm cũng đã hơn 2 giờ chiều, buổi trưa không ra ngoài ăn gì, bây giờ vô cùng đói bụng.

Nhϊếp Vũ Đồng là một trợ lý xuất sắc, lập tức mang theo đồ ăn nóng hổi tới, ngoại trừ phần của cô, còn mang cho các bạn học khác trong phòng thí nghiệm.

Lúc đến đây thì tổng giám đốc Nghiêm đã nói, chị Tế Tân là thiên tài, thời gian gấp gáp, không thể lo cho mọi người, vì vậy bảo cô ấy quan sát nhiều hơn một chút, tạo quan hệ tốt mọi người xung quanh.

Đừng sợ chi tiêu tiền, anh ta sẽ chi trả.

Lục Tế Tân ngồi ở phòng nghỉ ăn uống, Nhϊếp Vũ Đồng rót cho cô một ly nước nóng, rồi ngồi bên cạnh cô nhỏ tiếng nói: "Chị Tế Tân, ông nội Lục gọi điện thoại tới, nói cô của chị đã về, muốn chị mau chóng trở về một chuyến.


Cô ư?
Bàn tay cầm đũa của Lục Tế Tân dừng lại, cô có nghe Lục Thừa Kế nhắc tới, nói người cô này rất yêu thương cô, chỉ là vì ở nước ngoài nên không liên lạc được.

Cho dù có yêu thương hay không thì cũng là người lớn, cô phải trở về một chuyến.

Lục Tế Tân vội vàng ăn xong đồ ăn rồi tập hợp mọi người họp, chỉ dẫn bước thí nghiệm kế tiếp của bọn họ, sau đó về nhà thay quần áo, trở về nhà họ Lục với Nhϊếp Vũ Đồng.

Nhà họ Lục ở gần chân núi, có diện tích rất lớn, xung quanh là khu du lịch, nhưng chỉ mở ra một phần, phần còn lại người nhà họ Lục tự sử dụng.

Điều này là do các quy định ở trên, giới hạn diện tích nhà ở tư nhân, không thể quá lớn.

Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách, huống chi nhà họ Lục là loại nhà giàu quyền thế lâu đời, vì vậy có rất nhiều cách, nếu nhà riêng không thể quá lớn, vậy thì xây khu du lịch, bên trong có bệnh viện, khu nghỉ dưỡng, còn có "khu văn phòng" được xây dựng xa hoa.

Bệnh viện tư nhân và khu nghỉ dưỡng mở cửa cho công chúng, "khu văn phòng" là nơi mọi người nhà họ Lục ở, có một khoảng cách nhất định với bệnh viện và khách sạn.

Nhϊếp Vũ Đồng lái xe đến cửa lớn liền bị chặn lại, là Lục Tế Tân quay cửa sổ xe xuống, bảo vệ cửa nhìn thấy là cô cả mới thả ra cho đi.

Người gác cổng dẫn đầu đi lên: “Sau này cô cả thường xuyên đi xe này sao? Nếu thường xuyên đi xe này thì chúng ta đăng ký, có thể đi thẳng luôn.



Ánh mắt Lục Tế Tân khẽ chuyển, cô im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng: "Sắp tới.


"Hiểu rõ ạ.

" Người gác cửa gật đầu: "Cô cả đi cẩn thận.


Xe tiến vào khu thắng cảnh, lái đến gần nhà, sau đó được người giúp việc dẫn vào hầm, Lục Tế Tân xuống xe, chậm rãi đi về phía nhà chính.

Cả đoạn đường đều là thiết bị điện tử, không có người, cách hai mét quét đến mặt Lục Tế Tân, liền tự động mở cửa.

Nhà họ Lục xanh tươi, chung quanh đều là cây cối quý giá.

Lục Tế Tân mang giày đơn giản mềm mại, giẫm lên bãi cỏ yên tĩnh không một tiếng động, chậm rãi đi về phía trước, cô đang từng bước một thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai.

Cô dừng lại.

"Tại sao vẫn không vui?" Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút vẻ lười biếng.

"Đâu có.

" Là giọng của Lục Nhã Tình, mang theo vẻ cố gắng bình tĩnh.

"Bớt đi.

" Người đàn ông cười khẽ: "Chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh còn không nhìn ra em có vui hay không sao.



Người đàn ông tựa vào thân cây với tư thế tùy ý, anh ta thoáng nghĩ một chút, liền biết chuyện gì xảy ra: "Là bởi vì Lục Tế Tân à?”
"Đừng nói bậy.

" Lục Nhã Tình ngăn cản.

"Em đó.

" Người đàn ông thở dài.

Thật ra vốn không cần hỏi loại chuyện này, nghĩ cũng nghĩ ra.

Vừa rồi anh ta đến nhà họ Lục, cô Lục vô cùng yêu thích mà nắm lấy tay anh ta, còn nhiều lần nhắc tới hôn ước của hai nhà Cố Lục, nhấn mạnh người hai bên nhà họ Lục định hôn ước chính là Lục Tế Tân.

“Sợ cô ta cướp anh à!” Người đàn ông đột nhiên đến gần.

Lục Nhã Tình rũ mắt: "Chị ấy đã cướp ông nội, cô, còn có anh cả, ba mẹ cũng rất đau lòng vì chị ấy nhưng em không quan tâm những thứ này, đây vốn là thuộc về chị ấy, còn anh thì khác!”
"Yên tâm.

" Người đàn ông an ủi cô ta: "Anh sẽ không bị cướp đi đâu, còn nữa! "
Giọng điệu của anh ta bỗng dưng trở nên sắc bén: "Những thứ đã thuộc về em thì chính là của em, cô ta cũng không thể cướp được!”
Lục Nhã Tình hiểu Cố Tu Minh, thấy thế liền sốt sắng nói: "Anh định làm gì?”
Cố Tu Minh cười khẽ: "Trút giận giúp em.


"Anh đừng làm bậy.


"
"Yên tâm, anh sẽ không làm bậy, chỉ là có vài người nhìn không rõ vị trí của mình, quá tham lam nên nhắc nhở một chút thôi mà.

"
Câu cuối cùng giống như mãnh thú cắn người, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo.

Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, người tới dường như đang chạy, tiếng bước chân rất lớn khiến cho Lục Nhã Tình và Cố Tu Minh ở phía sau cây giật mình.

Hai người quay đầu liền nhìn thấy Nhϊếp Vũ Đồng điên cuồng chạy đến trước mặt Lục Tế Tân: "Chị Tế Tân, sao chị còn chưa đi vào?”
Lục Tế Tân!
Hai người bỗng dưng mở to mắt ra, vậy mà cô lại ở đây, có phải đã nghe hết lời nói của hai người bọn họ rồi hay không!
Sắc mặt Lục Nhã Tình trở nên trắng bệch.

Cố Tu Minh nhận thấy cô ta không ổn bèn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo, run rẩy của cô ta, dịu dàng an ủi: Có anh ở đây.

Cô nghe thấy thì làm sao? Vốn là sự thật, là Lục Tế Tân quá tham lam, cướp đi sự quan tâm của ông nội Lục, anh cả Lục thì thôi đi, còn lấy được cổ phần của nhà họ Lục, bây giờ muốn cướp luôn hôn ước của Nhã Tình!
Cố Tu Minh đứng ra định đối đầu với Lục Tế Tân, nghe thấy thì nghe thấy, cũng không phải là chuyện lớn gì, cùng lắm cô cũng chỉ quát lớn vài câu.

Nghĩ như vậy, Cố Tu Minh đi ra.

Anh ta mặc một bộ âu phục giản dị, hai chân thon dài, vừa đứng ra liền chặn một nửa đường.

"Cô đều nghe thấy hết rồi à?" Anh ta đút hai tay túi quần, cằm khẽ nâng lên, vẻ mặt trông khá kiêu căng.

Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng tranh luận với Lục Tế Tân, hơn nữa đổ tất cả trách nhiệm lên người mình, đẩy Lục Nhã Tình ra.

Lục Tế Tân ngước mắt lên, thản nhiên nhìn anh ta một cái, sau đó bước qua bên cạnh anh ta, đi về phía cửa biệt thự.

Cái nhìn kia hờ hững bình thường, không có một tia cảm xúc dao động nào, giống như chỉ là nhìn lướt qua cây hoa cỏ.

Cố Tu Minh choáng váng!
Chưa có người nào dám khinh thường anh ta như vậy.

Anh ta bỗng chốc chịu không được mà bước nhanh hơn, chắn trước mặt Lục Tế Tân.


"Tại sao cô không có phản ứng hả?"
Lục Tế Tân nhấc mí mắt lên, cô cảm thấy hơi mơ hồ, vẻ mặt còn mang theo vài nét mê mang, thoạt nhìn như vô tội.

"Phản ứng gì?" Cô hỏi.

Ặc!
Cố Tu Minh bị nghẹn họng, đúng vậy, cô phải có phản ứng gì? Anh ta cũng không biết phải phản ứng như thế nào?
Cố Tu Minh vẫn luôn là trung tâm của mọi người, là người nổi bật trong số những người cùng thế hệ, lần đầu tiên gặp phải tình huống khó xử này.

Nhưng anh ta cũng nhanh chóng phản ứng lại, dẫn trở về đề tài: "Vừa rồi cô Lục đều nghe thấy rồi?”
Lục Tế Tân suy nghĩ một chút, mở miệng: "Nếu như là những lời mà anh và Lục Nhã Tình nói ở phía sau cây vào lúc 3 phút 21 giây trước, vậy thì tôi quả thật nghe thấy hết rồi.


Rất chính xác!
Nhϊếp Vũ Đồng ở bên cạnh không rõ tình huống, chỉ có thể âm thầm cảm thán.

Nghe Lục Tế Tân thừa nhận, Cố Tu Minh lạnh lùng cười lên: "Không ngờ cô Lục lại có sở thích nghe lén người khác nói chuyện.


"À.

" Lục Tế Tân nói với giọng điệu lạnh nhạt.

Cố Tu Minh trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải có người thừa nhận nghe lén.

Nói thật vừa rồi vốn không tính là nghe lén, đây là con đường dẫn tới cửa nhà, có rất nhiều người qua lại.

Cố Tu Minh cố ý nói như vậy là vì chọc giận Lục Tế Tân, muốn cô cãi lại, như vậy mới dễ dàng công kích cô.

Nào ngờ cô lại thừa nhận như vậy!
Tại sao không phản ứng theo lẽ thường vậy hả?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK