• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi Lục Nhã Tình bị mọi người bỏ rơi, cô ta không đi xuống ăn điểm tâm nữa mà quay người trở về phòng.
Cô ta hơi lo lắng.
Mặc dù hôn ước của cô ta và Cố Tu Minh lan truyền ra ngoài sẽ có lợi cho mình, nhưng cô ta lo Cố Tu Minh nghi ngờ rằng cô ta là người truyền đi.
Đang ở trong phòng lo lắng một hồi, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Thịnh Yên Nhiên.
"Sao gọi gấp như thế, có việc gì à?" Lục Nhã Tình đang lo lắng, giọng điệu trở nên không tốt.
Thịnh Yên Nhiên không quan tâm thái độ của cô ta có tốt không, nói thẳng: "Bên Trương Toàn Hữu đã sắp xếp xong xuôi, cô nghĩ cách hẹn Lục Tế Tân đến phòng 1203 đi."
Lục Nhã Tình không ngờ cô ta hành động nhanh như thế, trong phút chốc hơi ngây ngốc, một lúc lâu sau mới phản ứng được: "Đột ngột như vậy ư?" Cô ta còn chưa nghĩ xong có nên hại Lục Tế Tân hay không.
"Chờ cô nghĩ xong thì dưa leo cũng lạnh rồi." Thịnh Yên Nhiên lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ cô còn muốn chờ Lục Tế Tân và đám người nhà họ Lục có tình cảm với nhau mới hành động à?"
Thịnh Yên Nhiên ghét nhất là dây dưa, chuyện nên làm sớm thì không nên chậm trễ, bất kỳ uy hϊếp gì xảy ra đều phải tiêu diệt.
"Cô nhanh lên, phòng 1203 đã sắp xếp xong xuôi rồi, Trương Toàn Hữu chọn phòng, trong phòng có thuốc khiến người ta không có sức.

Chỉ cần Lục Tế Tân đi vào nghỉ ngơi mười phút sẽ cảm thấy chân tay không còn sức, đến lúc đó Trương Toàn Hữu có thể ra tay.

Chờ gã xong chuyện, cô dẫn Cố Tu Minh đến đó để hủy thanh danh của cô ta."
Lục Nhã Tình hơi căng thẳng, vô thức nắm chặt nắm đấm: "Cô ta có báo cảnh sát không?"
"Báo cái rắm!" Thịnh Yên Nhiên cười lạnh: "Phòng 1203 do Trương Toàn Hữu đặt, Lục Tế Tân tự mình đi đến không ai ép buộc cả, người khác chỉ nghĩ bọn họ có gian tình thôi.

Hơn nữa thuốc kia không màu không mùi, cảnh sát sẽ không kiểm tra được.


Cô yên tâm, Trương Toàn Hữu đã làm những chuyện này nhiều rồi, rất cẩn thận, sẽ không để người ta nắm được nhược điểm.

Bây giờ thừa dịp tình cảm của nhà họ Lục đối với cô ta chưa sâu, sẽ không ra mặt cho cô ta, nhất định phải khiến cô ta bị sỉ nhục!"
Lục Nhã Tình vẫn cảm thấy không an toàn: "Lỡ như Lục Tế Tân không bỏ qua thì sao?"
Thịnh Yên Nhiên đã hơi không kiên nhẫn: "Bất cứ chuyện gì cũng có nguy hiểm, cô đã làm thì phải gánh chịu nguy hiểm."
Lục Nhã Tình nghe được câu này càng nghi ngờ: "Vì sao chỉ mình tôi gánh chịu nguy hiểm, mà cô lại không liên quan."
Thịnh Yên Nhiên nhíu mày, sự bất mãn đối với Lục Nhã Tình đã đến mức cao nhất, nhưng bây giờ còn phải dùng cô ta, không thích hợp trở mặt.

Vì vậy cô ta kiên nhẫn giải thích: "Yên tâm đi, khách sạn này là sản nghiệp của Trương Toàn Hữu, bên trong đều là người của gã, nhất định không có sơ hở nào."
"Vậy làm sao tôi dẫn cô ta qua được?" Bây giờ trong đầu Lục Nhã Tình rất rối, vốn không suy nghĩ được chuyện gì.
Thịnh Yên Nhiên đã nghĩ xong cách, nghe cô ta hỏi thì nói: "Nhắn tin nói cô có chuyện muốn tìm cô ta.

Sau khi cô ta đã hít thuốc mê thì Trương Toàn Hữu sẽ xóa tin nhắn."
Lục Nhã Tình nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt đến chảy máu để lại bốn dấu tay, sau đó gật đầu: "Được."
Thịnh Yên Nhiên hài lòng để điện thoại xuống.
Khóe miệng của cô ta cong lên nở nụ cười ngọt ngào.
Đồ đần đúng là dễ lừa gạt, chỉ nói mấy câu đã làm theo.
Chỉ cần Lục Nhã Tình nhắn tin thì chúng cứ sẽ ở trong tay cô, đến lúc đó nhà họ Lục không là vật cản nữa.
Lục Tế Tân bị hủy, nhược điểm của Lục Nhã Tình trong tay cô, lúc đó chỉ còn mình Thịnh Yên Nhiên cô ta thôi.
---

Bên khách sạn.
Sau khi Lục Nhã Tình cúp điện thoại thì không nhắn tin cho Lục Tế Tân mà tìm ghi âm cuộc gọi ấn nghe lại một lần.

Sau khi nghe rõ giọng nói Thịnh Yên Nhiên gài bẫy Lục Tế Tân mới an tâm.
Dựa vào cái gì chỉ một mình cô ta nhúng tay vào chuyện hại người này, Thịnh Yên Nhiên muốn không dính líu, nằm mơ đi.
Sau khi nghe đoạn ghi âm mấy lần, cô ta lưu trữ trên đám mây khác, khóa lại rồi ẩn đi sau đó mới nhắn tin cho Lục Tế Tân.
"Chị Tế Tân, chị đến phòng 1203 đi, em có chuyện quan trọng tìm chị."
Lục Nhã Tình nhắn tin xong liền nhào lên giường, căng thẳng đến mức cả người run rẩy.
Trong lòng liên tục suy đoán.
Lục Tế Tân sẽ đến chứ? Cô sẽ có phản ứng gì?
Chắc là sẽ đến, cô vốn không biết mình hại cô, hơn nữa người này rất tự kiêu.
Nghĩ đến chuyện này, Lục Nhã Tình khẽ thở ra, nằm lên gối ngẩn người.
Khoảng ba phút sau, đột nhiên Lục Tế Tân gọi điện thoại đến.
Lục Nhã Tình giật mình ngồi dậy, hai tay run rẩy cầm điện thoại: "A lô?"
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Lục Tế Tân vang lên từ đầu dây bên kia: "Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Lục Nhã Tình ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại: "Chị không đi phòng 1203 à?"
Trong nhà ăn, Lục Tế Tân đang gắp thức ăn cho Tiểu Niệm Hi, nghe vậy thì không kiên nhẫn: "Không có đi, có chuyện gì cô hãy nói qua điện thoại đi."
Lục Nhã Tình khó xử nói: "Nói qua điện thoại không tiện."
"Vậy thì thôi." Cụp một tiếng, Lục Tế Tân cúp máy.

Lục Nhã Tình: "..."
Con mẹ nó, cô có thể làm theo lẽ thường không, không cảm thấy tò mò một chút nào à à?
Nghĩ đến Trương Toàn Hữu còn đang chờ, Lục Nhã Tình đành phải gọi lại lần nữa, vì muốn khiến Lục Tế Tân xem trọng nên câu đầu tiên cô nói là: "Liên quan đến chuyện chị đi lạc, chị không muốn biết vì sao chị đi lạc à?"
Lục Tế Tân dứt khoát: "Không muốn."
Lục Nhã Tình: "...!-_-!"
Tôi xin cô có lòng tò mò của người bình thường được không.
Lục Nhã Tình không thể tin được, cô ta chưa từng thấy qua Lục Tế Tân thế này, rất khó hiểu: "Chị không tò mò năm đó mình lạc mất thế nào à? Phải biết nếu chị không mất tích thì chị là cô cả của nhà họ Lục, là cô gái hạnh phúc nhất trên đời, muốn gì có đó chứ không phải được một bác sĩ nuôi dưỡng.

Chẳng lẽ chị không hận, cam lòng sao? Không muốn biết chân tướng à?"
"Không có hứng." Cô nói xong liền cúp điện thoại.
Đúng lúc Thẩm Gia Diệu trở về, thấy cô cúp điện thoại thì thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lục Tế Tân nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: "Lục Nhã Tình hơi lạ, nhất quyết muốn tôi đi phòng 1203.

Nếu như thuận tiện thì anh giúp tôi điều tra thử xem."
"Em cảm thấy cô ta muốn hại em à?" Trong phút chốc sắc mặt Thẩm Gia Diệu trở nên lạnh lùng, anh không thể chịu được khi có người muốn hại Lục Tế Tân.
"Không chắc, chỉ là suy đoán là thôi." Giọng nói Lục Tế Tân lạnh nhạt: "Một người có quan hệ không tốt, thậm chí dùng trăm phương ngàn kế mấy lần hãm hại anh, đột nhiên bảo anh đi đến một căn phòng, anh nói xem cô ta muốn làm gì?"
Thủ đoạn ngây thơ như thế, xem cô là kẻ ngốc à?
Trẻ con cũng biết không nên đi nơi lạ với người có quan hệ không tốt huống chi là cô.
Nghĩ là trong phim truyền hình, nữ phụ ác độc tùy tiện nói một câu, nhả chút tin tức thì nữ chính ngốc nghếch sẽ vui vẻ đi qua.
Nghe Lục Tế Tân nói xong, Thẩm Gia Diệu im lặng suy nghĩ, đôi mắt âm trầm tỏa ra vẻ sâu thẳm lạnh lẽo.
Lục Nhã Tình không gọi Lục Tế Tân đến được, tức giận ném gối, cuối cùng không còn cách nào đành phải gọi cho Thịnh Yên Nhiên.
"Được rồi sao?" Điện thoại vừa kết nối đã vang lên giọng nói vội vàng của Thịnh Yên Nhiên.
"Xong cái gì chứ?" Lục Nhã Tình tức giận: "Lục Tế Tân không đến."

"Cô đi tìm cô ta kéo cô ta đi phòng 1203." Đúng là ngu xuẩn, chỉ có chút chuyện vậy mà không làm được, Thịnh Yên Nhiên đã sắp nổi trận lôi đình.
"Không được." Lục Nhã Tình từ chối: "Tổng giám đốc Thẩm cũng ở đây, còn có cậu ấm nhà họ Thẩm nữa, không tiện."
"Tổng giám đốc Thẩm ư?" Thịnh Yên Nhiên nhíu mày hỏi: "Tổng giám đốc Thẩm nào?"
Lục Nhã Tình không vui nói: "Thẩm Gia Diệu, người có tài sản xếp mấy hạng đầu Forbes đấy."
Là anh ta à!
Thịnh Yên Nhiên trầm mặc, nếu có anh ở đó thì chuyện không dễ làm, nhất là khi anh và Lục Tế Tân quen nhau.
Người này rất có bản lĩnh, Trương Toàn Hữu đấu với anh không thắng nổi một hiệp.

Nếu anh ra mặt giúp Lục Tế Tân thì nguy rồi.
"Bây giờ cô đi phòng 1203 bảo Trương Toàn Hữu rời đi ngay.

Bây giờ thời điểm không thích hợp, sau này nghĩ cách khác."
"Tôi không đi." Lục Nhã Tình không ngốc, trong phòng còn khói mê đấy, lỡ như Trương Toàn Hữu nhận lầm người thì phải làm sao bây giờ.
Thịnh Yên Nhiên nghiến răng: "Được, tôi gọi cho gã."
Trương Toàn Hữu rất thông minh, nghe vậy lập tức rút lui.

Gã vừa đi thì người của Thẩm Gia Diệu đã đến, vồ hụt.

Hơn nữa khách sạn này là sản nghiệp của Trương Toàn Hữu, người của Thẩm Gia Diệu không biết ai đặt phòng này, ngay cả camera cũng không xem được.
Nhưng mà cho dù như thế vẫn phát hiện dấu vết để lại.
Trong phòng có khói mê.
Sau khi Thẩm Gia Diệu nghe cấp dưới nói vậy, anh híp mắt điều một đội lính đánh thuê đến, ba mươi mấy người có năng lực âm thầm bảo vệ Lục Tế Tân..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK