Beta-er: Yulmi2704
Hai người đều là những người thường xuyên ra nước ngoài cho nên thủ tục được hoàn thành rất nhanh chóng. Thư kí đã giúp cả hai đặt vé máy bay, khởi hành vào trưa hôm sau. Mãi đến khi ngồi lên máy bay, trong lòng Giản Ngôn vẫn cảm thán không thôi, vị giám đốc Hạ này là việc rất có hiệu suất.
“Nghĩ gì thế?” Hạ Tu nghiêng đâu nhìn Giản Ngôn, để giữ bí mật cho hành động của bọn họ, chuyến đi Pháp này chỉ có anh và cô.
Giản Ngôn liếc anh, nói: “Em đang nghĩ, lúc em còn làm việc ở bách hóa Tinh Quang đã phát hiện, có rất nhiều khách vốn chẳng có hứng thú với khăn lụa và cũng không dùng khăn lụa, nhưng họ lại mua nó về nhà rồi để đó, không dùng đương nhiên cũng chẳng mua đến cái khăn thứ hai.”
Hạ Tu gật đầu, ý bảo cô tiếp tục. Giản Ngôn nói: “Vả lại, không phải cô gái nào cũng khéo tay, có rất nhiều cô,ngay cả việc thắt một cái nơ bướm cũng không xong chứ đừng nói đến khăn lụa. Mà khăn lụa lại có rất nhiều cách thắt, không kể đến việc dùng khăn lụa làm băng đô, chỉ kể đến việc thắt nó lên cổ thôi cũng có rất nhiều kiểu rôi. Nên em nghĩ, không phải cứ bán cho khách một cái khăn lụa là hết chuyện, mà còn phải dạy họ cách sử dụng như thế nào nữa.”
Cô nói đến đây, trong lòng đã nghĩ ra cách: ‘Em có thể vẽ một giáo trình dạy cách thắt khăn lụa, trong đó sẽ giới thiệu các cách thắt khăn, sau đó đó in thành tập san, phát tặng cho các vị khách mua khăn, anh cảm thấy thế nào?”
“Cách này rất tuyệt.” Hạ Tu nâng mày nhìn cô, cố ý hỏi lại: “Không biết sư phụ Đường Chỉ đây thu tiền nhuận bút thế nào?”
Giản Ngôn giả vờ suy nghĩ một lúc: “Mấy ngày nay anh đã mời em nhiều bữa ngon rồi nên miễn phí cho anh đó.”
Hạ Tu không nhịn được, bật cười: “Việc này chỉ một mình em nói là xong sao, không chừng vài hôm nữa giám đốc Lâm sẽ đến chỗ anh đòi tiền đấy.”
“Cái này thì anh yên tâm đi, em sẽ đi thuyết phục chị ấy.” Giản Ngôn chắc chắn nói.
Hạ Tu cười, lắc đầu: “Buổi trình diễn bộ sưu tập khăn lụa sẽ tổ chức ở Mộng Huyễn Y Thụ, nhân viên hướng dẫn cũng sẽ ở đó hướng dẫn khách hàng cách thắt khăn, ngoài ra anh cũng muốn để mọi người thấy được sự mê hoặc của khăn lụa nên đã mượn từ xưởng vài trang thiết bị, lúc bán hàng sẽ đưa ra triển lãm, để khách biết được các công đoạn làm ra một chiếc khăn lụa là như thế nào.”
“Nghe thật là tuyệt!” Giản Ngôn cũng có hứng thú, “Có rất nhiều khách cảm thấy khăn lụa chỉ là một miếng vải nhỏ, chẳng có gì đáng giá, nhưng chưa từng nghĩ rằng các công đoạn như nhuộm đến cắt vải đều tốn không ít tâm huyết của người thợ, công nghệ làm ra sản phẩm còn phức tạp hơn may quần áo. Để mọi người có thể hiểu được tất cả những thứ này là một việc làm tốt, em cảm thấy buổi biểu diễn này nhất định sẽ thành công, em đã có chút háo hức chờ không nổi đây rồi này.”
“Ừ, anh cũng vậy.”
Hai người ở trên máy bay hết ăn rồi lại ngủ, chuyến bày dài như thế cũng dễ dàng trôi qua.
Lúc đến Paris đã hơn hai giờ chiều, cũng chẳng để ý đến vấn đề chênh lệch múi giờ, Hạ Tu liền trực tiếp đưa Giản Ngôn đến xưởng sản xuất. Trước đó, anh đã liên lạc trước với người phụ trách xưởng, rất nhanh đã có nhân viên của nhà xưởng đến tiếp đãi bọn họ.
Giản Ngôn trực tiếp trao đổi với thợ thủ công phụ trách việc làm mẫu in, xác định lại mỗi một chi tiết. Tiếng Pháp là ngoại ngữ mà cô đã học khi học đại học, nhưng chỉ có thể giao tiếp ở mức trung bình nhưng nhờ có người phiên dịch của Hạ Tu nên cô và người thợ thủ công đã trau đổi với nhau cực kì thuận lợi.
Chuyện bên này đã khá ổn, hai người cùng nhau thở ra một hơi. Từ lúc đi ra khỏi nhà xưởng, HạTu cũng không buông cô ra mà trực tiếp gọi taxi đưa bọn họ đến khác sạn đã được đặt sẵn.
Giản Ngôn nhớ lại lúc cô cùng người thợ thủ công kia trao đổi thì Hạ Tu đã lén chụp lại một tấm ảnh, liền hỏi: “Có phải vừa nãy anh lén chụp hình tụi em không?”
Hạ Tu thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
“… Anh muốn làm cái gì?”
Hạ Tu cười cười đáp: “Đừng lo lắng, anh chỉ muốn dùng để tuyên truyền nội bộ thôi, để bọn họ bắt đầu sốt ruột vì buổi trình diễn khăn lụa của chúng ta.”
“Nhanh như thế mà muốn làm nóng rồi à?” Đơn đặt hàng khăn lụa này bên nhà xưởng nói cũng phải đến tháng 4 mới có thể giao kiện hàng đầu tiên.
Hạ Tu nói: “Đánh cược một lần đi, bây giờ mỗi việc chúng ta làm đều phải nhanh hơn phía Thượng Ân, lúc trước họ đã giành thông báo tổ chức hoạt động trình diễn bộ sưu tập khăn lụa rồi, chúng ta đã bị dẫn trước một bước.”
Giản Ngôn bừng tỉnh, gật gật đầu: “Thế tại sao lúc trước Thượng Ân không thông báo trước? Không phải bọn họ đã kéo được Samuel qua đó rồi sao?”
“Bởi vì bên nhà xưởng vẫn chưa chắc chắn, con người Samuel tuy không quan tâm lắm đến việc ký hợp đồng, nhưng đối với tác phẩm của bản thân thì vẫn luôn có trách nhiệm. Xem ra bên Thượng Ân đã đồng ý với anh ta, rằng tất cả công việc sau khi được xác thực mới được công bố, lúc trước anh ta cũng yêu cầu bọn anh như vậy, bằng không thì anh đã công bố lúc kí hợp đồng xong rồi.”
Giản Ngôn nghĩ một lúc, cảm thấy hơi lo lắng: “Thế bây giờ chúng ta đã giao bản thiết kế cho nhà xưởng rồi, liệu họ có đi tìm một xưởng sản xuất khác để sản xuất khăn lụa của họ không?”
Hạ Tu đáp: “Cách làm việc của Samuel đã trái với tôn chỉ hợp tác, nếu như bây giờ ngay cả điểm mấu chốt cuối cùng này cũng bỏ qua thì anh ta cũng không nên lăn lộn trong giới này nữa.”
Giản Ngôn cảm thấy câu này có chút ý vị sâu xa: “Sao, chẳng lẽ người trong giới đều đã biết việc anh ta vi phạm giao kèo rồi sao?”
Hạ Tu cười đáp: “Trong giới vốn chẳng giấu diếm được chuyện gì, huống chi…” Anh nói rồi ngừng lại một chút, nhìn Giản Ngôn đáp: “Còn nhớ lúc trước anh kể với em rằng chúng ta có nhân viên tự mình bay đến Pháp tìm nhà thiết kế không? Bọn họ đương nhiên là sẽ giải thích đầu đuôi sự việc rồi, nói không chừng còn tiện tay thêm mắm dặm muối nữa.”
Giản Ngôn: “…”
Cô hiểu, nói cách khác chính là phải đem chuyện này lan truyền rộng ra.
“Giám đốc Hạ… Không hổ danh là giám đốc Hạ, đủ thủ đoạn” Giản Ngôn cảm thán, mấy kẻ làm kinh doanh này, ai cũng đều đen tối hết.
Ha Tu vui vẻ tiếp nhận sự “khen ngợi” của cô: “Samuel làm trái với điều đã kí kết, đương nhiên là phải trả giá chút ít cho hành vi này của anh ta, đúng không?”
“Đúng, đúng.” Bây giờ cô thật sự lo lắng tấm hình mà Hạ Tu đã chia sẻ kia, không thể không để mắt đến anh được! Cô liền lên mạng, đăng nhập vào weibo xem một vòng, weibo của siêu thị Tinh Quang thật sự đã đưa thông báo về buổi trình diễn bộ sưu tập khăn lụa.
“Bách hóa Tinh Quang bắt tay sư phụ @Đường Chỉ thiết kế một buổi trình diễn khăn lụa hoành tráng! Phụ trách toàn bộ thiết kế lần này chính là sư phụ Đường Chỉ, cô đã đích thân đến nước Pháp để bàn bạc với phía công xưởng về việc thiết kế [Cười trộm] tình hình cụ thể xin hãy follow chúng tôi để biết được những thông báo tiếp theo ~ Mu ah! [Hình ảnh]
Để người ta cảm thấy vui nhất chính là, người viết status đã dán một cái icon rất dễ thương lên khuôn mặt của cô và mặt của thợ thủ công kia. Cô liếc nhìn Hạ Tu một cái: “Ừm, còn biết che lại mặt em, rất tốt.”
Hạ Tu đáp: “Anh có đặc biệt dặn dò, biết là sư phụ Đường Chỉ của chúng ta rất khiêm tốn, vốn có thể dựa vào khuôn mặt để phất lên nhưng lại muốn đi lên bằng tài hoa.”
Giản Ngôn chỉ cười cười mà chẳng tiếp lời, thuận tay share lại cái status này.
Đường Chỉ V: Lần thứ hai hợp tác cùng với bách hóa Tinh Quang, cảm ơn sự tán thành và tín nhiệm của bách hóa TinhQuang đối với tôi [xấu hổ], thiết kế khăn lụa này chính là sở trường của tôi [cười cry] hi vọng thành phẩm cuối cùng có thể khiến mọi người yêu thích.
Lúc share cô còn không quên việc bật định vị GPS lên, xác thực rằng mình đúng là đang ở Pháp.
Sau khi đến khách sạn, Hạ Tu và Giản Ngôn liền đi nhận phòng. Lúc phát hiện chỉ có một thẻ phòng, khóe miệng Giản Ngôn giật lên một cái: “Anh chỉ đặt một phòng thôi à?”
Vẻ mặt Hạ Tu vô tội: “Là thư kí của anh đặt, chắc cô ấy nghĩ một phòng là đủ rồi.”
“…” Thế sao cô ấy không đặt vé máy bay chỉ một tấm luôn đi! Giản Ngôn hít sâu một hơi, nhìn Hạ Tu mỉm cười, nói: “Không sao, bây giờ em đi đặt.”
“Đừng phiền phức như vậy, em không nên vẽ thêm nhiều việc cho người khác làm.” Hạ Tu vừa nói vừa dùng sức kéo Giản Ngôn từ đại sảnh đi lên lầu.
Giản Ngôn: “…”
Lúc vào phòng cô vẫn còn tức giận, cô quyết định tạm thời sẽ mặc kệ Hạ Tu, mở weibo dạo chơi.
“Thấy được chân thân của sư phụ Đường Chỉ rồi! Tuy có dùng nhãn dán để che mặt nhưng chắc cũng là một đại mĩ nhân.”
“Ai chơi dán nhãn vậy! Sao không hiểu chuyện thế!”
“Sư phụ Đường Chỉ quả thật rất thời trang a, quần áo trên người thật là đẹp.”
‘Liếc mắt một cái đã nhìn ra các thương hiệu mà Đường Chỉ sư phụ mặc từ trong ra ngoài lần lượt là Bunny, Maggie, Biubiu, kết luận: Đường Chỉ sư phụ của tôi quả thật là người có tiền QAQ”
“Tôi đã so sánh rồi, cô gái mà lũ chó săn chụp hình được chính là sư phụ Đường Chỉ! Nên chắc chắn sư phụ Đường Chỉ và Hạ đại công tử đang ở bên nhau rồi!”
“Aaaaa thảo nào gần đây hợp tác với nhau nhiều lần! Hạ đại công tử cũng rất đẹp trai! Trai tài gái sắc… Không, là nữ tài lang mạo!”
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, có đi cùng với Hạ đại công tử không thế? [Cười xấu xa]”
“Chờ đã, nếu là cùng một người thì khuôn mặt cũng đã bị nhãn dán che mất rồi thì lấy đâu ra để so sánh??”
Giản Ngôn: “…”
Trọng điểm cái status mà cô share, chẳng lẽ không phải là… khăn lụa sao?
Giản Ngôn có chút nghi ngờ thế giới này.
Hạ Tu thấy cô ngồi xuống, sắc mặt không được tốt lắm, cho rằng cô vẫn còn giận, liền chạy đến, chủ động nhận sai: “Đừng tức giận nữa, hôm nay em bị chênh lệch múi giờ, mai anh sẽ đưa em đi ăn ngon, đi chơi chỗ nào vui vui được không, coi như là bồi tội nhé?”
Giản Ngôn đưa máy tính bảng cho anh, nhìn anh nói: “Dưới cái thông báo về triển lãm khăn lụa đều là các bình luận quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng ta, chẳng có một ai thèm quan tâm đển buổi triển lãm.”
Hạ Tu quét mắt đọc bình luận, cười khẽ nói: “Mọi người đương nhiên sẽ hứng thú với các tin đồn hơn, nhưng em yên tâm đi, chờ thành phẩm xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ chú ý đến, bởi vì mọi người đều không có sức chống cự đối với những thứ đẹp đẽ,.”
“Hi vọng là vậy.” Cô nói rồi chợt nhớ ra, hỏi Hạ Tu: “Chúng ta phải ở đây bao lâu?”
“Ừm, đến thì cũng đến rồi, chơi hai ngày rồi mới về, với lại em cũng đã giao bản thảo rồi, trong tay còn có công việc gì nữa không?”
“Tác phẩm mới của em vẫn còn đang chuẩn bị…” Giản Ngôn nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Hạ Tu liền sửa lại: “Nhưng chơi ở đây hai ngày thì không phải là không thể.” Với lại, chuyện tự mình làm trễ nãi tiến độ của tác phẩm mới không phải là lần đầu tiên.
Vẻ mặt tủi thân của Hạ Tu lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cười vui vẻ: “Em muốn đi đâu chơi? Bảo tàng Louvre? Cung điện Elysees? Tháp Eiffel?”
Giản Ngôn không tán thành: “Chẳng lẽ anh muốn tốn thời gian cho những chỗ như thế sao?”
“… Thế ý của em là?”
Giản Ngôn cầm lấy giấy bút trên bàn bắt đầu viết: “Những nhà hàng này lúc trước em đã muốn đến ăn rồi, chẳng qua là lúc đó mỗi lần đến công việc đều rất bận rộn, chỉ ăn được một ít trong số này. Còn dư lại mấy nơi này, hi vọng trước khi về chúng ta sẽ đi ăn hết toàn bộ!”
Hạ Tu::…”
Anh nhìn cái danh sách nhà hàng rất dài mà Giản Ngôn đã liệt kê ra, cảm thấy nhiệm vụ này có chút gian khổ rồi.