Thấy Hạ Tu đề nghị vận động, Giản Ngôn cũng vô cùng thanh thật nghe lời anh.
“Mấy động tác này rất phổ biến trên mạng, lần trước Ưu Ưu có giới thiệu cho em.”
“…” Hạ Tu nhìn Giản Ngôn vừa nói vừa dang rộng hai canh tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “Vậy em tập trước đi, anh đi tắm.”
Lúc anh tắm xong đi ra, Giản Ngôn vẫn còn đang tập, đừng nhìn mấy động tác này nhẹ nhàng, trên trán cô cũng đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng rồi.
Thấy Hạ Tu đi ra từ phòng tắm, Giản Ngôn cũng không tập tiếp nữa: “Anh tắm xong rồi à? Vậy em đi tắm đây, vận động xong mà đi tắm là thoải mái nhất.”
“… Ừ.”
Anh tranh thủ lúc Giản Ngôn đi tắm sửa lại mấy tài liệu trong email, lúc Giản Ngôn ra ngoài anh cũng cất máy tính đi.
Giản Ngôn tắm xong bèn leo lên giường đắp chăn đi ngủ, Hạ Tu cũng theo đó trèo lên giường vòng tay từ phía sau ôm lấy eo cô: “Em muốn ngủ à?”
Giản Ngôn nhắm mắt lại trả lời: “Ừ, hôm nay chạy một vòng bên ngoài, mệt quá.”
Hạ Tu khẽ cười nói: “Như vậy mà là chạy một ngày sao, có mà ăn một ngày thì có. Em có chắc chắn mình đã vận động đủ rồi không? Nếu không thải ra hết năng lượng thì sẽ rất dễ tích mỡ trong người đấy.”
“…” Giản Ngôn vẫn nhắm mắt, không trả lời anh. Hạ Tu lại tiến sát về phía cô thêm một chút, môi vô tình hay cố khí thổi khí bên tai cô: “Có muốn anh giúp em một chút không?”
“…” Trước kia không nhìn ra Hạ đại công tử lại không đứng đắn đến vậy.
Cảm giác được bàn tay sau lưng đã yên lặng trượt vào cổ áo minh từ lúc nào, Giản Ngôn cuối cùng cũng mở mắt: “Em cảm thấy lượng vận động của bản thân như vậy là đủ rồi.”
“Anh lại không cảm thấy vậy…” Hạ Tu nói xong dứt khoát lật người đè lên Giản Ngôn, cúi đầu hôn cô. Giản Ngôn mới đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng dần dần cũng bị Hạ Tu hôn đến có cảm giác, làn da trên cơ thể nóng lên từng chút một.
Một tay Hạ Tu nắm lấy tay Giản Ngôn đang đặt trên gối, một tay dò xét tiến vào trong quần ngủ của cô. Giản Ngôn không nhịn được than nhẹ một tiếng, sau đó mím môi nén lại. Hạ Tu hơi thở gấp gáp nói với cô: “Đừng cố chịu đựng…”
Lúc này Giản Ngôn đã không còn năng lực để suy nghĩ chuyện gì nữa, cô khẽ buông lỏng khóe miệng đang mím chặt. Anh dẫn dắt cô thả lỏng từng chút một, Giản Ngôn dưới bàn tay anh khó chịu nhíu mày, cuối cùng trong đầu đột nhiên rơi vào khoảng hư vô, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, ngực Giản Ngôn phập phồng, đôi mắt hơi ướt chăm chú nhìn người phía trên mình. Vốn nghĩ rằng Hạ Tu sẽ động thêm một bước nữa, bởi vì cô có thể cảm nhận được cơ bắp toàn thân anh đang căng cứng, trai tim đập thình thịch, hơn nữa… nơi nam tính nào đó cũng đã sẵn sàng.
Nhưng Hạ Tu chỉ nằm trên người cô thở hổn hển một hồi, sau đó bò dậy. Giản Ngôn bất ngờ nhìn anh: “Anh đi đâu vậy?”
“Tắm.” Hạ Tu như có như không nhếch khóe miệng, lại cúi đầu nói vào tai cô: “Chúng ta phải tiến từng bước một mới tốt.”
“…” Lúc nghe anh nói xong khuôn mặt Giản Ngôn đỏ cả lên.
Đợi lúc Hạ Tu ra khỏi phòng tắm thì Giản Ngôn đã thay lại ga trải giường. Anh bước lên ôm lấy cô, vén tóc cô cười một tiếng: “Bây giờ vận động đủ rồi, ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ…” Giản Ngôn thoát ra khỏi vòng ôm của anh, nhanh chóng rúc vào trong chăn.
Vé máy bay của bọn họ đã định giữa trưa ngày hôm sau sẽ bay, đồng nghiệp bên phòng làm việc Trân Quả biết Giản Ngôn chuẩn bị đi Pháp bèn gửi một danh sách dài tới nhờ cô mua hộ. Giản Ngôn không biết làm sao, lúc này đang ở khu miễn thuế ở sân bay cố gắng tìm mua giúp bọn họ.
Trong nước, người Triệu Dĩnh Phương phái đi liên lạc với Úc thị cuối cùng cũng trở về.
“Chúng ta đã liên lạc được với Úc tổng, anh ta nói…” Người kia khúm núm nhìn mẹ con Triệu Dĩnh Phương, sau đó lại cúi đầu xuống: “Úc tổng nói bây giờ anh ta đã ký hợp đồng với bách hóa Tinh Quang, đã thành lập quan hệ ký kết với Hạ Tu. Trên hợp đồng người đại diện cho bách hóa Tinh Quang cũng là Hạ Tu, nếu như sau này bách hóa Tinh Quang đổi người thì anh ta yêu cầu phải ký hợp đồng mới.”
Triệu Dĩnh Phương nghe xong nhíu mày: “Ý của anh ta là gì?”
Người kia trả lời: “Úc thị bây giờ đã ký hợp đồng với bách hóa Tinh Quang, bao gồm cả tiền thuế, bên trong có rất nhiều hạng mục ưu đãi. Đồng thời bọn họ cũng bảo đảm sẽ chỉ mở một địa điểm ở bách hóa Tinh Quang, nhưng nếu Hạ Tu không phụ trách bách hóa Tinh Quang nữa thì Úc tổng nói… hợp đồng kia sẽ phải hủy bỏ. Thượng Ân luôn hi vọng Úc thị có thể mở một cửa hàng ở bên họ, có lẽ…”
Câu tiếp theo hắn không nói thì Triệu Dĩnh Phương cũng hiểu, có thể Úc thị sẽ hợp tác với Thượng Ân.
“Ha, Hạ Tu này cũng có chút bản lĩnh, lại còn biết tiên hạ thủ vi cường nữa.” Triệu Dĩnh Phương cười nhạt.
Trên trán người kia lại rịn thêm một lớp mồ hôi: “Thật ra thì không chỉ có Úc tổng, mà các giám đốc cùng trang lứa với giám đốc Hạ ở thành phố A, ví dụ như giám đốc Tống – Tống Nam Xuyên và giám đốc Tiếu – Tiếu Cố, thậm chí cả Đường Chính của Đường thị cũng đều bày tỏ nguyện vọng muốn hợp tác với giám đốc Hạ…” Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ‘giám đốc Hạ’ này.
Triệu Dĩnh Phương không hề tức giận, thậm chí còn cười nói: “Được lắm, trước kia không nhìn ra Hạ Tu này chính là cọp đội lốt heo, đã sớm kéo những người này về phía mình rồi.” Những năm này Hạ Tu luôn tạo mối quan hệ tốt với các công ty sẽ trở thành nguồn lực chính cho thành phố A trong tương lai, như vậy đồng nghĩa với việc sẽ có chỗ đứng vững chắc trong thành phố A.
Hạ Thần cũng vô cùng bất ngờ, anh ta đã lôi kéo những người này từ lúc nào? Quan hệ tốt với những người này nhất định không phải trong một sớm một chiều, xem ra lúc trước anh ta nói không quan tâm đến việc tranh giành tài sản quả nhiên là nói dối!
“Tống Nam Xuyên hay Tiếu Cố cũng được, nhưng Đường Chính cũng được coi là người làm trong công ty sao?” Hạ Thần tỏ ra vô cùng khinh thường.
Người kia nói: “Gần đây Đường Chính đã bắt đầu đến công ty của Đường thị làm việc, luôn đi theo chị gái hắn.”
Triệu Dĩnh Phương cũng có chút bất ngờ, không phải Đường Chính này luôn ghét công việc văn phòng, sợ nhất là đến công ty làm việc sao? “Sao cậu ta lại đột nhiên đến công ty làm việc?”
“Việc này tôi cũng không rõ lắm, nhưng nếu so thời gian thì bắt đầu từ lúc Hạ Tu mua cổ phần nhỏ lẻ của Hạ thị thì hắn đã đến công ty đi làm.”
“A, thật đúng là bạn tốt của Hạ Tu.” Triệu Dĩnh Phương cố nén tức giận, đuổi người báo tin ra ngoài. Bà nhìn vẻ mặt người ngồi bên cạnh không biết đã nghĩ đi đâu rồi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Thần à, con đừng lo, Hạ Tu chỉ là đang giở ra vài thủ đoạn nhỏ để đùa giỡn, lôi kéo những công ty kia thôi.” Bà nói tới đây, chỉ vào ngực mình: “Mấy người kia đồng ý qua lại với Hạ Tu cũng chỉ vì đang nhắm vào cái chức con trai cả của Hạ gia mà thôi, nếu như bọn họ biết Hạ Tu chỉ là một đứa con hoang thì con nói xem bọn họ có còn muốn giúp nó nữa không?”
Hạ Thần nhíu mày: “Mẹ có ý gì?”
Triệu Dĩnh Phương nói: “Nếu Hạ Cảnh Long và Hạ Tu muốn làm mùng 1 thì cũng đừng trách ta làm mười lăm, công bố thân phận của Hạ Tu ra ngoài, ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy cũng đủ rồi!”
Hạ Thần cuối cùng cũng cười lạnh nói: “Ha ha, vậy mẹ công bố đi, mẹ cho rằng lúc công bố ra thì ai mới là người nhục nhã? Đừng quên mẹ mới là người thứ ba phá hoại gia đình người khác!”
Chát!
Hạ Thần vừa dứt lời, bàn tay Triệu Dĩnh Phương đã rơi lên má hắn: “Hạ Thần, con có biết con đang nói chuyện với ai không! Mẹ là mẹ con đấy!”
Hạ Thần bị tát một cái khiến lửa giận trong lòng càng bốc cao hơn, nhưng cũng chỉ lạnh lùng cười nói: “Mẹ? Cũng bởi vì có một người mẹ như thế này cho nên con mới không ngẩng đầu lên được trước mặt Hạ Tu nhiều năm như vậy!”
Câu nói lúc năm tuổi năm ấy khi Hạ Tu xách cổ áo nói với hắn, cả đời này hắn cũng không quên được.
Tâm hồn thiếu nữ của Triệu Dĩnh Phương vừa giận vừa đau, vốn định cho Hạ Thần thêm một cái tát nữa nhưng khi nhìn thấy bên má trái hắn đã hằn lên dấu tay đỏ rực thì lại thu tay về.
Hốc mắt Hạ Thần ửng đỏ, cầm áo khoác trên ghế salon đi nhanh ra ngoai.
Máy bay của Hạ Tu và Giản Ngôn đến tận 8 giờ sáng ngày hôm sau mới đến nơi, ra khỏi sân bay Giản Ngôn ngáp một cái: “Haizz, lại chênh lệch thời gian rồi.”
Hạ Tu cười xoa đầu cô, giúp cô kéo hành lý. Bên cạnh sân bay có rất nhiều taxi đang chờ khách, Hạ Tu không bảo tài xế đến đón mình, chỉ kéo Giản Ngôn lên taxi.
Sau khi báo địa chỉ của Giản Ngôn, tài xế vừa khởi động xe vừa nói: “Đường vào thành phố xảy ra tai nạn giao thông, đường bị chặn rồi, chúng ta phải đi đường vòng.”
“Tai nạn giao thông sao?” Giản Ngôn vốn đang ngáp nghe vậy tinh thần mới tỉnh táo hơn một chút: “Rất nghiêm trọng sao?”
“Xe khách bị lật, cô nói có nghiêm trọng không? Mới xảy ra sáng nay thôi, một chiếc xe khách đường đột nhiên mất kiểm soát, liên tục đâm phải mấy chiếc xe nhỏ trên đường, cuối cùng lao về phía rào chắn, sau đó lật nghiêng ra đường.”
Chân mày Hạ Tu cũng khẽ nhíu lại: “Nghiêm trọng như vậy sao? Có ai tử vong không?”
“Bây giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể, cảnh sát vẫn còn đang giải quyết, nhưng tôi nghi tình hình cũng không khả quan lắm.”
Giản Ngôn và Hạ Tu nhìn nhau một cái, không nói gì thêm. Chẳng bao lâu sau điện thoại của Hạ Tu vang lên, là Đường Chính gọi đến, Hạ Tu nhận điện thoại, hỏi: “Cậu dậy sớm vậy sao?”
“Đùa sao, bây giờ tôi phải đến công ty cà thẻ chấm công đó.” Giọng Đường Chính có thêm mấy phần kiêu ngạo: “Cậu về rồi hả?”
“Mới ra khỏi sân bay.”
“Ừ, quay về là tốt rồi, mấy ngày nay cậu không ở đây Hạ Thần sắp lật tung mọi thứ lên rồi!” Nói tới chuyện này Đường Chính vẫn còn tức giận: “Bọn họ quả nhiên phái người tới thăm dò ý kiến của bọn tôi, ngay cả Tống Nam Xuyên và Tiếu Cố cũng không bỏ qua!”
“Ừ, tôi cũng có nghe qua rồi, chắc cậu là người cuối cùng được hỏi đúng không!”
Đường Chính: “…”
“Hừ, đừng xem thường tôi, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho bọn họ phải khóc thét lên!”
Hạ Tu cười nói: “Hy vọng sẽ không phải chờ ngày này quá lâu.”
“Chắc chắn sẽ không quá lâu! Nói cho cậu biết, dạo gần đây tôi luôn đi theo chị Thiên Thiên, có lẽ mấy ngày nữa là có thể ra nghề rồi!”
“Sau đó bị người khác vùi dập đúng không?”
“… Cậu vẫn là đem tinh lực đó đi dỗ em trai mình đi!” Đường Chính buồn rầu, quả nhiên Hạ Tu trở lại việc đầu tiên là chỉnh hắn, “Nhưng cũng phải nói lại, Triệu Dĩnh Phương cũng quá thiên vị rồi, cậu và Hạ Thần đều là…”
“Đường Chính.” Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Hạ Tu cắt ngang, “Dù thế nào thì cũng phải cảm ơn các cậu.”
“Cậu đột nhiên khách khí như vậy tôi rất không…”
Hạ Tu cười một tiếng, nói: “Cứ như vậy đi, tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, chân mày Hạ Tu nhíu lại, Giản Ngôn thấy vậy, hỏi anh: “Sao vậy? Đường Chính lại chọc anh mất hứng sao?”
Hạ Tu khẽ mím môi, nhìn Giản Ngôn: “Anh đã quen biết với Đường Chính mười năm rồi, nhưng chuyện của anh cậu ấy cũng không biết.”
Chuyện mà anh nói tới đương nhiên là chuyện về thân thế.
Giản Ngôn suy nghĩ một chút, hỏi anh: “Anh có muốn nói cho anh ấy biết không?”
“Ừ.” Những người khác nếu anh không nói cũng có thể đoán ra được phần nào, nhưng Đường Chính không giống vậy. Hắn không hiểu rõ về tính chất của việc kinh doanh, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nếu anh không nói thì có nằm mơ Đường Chính cũng không ngờ được anh lại không phải con ruột của Triệu Dĩnh Phương.
Vẫn còn đang suy nghĩ nên tìm thời cơ tốt để nói cho Đường Chính biết thì điện thoại lại vang lên, lần này là Hạ Cảnh Long.