Diệp Hà Thanh là người có tính cách như thế nào thì Hoắc Kiệt đại khái cũng hiểu bảy tám phần rồi, hắn cũng không phải muốn làm khó dễ gì đứa nhỏ này, chứ nếu không thế thì hắn đã chẳng im ắng chỉ hỏi thăm đơn giản trong suốt bốn ngày vừa qua.
Quan hệ một khi đã vạch trần thì sẽ không thể trở về như ban đầu được nữa, mấy hôm trước Hoắc Kiệt hôn cậu, cho dù nói là kích động làm ra nhưng phần lớn hẳn là xuất phát từ việc bản thân kìm lòng không nổi, người đó thì lại ở ngay trước mặt, bé ngoan như thế, muốn hôn thì đã hôn lên rồi.
Hoắc Kiệt hỏi: "Em ghét anh hôn em sao?"
Diệp Hà Thanh không ngờ Hoắc Kiệt lại vạch trần dòng kẻ ngang giữa mối quan hệ mập mờ của hai người, ánh nắng chiều ta vàng cam chiếu vào hai má cậu hiện ra càng đỏ lựng hơn nữa.
Tâm tình Hoắc Kiệt thoáng bình ổn hơn nửa, cũng không vội vàng ép hỏi, tỏ ra thái độ như bình thường: "Đưa em về trước đã."
Diệp Hà Thanh thu dọn sách vở và dụng cụ vẽ tranh, mở ghế sau muốn ngồi xuống, kết quả cửa xe vừa mở ra thì lập tức há hốc mồm. Ghế sau bị một đám hoa hồng to đùng chiếm chỗ, theo bản năng liền suy nghĩ đây sẽ không phải là Hoắc Kiệt cố tình mua để tặng cậu chứ.
Quá khoa trương rồi!
Hai người vừa lên xe, Hoắc Kiệt đột nhiên mở miệng: "Thích không, lát nữa nhớ mang về nhé."
Diệp Hà Thanh: "...." Cậu kìm nén tâm tư bất an và nóng nảy của mình, miệng cứ há rồi lại ngậm lại, cuối cùng chậm rì rì nói, "Lần sau đừng như vậy nữa." Lãng phí tiền quá à.
Hoắc Kiệt nói: "Lần này thôi, bốn ngày liền không liên lạc, anh sợ em nghĩ linh tinh, tốt xấu gì cũng phải thể hiện chút chút chứ đúng không?"
Về phần thể hiện điều gì, cũng chỉ còn kém mỗi bước không nói ra ngoài miệng nữa thôi.
Xe chầm chậm di chuyển tới dưới nhà, Hoắc Kiệt hôm nay không mặc chính trang mà mặc một thân đỏ rực, đặc biệt chói mắt. Điều này khiến cho Diệp Hà Thanh nhớ tới lần đầu tiên cậu gặp đối phương, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống cậu, thoạt nhìn chẳng dễ gần chút nào.
Diệp Hà Thanh đưa tay đẩy cửa xe nhưng không đẩy được. Cậu nghi hoặc nghiêng mặt sang bên cạnh, Hoắc Kiệt cố ý hạ chốt lại: "Anh còn có một số chuyện chưa nói hết với em, nếu không nói, có khả năng tuần sau em tắt di động cả tuần mất."
Diệp Hà Thanh lập tức khẩn trương, bàn tay đặt lên cửa thu về, quy củ đặt trên đầu gối, rất là câu nệ.
Hoắc Kiệt nói: "Em hiểu mà đúng không, vẫn căng thẳng?"
Hoắc Kiệt kéo tay Diệp Hà Thanh, tay cậu so với hắn nhỏ hơn một chút, đã làm nhiều việc nặng nhọc, màu da trắng nhưng sờ lên ngón tay đều thô ráp. Vuốt vuốt một chút, trong lòng ít nhiều có hơi cảm khái.
Hoắc Kiệt nắm lấy từng ngón tay trắng nhỏ của Diệp Hà Thanh đặt trong lòng bàn tay mình thưởng thức, cậu muốn rút về, hơi hơi giật ra nhưng không được đành từ bỏ.
Lòng bàn tay hơi ngưa ngứa, để người khác đụng vào lòng bàn tay vốn là điểm tương đối mẫn cảm của cậu khiến Diệp Hà Thanh muốn cười mà không cười nổi, Hoắc Kiệt đang liên tục nhìn chằm chằm vào cậu.
Hoắc Kiệt mở lòng bàn tay cậu, ngón tay viết viết gì đó, chậm rãi viết thành một câu nói.
Diệp Hà Thanh run lên.
Cậu thầm đọc trong lòng câu mà hắn viết ra một lần.
Người trước mặt là người trong lòng, người trong lòng là em.
Hoắc Kiệt mở miệng: "Anh thích em."
=====
Hoắc Kiệt đi theo sau Diệp Hà Thanh, ôm chỗ hoa hồng tươi đẹp hãy còn dính sương bước lên lầu.
Diệp Hà Thanh ôm hoa mà thấp thỏm trong lòng, cũng không biết phải giải thích với Diệp Tiểu Chiếu thế nào về bó hoa này. Tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, lại còn mang một xe hoa hồng to bự vậy quá khoa trương, nhưng hoa cũng đã mua rồi, Hoắc Kiệt không chịu mang về thì cậu lại không nỡ vứt chúng đi, không còn cách nào khác đành mang về nhà, nếu như đặt ở phòng khách sẽ rất là bắt mắt.
Hai người đều không còn tay để mà dùng chìa khóa mở cửa, đành giơ lên gõ cửa ba lần, Diệp Tiểu Chiếu bị đống hoa hồng ngoài cửa làm cho bất ngờ, mãi cho tới khi vạch ra từng đóa hoa hồng kiều diễm ướt át mới lộ ra khuôn mặt bị che khuất của Diệp Hà Thanh.
"Anh, em về rồi..."
Diệp Tiểu Chiếu: "Chuyện gì thế này?"
Diệp Hà Thanh không thể thuật lại mọi chuyện chỉ trong dăm ba cậu, Hoắc Kiệt vẫn còn chờ ở phía sau, vì vậy trước tiên mời người ta vào nhà, vừa vào phòng khác thì thấy bác sĩ Nguy đang ngồi đó uống nước, bên cạnh là một chén nước khác, Diệp Tiểu Chiếu thu dọn đồ đạc mang tới bệnh viện đặt ở một góc trên ghế sô pha.
Diệp Tiểu Chiếu nói: "Bác sĩ Nguy vừa đưa anh từ bệnh viện về nên mời anh ấy lên đây uống nước."
Diệp Hà Thanh: "Chào bác sĩ."
Hoắc Kiệt: "...Chú Lan."
Hai anh em Diệp gia cùng nhìn về phía hai người đàn ông khí chất bất phàm trước mặt, Hoắc Kiệt đơn giản giới thiệu: "Đây là chú của tôi - chú Lan."
Bất luận xuất phát từ ý đồ gì, nếu đã gặp thì Hoắc Kiệt đương nhiên sẽ lựa chọn hào phóng thẳng thắn giới thiệu, dù sao thì hiện tại hắn đã có thêm một thân phận mới.
Trong phòng khách trống rỗng lập tức chen lấn bốn người, tỏa ra sự náo nhiệt phong phú. Diệp Tiểu Chiếu còn chưa hỏi xem chỗ hoa hồng là chuyện gì, cho dù là bác sĩ Nguy Lan hay Hoắc Kiệt đều là người có ơn với cả hai anh em Diệp gia vì vậy Diệp Tiểu Chiếu quyết định chủ động mời cả hai người ở lại ăn cơm.
Vốn anh cảm thấy nhà cửa đơn sơ quá, kiến nghị mọi người ra ngoài ăn, nhưng bác sĩ Nguy Lan và Hoắc Kiệt lại đều nói ăn ở nhà là được, vì vậy Diệp Hà Thanh trực tiếp chạy vào bếp, Diệp Tiểu Chiếu đi theo hỗ trợ.
Diệp Tiểu Chiếu hỏi: "Này, chỗ hoa đó là sao đó, hơi khoa trương đó."
Diệp Hà Thanh đã bốn ngày vẫn luôn né tránh Hoắc Kiệt, người anh trai này đương nhiên rõ như ban ngày, hiện giờ lại thấy cả hai đồng thời ôm chỗ hoa đỏ au đó tới thì anh tiếp tục hỏi: "Đồng ý rồi?"
Diệp Hà Thanh ngại ngùng gật đầu, khóe miệng cười mà như không cười: "Ừm!"
Vẻ mặt Diệp Tiểu Chiếu coi như bình tĩnh: "Khó trách, mà lần sau đừng mang về nhiều như thế, trong nhà không có chỗ để đâu." Còn nói thêm "Không ngờ Hoắc công tử lại là cháu trai của bác sĩ Nguy, mặc dù là chú cháu nhưng phẩm hạnh đều không tệ.
Diệp Hà Thanh lặng lẽ đỏ mặt: "tc, anh không phản đối à?"
Diệp Tiểu Chiếu kỳ quái hỏi lại: "Sao anh phải phản đối, Hoắc công tử đối xử với em rất tốt, anh ước gì có thêm một người chăm sóc em, đối xử thật tốt với em."
Bữa cơm đơn giản này khiến Diệp Hà Thanh đỏ mặt tới mang tai, bời vì suốt quá trình Hoắc Kiệt vẫn luôn gắp đồ ăn cho cậu.
Hoắc Kiệt nói: "Chú Lan, đây là bạn trai cháu."
Diệp Hà Thanh thiếu chút nữa phun ngụm cơm trong miệng mình ra ngoài, cậu vội vã đặt bát đũa xuống, chào hỏi bác sĩ.
Chiều hôm đó, Diệp Hà Thanh không chỉ có bạn trai lại còn được ra mắt trưởng bối của đối phương ngay trong bữa cơm, kết thúc bữa tối sự ngượng ngùng mới từ từ tiêu tan.
Diệp Tiểu Chiếu tiễn bác sĩ Nguy xuống lầu trước, Diệp Hà Thanh dựa trên ghế sô pha thở dài một hơi.
Hoắc Kiệt nhịn cười, xoa xoa trán cậu một cái mới phát hiện trán đầy mồ hôi. Hắn đơn giản đặt gối xuống bên cạnh cậu hỏi: "Vẫn còn căng thẳng à?"
Diệp Hà Thanh gật đầu: "Chút chút."
Hoắc Kiệt không chớp mắt nhìn cậu, bỗng nhiên dí sát vào, hôn nhẹ một cái lên mắt cậu, Diệp Hà Thanh quả nhiên lập tức liếc ra ngoài cửa nhìn nhìn, căng thẳng không còn mà thế chỗ là sự thẹn thùng.
"Đừng làm thế ở nhà..."
Hoắc Kiệt cố ý hỏi lại: "Vậy không làm ở nhà thì được?"
Hai người đang gần sát nhau, từ phía cửa truyền ra âm thanh Diệp Tiểu Chiếu hắng giọng.
"Tiểu Hà, thời gian cũng không còn sớm, tiễn bạn trai em xuống lầu trước đi."
Hoắc Kiệt thấp giọng nở nụ cười, kéo Diệp Hà Thanh đang đỏ mặt đi: "Đưa anh xuống lầu đi, bạn trai."
- -------------------------