Tiết học ngữ văn, những người nhìn không giống học sinh bắt đầu lục tục vào lớp, Diệp Hà Thanh bị kẹt trong đám người nhìn qua có hơi đột ngột. Tuổi cậu còn nhỏ, khuôn mặt lại tinh xảo, nếu không phải bị què một chân thì có khi người khác còn tưởng cậu là một vị tiểu thiếu gia nhà giàu nào đó, mục đích muốn tìm niềm vui mà tới đây trải nghiệm khó khăn của nhân gian.
Suốt một năm học vừa qua từ trên xuống dưới, mọi người đều đã hiểu rõ thân phận của cậu vốn chẳng có gì đặc thù cả, hơn nữa trong lớp này không phải chỉ có mình Diệp Hà Thanh là học sinh bị khuyết tật, trong lớp còn có vài người không phải bị cụt tay thì là người bị gãy chân, phần lớn đều là những người không được học nhiều nên tới công trường dựa vào sức lực làm công nhân, sau đó bị tai nạn lao động rồi mang thân thể tật nguyền cả đời.
So với bọn họ mà nói thì Diệp Hà Thanh chỉ bị què một chân, vẻ đẹp ngoại hình vẫn còn đó, cậu thường xuyên an ủi bản thân, trên thế giới này còn rất nhiều người bất hạnh hơn cậu, cậu căn bản không cần phải canh cánh trong lòng, kiếm tiền nuôi Tiểu Chiếu mới là chuyện quan trọng đối với cuộc sống của cậu.
Thầy giáo phụ trách giảng dạy môn ngữ văn là một người đàn ông trung niên tính khí rộng lượng, trên sống mũi luôn đeo một chiếc kính lão, có lẽ do quá dễ tính nên cũng quen bị bắt nạt, các học sinh trong lớp cũng thường không tập trung nghe ông giảng bài, tầm mắt Diệp Hà Thanh quét qua, không ít người còn thò tay xuống ngăn bàn chơi điện thoại di động, không coi thầy giáo dễ tính ra gì.
Mà ngược lại những người thân thể khuyết tật lại là những học sinh hiếm thấy chăm chỉ nghe giảng, chăm chỉ nghe là một chuyện, nhưng nghe mà không hiểu rõ lắm lại là một chuyện khác. Từ năm cấp hai trở đi là Diệp Hà Thanh đã không đọc sách nữa rồi nhưng vẫn biết sơ sơ nên nghe giảng không gặp nhiều khó khăn lắm.
Loảng xoảng ——
Cửa lớp bỗng nhiên bị người mở toang ra, các học sinh đang cúi đầu sôi nổi chuyển mắt qua, Diệp Hà Thanh nhíu nhíu mày, xem nhẹ sự tồn tại của đối phương.
Lớp buổi tối có hai tiết học, giữa các tiết sẽ có thời gian nghỉ ngơi, Diệp Hà Thanh cầm chén giữ ấm đi lấy nước nóng, tiện đường đi vệ sinh luôn. Bên ngoài hành lang ngoại trừ mấy người đang hút thuốc thì gần như mọi người đều không chú ý, không vì Diệp Hà Thanh bị què chân mà nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ quái khiến cậu thoải mái hơn hẳn.
Hành lang tới nhà vệ sinh đối diện với cửa thông gió, gió lùa qua vù vù khiến cánh tay lộ ra của Diệp Hà Thanh lạnh lẽo, cậu cố gắng duy trì từng bước chân vững vàng, chần chờ đẩy cửa vào.
Bốn phía yên tĩnh, cậu vừa duỗi tay đặt trên tay cầm cửa thì bên trong lại có người mở cửa ra trước, cửa vừa mở, cổ tay Diệp Hà Thanh bị nắm lấy, trực tiếp bị người đó kéo vào nhà vệ sinh, toàn bộ thân thể bị áp lên cánh cửa, tay bị văn lại đằng sau thắt lưng gây ra từng cơn đau đớn.
“Vật nhỏ, cuối cùng cũng bắt được em rồi, hửm?”
Người này nói chuyện hô hấp phả thẳng vào cổ Diệp Hà Thanh, vừa dính nhột lại ấm khiến cậu cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Diệp Hà Thanh chán ghét xoay mặt né tránh, đối phương lại chặt chẽ đè sát vào, ngón tay nắm cằm cậu dùng sức xoay qua: “Trốn cái gì, tưởng là trốn thì tôi không bắt được em?”
Người thanh niên trước mặt này vừa cuồng nhiệt lại hung lệ, chính là người vừa nãy đột ngột tông cửa vào lớp. Bối cảnh gia đình điển hình là hộ giàu xổi từ bất động sản, suốt ngày chơi bời lêu lổng, tốt nghiệp trung học mấy năm rồi nhưng gay go là dù có bao nhiêu tiền cũng không có trường nào thu nhận hắn, vì thế chỉ có thể đăng ký học lớp ban đêm còn ban ngày thì làm lưu manh, mua lấy một cái bằng.
Người này nam nữ không chê, ngày đầu tiên nhìn thấy Diệp Hà Thanh thì trong lòng hắn đã mang ý đồ xấu, nhớ thương cái mông của cậu suốt một khoảng thời gian dài.
Sắc mặt Diệp Hà Thanh lạnh nhạt, gặp phải loại người này càng dễ bị chọc giận, tâm tình càng kích động thì càng dễ dàng làm theo ý muốn của hắn.
Cậu nói: “Buông tôi ra.”
Đối phương không những không giận mà còn cười: “Em nghĩ rằng tôi dễ bị lừa thế à?”
“Diệp Hà Thanh.” hắn gọi cậu, “Tôi biết em có một người anh trai bị nhiễm trùng đường tiểu, em cần phải kiếm tiền để mỗi tuần đưa anh ta đi làm thẩm tách.”
Sắc mặt Diệp Hà Thanh thoáng trắng bệch, giữa chân mày nhìn ra vài tia phẫn nộ.
Ngón tay thanh niên đang nắm cằm cậu như tẩm nước độc của mạn đằng (t tra thì nó ra là lá ngón của bên mình hay còn gọi là đoạn trường thảo), quấn quanh thật chặt: “Mà một người què chân nuôi một con ma ốm không dễ dàng đâu, chỉ cần bé ngoan theo tôi, lấy lòng tôi, bé ngoan nghe lời. Chờ tôi chơi đủ rồi tự nhiên sẽ không bạc đãi em, đòi tiền hay là nhà đều được, thế nào?”
Khóe miệng Diệp Hà Thanh kéo ra một độ cong nhìn cười mà như không cười.
“Em nên vui vì em lớn lên có một gương mặt đẹp, tuy rằng hơi gầy nhưng nơi cần có thịt thì vẫn có không ít, ví dụ như ——”
Ánh mắt thăm dò bất chính bắt đầu xâm lược từ cổ, lướt qua eo.
“Mông có không ít thịt nha, em còn trẻ như vậy, chắc là chưa từng yêu đương gì đi, có biết cảm giác bị người khác làm là như thế nào không?”
Diệp Hà Thanh cau mày.
Chân trái của cậu không tiện, giờ khắc này còn bị đối phương áp chế, run run, thiếu chút nữa không đứng vững được, gân trên chân từng cơn giật mềm run.
Diệp Hà Thanh đã gặp qua nhiều khách hàng, loại người gì cũng có, mà ngôn ngữ thậm chí hành động đều mang theo ý khiêu khích hoặc hàm ý sỉ nhục, tên Trương Dương trước mặt này không phải là người đầu tiên.
Cậu nhắm mắt lại, che giấu đi ánh mắt phẫn nộ của bản thân.
Trương Dương còn cho rằng cậu đã thỏa hiệp, khóe miệng còn toát ra nét cười mang ý khinh bỉ, đầu cúi càng thấp hơn, thân thể gấp gáp đến gần Diệp Hà Thanh.
“Ngoan ngoan với tôi, tôi sẽ đối tốt với em, biết ——”
Một tiếng kêu rên, Trương Dương không thể tin được mà che lại hạ bộ của mình, sắc mặt xanh mét cắn răng, biểu tình dữ tợn như muốn cắn xé Diệp Hà Thanh.
Diệp Hà Thanh thừa dịp Trương Dương bị đau tránh né, động tác đặc biệt nhanh nhẹn mà mở cửa ra ngoài.
Trương Dương ở phía sau cậu kêu gào: “Diệp Hà Thanh, mày mà dám đi lần sau tao sẽ cho mày hối hận!”
Diệp Hà Thanh không nói một câu, từ bé đến lớn không ai quản cậu, càng chẳng có ai dạy cậu đạo lý làm người. Người đầu tiên chính là Diệp Tiểu Chiếu, Diệp Tiểu Chiếu nói cho cậu biết nếu mình mềm yếu thì sẽ bị bắt nạt, gặp phải người tàn nhẫn nếu như mình lùi một bước thì sẽ chẳng còn đường mà lùi nữa.
Khi còn bé Diệp Tiểu Chiếu thay cậu ra mặt, nhưng thân thể anh hiện tại như vậy, cậu không thể cả đời dựa dẫm vào anh được.
Tiết thứ hai, phòng học không có điều hòa, vài chiếc quạt trần ào ào xoay trong, truyền ra từng trận gió khô nóng, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu inh ỏi, hết thảy mọi âm thanh đều bị phóng đại lên, kéo căng dây thần kinh bực bội.
Tiết đầu tiên qua đi đã có vài người về sớm, những người còn lại không phải nằm nhoài lên mặt bàn ngủ gà ngủ gật thì chính là cúi đầu thấp xuống chơi di động.
Diệp Hà Thanh đột nhiên mất đi hứng thú nghe giảng, điện thoại di động trong túi bỗng rung lên, cậu lấy ra xem thông tin, là Lão Chu hiện giờ phải chạy tới bệnh viện, có mấy đơn hàng muốn nhờ cậu hỗ trợ giao cho khách hàng.
Từ sau khi đăng ký học trường buổi tối, Diệp Hà Thanh chưa từng về sớm, vợ Lão Chu mấy hôm trước bị sảy thai, tâm tình yếu đuối, đặc biệt cần người ở bên thân cận chăm sóc. Diệp Hà Thanh cân nhắc một phen, đồng ý đi giao giúp. Cậu liếc mắt nhìn về phía thầy giáo trên bục giảng một cái, mò lấy túi xách đeo lên lưng, khom lưng từ cửa sau rời đi.
Lão Chu đang đợi cậu ở cổng trường, Diệp Hà Thanh khập khiễng chạy tới, gió đêm thổi bay mái tóc đen nhánh của cậu, lộ ra đôi mắt hồ ly cong cong.
Lão Chu cảm thán: “Tuổi trẻ tốt thật đấy, nếu không phải hoàn cảnh nhà chú đặc thù thì hiện tại cũng là một sinh viên đại học bình thường rồi, ngồi trong một phòng học có máy điều hòa, nghiêm túc nghe giảng bài. Tính tình và ngoại hình của chú đều tốt, nhất định sẽ được bạn bè yêu quý.”
Diệp Hà Thanh ngại ngùng lộ ra mỉm cười, cậu cảm thấy lời Lão Chu nói khoa trương quá.
Lão Chu giao di động chuyên cho công việc cho cậu, đồng phục của Diệp Hà Thanh cũng mang theo.”
“Còn sót lại năm đơn, đêm nay anh phải phiền chú rồi, hôm khác mời chú đi ăn cơm.”
Diệp Hà Thanh vội vàng nói không cần, hiện tại cậu mặc chiếc áo may ô màu xanh lam, nhìn địa điểm cần giao của mấy đơn hàng, ngồi trên xe điện, gió đêm phảng phất không làm tiêu tan đi sự phấn chấn ngây ngô trên khuôn mặt cậu, như một chú dê nhỏ, lảo đảo bước qua lại trên các con phố, hẻm nhỏ.
Chín giờ năm phút, còn lại một đơn hàng cuối cùng. Địa chỉ giao hàng có chút đặc biệt, là khu đèn đỏ ở Phiền Thành, dọc một con đường thật dài, đủ lại kiểu dáng quán rượu, khách sạn rồi quán bar, ban ngày thì yên tĩnh nhưng ban đêm thì náo động, quần ma loạn vũ.
Diệp Hà Thanh lái chiếc xe điện dừng ở đầu phố, biển quảng cáo đèn sáng chiếu ra hình ảnh gợi cảm lõa lồ cả trai cả gái, cậu nhìn tấm biển này khó tránh khỏi đỏ bừng mặt, định thần lại rồi theo hướng dẫn đi vào trong, ngừng lại bên ngoài một nhà nghỉ.
Khách hàng là một người đàn ông trung niên, lúc ra ngoài, lúc mở cửa lấy cơm hộp chỉ quấn đúng một chiếc khăn tắm, nhìn thấy Diệp Hà Thanh, ánh mắt lập tức sáng ngời, tay trực tiếp duỗi ra nắm lấy cổ tay cậu, Diệp Hà Thanh đột ngột không kịp đề phòng mà bị kéo vào trong.
Người đàn ông trung niên thường hay nhân cơ hội để săn người đẹp, trước đó từng nghe nói về Diệp Hà Thanh trên mạng, không ngờ hôm nay đặt cơm hộp lại gặp được.
“Mặt em mịn quá, nhìn ngoài đẹp hơn trên video nhiều.”
Từng câu nói tùy tiện nhưng những cây gai nhọn, đâm thẳng vào lỗ tai Diệp Hà Thanh.
“Tiên sinh, tôi chỉ là người giao hàng.”
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười một cái: “Giao cơm hộp chạy khắp nơi thì ngày được mấy đồng chứ? Ngủ một đêm với anh, anh đưa em số tiền đủ để tiêu trong hai tháng.”
Diệp Hà Thanh tê dại nghĩ: Trương Dương tính ra còn rộng rãi hơn lão này. Nhưng sắc mặt cậu không đổi, trong lúc bị người đàn ông cưỡng ép, tay cậu đã sớm luồn vào túi quần, làm bộ như phối hợp với đối phương, thân thể mới vừa đụng tới giường thì điện thoại trong túi người đàn ông vang lên.
Diệp Hà Thanh mở to mắt, con người mơ hồi, có lòng tốt ngoan ngoãn nhắc nhở: “Tiên sinh, người trước tin nghe điện thoại đi, nhỡ đâu gặp khách hàng quan trọng bỏ qua sẽ không tốt.” Cậu còn hơi thẹn thùng nói: “Em ở đây chờ ngài.”
Người đàn ông nghiễm nhiên đã động tình, hắn sờ sờ mặt cậu nói cậu hiểu chuyện, xoay người cầm điện thoại ra ban công nghe điện thoại.
Diệp Hà Thanh từ trên giường lật thân, trước khi rời đi còn kịp sửa lại mái tóc có chút loạn của mình, đem số điện thoại mình vừa gọi kéo vào danh sách đen, rời khỏi khách sạn một khoảng cách xa mà chân vẫn còn run.
Xe điện đi càng ngày càng nhanh, phanh một cái đâm vào cột điện ven đường, thức tỉnh suy nghĩ mơ hồ của Diệp Hà Thanh. Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn còn trong phạm vi khu đèn đỏ, trong lòng nảy sinh chán ghét, mở lại đèn xe, xe hỏng.
Lúc cậu ngồi xổm xuống sửa xe, một nhóm người nồng nặc mùi rượu từ quán bar đi ra, nhìn thấy Diệp Hà Thanh, túm năm tụm ba vây cậu lại ở trong, có người nhận ra cậu, cười hì hì nói: “Đây không phải là nhóc què sao?”
Nói xong những người còn lại đều cười phá lên, còn có người muốn động tay động chân với cậu.
Hoắc Kiệt cũng vừa mới ra khỏi quán rượu hóng gió cùng mấy người bạn, nóc xe mở rộng, gió vù vù thổi mạnh. Bỗng nhiên có người chỉ chỉ phía trước, cười nói: “Kiệt thiếu, anh nhìn nhóc què ở ven đường kia xem, thật buồn buồn cười.”
Hoắc Kiệt chỉ nghe được mỗi chữ quỳ, ánh mắt quét qua, thì ra là nhóc què bị người khác đè vào góc tường bắt nạt, lạnh lùng nói: “Ồ.”
Ngẫm lại dường như cũng không ổn lắm. Từ Tư Lễ đối với đóa tiểu bạch hoa này nhớ mãi không quên thì phải.
Hoắc Kiệt nói: “Quay xe lại.”