• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện nhân dân số 1 Thành phố Nam Thành.

Tô Ngôn và Thái Thành Tể đi vào khu Nội trú, trong mũi tràn ngập mùi hương đặc trưng của bệnh viện, Thái Thành Tể lắc đầu thở dài: “Không hiểu thế nào, vụ án này liên hệ chặt chẽ với bệnh viện, hai ngay nay tôi ăn cơm còn ngửi thấy mùi này. Đợi khi kết án tôi phải dành thời gian đi thanh tẩy toàn thân, thoát khỏi cái thân xúi quẩy này.”

Vào ngành rồi mới phát hiện làm cảnh sát hình sự lâu năm đều ít nhiều có lòng mê tín, dù sao cũng là nghề nguy hiểm, ai cũng muốn tìm cho mình một lí do để yên tâm hơn. Trước khi làm nhiệm vụ cũng không chắc mình còn đủ chân tay trở về không, cầu nguyện một chút thì có gì là quá đáng đâu!

Tô Ngôn chỉ cười không nói gì, hai người đi thang máy đến tầng cao nhất c, hỏi thăm y tá về rồi đi đến trước một cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cộc cộc.

Có người ra mở cửa, là một khuôn mặt đã có tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp khi còn trẻ.

Tô Ngôn nhìn thấy người đó bèn nói: “Dì Lý.” Người phụ nữ trung niên cao quý này chính là mẹ của Diêm Phi, Lý Mỹ Cầm.

Gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn cao ngạo của Lý Mỹ Cầm lộ ra vẻ mệt mỏi khó tả, đời này niềm tự hào của bà ta là 2 đứa con trai, vậy mà trong vòng 1 tháng, đứa nhỏ thì mắc sai lầm sắp phải vào tù mang vết nhơ, đứa con trai cả là người bà ta lo lắng nhất cũng bị người ta hại suýt mất mạng. Thật sự là một đả kích quá lớn cho bà ta.

Vừa rồi bà ta đang gục đầu khóc bên giường Diêm Phi, hai mắt còn đỏ hoe, quay đầu liền thấy Tô Ngôn thì giận đến mức sầm mặt xuống: “Cô tới làm gì? Hại nhà chúng tôi chưa đủ à?”

Bà ta chỉ tay vào Tô Ngôn, giọng điệu chanh chua, nhưng lại làm Thái Thành Tể có chút xấu hổ cùng không vui: “Vị này… Thưa bà, chúng tôi là đội hình sự Cục thành phố, tới để lấy lời khai của anh Diêm. Chúng tôi đã bắt được hung thủ làm tổn thương con trai bà, bà không cần phải chống đối đến thế.”

“Vết thương của Tiểu Phi rất nghiêm trọng, bây giờ nó không thể gặp người ngoài được.” Lý Mỹ Cầm nhớ thân phận của mình nên cũng không muốn gây ra chuyện huyên náo gì trong bệnh viện, nhưng giờ khắc này ánh mắt của bà ta đã chỉ rõ, bà ta ước gì Tô Ngôn biến đi ngay tức khắc. Trong lòng bà ta, sai lầm của Diêm Hạo toàn bộ là lỗi của Tô Ngôn, ngay cả Diêm Phi lần này xảy ra chuyện, bà ta cũng cảm thấy là do cảnh sát sai. Đang yên đang lành cảnh sát lại đến công ty tìm Diêm Phi làm gì? Nói không chừng chính vì vậy mà con trai bà ta mới bị tên biến thái kia để mắt tới!

“Khụ! Vị người nhà này, cảnh sát chúng tôi đang tiến hành điều tra lấy chứng cứ cho vụ việc con trai bà bị hành hung, chẳng lẽ không muốn đòi lại công lý cho con mình sao?” Thái Thành Tể cau mày, thấy người này đúng là không thể nói lý được, đúng là phụ nữ thời kỳ mãn kinh!

“Còn không phải là do các người làm hại sao!” Lý Mỹ Cầm nói xong bèn định đóng cửa lại.

Ngay lúc này, một quản lý từ trong phòng đi tới, thận trọng nói: “Phu nhân, ngài Diêm nói… Mời bọn họ vào.”

Lý Mỹ Cầm nghe thế liền nhìn về phía hai người bọn họ, ánh mắt đầy sự cay độc, nhưng bình thường Diêm Phi vẫn rất có tiếng nói trong nhà nên bà ta đành phải tránh ra khỏi cửa, hừ lạnh xoay người đi vào trong.

Phòng bệnh trong khu chăm sóc đặc biệt này rất lớn, có 1 phòng ngủ và 1 phòng khách, lúc vừa vào cửa là khu tiếp khách có bàn ghế, TV và các vật dụng khác đầy đủ. Bước vào trong nữa mới là nơi bệnh nhân nghỉ ngơi, tất nhiên cửa sổ sát đất khiến cho cả căn phòng sáng ngời, liếc nhìn đã có thể thấy phong cảnh của cả thành phố trong tầm mắt.

“Ngàn lời có thể tóm gọn trong một câu…” Thái Thành Tể đi theo Tô Ngôn vào phòng bệnh, ghé tai cô thì thầm: “Không thể nào tưởng tượng được niềm vui của kẻ có tiền…”

“Tôi thấy anh muốn nói “Chủ nghĩa tư bản ác độc” hơn chứ.” Tô Ngôn khẽ cắn môi, dùng âm thanh chỉ 2 người nghe được để đáp lại.

Hai người lần lượt vào trong phòng bệnh, lúc này Diêm Phi đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trên đầu quấn vài vòng băng gạc, tứ chi đến cũng có, xem ra vết thương trên thân thể dưới chăn còn nhiều hơn nữa. Tối qua lúc phát hiện ra thì toàn thân anh ta đã có rất nhiều vết thương hở rồi, chính những vết thương đó là nguyên nhân khiến anh ta mất máu quá nhiều mà suýt chết. Rõ ràng là Lưu Chu không muốn anh ta chết quá dễ dàng, sau khi tạo ra các vết thương nông sâu khác nhau còn dùng lưỡi dao cùn để rạch, loại hung khí này sẽ gây đau đớn gấp bội. Mà hắn cũng cố ý tránh đi những điểm trọng yếu có thể gây tử vong trong thời gian ngắn, rõ ràng là muốn anh ta chết sau khi bị tra tấn xong.

Diêm Phi bỗng mở mắt, trên gương mặt còn có một vài vết bầm tím xanh, nhưng nhìn tổng thể cũng không đến nỗi quá chật vật. Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho quản lý nâng đầu giường lên, sau đó muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại đau đớn không nói nên lời. Hít thở vài hơn, anh ta thở hổn hển nói: “Mẹ tôi cũng chỉ đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của tôi, hy vọng 2 vị cảnh sát đừng để trong lòng.”

“Chúng tôi hiểu, bà ấy cũng chỉ là đang lo lắng cho anh Diêm, nếu anh thấy hôm nay không đủ sức khoẻ thì chúng tôi có thể trở lại hôm khác.” Thái Thành Tể nhìn người đàn ông ốm yếu nằm trên giường bệnh, gương mặt tuấn tú bình thường hiện tại đang tái nhợt, tức giận trong lòng lập tức giảm không ít, giọng nói cũng hoà hoãn hơn rất nhiều.

Bình thường anh đắc ý đến thế, còn học người ta không coi ai ra gì, giờ thì tốt rồi đúng không? Xì!

“Tôi có thể phối hợp, không cần làm phiền mọi người.” Diêm Phi nói, đặt ánh mắt lên người Tô Ngôn đang đứng ở cửa, trong lời nói mang theo vài phần vui vẻ: “Tối hôm qua mặc dù tôi đã mất ý thức, nhưng vẫn mơ hồ thấy được bóng dáng của cảnh sát Tô, vì vậy chắc chắn là cảnh sát đã cứu tôi. Tôi vô cùng biết ơn về chuyện này.”

Có lẽ vì trước giờ gặp mặt người đối diện đều mang kính nên Tô Ngôn hơi nhíu mày không vui, chỉ cảm thấy không quen. Dường như không có lớp kính kia che đậy, khí chất trên người anh ta cũng có chút thay đổi.

“Nhìn đi…” Thái Thành Tể thấy anh ta cuối cùng cũng không ngồi dậy được, một thân gần như tàn phế mà vẫn còn nghĩ đến chuyện tình cảm được thì không khỏi tức giận. Đặc biệt là ánh mắt không hề che giấu của đối phương khiến anh ta càng không chịu nổi, định mỉa một câu thì đã bị người đứng sau nắm góc áo ngăn lại.

Tô Ngôn bước đến cho anh ta sau đó mở miệng hỏi: “Nếu anh Diêm đã chịu hợp tác với cảnh sát chúng tôi làm việc thì còn gì bằng. Bây giờ, xin hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở công trường xây dựng sân thể dục của trường Cao đẳng Kỹ thuật nghề? Cụ thể đã đến đó lúc nào?”

“Khụ khụ…” Diêm Phi ho khan hai tiếng, sau đó mới nhỏ nhẹ giải thích: “Sáng hôm qua tôi nhận được điện thoại của Lưu Chu, về phần tại sao tôi đến đó, thì cũng là vì anh ta.”

“Không phải nói anh không quen Lưu Chu sao? Giám đốc tập đoàn Thịnh Thiên sao có thể dễ hẹn đến thế? Người ta mở miệng thì anh liền vui vẻ chấp nhận sao?” Lời nói của Tô Ngôn có chút sắc bén: “Hơn nữa sau khi nói chuyện với cảnh sát chúng tôi, có lẽ anh cũng biết Lưu Chu có vấn đề, nhưng vẫn chọn đến gặp hắn. Anh Diêm, anh cảm thấy toàn bộ nhưng sự kiện này có logic sao?”

“Cô có ý gì?” Lý Mỹ Cầm từ nãy đến giờ đều đứng ở cạnh cửa sổ quan sát, lúc này không nhịn được mà kích động đến đỏ mặt: “Con trai tôi đang tích cực hợp tác với cảnh sát các người làm việc, đây lại là thái độ của các người đấy à? Các người đang chất vấn nạn nhân suýt mất mạng đấy à? Lãnh đạo các người đâu rồi? Tôi muốn khiếu nại!”

“Có nghe gì không? Gọi lãnh đạo của các người đến đây, tôi muốn khiếu nại!”

Tô Ngôn lạnh lùng nhìn bà ta nhảy tới trước mặt mình, trên mặt không có biểu cảm gì, đợi đến khi bà ta la hét xong mới lạnh nhạt mở miệng: “Tôi nghĩ bà Lý có chút hiểu lầm với cảnh sát chúng tôi. Thứ nhất, cảnh sát là cơ quan thực thi pháp luật, không phải người phục vụ; Thứ hai, cảnh sát chúng tôi có quyền chất vấn lại những điểm đáng ngờ của vụ án; Thứ ba, lời khai và hành vi của con trai và mâu thuẫn với nhau, chúng tôi có nghĩa vụ khôi phục lại chân tướng.” Nói tới đây cô bỗng báo ra một loạt số rồi tiếp tục: “Nếu bà Lý thật sự có ý kiến hoặc quan điểm cá nhân gì về tôi, xin vui lòng liên hệ với hotline này để báo cáo tình hình đến phòng Giám sát của Cục thành phố.”

“Mẹ?” Diêm Phi gọi.

Lý Mỹ Cầm bị Tô Ngôn làm cho sửng sốt, sau đó lập tức liền dấy lên lửa giận hừng hực, nhưng anh ta mở miệng đã khiến bà ta tỉnh táo lại một chút, trong ánh mắt phức tạp của con trai “Hừ” một tiếng rồi giận dỗi quay về bên cửa sổ, đưa lưng về phía họ.

Diêm Phi thành công đẩy Lý Mỹ Cầm sang một bên xong thì hướng về phía Tô Ngôn cười cười xin lỗi, đôi môi không chút huyết sắc nên có vẻ hơi yếu đuối: “Thái độ cá nhân của cảnh sát Tô tôi đã hiểu, trước đó đúng là tôi có che giấu tư tâm một chút. Tôi và Lưu Chu… lúc học cấp 2 đúng là có gặp nhau vài lần, lúc đó tình cảm giữa 5 chúng tôi khá thân và thường đi chơi chung với nhau. Nhưng tôi không biết vì sao anh ta lại biến thành bộ dạng như hôm nay, lúc các người đến tìm tôi, trong thâm tâm tôi biết không nên tin tưởng Lưu Chu, nhưng nghĩ đến lúc còn bé chơi chung với nhau lại vô thức bao che cho anh ta. Cũng ôm một hy vọng nực cười, hy vọng anh ta là bị oan, có nỗi khổ tâm, vì vậy mới đồng ý đến chỗ hẹn.” Anh ta cười khổ: “Sự thật chứng minh tôi đã sai rồi, người này không còn là Lưu Chu trước khi nữa, hắn giờ là một tên ác quỷ giết người không chớp mắt!”

“Ý của anh là, cả nhóm thời cấp 2 chơi thân với nhau nhưng giờ Lưu Chu lại muốn giết các người?” Thái Thành Tể cảm thấy hoang đường.

“Ai biết được anh ta nghĩ gì chứ? Có lẽ vì quan hệ giữa 4 chúng tôi tốt hơn, nên anh ta tự ti chăng? Lí do khiến một người đau khổ thật ra rất đơn giản, không nhất thiết phải chạm tới giới hạn của anh ta.” Diêm Phi nói đến đây thì đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, không chừng anh ta bị trầm cảm hay thích bạo lực chẳng hạn? Có lẽ làm tổn thương những người mình yêu quý không phải là chủ ý của anh ta.”

“…”

Thái Thành Tể quả thực bị cách nói của anh chọc tức cười, sao trước kia không nhìn tháy hào quang thánh nữ sáng mù mắt trên người con hàng này nhỉ?

“Vậy anh kể một chút về quá trình Lưu Chu gây án hôm đó đi.” Tô Ngôn túm tay Thái Thành Tể lại, ngăn anh ta vì quá tức giận mà nói ra gì đó, từ đó làm mưu đồ lớn trong lời nói.

Diêm Phi cau mày cẩn thận nhớ lại, sau đó đem chuyện phát sinh hôm anh ta gặp Lưu Chu kể ra tường tận. Nói đơn giản thì Lưu Chu bất ngờ áp chế anh ta, bắt anh ta quỳ xuống đồng thời trói vào thanh sắt đã chuẩn bị giữa phòng rồi tiến hành ngược đãi. Cuối cùng hắn bỏ anh lại ở lại một mình, chờ máu chảy hết, cạn khô mà chết.

Anh ta thậm chí nói ra rất nhiều chi tiết, Tô Ngôn cá là những chi tiết này cuối cùng đều ăn khớp với kết quả điều tra của đội kỹ thuật, chuyện này cho thấy đa số lời anh ta nói đều là thật, không có gian dối.

Trong lúc đó, Lý Mỹ Cầm vì không đành lòng nghe con trai mình đã bị tra tấn thế nào nên xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Diêm Phi nói xong, điện thoại trong túi quần của Thái Thành Tể trùng hợp cũng vang lên, anh ta nhìn Tô Ngôn một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh nhận điện thoại.

Diêm Phi và cô nhìn nhau, sau đó lại nhíu mày nhìn người quản lý, đối phương cũng hiểu ý mà viện cớ đi mất. Cả phòng bệnh lớn như thế trong lúc nhất thời cũng chỉ còn lại 2 người họ, lông mày anh ta hơi giãn ra, hỏi: “Nên còn cần tôi phối hợp chuyện gì nữa không? Hay là cô vẫn còn gì muốn hỏi?”

“Hết rồi, trí nhớ anh Diêm rất tốt, mô tả các chi tiết phát sinh trong vụ án rất tường tận, nếu như nạn nhân nào cũng như anh thì cảnh sát sẽ phá án dễ dàng hơn nhiều.” Tô Ngôn ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười.

“Nhưng nét mặt của cô nói cho tôi biết, cô không tin lý do mà tôi nói.” Anh ta cười tự giễu: “Tôi thật sự không biết làm thế nào thì cô mới tin tôi, chẳng lẽ tôi phải thừa nhận lúc trước mình đã cùng Viên Khánh Sinh, Lương Nhiên và Tiết Hòa bạo lực học đường Lưu Chu, từ đó mới dẫn đến bi kịch hôm nay sao?”

Tô Ngôn đột nhiên ngước mắt lên nhìn chằm chằm Diêm Phi, không bỏ sót tia u ám thoáng loé lên trong mắt cùng ý cười chưa kịp thu lại của anh ta. Trong nháy mắt, toàn bộ khí chất của anh ta thay đổi 180 độ, nhưng một giây sau lại nhanh chóng quay về dáng vẻ nho nhã lễ độ như cũ, giống như lúc nãy chỉ là cô bị hoa mắt nhìn nhầm vậy.

“Các người là cảnh sát, muốn điều tra ra chuyện trước kia cũng không khó khăn gì, nếu có bằng chứng tôi nhất định sẽ nhận tội danh bạo lực học đường đó. Giống như Lưu Chu đã báo cảnh sát, hoặc là báo cáo lên với thầy cô và lãnh đạo trường học chẳng hạn.” Diêm Phi tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Cảnh sát xử lí công vụ chắc không chỉ trông cậy vào thức gọi là “trực giác” chứ?”

Vừa dứt lời, Thái Thành Tể nghe điện thoại xong đã quay lại, nhận ra bầu không khí giữa hai người hơi kỳ lạ nên quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, đã ghi lại lời khai hết rồi, cũng nên trở về Cục thôi.” Tô Ngôn nhìn người nằm trên giường đầy ẩn ý, sau đó không chút do dự xoay người đi ra phòng bệnh, đến khi lên xe mới thấp giọng chửi một câu.

Thái Thành Tể ngồi ở trong xe nghe cô thuật lại cuộc nói chuyện với Diêm Phi, tức đến không thở nổi: “Con hàng này thật sự là quá đắc ý rồi, anh ta ỷ lúc trước mọi người không coi trọng vấn đề bạo lực học đường nên mới không kiêng nể gì!”

Vốn dĩ trong lòng mỗi người đều như tấm gương sáng, nhưng vì nhiều lí do, việc đã xảy ra không thể nào tìm hiểu được ngọn nguồn, đúng là làm người ta phiền muộn.

“Vậy nên ý em là nghi ngờ… lúc ấy Diêm Phi đã nói gì đó mới kích thích Lưu Chu thay đổi thủ pháp gây án, để anh ta thoát khỏi cái chết tức tưởi, đủ thời gian chờ tới khi cảnh sát chúng ta tìm tới?” Thái Thành Tể có chút không hiểu: “Anh ta có bệnh sao? Lao đầu vào tìm chết, rõ ràng không đi là có thể giải quyết vấn đề mà, tự hại mình bị thương thế này thì có nghĩa lý gì? Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”

“Đúng vậy… Rốt cuộc đang nghĩ cái gì…” Tô Ngôn ngồi ở ghế phụ lại, tựa đầu lên cửa sổ, hơi ngẩn ngơ.

Thái Thành Tể lắc đầu, không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa, quan trọng là trở về Cục trước đã. Anh ta vừa khởi động xe vừa cảm thán: “Cũng may pháp luật hiện tại đã từng bước hoàn thiện, đối với vấn đề bạo lực học đường này cũng có tiến triển, hy vọng về sau sẽ không xuất hiện bi kịch như thế này nữa.”

Tô Ngôn vô ý thức đáp: “Ừm… Càng ngày càng tốt …”



Cuối cùng thì hung thủ của vụ án làm chấn động toàn bộ Thành phố Nam Thành, Lưu Chu cũng đã thú nhận tội ác của mình, án bắt chước giết người ngẫu nhiên chính thức thông báo được phá, nhưng cũng như họ dự đoán, cho dù cảnh sát có cố gắng cách mấy thì Lưu Chu trốn tránh nói về quá khứ của hắn.

Đối với đội chuyên án mà nói, kết án có nghĩa là họ có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Giang Ly còn đặc biệt xin cấp trên cho mỗi người trong đội 3 ngày nghỉ, mọi người thảo luận với nhau rồi lần lượt nghỉ.

Vì trong đội chỉ có Tô Ngôn là nữ nên đương nhiên nhận được tình yêu thương của toàn đội, là người đầu tiên được nghỉ ngơi. Cô không chọn về nhà mà mua vé xe đi Cương Bắc, 3 ngày sau đã trở về Thành phố Nam Thành, mang theo cái se lạnh của sáng sớm bước vào văn phòng.

Tuy nhiên vừa vào tới đã phát hiện Hạng Dương mặc quần áo bình thường với đôi chân run rẩy, mặt có vẻ rất khó chịu.

“Anh Hạng? Không phải 2 ngày nay anh cũng được nghỉ sao?” Tô Ngôn đem ba lô để lên bàn, kinh ngạc hỏi, sau đó vô tình nghiêng đầu thấy vết tích của Giang Ly trên bàn: “Đội trưởng Giang cũng tới hả?”

“Đừng nhắc đến chuyện nghỉ ngơi trước mặt tôi, nhắc đến tôi lại tức giận.” Hạng Dương xua tay, bày ra bộ dạng không muốn nói nhiều.

“Anh tức cái rắm, muốn tức cũng là ông đây tức.” Thái Thành Tể ném cuốn sách cầm trong tay đi: “Anh còn được nghỉ 1 ngày, còn tôi định nghỉ 3 ngày sẽ về quê một chuyến, giờ chỉ còn ngâm nước!”

Trong lời nói của họ Tô Ngôn cũng đã hiểu bảy tám phần, hỏi lại: “Lại có vụ án à?”

“Ừm.” Thái Thành Tể tức giận hừ mũi, sau đó quay về phía bàn làm việc của Giang Ly chép miệng: “Tối qua đội trưởng Giang bị gọi trở về, chuyện lần này đúng là khó giải quyết thật. Hôm qua ở con đường gần một quán bar phát hiện ra một thi thể nam.”

“Một thi thể?” Tô Ngôn chớp mắt: “Cái này không phải là chuyện của đội hình sự sao?” Cũng không đủ điều kiện để đội chuyên án tham gia.



“Chuyện tệ nhất ở chỗ nạn nhân bị dây kẽm siết chết, sau đó bị cưa đứt tứ chi, trong thùng rác chỉ có phần thân của anh ta. Em có liên tưởng được tới cái gì không?” Thái Thành Tể tỏ vẻ thần bí.

“Nói toẹt ra đi, em gái mới tốt nghiệp bao lâu, cô ấy có thể biết gì được?” Hạng Dương cắt lời anh ta, lộ ra vẻ ghét bỏ: “Trong vòng 3 năm, 5 thành phố trên cả nước đã xảy ra 8 vụ án tương tự, tính vụ hôm qua nữa là 6 thành phố và 9 vụ án!”

“…”

Sửng sốt vài giây, Tô Ngôn đưa tay về phải phía Thái Thành Tể, trịnh trọng bắt tay anh ta lắc vài cái: “Anh Thái, anh vì giữ gìn trật tự mà hi sinh, nhân dân cả nước đều đã nhớ kỹ!” “Phụt…” Hạng Dương đang uống nước, nghe vậy nhịn không được phun ra một ngụm nước thật xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK