Diêm Phi chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, nhiều năm như vậy chỉ lúc này là khiến anh ta cảm thấy không có chỗ xuống tay. Đối với phụ nữ, hoặc là nhìn nhan sắc, hoặc là nhìn tiền, hoặc là nhìn tình cảm, nhưng người này đúng là khó chơi, cứ liên tục nhảy qua ranh giới cuối cùng của anh ta.
Có lẽ là phát giác được ánh mắt của mình quá mức âm lãnh nên anh ta chậm rãi thu mắt lại, đúng lúc anh ta quay đầu lại thì ở phía xa có người vẫy tay gọi, anh ta liền lấy một ly rượu đỏ từ tay phục vụ rồi bước sang đó. Khi anh ta xoay người liền trở lại là một quản lý Diêm ôn hoà, giống như chuyện lúc nãy thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Khi anh ta đã đi xa, Giang Ly và Tô Ngôn mới kéo giãn khoảng cách ra, thật ra lúc nãy họ cũng không có nói gì, Tô Ngôn chỉ là ngẩng đầu lên hỏi Giang Ly sao tối nay lại rảnh rỗi, Giang Ly cũng chỉ đáp lại là tiện đường ghé sang tìm ba mẹ anh một chút.
“Người vừa gọi Diêm Phi đi… Có phải là Tân Khải không? Chủ của hầm rượu tư nhân kia?” Tô Ngôn duỗi cổ, muốn nhìn rõ bóng dáng đang bị đám đông che khuất kia.
Giang Ly bình tĩnh nói: “Ừ.”
“…” Tô Ngôn không lên tiếng mà chỉ nhếch miệng, sau đó thu tầm mắt lại, chợt thấy Trịnh Tuệ đang đứng cách đó không xa, rõ ràng bà ta từ lúc bắt đầu vẫn luôn để ý động tĩnh của cô bên này, giờ thấy Diêm Phi đã đi thì liền có ý muốn nhúc nhích. Cô vội vàng xoay người sải chân bước đi, nắm lấy cổ tay Giang Ly kéo anh chen qua đám đông, rất nhanh đã đến một góc trong sảnh tiệc.
Sau khi đứng vững, trong lòng cô vẫn sợ hãi quay đầu lại đảo mắt nhìn quanh, thấy Trịnh Tuệ không đi theo mới thở phào một hơi. Nơi này bị cây xanh che khuất nên không có ai đi qua, cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút, cô lúc này mới tò mò hỏi: “Đội trưởng Giang, tối nay trong đội không có việc à? Sao anh không tăng ca? Vụ án tiến triển thế nào rồi? Có phát hiện được manh mối gì không?…”
Giang Ly chỉ dựa vào cửa sổ nhìn cái miệng nhỏ líu lo không ngừng của cô, đôi môi chúm chím tối nay thoa một chút son, lúc này trông cô rất tươi tắn và… quyến rũ. Lúc anh tỉnh táo lại thì bắt gặp cô gái nhỏ đối diện đang dùng ánh mắt cực kỳ mong đợi nhìn mình, anh liền mỉm cười: “Tôi không bận nên cô có vẻ không vui à?”
“Tôi không có ý này.” Tô Ngôn hơi lúng túng, giờ tay lên sờ gày mình.
“Tô Ngôn.” Giọng nói anh trầm xuống.
“Có!” Cô theo bản năng đứng thẳng lưng, nếu dưới chân không mang giày cao gót gần 10 cm thì cô nhất định có thể đứng ra tư thế hoàn hảo đúng chuẩn quân đội.
“Tôi để cô tạm dừng công việc không phải là để cô tiếp cận Diêm Phi, chẳng qua là cảm thấy mượn cơ hội này nghỉ vài ngày cũng không tệ, dù sao bình thường cô cũng quá liều mạng rồi.” Những lời này của Giang Ly là thật lòng, thái độ làm việc của Tô Ngôn thật sự khiến anh cảm thấy kinh hãi, nói không chừng ít lâu sau Cục thành phố ngoài “Giang lang liều mạng” sẽ xuất hiện thêm một “Tô nương liều mạng” nữa. Mặc dù anh cũng như thế, nhưng tận đáy lòng cũng hiểu được việc xem đơn vị là nhà chẳng phải là chuyện tốt gì, thân thể nữ giới vốn yếu đuối, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
“Có phải cô xem những lời tôi dặn trước khi đi là gió thoảng qua tai không?” Anh nheo mắt.
Cách xa Diêm Phi một chút.
Câu nói này như vẫn vang ở bên tai, Tô Ngôn hơi cúi đầu, vô thức lùi lại phía sau, miết cái nọng cằm đáng yêu ra: “Tôi… anh ta… Hôm nay chỉ trùng hợp gặp nhau thôi, tôi không có việc gì lại ở nhà, mẹ tôi tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội chào hàng nào. Thành phố Nam Thành cũng đâu có lớn, sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.”
Nhìn thấy bộ dạng uất ức hiếm thấy của cô, toàn thân Giang Ly bỗng trở nên cứng như đá, chỉ biết đứng yên đó, thậm chí biểu cảm cũng bất giác đông cứng lại. Rất lâu sau anh mới ho khan giấu lại, nhưng giọng điệu đã vô thức dịu dàng hơn: “Không phải tôi đang trách cô, nhưng không cần tôi nhắc nhở thì cô cũng biết Diêm Phi nguy hiểm tới cỡ nào mà đúng không? Vừa mới nãy cô đang làm gì thế?”
Tô Ngôn ngẩn người, hơi nghiêng đầu nghiêm túc nhớ lại lúc nãy cô đã phạm phải sai lầm gì.
Giang Ly nói tới đây thì thái độ trở nên cứng rắn: “Cho dù hai người ngoài ý muốn phải tiếp xúc với nhau, cô cũng nên dùng thái độ như trước để đối đãi với anh ta. Cô suy nghĩ kỹ chút đi, nếu bình thường anh ta dùng ánh mắt đó nhìn cô thì cô sẽ làm thế nào?”
“…”
“Tôi cách chức tạm thời cô, không phải để cô nhân khoảng thời gian tạm thời thoát ly khỏi hàng ngũ cảnh sát để bí mật đi tra án, càng không phải để cô vì tra án mà tự mình làm những chuyện ngốc nghếch!”
Tô Ngôn bị anh răn dạy thì hơi mím môi, không thể phản bác được câu nào, thậm chí còn có cảm giác bị người ta rót nước lạnh vào đầu, trong não thoáng chốc minh mẫn trở lại. Cô biết tại sao Giang Ly lại tức giận, đúng vậy, nếu lúc trước Diêm Phi dám dùng ánh mắt không tôn trọng, thậm chí là càn rỡ đó nhìn cô thì dù không thể khoét mắt đối phương ra cô cũng sẽ không để cho anh ta đi. Nhưng lúc nãy cô lại nhịn được cảm giác ghê tởm kia, phớt lờ ánh mắt đó.
Điều này nói rõ trong lòng cô đang có ý định lợi dụng bản thân mình là kẻ yếu thế để làm mồi nhử, thể hiện sự yếu đuối trước mặt anh ta.
“Tự mình nghĩ cẩn thận đi, bây giờ thân phận của cô không phải là cảnh sát nữa, nếu như có tra ra được cái gì thì cũng là bằng chứng phi pháp, chẳng lẽ cô thật sự muốn đặt mình vào thế nguy hiểm sao? Tô Ngôn trong ấn tượng của tôi thông minh hơn thế này nhiều.” Giang Ly không có ý định đến đây để chỉ trích cô thế này, trong đội còn rất nhiều việc phải làm, nhưng anh vẫn cố ý dành ra 2 tiếng để đến đây khi nhận được điện thoại của mẹ mình. Rõ ràng là cố tình tới, bây giờ lại làm ra cảnh tượng xấu hổ này. Anh vò mái tóc ngắn của mình, cáu kỉnh nhíu mày: “Trong đội còn có việc, tôi về trước.”
“Đội…” Tô Ngôn nhìn bóng dáng cao lớn của anh đã đi xa, chớp chớp mắt rồi lại cúi đầu nhìn áo khoác âu phục trên người mình, cẩn thận sờ một chút, cảm giác trên tay rất giống mới chiếc áo lúc trước, xem ra là cùng một thương hiệu. Cô không ghét bỏ người đàn ông vừa trách cứ mình một trận kia, cũng không tức giận chút nào, thậm chí còn có chút cảm kích. Trên người Giang Ly, cô mơ hồ nhìn thấy được phẩm cách của một quân nhân, đó là thứ cô phải khắc cốt ghi tâm. Nhưng vừa lúc nãy cô chợt giật mình, sau khi sống lại, không biết từ khi nào mà phẩm cách này đã dần bị cô quên lãng.
Cô đứng ngây người vài giây, sau đó nắm lấy tay áo của chiếc áo khoác rộng thùng thình kia bọc bản thân thật chặt. Tô Ngôn trộm nghĩ phải giặt rồi tìm cơ hội gửi lại cho anh, nhớ lại valy trên xe lúc trước, hẳn là anh cũng không có nhiều âu phục thế này, lỡ như sau này có dịp cần mặc thì biết làm sao.
Hít một hơi, cô xuyên qua đám cây xanh nhìn ra bên ngoài thấy Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh đang cùng người khác vui vẻ trò chuyện, lúc này chắc cũng không còn dư sức để chú ý đến cô nữa. Vì đã nghĩ thông suốt một số chuyện nên cô cũng không muốn tiếp tục đợi ở đây nữa, khẽ vén váy lên nhanh chóng đi ra khỏi đại sảnh, bước vào thang máy đi xuống lầu.
Vừa ra khỏi khách sạn, gió đêm lạnh buốt đã thổi tới khiến Tô Ngôn rụt cổ lại, cúi mặt xuống chôn vào cổ áo khoác. Cô sải bước đến ven đường, nhìn sang đường cái một chút, vị trí khách sạn này cách trung tâm thương mại khá xa nên lúc này không dễ bắt xe chút nào.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ có nên lên mạng gọi xe không thì một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt cô, cửa kính ghế phụ lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Diêm Phi: “Cô Tô muốn đi đâu thế, hay là tôi đưa cô đi?”
Lúc anh ta nói thì Tô Ngôn hơi ngẩng đầu liếc mắt một vòng, sau đó làm như không nghe thấy người trong xe nói gì, quay người đi dọc theo vỉa hè hướng về phía trước.
Phanh!
Sau lưng truyền tiếng đóng cửa xe rất mạnh, 1 giây sau cô đã bị người phía sau bắt lấy cổ tay, buộc phải dừng bước.
Cô nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt cổ tay trái của mình, sau đó ánh mắt chậm rãi dời lên khuôn mặt tuấn tú lừa tình kia. Lúc này Diêm Phi hơi khác so với lúc ở sảnh tiệc, giống như cách xa đám người đó và có bóng tối yểm hộ, anh ta cuối cùng cũng chịu xé đi lớp mặt nạ của mình.
“Tô Ngôn, tôi hy vọng cô hiểu được đạo lý này, cho dù muốn từ chối thì cũng phải biết lễ phép.” Mặc dù Diêm Phi đang cười, nhưng đáy mắt không hề cười chút nào, âm thanh cũng rất lạnh lẽo. Anh ta nói xong, ánh mắt rơi xuống chiếc áo khoác cô đang mặc trên người, khoé mắt sau lớp kính giật 2 lần rất khẽ, trong nháy mắt anh ta tăng sức trong tay: “Vừa lúc hôm nay chúng ta đều có thời gian, chi bằng để tôi dạy cho cô quy tắc sinh tồn của giới kinh doanh Thành phố Nam Thành. Hiện tại nhà họ Tô các người đang hợp tác với tập đoàn Thiên Thịnh, bị khoá chặt với số vốn lưu động gần 4 tỷ, số tiền này nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng tôi đoán có lẽ đây là tất cả vốn lưu động của nhà các người rồi đúng không? Cô đoán thử xem nếu khoản tiền này không kịp thu hồi, mắc xích tài chính của công ty bị đứt, cuối cùng sẽ có hậu quả thế nào?”
Tô Ngôn nhìn anh ta, bỗng mỉm cười: “Anh Diêm đang uy hiếp tôi ư?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.”
“Liên quan tôi cái rắm.” Tô Ngôn thu lại ý cười, chửi thề: “Buông tay!”
Bây giờ cơ bản có thể xác định việc Tịch Huyên xuất hiện là do Diêm Phi một tay bày kế, mà mục đích cuối cùng, tất nhiên là cô. Về phần tại sao Diêm Phi lại mạo hiểm buông tha cho Tịch Huyên để lập mưu với cô, thì có lẽ là trên người cô có cái gì đó thật sự hấp dẫn anh ta, khiến anh ta dù có mạo hiểm cũng phải làm như thế.
“…” Diêm Phi có vẻ như không ngờ mình lấy công ty của Tô Thế Minh ra uy hiếp vẫn không khiến cô mảy may bận tâm, anh ta liền duy trì tư thế như cũ nhìn cô, như đang đoán trong lòng xem cô có phải đang giả vờ không.
Tô Ngôn liếc nhìn bầu trời đêm một chút, thật sự không còn kiên nhẫn nữa, chỉ thấy cổ tay đang bị nắm của cô xoay một cái, tay kia nhanh chóng đánh vào cổ tay của người đối diện, đối phương cảm thấy cánh tay mình tê rần, vô thức thả lỏng tay ra.
Lúc còn chưa kịp phản ứng lại, cô đã bắt lấy 2 cánh tay anh ta, dùng sức kéo một phát, sau đó hung hăng cụng trán vào mặt anh ta.
“A!”
Một tiếng kêu rên đau đớn vang lên, cô nhân lúc người đàn ông này bịt mũi, dùng sức nâng đầu gối lên thật mạnh!
“Fuck…” Diêm Phi ngã xuống đất, một luồng đau đớn không ngừng từ hai chỗ đó truyền tới làm anh ta chỉ có thể quỳ xuống để làm dịu sự tê dại của thần kinh. Anh ta hít một hơi lạnh, với lấy cái mắt kính vừa bị rơi xuống đường, tròng và gọn kính đã tách rời, cái gọng vàng đắt tiền giờ cũng xem như vô dụng rồi.
“Ha…” Tô Ngôn cau mày vuốt cái trán hơi ửng đỏ của mình, tiện thể sửa sang lại tóc tai đã bị rối, trịch thượng nhìn người đang phủ phục dưới chân mình: “Tôi đã nói rồi, bảo anh buông tay, anh cứ nắm lấy tôi làm gì?”
“Khụ khụ…” Máu mũi không khống chế được chảy ra, Diêm Phi hít một hơi, trong khoang miệng toàn là mùi rỉ sắt, chưa kể nơi nào đó phần dưới thậm chí đã mất cảm giác, khiến anh ta sợ mình bị đoạn* mất rồi. Nhưng phản ứng của anh ta cũng xem như nhanh nhạy, lúc Tô Ngôn nhấc chân lên đã kịp thời lui về sau một bước, nếu không đã tạo thành hậu quả không thể vãn hồi được rồi.
(*) Bị thiến/mất chức năng sinh lý á =)))
Sau khi hít thở vài lần, anh ta gắng gượng đứng lên, trong tay còn nắm cái kính đã bị hỏng kia: “Cô dám động tay đánh tôi? Cảnh sát Tô, cô không sợ tôi báo cảnh sát để cô triệt để thất nghiệp sao?”
“Báo cảnh sát?” Tô Ngôn tỏ vẻ ngây thơ: “Báo cảnh sát gì cơ?”
Diêm Phi nhìn chằm chằm vào cô, nếu không nhìn vết máu trên mặt anh ta thì chỉ có thể thấy cơ mặt thi thoảng co giật vài lần, anh ta đang phải chịu đựng nỗi đau thể xác cực lớn.
Tô Ngôn bày ra vẻ mặt vô tội, còn nhìn xung quanh: “Trời ạ! Anh Diêm, là ai đánh anh thành bộ dạng này vậy? Anh có nhân chứng không?”
Trong bán kính mấy km đều không thấy một bóng xe, dưới ngọn đèn đường mờ ảo, con đường lớn nhìn có vẻ hơi đìu hiu, đừng nói là người qua đường, ngay cả một con chó hoang cũng không có.
Ngay sau đó cô lại chỉ tay lên phía trên: “Cũng không có camera giám sát.”
Diêm Phi lúc này mới để ý camera giám sát gần nhất cũng cách họ hơn mấy trăm mét, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi có thể ghi hình được.
“Anh nói tôi đánh anh thì là tôi đánh anh à?” Tô Ngôn tiến lên phía trước hai bước, đến bên cạnh anh ta, hơi nhếch môi: “Như anh Diêm đã từng nói trước đây, cảnh sát phán án cần bằng chứng, vậy nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Ăn không nói có mà vu cáo, cẩn thận tôi kiện anh tội vu khống.” Sau khi nói xong, cô cất bước đi tới trước chiếc xe hơi kia, dùng tay áo bọc tay mình lại rồi kéo cửa ghế lái ra. Cô đưa tay rút một tờ khăn giấy ra, sau đó rút thẻ nhớ của camera hành trình ra.
Chỉ hơi dùng sức một chút, tấm thẻ nhớ nho nhỏ kia ra vỡ ra thành 2 mảnh.
“Ha ha…” Diêm Phi đột nhiên thấp giọng bật cười thành tiếng, cái miệng đầy máu nhìn hơi đáng sợ: “Tôi sao có thể báo cảnh sát được? Tôi không nỡ để cô vào tù đâu.”
Tô Ngôn cũng không có phản ứng gì đặc biệt với những lời anh ta nói, lúc này có vài chiếc xe chạy qua, trong đó vừa lúc có một chiếc taxi. Cô giơ tay gọi lại, đến khi xe taxi chạy đi cũng không bố thí cho anh ta một cái liếc mắt.
Xe taxi chạy xa dần, cô nhìn qua kính chiếu hậu thấy được người kia vẫn đứng đó như cũ, lập tức nhếch miệng. Ngồi ở băng ghế sau, cô cúi xuống nhìn ống tay áo bên trai bị Diêm Phi nắm nhăn, vẻ mặt lộ ra nét đau lòng, vừa lấy tay vuốt phẳng lại vừa than thở: “Âu phục này đắt lắm, biết thế đã bắt anh ta bồi thường rồi!”