Mấy năm gần đây, vì thực lực của Trung Quốc càng ngày càng cao, khiến cho không ít nước phương Tây kiêng kị, trong đó, đứng đầu là nước Mỹ. Sự uy hiếp từ Trung Quốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp về nhiều mặt, vì vậy, Mỹ đã đẩy mạnh việc liên minh với các nước châu Á --- đồng thời liên hệ với cả Nhật Bản và Hàn Quốc. Phía Mĩ cũng lợi dụng danh nghĩa hợp tác trao đổi, để phái một vài lính Mĩ tới đây, nói là hợp tác cùng huấn luyện, nhưng thực chất là muốn thăm dò năng lực của phía quân đội Trung Quốc.
Trung Quốc cũng rất nghiêm túc với phương diện này. Bọn họ muốn xem thì cứ để họ xem đi, đương nhiên là cũng không để bọn họ xem hết tất cả mọi việc, nhưng cũng không thể tỏ ra mình yếu thế hơn. Vì thế, người phụ trách cũng phải làm rất tốt, để vừa có thể biểu hiện thực lực của Trung Quốc bây giờ cho Mĩ thấy, khiến bọn họ cảm thấy bị uy hiếp quá lớn.
Giống như vừa rồi, vị thủ trưởng kia biết Tần Dịch và mấy tên lính Mĩ so tài nhưng không ngăn lại, không phải vì muốn ra oai phủ đầu đối phương, mà chỉ muốn để bọn họ biết, đây là địa bàn của người Trung Quốc, ai là chủ và ai là khách.
Có điều, thủ trưởng ngoài thì thích oai phong, chỉ khổ cho đám lính quèn bọn họ thôi. Kỷ Lương biết, đám lĩnh Mĩ kia tuyệt đối không phải người câm, bọn hắn buồn bực cố nuốt trận thua này xuống, rồi mấy ngày tới đây, nhất định cũng sẽ tìm cơ hội để trả đũa.
Sáng sớm hôm sau, mọi người tham gia đợt huấn luyện này lần đầu tiên tập hợp lại. Đêm qua Hạ Vũ cũng không tìm hai mẹ con cô, có lẽ là vì bận chuyện hợp tác huấn luyện. Đến tận lúc ăn tối, Kỷ Duệ mới quay về, vẻ mặt rất hưng phấn, nói rằng chơi rất vui. Cô hỏi cậu chơi gì, thì cậu nói: Chơi điện tử!
Bởi vì cô là phụ nữ, cho nên họ đặc biệt sắp xếp cho cô một phòng ngủ riêng, để hai mẹ con cô nghỉ ngơi --- đây có xem như là đặc quyền không?! Kỷ Lương ngượng ngùng nghĩ.
“Tôi họ Hạ, là người phụ trách huấn luyện lần này của các cậu.” Hạ Vũ giới thiệu đơn giản. Khi mặc quân phục vào, nhìn anh rất có khí phách quân nhân, không giận mà uy, ánh mắt sắc bén: “Hiện giờ, các cậu chính là lính thủ hạ của tôi. Các cậu không có gì đặc biệt, giống như đại đa số các quân nhân khác, ý nghĩa để tồn tại chỉ có một: Phục vụ cho Quốc gia, phục vụ cho nhân dân.” Anh nhìn lướt qua hàng người ngay ngắn: “Tôi biết, ở đơn vị trước đây, thì các cậu đều rất vĩ đại, đều là bảo bối, nhưng ở đây, dưới tay tôi, thì các cậu không có gì cả, đều bắt đầu lại từ đầu. Hiểu không?!”
“Hiểu!” Mọi người hét to, như Hạ Vũ nói, thì cả đám người bọn họ đều là những nhân tài vĩ đại, nhận được chỉ thị của cấp trên nên mới được điều động đến doanh trại huấn luyện này. Cấp trên đã nhắc nhở mọi người phải biết quý trọng cơ hội này, nhưng cũng không nói rõ ràng về doanh trại huấn luyện. Vừa tới đây mới thấy, người phụ trách cũng chỉ là một người trẻ tuổi, còn nói năng ngạo mạn như vậy --- không phải là giọng điệu anh ta ngạo mạn, mà là khí thế phát ra từ trong người anh ta. Trong lòng bọn họ ít nhiều đều có chút không phục, cho nên, bọn họ chỉ lớn tiếng đáp lời.
“Mấy người bên Mĩ đã chú ý tới các cậu.” Hạ Vũ tiếp tục nói: “Ba tháng sau, các cậu sẽ có cơ hội so tai một trận với họ.”
Mọi người nghe xong đều lộ ra vẻ nóng lòng, hưng phấn, xoa xoa tay, chỉ hận không thể ngay lập tức làm một trận “đại sát” với đối phương.
“Điều kiện tiên quyết là…” Hạ Vũ lại chậm rãi phun là một câu: “Các cậu có thể sống qua ba tháng tới dưới sự huấn luyện của tôi.”
“Xong rồi, xong rồi.” Thi Thanh Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Vũ, hai chân hơi run rẩy. Hắn có thể đoán được đợt huấn luyện này sẽ kinh khủng như thế nào rồi. Hắn nhìn mấy kẻ không biết sống chết gì bên cạnh, thầm thương cảm cho bọn họ: Các chàng trai, các cậu quả nhiên là những người trẻ tuổi. Ba tháng sau, các cậu chắc chắn sẽ lột xác, thay da đổi thịt --- nhưng trong ba tháng này, Hạ ma đầu nhất định sẽ nhổ từng sợi lông trên người các cậu ra. “Tất cả mọi người, chạy bộ làm nóng người: đeo thêm 20kg, chạy việt dã 20km, chạy bộ, chạy!” Nói xong, anh chạy trước dẫn đầu!
Mệnh lệnh vừa phát ra, sắc mặt mọi người đều đen lại: Con mẹ nó!
Đây mà là chạy bộ làm nóng người à?!
Khóe miệng Kỷ Lương không khỏi co rút mạnh.
“Chạy đi, các chàng trai!” Thi Thanh Trạch đã chuẩn bị trước tinh thần, đeo cẩn thận hai mươi kg trên lưng, gọi Kỷ Lương rồi cùng đuổi theo Hạ Vũ.
Những người khác cũng chợt tỉnh người, vội vàng đeo ba lô trên lưng,cắn răng đuổi theo. Ban đầu còn ổn, dù sao mọi người cũng đã từng trải qua huấn luyện, khi bắt đầu chạy, bước chân rất vững vàng, tốc độ phù hợp, nhưng qua nửa chặng đường, đã có một số người không chịu đựng nổi nữa, tuy vẫn miễn cưỡng đuổi kịp, nhưng hơi thở đã trở nên hỗn loạn.
Kỷ Lương nhìn quanh, ở tốp dẫn đầu, trừ Hạ Vũ chạy đầu tiên, Thi Thanh Trạch, cô và Tần Dịch, thì có năm người khác nữa. Nhưng Tần Dịch cũng có vẻ không thở nổi.
Cường độ huấn luyện này… có phải là quá nặng không?!
“Đây chỉ là món khai vị thôi.” Nhìn thấy suy nghĩ của cô, Thi Thanh Trạch nhếch miệng: “Món chính còn chưa lên đâu.” Về sau còn kinh khủng hơn nhiều.
Mấy người khác nghe Thi công tử nói vậy, đều trợn tròn mắt. Trong đầu họ có cùng một suy nghĩ: Đây mà là huấn luyện à? Đây là liều mạng thì có! Bảo sao các sếp nhường cơ hội này lại, nếu là chuyện tốt thì làm gì đến lượt đám lính quèn như bọn họ chứ.
Thiên hạ này, quả nhiên không có bữa cơm nào miễn phí.
Kỷ Lương điều chỉnh hô hấp, cô đã chạy được hai phần ba quãng đường. Cô nhìn Hạ Vũ đang chạy phía trước, bước chân vẫn vững vàng như ban đầu. Một chút huấn luyện này, đối với anh thật sự chỉ là làm nóng người. Anh thậm chí còn chưa đổ mồ hôi…
“Lương Lương bé nhỏ, sao em cũng tới đây?!” Thi công tử thăm dò người chạy đằng trước, rồi chạy sát bên cạnh Kỷ Lương, vừa chạy vừa nhỏ giọng hỏi. Ở đây đâu phải là chỗ để chơi đùa, đến đây để chịu tội mới đúng! Hạ Vũ kia lại để Kỷ Lương tới đây… Hắn không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.
Kỷ Lương ném cho hắn một ánh mắt: Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai.
“Tuy em không phảo là da non thịt mềm, liễu yếu đào tơ gì,” vẻ mặt Thi Thanh Trạch rất nghi hoặc: “nhưng dù sao em cũng là phụ nữ… việc huấn luyện chỉ phù hợp với đàn ông này,sao lại bắt cả em tới chứ?!” Sau ba tháng huấn luyện này… Lương Lương bé nhỏ của hắn chỉ sợ là sẽ càng trở nên nam tính hơn mất thôi. Thi công tử nghĩ.
Có điều… đã chạy đến bây giờ mà hơi thở của Thị Thanh Trạch vẫn vững vàng như vậy, khiến cô cũng thay đổi cách nhìn đối với hắn… Tên nhóc này bình thường có vẻ giống một tên lăng nhăng, ăn chơi trác táng, nhưng thật ra cũng rất có thực lực.
“Thi Thanh Trạch---.”
Thi Thanh Trạch vừa định nói gì đó, thì tiếng nói của ác ma đã truyền tới khiến cả người hắn run lên.
“Có!” Mí mắt phải giật liên tục! Trái có tiền, phải có nạn. Thi công tử nhìn tay họ Hạ nào đó, không biết đã dừng lại từ bao giờ.
Có điềm xấu! Thi công tử nghĩ.
“Nhìn cậu vẫn còn thừa sức như vậy,” Hạ Vũ đi tới một bên, chỉ tảng đá lớn bằng đầu người ở ven đường: “Cho thêm vào ba lô đi, rồi tiếp tục chạy.”
“… Rõ!” Ông trời ơi, đất mẹ ơi,Thi công tử khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ thêm đá vào ba lô… tiếp tục chạy