Kỷ Lương nhìn trời, vừa mưa vừa gió, sau khi mọi người bàn bạc, quyết định chia thành từng tổ nhỏ để hành động. Bốn người Kỷ Lương, Tần Dịch, Thi công tử và cậu lính “cua” thành một tổ, còn lại là cứ năm người thành một tổ, căn cứ vào địa điểm đánh dấu trên bản đồ, bọn họ phải cứu con tin trong một căn biệt thự bỏ hoang cách đó hơn hai nghìn mét.
Muốn tới được biệt thự, phải băng qua một cánh rừng rậm, người có đầu óc đều biết, chắc chắn quân Mỹ đã thiết lập các tạm gác bên trong cánh rừng này, có thể nói, bọn họ sẽ thực sự giao chiến ở hai địa điểm: một là trong cánh rừng kia, và hai là trong biệt thự.
Sau khi sắp đặt ổn thoả, mọi người đang chuẩn bị hành động thì cậu lính “cua” bỗng nói: “Chúng ta tự đặt ỗi tổ một cái tên đi, chứ cứ gọi tổ một, tổ hai, tổ ba, nghe chẳng có khí thế gì cả.”
Mọi người đều hưởng ứng, sau khi vắt óc suy nghĩ, thì các loại tên kỳ quái đều được xuất xưởng, có Vua hải tặc, có đội giải cứu mỹ nhân, còn cải biên cả thành đội ‘gà’ quân Hoa Kỳ nữa…(*) Bên đội Kỷ Lương, cuối cùng cũng chọn theo mọi người một cái tên, rồi bắt đầu triển khai hành động.
(*) Các bạn í nói lái từ hải quân Hoa kỳ, thành gà quân Hoa Kỳ.
Chỉ một lát sau, bọn họ đã đi đến trước cánh rừng, mọi người kiểm tra lại trang bị lần nữa, rồi lấy màu dằn di ra bôi lên mặt, nguỵ trang lần cuối.
“OK! Hành động!” Thi Thanh Trạch vỗ nhẹ vào tay, ý bảo các tổ bắt đầu hành động, tiến sâu vào trong rừng, đồng thời giữ vững liên lạc.
Sau khi vào rừng, tiếng mưa gió đập vào lá cây không chỉ giúp che đậy tiếng bước chân của bọn họ, mà ngược lại cũng khiến bọn họ khó thăm dò động tĩnh của đối phương hơn. Lúc này, khả năng nghe ngóng sẽ không phát huy tốt bằng đôi mắt. Bọn họ mở to mắt, chú ý động tĩnh xung quanh.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, trong bộ đàm truyền đến giọng nói: “Vua Hải tặc phát hiện con mồi… xem chúng tôi cho bọn hắn một bài…” từ bài còn chưa nói xong, đã nghe bên kia vang lên tiếng súng: “Chết tiệt… Có tay bắn tỉa…” sau đó chỉ còn những tiếng soàn soạt vang lên.
Xem ra tổ đó đã bị xử lý rồi.
“Ha ha ha… Còn tưởng năng lực thế nào… mấy lão Trung Quốc đúng là rác rưởi…”
Bộ đàm vang lên vô số những giọng nói lơ lớ quái đản, đầy vẻ khinh thường khiến mấy người bên này nghe mà nổi giận bừng bừng.
“Rác cái con mẹ mày ấy.” Mấy người lính Trung Quốc đang bị chế trụ, nghe mấy lão lính Mỹ nói vậy liền tức khí chửi một câu, rồi đạp cho đối phương một cái.
“Bây giờ mày đang là người chết, không được quyền nói chuyện.” Lão lính Mỹ tiếp tục dùng giọng lơ lớ nói xong, rồi nhặt bộ đàm từ dưới đất lên, trực tiếp thông báo toạ độ của mình, cuối cùng còn nói vô cùng khiêu khích: “Không sợ chết thì cứ tới đây.” Sau khi nói xong, hắn dẫm luôn vỡ bộ đàm.
Tiếng bộ đàm vỡ vụn khiến mọi người vội lấy tai nghe ra khỏi tai, nhưng vẫn có thể nghe đầu bên kia truyền đến những tiếng mắng tức giận của đồng nghiệp:
“Mẹ mày, mày cứ chờ đấy cho ông!”
“Rồi ông đây sẽ dùng võ công Trung Hoa, đập nát hoa cúc của mày.”
Lòng Kỷ Lương hơi trầm xuống, từ lúc phát hiện đến lúc xử lý xong toàn bộ còn chưa đến một phút, không thể coi thường được!
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy, những phần huấn luyện điên cuồng lúc trước của Hạ Vũ vẫn không hề đủ. Nếu đây là một trận chiến thực sự, thì trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ đã mất đi năm chiến hữu rồi.
Đã chết, tất cả đều đã thành ma.
“Câm *** miệng hết đi.” Kỷ Lương bình tĩnh mắng một câu, dập tắt hết lửa giận của mấy người lính đang nóng nảy rống lên kia: “Các cậu không nghe ‘di ngôn’ của bọn hắn sao? Còn *** muốn đi báo thù cái gì, đối phương có tay súng bắn tỉa ở sẵn đó chờ đám người lỗ mãng các cậu kéo qua, chỉ dùng một phát súng là lấy sạch mạng các cậu rồi.”
Nghe Kỷ Lương mắng, mọi người đều như tỉnh ra, có người còn tự lấy tay vả vào miệng để làm ình tỉnh táo lại.
“Sáng suốt một chút.” Kỷ Lương nói: “Tiếp tục đi, nhớ kỹ nhiệm vụ thứ nhất.”
“Rõ!”
“Đi thôi!” Kỷ Lương phất tay, ý bảo thành viên tổ mình đi tiếp.
Mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lờ mờ chiếu xuống cánh rừng.
Khoảng hơn một tiếng sau, Thi công tử đi tít đằng trước đột nhiên giơ tay ra hiệu dừng lại, yên lặng dùng tay làm ám hiệu: phía trước có người.
Bốn người lập tức ngừng lại, ẩn nấp tại chỗ, sau đó quay về phía Thi Thanh Trạch, ý bảo hắn thăm dò tình hình. Quả nhiên, ở cách đó tầm hơn mười mét, có bốn tên lính Mỹ mặc quân trang đang ngồi rất thảnh thơi.
Đừng kích động! Kỷ Lương lặng lẽ ra hiệu cho bọn họ, đừng quên bài học của nhóm chiến hữu lúc trước.
Ẩn nấp là sự khảo nghiệm tính nhẫn nại cao nhất, may mà cả bốn bọn họ đều nhẫn nại được: Thi công tử đương nhiên không cần phải nói, từng là phần tử tinh anh trong Cục An ninh, sở trường của Tần Dịch kia là bắn lén, ẩn nấp và ngắm bắn là hai việc không thể tách rời, dưới sự huấn luyện của Hạ Vũ, cậu lính “cua” đã nhẫn nhịn thành gang thép, sau khi kết thúc cái ngày huấn luyện chịu nhiệt nào đó, con cua trên mông cậu bị phơi nắng đến chín cả lên, cậu còn có thể nói nói cười cười với các chiến hữu, lôi con cua về nhà nhắm rượu.
Kỷ Lương ẩn mình trong một bụi cây thấp, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm không chớp mắt về đám lính phía trước. Súng trong hành trang là loại được chế tác đặc thù, bắn đạn cao su mềm, sau khi đạn bắn trúng người, thuốc màu được đặt sẵn bên trong sẽ vỡ ra, phải dùng chất lỏng đặc thù xử lý mới rửa sạch được.
Lúc này, Tần Dịch đang nấp ở gốc cây đại thụ hướng ba giờ phía sau cô, súng bắn tỉa trong tay cũng lặng lẽ lên đạn, cô thoáng nhìn lại, ý bảo cậu phải chuẩn bị cho tốt.
Thi Thanh Trạch ở cùng hướng mười một giờ với cô, còn cậu lính “cua” thì lúc này nằm rạp xuống đất như hình con cua.
Không dễ làm chút nào!
Kỷ Lương nheo mắt, cố gắng phát huy thị lực của mình đến cực hạn, cân nhắc tất cả các yếu tố: dùng mông nghĩ cũng biết, mấy gã lính Mỹ này không phải đồ ngốc, bọn hắn biết rõ đây là một trong những con đường bọn họ có thể đi qua nếu muốn giải cứu con tin, còn thảnh thơi ngồi đó như không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn sẽ có tay bắn tỉa đang chực chờ ở góc nào đó. Biểu hiện thoải mái kia, chẳng qua chỉ là biểu hiện ngoài mặt, để dụ địch thả lỏng, chỉ cần họ lơi là, kết cục sẽ không khác gì nhóm chiến hữu lúc trước, bị đối phương diệt sạch.
Trong cánh rừng này, có rất nhiều nơi có thể che giấu hành tung, nhưng chọn một nơi có thể vừa quan tâm đến thành viên bên ta, vừa có thể tấn công địch trước, thì cũng chỉ có chỗ đó!
Kỷ Lương quay sang Tần Dịch, ý bảo ở trên cây cành cao của cây đại thụ phía trước, là chỗ tay bắn tỉa số một ẩn nấp, còn phần lá cây rậm rạp che phía sau, có một chỗ lá đặc biệt dày.
Tần Dịch: tên bắn tỉa trên cây!
Thi công tử: gã phía bên phải.
Cậu lính “cua”: gã ở phía sau.
Kỷ Lương tất nhiên phụ trách gã bên trái.
Còn một gã cuối cùng, giữ lại làm tù binh.
Bốn người yên lặng phân công nhiệm vụ, sau đó tiếp tục ẩn nấp. Hiện giờ không phải là lúc để bọn họ xuất hiện, vẫn phải chờ, chờ đến thời cơ tốt nhất — thời cơ để có thể tung một đòn chí mạng.
Đợi lâu cũng không thấy con mồi đến, khiến nhóm lính Mỹ kia hơi lơi lỏng, một tay rút bao thuốc lá ra, ném cho chiến hữu mỗi tên một điếu, còn quay về đằng sau, ngước lên trên cây gọi, bóng đen kia không đáp lại, tiếp tục ẩn nấp — đúng là một tên cẩn thận. Kỷ Lương nghĩ.
Trong bóng đêm, đốm lửa thuốc lá lập loè là đã chỉ rõ vị trí của mục tiêu!