• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Đệ tứ thập tứ chương: Mẫu thân đại nhân là yêu nghiệt




Nhị tiểu thư có thể lo lắng một chút ngài cưỡi như vậy nhích tới nhích lui ảnh hưởng rất lớn tới tâm tình của tiểu thư không, ảnh hưởng tới tâm tình của tiểu thư đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến tiểu thư không thể phát huy được sức mạnh của mình, trực tiếp ảnh hưởng đến trận đấu, cho nên xin ngài nhị tiểu thư, mê hoặc cái gì câu dẫn cái gì, chúng ta về nhà rồi tiếp tục làm có được không?


Đáng tiếc nhị tiểu thư không có nghe thấy.


Hơn nữa da mặt của tiểu thư không có dày như nhị tiểu thư, cho nên nhất thời phản ứng đối với chuyện không dễ chịu lắm, đẩy ra cũng không phải, mà không đẩy lại càng không phải.


Hãm hại!


Cảm giác mỹ nhân trên đùi không phải rất là tốt đẹp sao? Tại sao hiện tại hoàn toàn không thấy tốt đẹp a?!


Nhậm Bình Sinh vừa chịu đựng vừa không ngừng cầu khẩn, trận đấu nhanh đến đi trận đấu nhanh đến đi trận đấu nhanh đến đi!


Về nhà nhất định phải trò chuyện với Tiểu Vũ một chút, cái gì gọi là lãng lãng càn khôn*, ban ngày ban mặt, nữ nữ khác biệt, miệng đời đáng sợ #¥%. . .
*Nghĩa tương tự với ban ngày ban mặt


Ai zui~~~~ quần chúng mau nhắm mắt, nhìn nữa nổi mụt lẹo nha!


Trận đấu mà tiểu thư ngàn hô vạn gọi trong lòng rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, nhị tiểu thư có chút luyến tiếc đứng dậy khỏi đùi tiểu thư, "Tỷ tỷ cố lên!"


"Ta biết rồi."


Kỳ thực nếu như không có nhị tiểu thư ngài ở đây, biểu hiện của tiểu thư tuyệt đối tốt hơn nhiều~ nhưng mà nhị tiểu thư ngài ở bên cạnh có lẽ tiểu thư cũng sẽ có biểu hiện chích máu gà*. . . nhưng mà nhị tiểu thư ngài ở đây có khả năng rất cao ảnh hưởng lớn đến tâm tình của tiểu thư, dù sao hiện tại trong lòng tiểu thư rất phức tạp. . .
*Đại loại ý giống như chơi thuốc, tăng động


Cho nên rốt cuộc ta đang nói cái gì vậy? Xin đừng nhìn nha!
*=.="


Nhậm Bình Sinh chích máu gà rồi, mặc kệ là vì hành vi vừa rồi kích thích khiến Nhậm Bình Sinh khí huyết dâng trào biến thành trạng thái chích máu gà, hay là bởi vì thống khổ mấy ngày liền khiến cho Nhậm Bình Sinh biến thành trạng thái chích máu gà, hay bởi vì muốn thể hiện trước mặt người mình thích khiến nàng biến thành trạng thái chích máu gà, dù sao thì đồng chí Nhậm Bình Sinh chích máu gà rồi.


Di chuyển rất liều mạng, phát bóng rất liều mạng, đánh trả rất liều mạng, tốc độ rất liều mạng, với các loại rất liều mạng, hầu như vào trạng thái bật đồ sát, đánh chết đối thủ!


Đoàn người rất kích động, cổ vũ vô cùng sôi nổi, tiếng vỗ tay tiếng hoan hô vang khắp sân, rất nhiều người vây đến bắt đầu chúc mừng. Giữa con gái và con gái ôm nhau rất bình thường, dù Nhậm Bình Sinh có khiết phích cho nên rất ít tiếp xúc với ai, nhưng bởi vì lần đoạt giải quán quân này, cho nên tâm tình tốt hay nói đúng hơn là vẫn còn bị vây trong trạng thái chích máu gà nên bệnh khiết phích của Nhậm Bình Sinh còn chưa kịp phát tác đã ôm nhau với rất nhiều nữ sinh.


Nhậm Yên Vũ phi thường tức giận!


Vật sở hữu của mình bị người khác xâm chiếm rồi. Vốn sau lưng Nhậm Bình Sinh dán tờ giấy "Vật sở hữu của Nhậm Yên Vũ" đột nhiên biến thành "Đồ công cộng" khiến cho Nhậm Yên Vũ không cách nào chấp nhận!


Cho nên rất tức giận đồng thời da mặt rất dày cộng thêm mỗi khi làm việc gì luôn không từ thủ đoạn rất ít khi lo lắng đến hậu quả nghiêm trọng Nhậm Yên Vũ nở nụ cười xán lạn xông lên, chen vào đoàn người đang vây quanh Nhậm Bình Sinh! Sau đó hung hăng ôm lấy cổ Nhậm Bình Sinh, sau đó hung hăng. . .


"Chụt!" Hôn một cái!


"Chụt!" Lại một cái!


╭(╯3╰)╮


╭(╯3╰)╮


Hôn tiếp!


"Chụt!" Sau khi hôn mặt xong lại hung hăng hôn lên môi một cái!


Vốn bị ba chữ "Đồ công cộng" che phủ, tờ giấy "Vật sỡ hữu của Nhậm Yên Vũ" một lần nữa xuất hiện! Hoành tráng xuất hiện!


Nhậm Bình Sinh trừng to hai mắt nhìn! Đỏ mặt!


Da mặt nàng luôn rất mỏng, tuy lúc này nàng vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng nàng vẫn đỏ mặt rồi.


"Ai ui ~~~~ "


"Ai zui~~~~~"


"Ai zui ai zui. . ."


"Gei tình* bắn ra bốn phía luôn có được không!"
*基情 


"Bất luân chi luyến!?"


"Tỷ muội niên hạ!?!"


"Ngược luyến tình thâm?!!! A a a!"


"Hào môn thế gia!!!"


"A a a a a! Kích động muốn chết!"


Phản ứng nhanh nhất chính là team hủ nữ!


Cho nên mới nói hủ nữ là sinh vật rất đáng sợ, trên vài phương diện, trên đầu các nàng trang bị radar tiên tiến nhất, có thể ở trong bất cứ hoàn cảnh hỗn loạn nào đối mặt với bất cứ thứ gì phát ra "gei tình" đồng thời đúng lúc cho ra phản ứng phù hợp!!!


"Ngu ngốc!!!! Ngươi làm cái gì vậy?!!" Nhậm Bình Sinh kích động rồi, Nhậm Bình Sinh mất bình tĩnh rồi! Ai zui~~~~ ai zui~~~ xấu hổ rồi!


"Tỷ tỷ!"


#¥%%. . .


Tình cảnh ngay lúc đó rất phức tạp, xin cho phép tác giả không giải thích, nói vài ba câu không thể nào giải thích rõ ràng, nói chung lúc đó nhị tiểu thư rất ủy khuất, sau đó tiểu thư đã bị quần thể chỉ trích kêu xin lỗi nhị tiểu thư đi.


"Mặc kệ nói như thế nào, sao có thể ăn hiếp muội muội a, hội trưởng đại nhân, muội muội đau lòng kìa!"


"Phải nha muội muội đáng yêu muốn chệt nha!"


"Hội trưởng đại nhân thật nhẫn tâm!"


Nhưng mà rõ ràng người bị chiếm tiện nghi là nàng nha, nội tâm của nàng rất quằn quại nha rất thống khổ nha sao không có ai hiểu vậy!


Tiểu thư ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài.


Đương nhiên sau đó tiểu thư xin lỗi rồi.


"Tiểu Vũ, lúc đó ta la ngươi là ta không đúng!"


". . ." Nhậm Yên Vũ giận rồi, cho nên không trả lời.


"Lần sau tỷ tỷ nhất định sẽ không la ngươi trước mặt nhiều người như vậy nữa."


". . ." Cho nên ý tỷ tỷ là vẫn muốn la ta sao? Không thể tha thứ cho ngươi nha.


"Nhưng mà, sau này Tiểu Vũ đừng làm như vậy, có được không?"


"Hồi nhỏ rõ ràng ta có thể hôn tỷ tỷ, thế nhưng tại sao lớn rồi lại không thể?" Cho nên vẫn muốn vùng vẫy một chút!


Nhậm Bình Sinh rũ mắt, "Bởi vì trưởng thành tương đương với vứt bỏ, vứt bỏ rất nhiều việc khi còn bé chúng ta có quyền lợi để làm."


"Nhưng mà Tiểu Vũ không muốn như vậy."


"Không được."


"Tại sao?"


"Không có tại sao, giống như ngươi không cách nào kháng cự việc mình trưởng thành."


". . ." Đột nhiên Nhậm Yên Vũ cảm thấy rất buồn, "Xin lỗi tỷ tỷ, sau này Tiểu Vũ sẽ không như vậy nữa."


Rất nhiều chuyện trưởng thành rồi không thể làm nữa, tuy vẫn không muốn thừa nhận, thế nhưng mặc kệ mình không muốn chấp nhận như thế nào, hiện thực luôn phải đối mặt.


Khi còn nhỏ tốt đẹp ở chỗ là không cần cố kỵ, nhưng tuổi thơ dù sao cũng ngắn, cho nên mới quý báu!


Ngày hôm sau hai vị tiểu thư đều buồn bực, khi Nhậm Bình Sinh một lần nữa đi tìm Nhậm Yên Vũ, lại nhìn thấy Lâm Nham, cục đá trong lòng cũng càng ngày càng lớn, cất giấu lúc nào cũng đặc biệt làm người khác khó chịu hay nói đúng hơn là đau khổ. Thế nhưng muốn thổ lộ, nên nói thế nào? Làm thế nào?


Đến khi nhìn thấy Nhậm Yên Vũ và Lâm Nham ở cạnh nhau lần thứ ba, Nhậm Bình Sinh đứng ở đó đã không còn phản ứng, trong lòng chỉ cảm thấy đau khổ vạn phần, tâm tình không cách nào phát tiết, mà Nhậm Yên Vũ cũng nhìn thấy Nhậm Bình Sinh đứng cách đó không xa.


"Tỷ tỷ?" Nàng có hơi ngạc nhiên, Nhậm Bình Sinh đứng đó từ lúc nào? Nàng đứng đó bao lâu? Nàng phát hiện cái gì rồi? Trong lòng nàng rốt cuộc đang nghĩ gì? Khi tâm tình Nhậm Bình Sinh phức tạp tâm tình của Nhậm Yên Vũ cũng không khác là bao.


Hai người mang quỷ thai*, dùng câu này để hình dung Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ hiện tại là vô cùng chính xác.
*Nghĩa tương tự câu "trong lòng có quỷ"


Bởi vì trong lòng có một con quỷ, cho nên hai người cũng không thể quá tự nhiên đối diện với đối phương, hơn nữa chuyện cuối kỳ cũng nhiều, ôn tập và này nọ, hai người ai nấy đều bận rộn vô cùng, đúng lúc mượn cớ này để không gặp mặt nhau.


Thời gian hai người cố gắng trốn tránh trôi qua.


Nhậm Thanh Nghiên quan sát cẩn thận một năm, rốt cuộc cũng cảm thấy có thể về nhà, cho nên khi hai người nghỉ đông, Nhậm Thanh Nghiên đã an vị trong phòng khách nhiệt tình đón các nàng.


"Honey~~~ " Mẫu thân đại nhân quả nhiên vĩnh viễn sức sống bắn ra bốn phía, tuy đã có một nắm tuổi rồi, nhưng vẫn nhiệt tình như lửa nhào tới trước.


"Đừng hôn ta toàn nước bọt!" Môi thơm vẫn còn chưa chạm đến, đã bị Nhậm Bình Sinh một chưởng đẩy ra.


Mẫu thân đại nhân một lần nữa bị tổn thương! "Đáng ghét, Tiểu Sinh vĩnh viễn không đáng yêu như vậy! Lần này ta nhất định phải vô lễ với con! Nhá nhá nhá nhá!"


Nhậm Yên Vũ vốn ngồi trên sofa nhìn mẫu thân đại nhân của mình diễn trò, thế nhưng mắt thấy Nhậm Thanh Nghiên hôn mặt xong lại muốn hôn môi! Nhậm Yên Vũ rốt cuộc nhịn không được nữa. Vèo một cái tiến đến ôm lấy thắt lưng Nhậm Bình Sinh, kéo mạnh Nhậm Bình Sinh về, bảo vệ trong lòng, nhíu mày, bất mãn nói với Nhậm Thanh Nghiên: "Mẹ, tỷ tỷ không thích người khác hôn nàng!"


". . ." Nhậm Thanh Nghiên dừng lại, nhìn Nhậm Yên Vũ nửa ngày, không nói lời nào.


Nhậm Bình Sinh bị Nhậm Yên Vũ kéo, cũng có chút kinh ngạc. Tuy Nhậm Thanh Nghiên lúc nào cũng già đầu còn ngâu làm ra vài chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng chuyên môn già đầu còn ngâu của nàng không phải ngày một ngày hai, nhưng cho tới bây giờ Nhậm Bình Sinh cũng chưa thấy Nhậm Yên Vũ lại nói vậy với Nhậm Thanh Nghiên. Dù nàng cảm thấy Nhậm Thanh Nghiên rất đáng đời!


Cho nên lúc này nàng có chút lạ ngẩng đầu nhìn Nhậm Yên Vũ. Lúc này mới phát hiện thật sự đã lâu rồi nàng không có trò chuyện với Tiểu Vũ, làm cho hiện tại nàng không rõ rốt cuộc trong lòng Nhậm Yên Vũ nghĩ gì.


Việc truyện trò này thật sự khẩn cấp, thế nhưng tình huống hiện tại. . . Nhậm Bình Sinh lại không biết nên trò chuyện với Nhậm Yên Vũ thế nào. . .


Nhậm Thanh Nghiên nhìn chằm chằm hai người con gái, cũng không nói gì, sau đó "òa" một tiếng, hét lên: "Ngay cả Tiểu Vũ cũng không bênh vực người ta, người ta sống không nổi nữa, cuộc đời này làm thế nào trải qua nha~~~ oa a a a a~~~~~ "


Ôm mặt, Nhậm Thanh Nghiên khóc chạy.


Tết năm nay rất kỳ quái, Nhậm Bình Sinh và Nhậm Yên Vũ rõ ràng đã ít nói hơn, nhưng cũng nhìn không ra hai người cãi nhau hay là thế nào, mỗi ngày ở chung cũng coi như hòa hợp. Nhậm Thanh Nghiên cũng rất kỳ quái, kỳ quái ở chỗ nàng quá bình thường.


Năm nay Nhậm Thanh Nghiên không có bày trò gì mới, cũng không có giày vò ai, ngay cả việc của quản gia nàng cũng muốn nhúng tay vào làm, chuyện của đầu bếp nàng cũng muốn nhúng tay vào làm, không có việc gì thì nàng ngồi trong nhà uống trà đọc sách lên mạng, cảm giác giống như một nữ chủ nhân an tĩnh, nhưng mà bởi vì quá bình thường cho nên mới càng bất thường!


Điều này làm cho dây thần kinh của Nhậm Bình Sinh căng thẳng.


Buổi tối giao thừa, có vài chuyện muốn nói với Nhậm Yên Vũ, nhưng lần nào cũng thất bại. Nàng không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không biết mở miệng rồi thì hỏi cái gì.


Hỏi chuyện của Lâm Nham? Hỏi chuyện học tập? Nàng không cảm thấy mình có thể bình tĩnh đối mặt với những vấn đề này.


Suy nghĩ trước sau vẫn không hạ được quyết tâm, Nhậm Bình Sinh chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, Nhậm Yên Vũ đi tắm rồi, nàng định đợi Nhậm Yên Vũ tắm ra thì tâm sự, nhưng nàng không có dũng khí, nàng thậm chí bắt đầu chán ghét bản thân, nàng thậm chí hy vọng tất cả chưa từng phát sinh, cho đến bây giờ nàng vẫn không thích Nhậm Yên Vũ, thậm chí cho đến bây giờ nàng cũng không có muội muội là Nhậm Yên Vũ, như vậy ít ra nàng sẽ không đau khổ.


Nàng ra phòng khách tìm nước uống, nhìn thấy Nhậm Thanh Nghiên vậy mà lại ngồi ở đó, nghe được tiếng nàng bước xuống lầu, Nhậm Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng cả giận nói: "Hừ! Đừng tưởng giờ con tới xin lỗi, người ta sẽ yêu con lần nữa."


". . ." Mẹ này, xin ngài, bình thường một chút đi được không? Nhậm Bình Sinh vẻ mặt hắc tuyến, không thèm phản ứng với Nhậm Thanh Nghiên, tự mình rót một ly nước nóng, ngồi xuống uống.


"Hầy!" Một lần nữa bị bơ, Nhậm Thanh Nghiên đau buồn nói: "Con cái trưởng thành rồi đúng là không cần mẹ nữa, ai cũng nói con gái là tri kỉ tiểu áo bông của mẹ, nhưng mà con gái Nhậm gia lớn rồi chỉ biết nói yêu đương, quên mất mẹ rồi, hiện tại trong lòng có người thương rồi không muốn nói chuyện với mẹ nữa, ai ui~~~~ khoảng cách xa nhất thế giới này không phải giữa sống và chết, mà là ta ở ngay bên cạnh ngươi, ngươi lại không biết ta yêu ngươi~~~ cái gì ta yêu ngươi, nhưng ta lại hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng không biết, cái gì chỉ cần ngươi hạnh phúc ta cũng hạnh phúc rồi~~~ cái gì tình yêu ngăn cấm. . . haiz, con cái thời nay đúng là không muốn nói một chút tiểu bí mật thời kỳ trưởng thành này với mẹ." Nhậm Thanh Nghiên nói xong, lại uống cạn ly rượu đỏ trong tay mình.


Tay cầm ly nước Nhậm Bình Sinh run lên, thiếu chút nữa vẩy nước ra ngoài, quay đầu vẻ mặt không thể tin được nhìn Nhậm Thanh Nghiên.








——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương kế tiếp Nhậm Bình Sinh có thể nhìn thẳng vào trái tim mình, chương kế tiếp tiểu mỹ nữ Nhậm Yên Vũ hành động, chương kế tiếp giữa hai người sẽ có một màn tỏ tình. . . đoán xem là ai tỏ tình với ai?
Đại thể thì thông báo xong rồi, sẽ không có gút mắt tình cảm, hai vị tiểu thư hạnh hạnh phúc phúc trưởng thành. . . vậy thịt đâu? Thịt đâu?
Đưa mắt xa xăm nhìn trời! Ta nói có thịt hồi nào? Không ai khích lệ ta, người ta không cho thịt.




===
😂 Nhưng editor đã quyết định nghỉ tết sau chương này, đáng tiếc, qua tết gặp lại hai vị tiểu thư nha, năm mới vui vẻ~


P/s: Chắc hồi nãy mẫu thân đại nhân lên mạng đọc truyện rồi nên mới rành vậy đó ╮(◔_◔)╭ 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK