Đúng là đáng vui, đáng mừng.
Bởi vì còn chưa đến 1 tháng nữa là nguyên đán rồi, cho nên vở kịch phải đẩy nhanh tốc độ tập luyện, hầu như vào ngày xác định vai, trưởng lớp liền phát cho mỗi người một cuốn kịch bản, phía trên còn đặc biệt dùng bút dạ quang đánh dấu những đoạn đối thoại do ai biểu diễn.
"Hôm nay về trước nhìn sơ một loạt, sau đó học thuộc đối thoại cảnh đầu tiên, ngày mai đến tập luyện."
Trong nháy mắt có người gào lên: "Lớp trưởng đại nhân có cần gấp gáp vậy không? Còn nhìn sơ sau đó học thuộc, tuyệt đối không có khả năng làm được! Áp lực quá lớn sẽ rụng tóc! Rụng tóc!"
Lớp trưởng đại nhân lập tức dựng lông, giận dữ hét với đối phương: "Ta xí nha, ngươi gào cái gì gào, cảnh đầu tiên vốn không có vai của ngươi có được không?! Ngươi áp lực lớn lớn cái bíp?! Cút!"
"..." Người qua đường A B C bày tỏ mặc kệ là lúc nào Vai Phụ-kun đều đáng thương chịu không nổi.
Cảnh đầu đương nhiên chính là đất diễn của Lọ Lem, được rồi thật ra ta biết mặc kệ là cảnh nào thì cũng là đất diễn của Lọ Lem.
Nhậm Yên Vũ đang cầm kịch bản bày tỏ vô cùng kích động, nàng nhìn đoạn đối thoại được ghi chú ra của mình và tỷ tỷ, cảm giác thế giới này thật sự không thể nào tuyệt vời hơn nữa.
Tối nay có cần cầm kịch bản này rồi thử diễn không a?
Vì vậy phía dưới là ảo tưởng không thuần khiết màn 1 cảnh 1 bắt đầu:
Đại tỷ: "Lọ Lem, quần áo của ta đã giặt xong chưa?"
Lọ Lem: "Tỷ tỷ, quần áo đã được giặt rồi."
Đại tỷ: "Vậy sao ta không thấy đâu, đáng giận, sao ngươi có thể lười biếng như thế?!"
Lọ Lem: "Tỷ tỷ, ta không có, ngươi hiểu lầm rồi tỷ tỷ, quần áo đã được đưa đến phòng của ngươi, để ta tự mình mặc cho tỷ tỷ nha!"
Vì vậy... tình tiết không thuần khiết.
Lọ Lem: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng xấu hổ như vậy, buông tay ra đi tỷ tỷ."
Đại tỷ: "Không... á... không, không, khốn, khốn kiếp Lọ Lem... ngươi, sao ngươi có thể a..."
Lọ Lem: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ như vậy ta cũng rất thích..."
Nhậm Bình Sinh hung thần ác sát vung nắm tay rống giận, m_ nó còn loạn nữa cẩn thận ta nhét vào bồn cầu!!!
Được rồi, loạn tỷ tỷ như vậy là không tốt, vì vậy dưới đây là ảo tưởng không thuần khiết màn 1 cảnh 2:
Đại tỷ: "Lọ Lem cũng muốn tham gia hôn lễ của hoàng tử, ngươi nằm mơ à, ngươi không thấy bộ đồ xinh đẹp của ta sao?"
Lọ Lem: "Tỷ tỷ, ta có tỷ tỷ là đủ rồi..."
Đại tỷ: "Lọ Lem ngươi, ngươi muốn làm gì..."
Lọ Lem: "Tỷ tỷ, đừng tham dự hôn lễ của hoàng tử, tỷ tỷ... tỷ tỷ như vậy làm sao ta có thể bỏ để đi theo hoàng tử..."
Đại tỷ: "A... ngươi ngươi còn dám nói... a, ngươi ngươi làm cái gì..."
Lọ Lem: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ đừng xấu hổ mà~~ "
Cái này m_ nó thật sự là Biến Thái-chan*! Có lẽ Nhậm Bình Sinh sẽ là người đầu tiên chịu không nổi mà thẳng tay hạ sát!
*Tương tự hậu tố -kun
Vì vậy dưới đây là ảo tưởng không thuần khiết màn 1 cảnh 3:
Bà tiên: "Lọ Lem đáng thương, ta là bà tiên, ta có thể dùng phép thuật cho ngươi tham dự hôn lễ của hoàng tử!"
Lọ Lem: "Ngươi thật sự là bà tiên?"
Bà tiên: "Đương nhiên rồi, ta có thể biến bí đỏ thành cổ xe ngựa, còn có thể biến cho ngươi một chiếc váy xinh đẹp..."
Lọ Lem: "Ta không cần mấy thứ này, bà tiên, xin biến tỷ tỷ thành vợ của ta đi~~ "
Bà tiên: "..."
Lọ Lem: "Đây mới là chuyện có thể làm ta hạnh phúc."
Bà tiên: "... Dù cái này không đúng với diễn biến của câu chuyện, nhưng mà được rồi..."
Vì vậy... cô bé Lọ Lem nắm tay đại tỷ, vẻ mặt hạnh phúc đi đến hôn lễ trong cung điện.
Lọ Lem: "Tỷ tỷ... hôm nay tỷ tỷ thật đẹp..."
Đại tỷ: "Cái này m_ nó là chuyện gì xảy ra! Đẹp cái bíp ngươi nha! Xuyên tạc truyện cổ tích sẽ bị trời đánh nha!"
...
...
Nhậm Yên Vũ nhìn kịch bản, gương mặt mang theo nụ cười xinh đẹp động lòng người, nhưng mà bên cạnh, Nhậm Bình Sinh nhìn thấy muội muội của mình cười tươi như thế đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến lưng!
Chuyện gì xảy ra?!
Cảm giác quá vi diệu này là gì?!
Cho nên mới nói, con người mặc kệ tiến hóa thế nào, bản năng động vật trong truyền thuyết, nhiều hay ít vẫn còn tồn tại. Có thể nói, dưới sự rèn đúc của Nhậm Yên Vũ, bản năng của Nhậm Bình Sinh phát triển nhanh chóng. Vì vậy vào ban đêm, Nhậm Yên Vũ vô cùng không thuần khiết đổi lời thoại với Nhậm Bình Sinh.
"Đổi lời thoại?"
"Phải, vì để cho vở kịch trở nên xuất sắc hơn." Nhậm Yên Vũ vẻ mặt chăm chú nghiêm túc trả lời. Nhưng mà mặc kệ nhìn thế nào Nhậm Bình Sinh cũng thấy trong vẻ mặt chăm chú nghiêm túc đó là trò "giữ ấm giường" phía sau.
"Lời thoại của ta và ngươi không có bao nhiêu, muốn đổi ngươi đổi với hoàng tử a."
Nhậm Yên Vũ nhìn Nhậm Bình Sinh, đứng đắn nói: "Tuy ít thoại, nhưng cũng phải đối xử nghiêm túc, mặc kệ là làm chuyện gì, muốn nắm chắc toàn thể, mỗi một chi tiết cũng không thể xem nhẹ. Tỷ tỷ cái này là tỷ tỷ dạy ta nha~~~ "
Nhậm Bình Sinh nhìn Nhậm Yên Vũ. Nói như vậy cũng không sai.
Lúc nào làm việc cũng vô cùng chăm chú hội trưởng đại nhân Nhậm Bình Sinh tìm không ra lý do gì để từ chối, đương nhiên là đồng ý.
Đổi lời thoại rất thú vị. Vì vậy đổi rồi đổi, Nhậm Yên Vũ không thuần khiết áp đảo Nhậm Bình Sinh.
Nhậm Yên Vũ 【 vẻ mặt chăm chú 】: "Tỷ tỷ ~~~~ tỷ tỷ 12 giờ rồi, chúng ta nhanh về nhà thôi..."
Nhậm Bình Sinh 【 cau mày phức tạp 】: "Trong kịch bản không có câu này."
Nhậm Yên Vũ 【 híp mắt vẻ mị hoặc 】: "Ngày mai nói một câu với biên kịch là có... chúng ta đi ngủ đi tỷ tỷ."
Nhậm Bình Sinh 【 cau mày 】: "Cái gì nói một câu là có... Tiểu Vũ đang làm gì? Chết tiệt!" Xù lông rồi xù lông rồi.
"Tỷ tỷ~~ " Vui vẻ vui vẻ.
"Khốn kiếp khốn kiếp!!" Tiếp tục xù lông.
"Tỷ tỷ đừng xấu hổ như vậy mà~~~ "
"Sau này ta không bao giờ sửa lời thoại với ngươi nữa!"
Cho nên mới nói, diễn kịch là một chuyện rất hạnh phúc, nhất là diễn kịch cô bé Lọ Lem~~~
Cứ như vậy trong âm thanh vừa êm ái lại không êm ái này, tết nguyên đán rốt cuộc cũng đến rồi, vở kịch của lớp Nhậm Bình Sinh giữa tiếng nghiến răng ken két và không êm ái rốt cuộc cũng chuẩn bị xong.
Buổi tối hôm đó có rất rất nhiều người đến xem kịch, dù đây là học viện của Nhậm Bình Sinh tổ chức biểu diễn văn nghệ, nhưng học sinh hệ khác cũng đến xem náo nhiệt, hiển nhiên Nhậm Bình Sinh không ngờ lần biểu diễn này lại có nhiều người hứng thú như vậy, nhất thời đại sảnh sân khấu đã kín hết chỗ, ồn ào như đang xào một nồi ốc gạo.
Thành viên hội học sinh ở bên ngoài cố gắng duy trì trật tự, thế nhưng tiếc là không có nhiều người, tiếng ồn ào quá lớn, chăm được bên này bên kia lại lộn xộn.
Bởi vì lớp của Nhậm Bình Sinh có tiết mục phải biểu diễn, cho nên ngay từ đầu đã bận rộn trong hậu trường, vở kịch còn chưa bắt đầu, diễn viên của những tiết mục xếp trước đã hóa trang chuẩn bị, trong hậu trường dù không ồn ào nhưng ai nấy đều rất bận rộn, Nhậm Bình Sinh lại muốn quản trật tự hậu trường, lại muốn xem đạo cụ có đặt đúng chỗ hay không, còn muốn giúp đỡ lớp trưởng kiểm tra tiết mục của mình có chuyện gì hay không, bận bù đầu, căn bản không nghe được tiếng ồn ào đã sắp dỡ cả hội trường xuống ở bên ngoài.
Những người hiểu biết trang điểm trong lớp đang vội vàng hóa trang cho mọi người, dù tiết mục của họ xếp sau, nhưng vì diễn viên khá nhiều, khâu chuẩn bị khá phức tạp, cho nên bọn họ không quá yên tâm, cảm thấy chuẩn bị sớm một chút mới ổn, lúc này Nhậm Bình Sinh đã mặc phục trang, nhưng mà vẫn chưa trang điểm, vì Nhậm Yên Vũ là diễn viên chính, cho nên từ sớm đã được người khác đặt ở ghế chăm chút.
Cũng chính lúc đó, phó hội trưởng hội học sinh gấp gáp chạy vào hậu trường, xin Nhậm Bình Sinh giúp đỡ.
"Hội trưởng đại nhân ~~~ Hội hội trưởng đại nhân ~~~~" Phó hội trưởng vẻ mặt như sắp chết, bày tỏ bản thân đã cố gắng hết sức rồi, nhưng thật sự không ngờ lần này người đến xem kịch lại nhiều như vậy, học viện bọn họ đâu có tuyên truyền, tại sao lại có nhiều người biết mà chạy đến a? Hội trường lớn như vậy, không đủ chỗ ngồi bọn họ có cách nào? Chẳng lẽ muốn bọn họ dỡ đi xây lại cái khác?
Nhậm Bình Sinh mặc một bộ trang phục hoa lệ, đó là đồ của đại tỷ, dù chỉ là đồ mặc ở nhà, thế nhưng lộ rõ đại tỷ ở nhà cũng sống xa xỉ, dù chỉ là quần áo ở nhà, cũng đủ làm mù mắt rồi. Hơn nữa vẻ mặt cau mày bất mãn của Nhậm Bình Sinh...
Aiz má ơi~~~~~ tỷ tỷ này còn hung ác hơn mẹ kế nha~~~
Phó hội trưởng lập tức im lặng, nội tâm thầm rít gào nói mẹ kế của Lọ Lem là cái gì nha~~ tỷ tỷ mới là đáng sợ nhất nha~~
Nhậm Bình Sinh mặc phục trang hoa lệ, lạnh lùng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Phó hội trưởng chết tươi!
"..."
"Hội trưởng, bên ngoài nhiều người lắm, trụ không được nữa, hội trường sắp bị dỡ luôn rồi." Quả nhiên phó hội trường vẫn có tu vi nhất định lập tức đáp lời! Còn đáp nghe rõ ràng!
"Hội trường sắp bị dỡ? Người của học viện chúng ta không có nhiều như vậy a."
"Chẳng biết chuyện gì xảy ra, học sinh hệ khác đến rất đông. Hội trường chứa không nổi."
"..." Sắc mặt Nhậm Bình Sinh càng tệ hơn vài phần, "Họ nhiều người thì ngươi để họ quậy như thế à?"
"..." Phó hội trưởng lùi về sau một bước, đồng bào trong hậu trường cũng bất tự giác lùi ra sau. Má ơi~~~ mau lui lại lui lại! Coi chừng bị ảnh hưởng nha~
"Chúng ta cố gắng rồi, nhưng mà không có hiệu quả." Phó hội trưởng đại nhân bày tỏ một mình đối mặt với hội trưởng là một chuyện rất gian khổ!
Nhậm Bình Sinh buông cái gì đó đang cầm, vung tay lên, "Ngươi tránh ra, ta ra ngoài xem." Đơn giản dứt khoát! Lúc đó phó hội trưởng đại nhân nội ngưu rít gào!
Hội trưởng đại nhân còn có thể đờn ông thêm một chút không hả? Chân chính đờn ông luôn a hội trưởng đại nhân!!
Vì vậy trong lúc phó hội trưởng nội ngưu rít gào, Nhậm Bình Sinh mặc bộ đồ kia hoành tráng xuất hiện, cứ như vậy đứng giữa sân khấu.
Bởi vì sân khấu đột nhiên có người xuất hiện, cho nên thoáng một cái đám ốc gạo trong hội trường đều im lặng.
Sau đó các đồng bào của bổn viện biết rõ sự lợi hại của Nhậm Bình Sinh, nháy mắt bị khí thế làm cho kinh sợ, tất cả đều dừng lại. Còn các đồng bạo ngoại viện không quen thuộc với Nhậm Bình Sinh, sau một lát vẫn không biết sợ chết mà bắt đầu líu ríu.
Các câu đối thoại đàm luận từ không có phương hướng từ từ trở thành "Mỹ nữ trên sân khấu là ai?" "Thật có khí thế." "Bạn này có khí chất ai da nó đẹp." Có chủ đề.
Sau đó...
"Ta nghe nói, các học sinh của học viện khác cũng đến." Nhậm Bình Sinh cầm lấy micro không biết từ đâu ra, giọng điệu lành lạnh. Khí thế quanh thân toàn bộ phóng thích, hiện ra trạng thái Bankai*.
*Chiêu cuối trong manga Bleach
"Buổi biểu diễn văn nghệ này chúng ta có thể mở, cũng có thể dẹp, bây giờ là 5 giờ 45." Nhậm Bình Sinh cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, nói thêm: "Ta cho các ngươi 1 phút, hiện tại bắt đầu tính giờ, nếu như 5 giờ 46 các ngươi còn không yên lặng..."
Hội trưởng đại nhân nhìn quanh bốn phía, dường như là nói với các thành viên hội học sinh trốn trong đám người: "Phút 46 còn không yên lặng, lập tức tắt đèn, tắt điều hòa, mở cửa tiễn khách." Dường như là để chứng minh độ tin cậy, Nhậm Bình Sinh vừa nói xong câu đó, đèn trên sân khấu liền phụp tắt!
"..."
"..."
"..."
Vì vậy theo chiếc bóng đèn bị tắt, cả khán phòng cũng tắt tiếng theo.
Trên sân khấu là một màn đen, thế nhưng tất cả mọi người đều thấy bóng dáng mông lung của Nhậm Bình Sinh trên sân khấu! Loáng thoáng tản ra khí thế làm cho người khác không rét mà run.
Ôi mẹ ơi nữ sinh đẹp như thế mà sao đáng sợ vậy?!
"Xem ra các ngươi đã hiểu ý của ta." Chiếm được kết quả mình muốn, Nhậm Bình Sinh cầm lấy micro ôn hòa nói: "Như vậy tốt lắm, tiếp tục duy trì, làm người hiểu chuyện." Cứ như vậy, hội trưởng đại nhân giữa màn đen mông lung rời đi, không còn câu nào nữa.
Trong nháy mắt khán phòng bị kinh sợ, không có một tiếng động nào.
Rốt cuộc hơn nửa ngày sau, dưới sân khấu có người len lén hỏi: "... này... người vừa rồi là ai?"
"... Hội trưởng đại nhân của... học viện chúng ta..."
Vì vậy các cục cưng học viện khác thầm nội ngưu đầy mặt, trong ánh mắt toát ra một ánh sáng mang tên đồng tình.
Má ơi~~~ có hội trưởng như vậy... học sinh ở học viện này quá khổ ải rồi...
Tang thương.