• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Ngự y.

.

đúng rồi, gọi ngự y, trẫm tìm người tới cứu ngươi!!"Sở Mạc Nhiên hoảng loạn, lảo đảo đứng dậy ôm thân thể dính đầy máu của Sở Vĩnh Ninh, mỉm cười: "hoàng thúc, ngươi sẽ không chết đâu, đúng không?""Hoàng thúc thương ta nhất đúng không?""Không không.

.

ngươi vẫn thích ả ta, vẫn muốn đi theo ả""Một người đã chết tính là gì, vì sao trong mắt ngươi chỉ có ả, vì sao!! Sở Vĩnh Ninh, ngươi nhìn trẫm, nhìn trẫm!!""Hoàng, hoàng thượng" Ngự y từ bên ngoài tiến vào phòng, nhìn thấy Sở Mạc Nhiên điên cuồng như vậy liền kinh sợ, hắn run rẩy mà quỳ xuống hành lễ.

"Nhanh, tới đây xem bệnh cho hoàng thúc, ngươi không cứu được ta liền giết ngươi"Ngự y kinh hãi mà bò dậy, hắn nhanh chóng đi tới bên giường, thấy người kia sắc mặt trắng bạch không chút huyết sắc, người ngự y run lên một cái, hắn sợ hãi đưa tay lên trước mũi Sở Vĩnh Ninh, tay vừa vươn tới lập tức đã rụt lại, hắn quỳ bệt xuống đất, lắp bắp nói: "hoàng.

.

hoàng thượng, không.

.


không cứu được.

.

hoàng thượng.

.

"Choang!Chiếc bình sứ bên cạnh đã bị Sở Mạc Nhiên vứt xuống, mảnh sứ văng đầy nhà, hắn không chút nào để ý mà giẫm lên, ánh mắt hung ác mà nhìn ngự y, nói: "ngươi vừa nói cái gì?!! Cái gì mà không cứu được!! Sao lại không cứu được!!"Vừa nói hắn vừa lẩm bẩm bước tới bên giường, dịu dàng mà vươn tay tới sờ lên mặt Sở Vĩnh Ninh, nói: "hoàng thúc, ngươi vẫn còn sống, đúng không?""Y vẫn còn sống"Ngự y thấy một màn này thì người hắn run càng lợi hại, hoảng hốt muốn chạy đi, ai ngờ còn chưa kịp đứng đã nhìn thấy ánh mắt hung ác Sở Mạc Nhiên nhìn mình, lúc này hắn ở trong mắt của ngự y không khác gì ma quỷ, ngự y gào khóc: "hoàng.

.

hoàng thượng, xin hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.

.

""Ngươi nói hoàng thúc của ta không cứu được? Ai cho phép ngươi nói như vậy? Không phải người vẫn còn đang nằm kia hay sao?!! Ngươi dám gạt trẫm!! Ngươi cũng dám gạt trẫm!!""Là thần nói náo, là thần nói náo.

.

xin hoàng thượng tha mạng, xin hoàng thượng tha mạng.

.

"Đồng tử co rụt lại, ngự y hốt hoảng nhìn xuống dưới bụng mình, thấy một cây kiếm đâm xuyên bụng, hắn đau đớn nói: "hoàng.

.

"Sở Mạc Nhiên rút kiếm ra, đạp gã một phát quát lớn với binh lính: "mau lôi tên này ra ngoài cho trẫm, sau đó nhanh chóng gọi thêm ngự y khác tới đây, ai mà không chữa khỏi cho Sở Vĩnh Ninh, ta lấy mạng chó của hắn!"Sở Mạc Nhiên ghét bỏ vứt kiếm xuống bên dưới, chân giẫm lên mảnh sứ giờ đã dính đầy máu, hắn không quan tâm, chỉ nhẹ nhàng tới cạnh Sở Vĩnh Ninh, vươn tay mà vuốt tóc y, ánh mắt nhu hoà, nói: "hoàng thúc chỉ đang ngủ thôi, chỉ đang ngủ thôi mà"Chạm đến da thịt lạnh ngắt của y ánh mắt Sở Mạc Nhiên ảm đạm đi một chút, hắn nằm xuống bên cạnh Sở Vĩnh Ninh, giống như ngày hôm đó, nhu hoà mà truyền những dòng linh lực ấm áp tới y, nhưng lần này cơ thể Sở Vĩnh Ninh vẫn như cũ lạnh ngắt.

Sau một đêm, tóc của Sở Mạc Nhiên đã bạc trắng, hắn không chút động đậy, cũng chẳng lên thiết triều, chỉ im lặng nằm ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Sở Vĩnh Ninh.

Lưu công công bước vừa bước vào trong tẩm cung liền hoảng sợ, hắn quỳ xuống bên dưới, ánh mắt lướt qua tóc của Sở Mạc Nhiên, lắp bắp nói: "hoàng.


.

hoàng thượng, tóc.

.

tóc của người""Ngươi vào đây làm gì? Hôm nay trẫm không gặp ai, không muốn chết thì nhanh cút""Hoàng.

.

hoàng thượng, bên ngoài có một vị muốn gặp người" Lưu công công run lẩy bẩy dưới đất nói.

"Trẫm đã nói hôm nay không gặp ai!!""Nhưng.

.

vị cao tăng kia nói, có.

.

có thể cứu công tử""Thật sao!!" Sở Mạc Nhiên ngồi bật dậy, tóc trắng của hắn hơi rối, nhìn chằm chằm Lưu công công.


"Vâng, vâng.

.

""Gọi hắn vào"Người tiến vào là một ông lão tóc bạc phơ, hắn mặc một thân bạch y, thong thả mà đi tới gần Sở Mạc Nhiên, hơi gật đầu nói: "hoàng thượng"Sở Mạc Nhiên không để ý tới hành động của gã, câu đầu tiên đã hỏi: "ngươi có thể cứu hoàng thúc?"Thế Vân không trả lời ngay, hắn đi qua chỗ Sở Mạc Nhiên đứng tới bên giường xem Sở Vĩnh Ninh, khẽ thở dài, hắn nói: "xem ra đều đúng như những gì ta đoán, việc này càng khó khăn rồi""Cái gì mà đúng như ngươi đoán?!! Rốt cuộc ngươi có cứu được y hay không!!" Sở Mạc Nhiên kϊƈɦ động, tới bên cạnh Thế Vân chất vấn.

"Hoàng thượng bình tĩnh lại đi" Thế Vân yên lặng nhìn hắn, dừng lại một lúc hắn mới nói tiếp: "Sở công tử vốn không phải người của thế giới này, thiên mệnh đã định, y cũng nên trở về.

.

"Sở Mạc Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: "ha ha ha, thiên mệnh?" Ánh mắt Sở Mạc Nhiên bỗng trở lên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Thế Vân, nói: "ngươi dám ở đây gạt trẫm? Ngươi biết mình đang làm gì không?""Biết" Thế Vân nói, mặt y vẫn đạm bạc như cũ, liếc nhìn qua mặt của Sở Vĩnh Ninh sau đó nói: "nhưng ta có thể cứu hắn, chỉ là xem ngươi có chịu trả giá hay không mà thôi""Ta có thể, cho dù có phải kết thúc sinh mệnh""Kể cả việc sẽ không còn có kiếp sau?" Thế Vân nhìn hắn nói.

"Đúng vậy""Được" Thế Vân mỉm cười, nói: "được, ta đây giúp ngươi"Sau khi chết linh hồn liền phi hôi yên diệt, đổi lấy một đời vui vẻ cạnh người mình thương.

Đã rất lâu rồi Thế Vân không có gặp người nguyện trả giá lớn như vậy.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK