Một lần nữa Ẩn Thương lại chiếm lấy môi nàng, lần này tay hắn còn không ngoan, lần mò khắp cơ thể Lạc Dao, làm nàng không chịu được mà phát ra những âm thanh ủy mị.
- Ư~ưm...!vương gia...!chúng ta...!nói chuyện cái đã.
- Được, còn chuyện gì nàng cứ nói hết đi.
Ta nghe đây.
Miệng thì nói sẽ nghe, nhưng Ẩn Thương lại ngồi dậy vừa nhìn nàng vừa cởi bỏ từng lớp y phục của mình làm lộ ra cơ thể hoàn mỹ từng đường cong.
Mặt Lạc Dao ửng đỏ, nàng quay mặt sang hướng khác.
- Có phải ngài lại đang muốn lợi dụng ta làm việc gì đó cho ngài không? Ta sẽ không dễ dàng để bị mắc lừa nữa.
Ẩn Thương nhăn mặt khi nghe Lạc Dao nói, nhưng hắn vẫn muốn kiên nhẫn nghe nàng nói hết, giọng hắn trầm xuống.
- Nàng nghĩ vậy ư?
- Không phải vậy sao? Nếu không sao ngài lại nói...!nói yêu ta.
Lần này lại muốn lấy tình cảm của ta để lợi dụng sao.
Nhưng ngài lầm rồi, ta...!sẽ không bao giờ yêu ngài, không bao giờ.
Lạc Dao vùng dậy, đẩy Ẩn Thương ra, nàng trút ra hết mọi sự uất ức, nhưng Ẩn Thương nhìn được trong ánh mắt của nàng, nó không giống như đang giận giữ mà đúng hơn đó là sự đau lòng.
Ẩn Thương đột nhiên vương tay ra ôm Lạc Dao vào trong lòng, mặt cho sự kháng cự của nàng Ẩn Thương vẫn không buôn tay.
Lạc Dao lúc này không hiểu vì sao lại cảm thấy ngay lúc này mình rất yếu đuối, nàng ngừng lại sự phản khán thay vào đó là tiếng khóc nấc nghẹn.
Ẩn Thương chưa bao giờ thấy Lạc Dao với dáng vẻ này trước đây, nhìn nàng như vậy hắn rất đau.
- Hãy tin tưởng ta lần này, cho ta một cơ hội được yêu nàng, bảo vệ nàng.
Lạc Dao đôi mắt còn ươn ướt ngước lên nhìn Ẩn Thương.
Trước mắt nàng ngay lúc này Ẩn Thương rất dịu dàng, nhưng nàng có thể tin tưởng ư?! Dù gì hắn cũng là thân vương cao quý, tâm tư sau có thể đơn giản.
Nhưng Lạc Dao cũng không hề phủ nhận là dạo gần đây nàng không còn thấy hắn đáng ghét như trước, hơn nữa có lúc nàng còn thích hắn ở bên cạnh mình.
Thấy hắn ở bên Hạ Vân nàng cũng thấy khó chịu.
Phải chăng cảm giác này cũng là...!yêu sao?!
Im lặng một hồi lâu, Lạc Dao cũng lên tiếng.
- Được, ta sẽ cho chàng một cơ hội, cũng như cho cơ hội cho chính ta....
Ẩn Thương vừa nghe dứt câu thì vui mừng, không khống chế được mà lao vào hôn nàng
- Ưm...mm, vương...!gia.
" Lạc Dao, nàng không biết ta đang hạnh phúc đến mức nào khi nghe nàng nói vậy đâu, vậy nên ta muốn san sẻ hạnh phúc này với nàng"
Lạc Dao cũng muốn biết, có phải nàng thực sự đã yêu Ẩn Thương rồi hay không?! Nàng trao cho Ẩn Thương cơ hội là muốn tìm ra lời giải đáp này.
Nàng nhắm mắt lại, gạt qua những suy nghĩ trong đầu, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào.
Nhưng Lạc Dao không biết được, có lẽ hôm nay nàng không được yên giấc rồi.
Nàng càng ngoan ngoãn thì Ẩn Thương lại càng làm tới.
Ẩn Thương rời môi nàng tạo ra một sợi tơ trong suốt, cho thấy cả hai người đã hôn say đắm, hưởng thụ đến mức nào.
Lạc Dao luôn mơ màng sau khi bị Ẩn Thương hôn, hệt như một con cừu non, nhưng luôn có một con sói rình mò con cừu này, nó luôn đợi lúc con cừu sơ hở sẽ vồ tới ăn thịt.
Lạc Dao sau trận hôn, nàng nằm thở hổn hển, Ẩn Thương quỷ quyệt không để nàng nghỉ ngơi, hắn đưa tay chạm vào nơi nhạy cảm khiến Lạc Dao rùng mình hai tay siết chặt lấy tấm chăn.
Chưa dừng lại ở đó, tay còn lại Ẩn Thương lại lướt từ giữ bụng rồi lên cổ nàng, Lạc Dao ngứa ngáy uốn éo người.
- Dừng lại đi, ngứa quá...!ha~
Lạc Dao ngăn lại sự trêu đùa của Ẩn Thương trên cơ thể mình, nhưng bị ngăn một tay thì tay còn lại Ẩn Thương không ngừng khuấy động.
Nơi nào đó đang bị kích thích, Lạc Dao co rúm người thân thể như bị bào mòn sức lực.
Nhìn nàng mê hoặc như vậy, Ẩn Thương lại nhuếch miệng cười, ghé sát tai nàng thổi một hơi nhẹ.
- Nàng vẫn dễ bị kích động như vậy, nhưng không sao, ta thích!
- Ah...!vương...!gia, tay chàng nóng quá!
- Không những tay, mà cả cơ thể của ta đều nóng, giải nhiệt cho ta nhé, vương phi.
- Ư....!a....aa
Những âm thanh kì lạ mỗi lúc một phát ra nhiều hơn khi Ẩn Thương mạnh mẽ tiến vào.
Nó liên lục và dồn dập đến mức Lạc Dao chỉ có thể cuốn theo..
Danh Sách Chương: