• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Tinh Cầm Tướng có Hỏa Thạch ở đây, nghe rõ hiệu lệnh của ta, mau giết chết tên cẩu hoàng đế Hoàng Liên cho ta.
Hạ Hành lấy ra hai mảnh ngọc, ghép lại, nghiêm mặt hét lớn.

Nhưng không một ai có phản ứng gì.
- Lục Tinh Cầm Tướng nghe rõ hiệu lệnh, Lục Tinh Cầm Tướng nghe rõ hiệu lệnh, giết cẩu hoàng đế, giết cẩu hoàng đế.
Ông ta liên tục giơ cao miếng ngọc, vừa lặp đi lặp lại mấy câu cũ, nhưng bọn họ chỉ nhìn ông ta như một tên điên đang là hét ầm ĩ và không có động tĩnh gì hết.
Sắc mặt của ông ta bắt đầu hơi tái xanh, mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, nói năng cũng chữ được chữ mất.
- S...!sao có..

thể chứ, tại sao...!bọn họ không nghe hiệu...!lệnh.
Ẩn Thương cười nhạt, thúc ngựa lên phía trước, ban cho Hạ Hành một đặc ân cuối cùng là giải thích cho thông não của ông ta.
- Lục Tinh Cầm Tướng đúng là sẽ nghe theo theo hiệu lệnh của người nắm giữ Hỏa Thạch, nhưng đó là chuyện của mấy chục năm về trước.

Tiên đế đã sớm hủy Hỏa Thạch để trả tự do cho họ.


Bây giờ bọn họ chính là bằng hữu của Hoàng tộc, ở đây với tư cách giúp đỡ không phải là trách nhiệm.

Vì vậy cho nên, thứ ông cầm trên tay cũng chỉ là một cục đá vô dụng mà thôi.
Hạ Hành sau khi nghe xong, tức đến đen mặt, bóp miếng ngọc vỡ nát, ném xuống đất, có thể thấy ông ta lửa giận đang xôi trong người.
- Ngươi nói dối, rõ ràng Hỏa Thạch này là giả nên bọn chúng mới không nghe lời.
Hạ Hành nghiến răng trừng mắt nhìn về phía Hạ Vỹ Hà.
- Là ngươi, ngươi đã đưa Hỏa Thạch giả cho ta, phải không? Cả muội muội vô dụng của ngươi nữa.

Đúng là một lũ tiện nhân, ta nuôi các ngươi lớn lên để các ngươi trả nợ như vậy sao?
Hạ Vỹ Hà nhìn Hạ Hành liên tục lăng mạ, chửi bới mình mà ánh mắt cũng trở nên vô hồn, cô ta hoàn toàn không nghĩ một người phụ thân lại có thể thốt ra mấy lời đó với máu mủ của mình.

Ông ta...!Không phải là người.
- Đủ rồi, đến nước này cũng không còn gì để mất nữa, để ta xem xem binh lực Lục Tinh của các ngươi mạnh đến đâu.


Quân lính nghe lệnh chuẩn bị bày trận.
Tên Tham tướng mất kiên nhẫn, giơ tay ra hiệu hét lớn, binh sĩ của hắn lại lấy lại tinh thần, nhanh chóng thi triển.
- Đấu với binh lực của danh môn Hồ Các! hừ, sẽ thú vị lắm đây.
Một trong số sáu người đứng đầu Lục Tinh Cầm Tướng, cười nhếch mép, tỏ vẻ rất hứng thú với trận chiến này.
- Hôm nay ta sống thì các ngươi phải chết!!! Có chết ta cũng phải kéo các ngươi theo.

Để ta cho các ngươi xem thế nào là sức mạnh của binh sĩ Hồ Các.

Bày trận Quy Hỏa tiễn.
Vừa dứt lệnh binh lính của Thụy quốc đã thấy đổi đội hình, bọn họ đưa khiêng sắt và đứng chồng lên nhau tạo thành một cái mai sắt khổng lồ, rất kiên cố.

Hạ Hành và tên Tham tướng dần lui vào trong cố thủ.
Trận pháp này không thể khinh thường, Ẩn Thương ra lệnh cho Đông thống lĩnh, hộ tống Hoàng thượng và các quan xuống, cổng tây ngày lúc này đích thị đã trở thành một chiến trường.
Đông Thất hộ tống Hoàng thượng lên phía trên thành, đồng thời chỉ huy hai ngàn quân cấm vệ, bao vây từ phía trên, sẵn sàng cung tên, sẽ yểm trợ Ẩn Thương và đội Lục Tinh bất cứ khi nào.
Lạc Dạo đã kịp trốn đi khi binh lính di chuyển lên trên, dù binh cứu viện có đông hơn quân Thụy quốc đi chăng nữa, nàng vẫn không khỏi lo lắng.

Khi tên lính cuối cùng chạy ngang qua, nàng dùng ngân châm làm hắn ngất, rồi nhanh chóng đỡ hắn để không gây ra tiếng động.
Tên lính khá nặng, Lạc Dao phải kéo lê hắn vào trong.
" Huynh đệ, mạo phạm rồi.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK