Miêu Miêu trố mắt cứng lưỡi, qua một lúc lâu, nuốt miếng cơm trong miệng xuống, đần độn nhìn đống cờ kia, nói: "Anh... Ở đâu có?"
Trịnh Thâm nháy mắt vài cái: "Chân núi..."
Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, không phải do lượm từ trên núi là được rồi: "Chân núi nhiều vậy sao?"
Liên tục gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, chắc là cờ các em muốn tìm, trước đó anh có thấy người cầm mà."
Miêu Miêu vẫn rối rắm, đây không phải là một, đây là một đống đấy, ít nhất phải bốn năm mươi cái.
"Vậy không ổn... Bị người ta phát hiện thì..."
"Kệ đi, cũng vậy thôi, em cứ nói do em lượm, không ai nói gì đâu, chính bọn họ làm sai còn có thể trách các em sao?" Nhẹ nhàng sờ tóc Miêu Miêu, cục cưng của anh cái gì cũng tốt, chỉ có da mặt quá mỏng, nhưng mà... Anh thích!
Đẩy đống cờ qua bên cạnh, lầm bầm: "Miêu Miêu, anh nhớ em muốn chết!"
Bị một tay của Trịnh Thâm ôm, Miêu Miêu vừa ăn cơm, vừa nghe tiếng tim rối loạn của Trịnh Thâm.
Hai người lưu luyến không rời nói chuyện một hồi, Trịnh Thâm còn ôm cô mạnh mẽ hôn vài cái, rồi mới tách ra.
Nếu không phải thời gian không cho phép, anh hận không thể đợi cô đến tối, ngồi xổm ở đó nhìn bóng lưng Miêu Miêu, quanh mình lập tức lặng yên không một tiếng động.
Như rất nhiều năm trước, anh nằm ở đầu tường nhà họ Miêu, nhìn cô ra ra vào vào.
Miêu Miêu đi hai bước, dừng lại, quay đầu, thấy Trịnh Thâm đang mãi nhìn bóng lưng cô, hốc mắt đỏ lên, dùng sức vẫy tay.
Trịnh Thâm cũng giơ tay lên dùng sức mà huơ, đã nhiều năm yên lặng dõi theo như vậy, đây là lần đầu tiên được đáp lại.
Trong lòng Miêu Miêu có anh!
Ý tưởng này lúc bóng lưng Miêu Miêu hoàn toàn biến mất khiến Trịnh Thâm lật người nhìn bầu trời, cười khúc khích, trong lòng ngây ngất.
Mười mấy lá cờ nhỏ ghim cùng nhau, một tay Miêu Miêu xách theo, vừa nhớ Trịnh Thâm, vừa từ từ xuống núi.
Trên đường thỉnh thoảng gặp gỡ vài nữ sinh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cờ trên tay cô.
"Có muốn không?"
Đối phương theo bản năng nhận lấy, rồi sau đó nói: "Cảm ơn... Ở đâu có vậy?"
"Lượm!"
Để lại nữ sinh nghẹn họng nhìn trân trối, tiếp tục đi xuống, các cô đã bò đến đỉnh núi, lại không thu hoạch được gì, nhưng được Miêu Miêu cho một cái.
Cứ thế đến sườn núi, tập trung ở chỗ những bạn học đang chờ cô kia.
"Miêu Miêu!" Trương Nghiêu đứng lên trước, kinh ngạc nhìn đống cờ.
"Nhiều vậy?!"
"Tớ lượm đấy, mau chia ra đi."
Mỗi người một cái, còn dư lại thì để nguyên tại chỗ, vẫn còn các cô gái lên núi tìm nhưng không thu hoạch được gì, xuống có thể nhận được điều bất ngờ.
Đoàn người vây quanh Miêu Miêu, sôi nổi xuống núi, Miêu Miêu quay đầu lại liếc nhìn, anh... xuống núi chưa?
...
Trịnh Thâm xuống núi từ bên kia, đi tới một kho hàng địa phương, từ cửa sổ nhỏ len lén nhìn vào, còn có thật nhiều cờ cùng với vài thứ quân đội dùng để diễn tập.
Nhớ lại anh mới vừa vào, nghe hai cậu lính thảo luận nên giấu cờ ở đâu cho học sinh tìm.
Bọn họ gỡ một túi, lấy ra một trăm, còn dư lại tùy ý ném bên ngoài.
Trịnh Thâm nhân tiện cầm theo.
Quả nhiên, thật đúng là thứ bọn họ muốn dùng.
Trong lòng nghĩ vậy lập tức liếc mắt nhìn cậu lính vẫn đứng thẳng lưng, nhưng lại đang nhắm mắt.
Người này thật không có trách nhiệm, còn không bằng lúc anh làm bảo vệ nữa, đừng nói không ai dám trộm đồ, một con con chuột chạy qua, còn không thể nữa là!
Lại quay đầu nhìn tường, chạy lấy đà, từ từ trèo lên, nhảy ra bên ngoài.
...
Sắc mặt Diệp Gia Thịnh tái xanh, ai tới nói cho anh ta biết, rõ ràng tổng cộng một trăm lá cờ, còn có vài vị trí không tìm được, thu hồi lại chưa đến một trăm.
Tại sao thu cờ của học sinh, lại có hơn 140 cái?!
Tổng kết mới 100, những lá cờ này còn có thể đẻ con sao?!
Diệp Gia Thịnh nổi giận, nhưng trước mặt học sinh không nói gì, gọi mấy binh sĩ chôn cờ trên núi tới.
"Giải thích xem, vì sao trên núi có hơn một trăm lá cờ?"
Một binh lính trong đó thở hổn hển, đứng thẳng người, hiển nhiên anh ta cũng không ngờ: "Báo cáo! Chỉ mang theo 100 lá cờ lên núi!"
Diệp Gia Thịnh trầm mặt không nói, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
"Tra!"
...
Cờ của Miêu Miêu chia cho không ít người, hoa khôi cô chợt nổi tiếng, cho nên xế chiều hôm đó đã bị tra được.
"Miêu Miêu, huấn luyện viên Diệp tìm em!" Huấn luyện viên thông báo cho cô, Miêu Miêu sửng sốt hai giây, rồi sau đó bình tĩnh đứng lên, đi đến đó.
Diệp Gia Thịnh vốn không nhớ cô là ai, dù sao cô đã gầy quá nhiều, ban đầu là một cô gái mập mạp ngây ngô ra mở cửa cho anh ta, bây giờ đã thành một cô gái xinh đẹp như vậy.
Nhưng khi cô tới đây, đôi mắt như hươu nghiêm túc nhìn anh ta, cau mày hỏi: "Huấn luyện viên Diệp, sao thế ạ?"
Diệp Gia Thịnh lập tức nhớ lại, dù sao đôi mắt này đã khiến anh ta ngẩn ra, chính là dáng vẻ đó.
"Huấn luyện viên Diệp?"
Người trước mặt nhìn mình thất thần, chân mày Miêu Miêu không nhịn nhíu thật chặt.
Đối phương lấy lại tinh thần, lập tức nghiêm mặt hỏi: "Ở đâu có nhiều cờ như vậy?"
"Lượm được." Ngón tay ở sau lưng siết thật chặt, trên mặt rất bình tĩnh, có vẻ thật đúng là lượm được.
Diệp Gia Thịnh quan sát cô, chú ý tới mũi chân cô hơi động, có mờ ám.
"Lượm ở đâu!" Đột nhiên rống to một tiếng, Miêu Miêu bị dọa sợ lui về phía sau từng bước, vẻ mặt kinh sợ.
Một đôi mắt to trợn tròn, Diệp Gia Thịnh không khỏi hơi mềm lòng, nhà họ Diệp xui xẻo, đã ba đời không có con gái, nếu anh ta có em gái, nhất định sẽ đáng yêu giống như cô vậy.
Dĩ nhiên, anh ta sẽ thương cô hơn cả anh của cô ấy.
Khoan đã... Anh của cô ấy?
Diệp Gia Thịnh tối sầm mặt, đột nhiên nhớ lại người anh đó là ai, tất cả những chuyện không thể nào, phàm là liên quan đến Trịnh Thâm, đều có thể.
Hạ thấp giọng hỏi cô: "Trịnh Thâm đã đến đây?"
Ánh mắt Miêu Miêu co rút lại, con ngươi xoay chuyển, vẻ mặt vô tội: "Không phải không thể thăm nom sao? Sao anh ấy đến được."
Diệp Gia Thịnh: "..." Người này và anh cô đều giảo hoạt như nhau!
Nói tóm lại bé hồ ly vẫn chưa trải đời lắm, ánh mắt Diệp Gia Thịnh cũng sắc, thấy phản ứng của cô thì biết ngay, Trịnh Thâm chắc chắn đã tới.
"Được rồi, trở về đi."
Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, xoay người, nghe người sau lưng nói: "Nếu anh của em bị tôi bắt được, tôi sẽ không tha cho cậu ta!"
Trái tim Miêu Miêu run lên, vội vàng chạy đi mà không nói gì.
...
Ngày hôm sau thật sự được nghỉ một ngày!
Không có huấn luyện cũng không có phiền phức, ngày này vốn chính là thời gian nghỉ ngơi nên có, Diệp Gia Thịnh làm thành như vậy, chắc chắn sẽ có khiếu nại, cho nên có lọt nước một chút, anh ta cũng không thèm quản.
Miêu Miêu vừa giặt áo vừa nhớ Trịnh Thâm, ngày hôm qua đã gặp anh, ngược lại càng nhớ anh...
Cô không biết, ngày hôm qua Trịnh Thâm gặp cô, rồi về căn nhà lạnh lẽo của mình, cả đêm lăn qua lộn lại, cào tim gãi phổi nhớ cô.
Hầu như cả đêm không ngủ, sáng sớm, mặc xong quần áo, vừa gọi điện thoại vừa ra cửa.
Miêu Miêu giặt quần áo sạch sẽ, bỏ vào chậu đặt ở ban công.
Vừa phơi quần áo vừa thất thần, bây giờ anh đang làm gì thế?
Ánh mắt chuyển xuống dưới một chốc, đột nhiên dừng lại, Diệp Minh?
Chỉ thấy huấn luyện viên Diệp đang gay gắt nói gì đó với Diệp Minh, đưa cơm hộp cho Diệp Minh, hai người nói gì đó, rồi nhẹ nhàng xoa đầu của cậu ta.
Diệp Gia Thịnh, Diệp Minh, đều họ Diệp.
Ánh mắt Miêu Miêu dịu dàng, bởi vì Trịnh Thâm, cô có ấn tượng rất tốt với anh em trên thế gian này, phàm là anh trai thương yêu em mình, đều khiến cô nhớ tới Trịnh Thâm.
"Nhớ ăn đấy." Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ dặn dò.
"Vâng... Cám ơn chú nhỏ." Diệp Minh cúi đầu, theo thói quen lộ vẻ tự ti.
Diệp Gia Thịnh bất đắc dĩ thở dài: "A Minh không nên giảm cân, thương yêu thân thể, nếu cháu gầy đi, mẹ cháu sẽ..."
Diệp Minh không nói lời nào, mũi chân đụng vào nhau, thật thấp vâng một tiếng.
"Mau trở về đi."
"Được..."
Chờ Diệp Minh đi, Diệp Gia Thịnh đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt đối diện với cô gái ở lầu hai kia.
Hai người đều sửng sốt.
Miêu Miêu lúng túng cười, vội vàng phơi xong quần áo, cầm chậu đi vào, Diệp Gia Thịnh cũng thu hồi mắt, trở về chỗ ở của mình.
"Miêu Miêu!" Hạ Uyển Lâm ôm eo cô, nói thầm: "Sao cậu lại đẹp mắt như vậy! Đồng phục ơi là đồng phục!"
Quân trang có hai bộ, một bộ tay dài một bộ tay ngắn, mấy ngày trước đều mặc tay ngắn, đây là lần đầu tiên mặc áo tay dài, phía trên cài kín nút áo, đai lưng buộc thật chặt.
Eo nhỏ, làn da trắng, xinh đẹp, quá... Được rồi, mặc dù không phải là chân dài, nhưng vóc người xinh xắn đáng yêu thế này, cũng đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Mặt cô hơi hồng, Hạ Uyển Lâm càng thích, sờ soạng mặt cô, cô bé trừng người ta, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu không chịu được.
"A! Sắp chết rồi!"
Xoa một hồi, rồi sau đó kéo cô: "Đi thôi, đi ăn."
Hai người tay nắm tay đi ăn cơm.
Buổi chiều cũng không có việc gì, ký túc xá tâm sự một chút, Đới Giai Tú từ trước đến giờ không hợp bầy, giặt quần áo cũng không vắt nước, sau một lát Miêu Miêu đi ra ngoài nhìn, quần áo của cô lại ướt.
Cô ta phơi ở bên cạnh mình.
Cau mày quay đầu lại liếc nhìn, Đới Giai Tú đã ra khỏi cửa, không thể làm gì khác hơn đành cầm quần áo của mình, thừa dịp phát hiện bên ngoài còn có nắng, vội vàng đi phơi khô.
Miêu Miêu bưng quần áo, đang nghĩ đến lúc được về nhà, nhớ về Trịnh Thâm, không chú ý mình trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Không nói những học sinh vừa giải tán kia, trên ban công Diệp Gia Thịnh cũng sửng sốt một chút.
Gần đây... Mức độ nhìn thấy cô hơi cao nhỉ?
Trong lòng lại nhớ đến, cô bé mềm mại, trông thật rạng rỡ, Trịnh Thâm thổ phỉ như vậy, tại sao có thể có em gái xinh xắn như thế?
Miêu Miêu đặt chậu trên mặt đất, nơi này ở sau lưng túc xá, kéo từng cành cây, để phơi quần áo.
Phơi từng món xong, cuối cùng còn một cái thì tay bị người ta đè lại, bàn tay vô cùng quen thuộc.
Miêu Miêu vui mừng ngẩng đầu, chỉ thấy Trịnh Thâm mặc áo quân trang, kéo thấp cái mũ, đối diện với cô nhếch môi cười khúc khích.
Sao anh... có thể trà trộn vào được vậy?