So với Nhan Duyệt giả vờ không quen, Miêu Miêu lại thật sự không nhớ, chỉ loáng thoáng cảm thấy quen mặt, nhưng không nhớ ra.
"Chào chị." Gật đầu mỉm cười: "Vậy em đi trước."
Không cho bọn họ có cơ hội lấy lại tinh thần, lập tức quay người đi.
Về việc Nhan Duyệt hỏi cô là ai, ai sẽ tùy tiện đáp lại lời một ‘người xa lạ’ chứ?
Nói một câu chào chị, đã là rất lễ phép rồi.
Nhưng Nhan Duyệt không nghĩ vậy, cô ta cảm thấy Miêu Miêu đang giả vờ!
Lần trước các cô đã gặp nhau ở cổng trường, người đàn ông kia của cô còn đánh Diệp Gia Thịnh, bây giờ giả vờ không quen à?
Trên thực tế ngày đó Miêu Miêu chỉ lo lắng cho Trịnh Thâm, hoàn toàn không chú ý đến cô gái bên cạnh Diệp Gia Thịnh trông như thế nào.
"Anh Gia Thịnh, cô ấy là..."
Diệp Gia Thịnh khoát tay, không trả lời cô ta: "Anh còn có việc, phải đưa Diệp Minh về trước."
Cho Diệp Minh một ánh mắt, đối phương đuổi theo, lưu lại Nhan Duyệt đang giậm chân, lái xe rời đi.
"Chú nhỏ... Tại sao chú không chấp nhận chị ấy?" Diệp Minh tò mò hỏi, cậu không thích nói chuyện, trong lúc bất chợt hỏi ra vấn đề này, thật ra khiến Diệp Gia Thịnh kinh ngạc.
Theo bản năng muốn nói quá nhỏ tuổi, lại đột nhiên nghĩ đến Miêu Miêu, cô còn chưa tới 20, kém mình tám tuổi.
"Không có cảm giác, không muốn dính dáng đến em ấy quá nhiều."
"Chú có người mình thích rồi sao?"
Diệp Gia Thịnh hơi nghiêng đầu, mắt Diệp Minh chuyên chú nhìn anh, giá trị nhan sắc của nhà họ Diệp không thấp, mặc dù mập ảnh hưởng đến hình tượng, nhưng đôi mắt đen như mực khiến Diệp Gia Thịnh dâng lên một sự từ ái, nhà họ Diệp có rất nhiều tiểu bối, nhưng anh ta chỉ thương yêu một mình Diệp Minh này.
Tựa như Miêu Miêu lúc ban đầu, mặc dù rất béo, nhưng đôi mắt kia lại khiến anh ta có ấn tượng sâu sắc, đến sau này cô gầy đi, vẫn chỉ cần dựa vào một đôi mắt, một cái thôi đã nhận ra cô.
"Cứ xem như là có đi."
"À... Chị ấy có thích chú không?" Ánh mắt Diệp Minh hơi mở. Suy nghĩ của thiếu niên 18 19 tuổi không biết tâm sự cùng ai.
Bạn học không hòa đồng, nếu nói cho mẹ biết, ngày thứ hai cả nhà họ Diệp đều sẽ biết, ba bận rộn công việc không rảnh trở về. Chỉ có chú nhỏ này, hôm nay có thể trò chuyện tâm sự lung tung.
Diệp Gia Thịnh lắc đầu: "Không biết, chẳng qua chỉ có thể cố gắng, A Minh có đối tượng trong lòng rồi hả?"
Giọng nói trêu chọc, Diệp Minh đảo mắt, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.
"Cô ấy có người mình thích rồi... Cô ấy tốt như vậy, cầu chúc cô ấy hạnh phúc."
Diệp Gia Thịnh khẽ mỉm cười: "Vậy thì sao, cháu không cường thủ hào đoạt à, người yêu của cô ấy không tốt với cô? Không thích hợp với cô ấy? Đàn ông không thể yên tâm trăm phần trăm được, vẫn nên bảo vệ người mình thích bên cạnh mình, mới yên tâm nhất."
Diệp Minh nghe xong, qua một lúc lâu mới cái hiểu cái không gật đầu.
Diệp Gia Thịnh tiếp tục nghiêm túc lái xe, nghĩ tới Miêu Miêu, nên không rảnh đi khai thác tâm sự thiếu niên, không hề nghĩ đến, người bọn họ nói là một.
Có đôi khi thế giới nhỏ như thế đấy, đi một vòng, lại gặp người quen.
...
Trước tiên, Trịnh thị làm xong trang web và app, muốn mở rộng phần mềm, cần thời gian và tiền bạc.
Quả thật Trịnh Thâm có không ít vốn khởi động, nhưng đối với một công ty mới ra đời, khoản tiền kia vẫn rất thiếu.
Trang web rất đẹp, cũng mở rộng chút kinh doanh, nhưng đơn hàng tới cửa quá ít.
Hơn nữa rất nhỏ, chờ bọn họ liên lạc khắp mọi nơi, lúc thỏa thuận xong, mới phát hiện... hóa đơn này, một nửa đã không kiếm được tiền rồi!
Thậm chí còn có mấy cái là lỗ vốn!
Viên Giang Ngạn tìm cách, hiện tại phải tuyển thêm thành viên, hai người đều mặt ủ mày chau.
"Văn Hạo à, giá cả bên kia... Còn có thể rớt xuống nữa không?"
Văn Hạo chạy đến gãy chân để liên lạc với xưởng cung cấp đang uống ực một hớp nước, bất đắc dĩ nói: "Má ơi, giá tiền này đã là cực hạn, hóa đơn của chúng ta quá nhỏ, lại muốn xin xuống giá, đoán chừng người ta sẽ không để ý đến chúng ta."
"Vậy phải làm sao?"
"Viên Giang Ngạn, Văn Hạo đi họp đi họp." Lâm Phóng hô lớn, hai người đáp, vội vàng đến phòng làm việc của Trịnh Thâm.
Trở ra, rõ ràng thần sắc hai người đã dễ chịu không ít, ít nhất đã có phương hướng rõ ràng và một viên định tâm hoàn.
Ông chủ này, không biết rốt cuộc lớn lên thế nào?
Trên thực tế ông chủ của bọn họ cũng tương đối phiền não, công ty ít người, phía ngoài phòng làm việc còn chưa ngồi đầy người. Tạm thời không cần quy mô lớn nhưng nhân tài vẫn cần rất gấp.
Phương diện nào cũng thiếu nhân tài!
Buổi chiều lại hẹn năm người, không biết có thể giữ lại ai hay không.
...
Tùy Cao Phi bị hấp dẫn bởi trang web tinh xảo của Trịnh thị, cậu là một lập trình viên, đại học chuyên toán, sau đó học song vị là sửa máy tính, ngược lại phải bước vào ngành này.
Sau khi tốt nghiệp số học không tìm được việc, nên đã cùng vài đàn anh đàn chị gây dựng sự nghiệp.
Tự chế ra một app, chuyên dụng về thử quần áo, người mua có thể quét màn hình để xem, hoặc gửi số đo ba vòng của mình, hoàn thành việc lắp đặt trực tuyến rồi sau đó đặt hàng.
Sáng kiến không tệ, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Làm cái này không tệ, nhưng không được thông qua, hơn nữa đội không có kinh phí, nội bộ mâu thuẫn, nên đã giải tán.
Tùy Cao Phi lại trở thành thất nghiệp, đi xung quanh tìm việc.
Chú ý tới Trịnh thị, cũng vì trang web có một modun, giống hình thức thử đồ phát triển rộng trên Internet.
Đây chỉ là một mảng nhỏ, rõ ràng bọn họ chú trọng những modun khác hơn. Thậm chí trước mắt modun này còn chưa đổ bộ vào mảng kinh doanh, trang web thử quần áo hay mua sắm, tương đương với ‘đại lý’, dùng để thu hút người hâm mộ thời trang mà thôi.
Nhưng những cái này đều không hấp dẫn được cậu, thu hút cậu nhất chính là người đã lập trình ra nó.
Hình thức người này làm ra hoàn toàn khác hẳn với tất cả những người khác!
Tùy Cao Phi cậu cũng xem như đã làm qua phần này, thậm chí app của bọn họ còn hoàn mỹ hơn, chức năng này của Trịnh thị tương đối đơn giản.
Nhưng giác quan của lập trình viên, cho cậu biết nếu người sau lưng này nghiêm túc hơn nữa, tường tận làm chức năng này, nhất định sẽ càng thành công hơn so với bọn cậu!
Thậm chí sau khi làm xong, có thể mở rộng chức năng này! Ai không muốn mua quần áo, thì sẽ có một nhân vật ảo giống bản thân mình, có thể mặc thử các loại kiểu tóc và quần áo vào người?
Không phải chỉ có gương mặt bằng hình ảnh, mà là loại người mẫu toàn thân 360 độ.
Cho nên cậu tới Trịnh thị phỏng vấn, bởi vì cậu muốn gặp lập trình viên sau lưng bọn họ.
Lúc ở lầu dưới Trịnh thị, cách khoảng thời gian phỏng vấn còn hai tiếng, Tùy Cao Phi hơi căng thẳng, cậu không biết nói chuyện, căng thẳng thì sẽ nói lắp.
Suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, tìm một bộ phim làm lòng người phấn chấn để xem đỡ.
Gần hết phim, trong màn hình các chiến sĩ chiến đấu đẫm máu trở về, cuối cùng nhận được sự tiếp đón của thủ trưởng.
Thủ trưởng nắm lấy tay các chiến sĩ, hốc mắt ươn ướt: "Các đồng chí vất vả rồi!"
Xong một bộ phim, sự lo lắng của Tùy Cao Phi dần dần biến mất, trong đầu đều là dáng vẻ đẫm máu của các chiến sĩ, liếc nhìn thời gian, vừa lúc.
Phỏng vấn ở phòng nghỉ tầng trên, bên cạnh có một lối đi nhỏ, đi tới nữa sẽ là một cái cửa kiếng, mở cửa ra.
Trịnh Thâm rất am hiểu lòng người, phỏng vấn ở vị trí này, bên cạnh chính là công ty, tương đương treo một cục xương lớn, nói cho bọn họ biết: Biểu hiện thật tốt vào, qua vòng là có thể được nhận rồi!
Tùy Cao Phi rất muốn vào, hít sâu một hơi, đẩy cửa.
Bên trong có hai người đàn ông khá lớn tuổi đang ngồi, một híp mắt cười, vẻ mặt hòa ái, một hơi nghiêm mặt, khá nghiêm túc.
Vị trí chính giữa phía trên trống không.
"Tùy Cao Phi?" Văn Hạo cười hỏi.
"Vâng, tôi là Tùy Cao Phi, xin chào các vị."
"Được được, mời ngồi."
Hai người kia nói nhảm với Tùy Cao Phi một hồi, một lát nói chỗ này, một lát nói chỗ kia, nhưng lại không vào vấn đề chính.
Trong lòng cậu đang nghi ngờ, cửa mở ra, một người đàn ông bước nhanh vào, khí thế sắc bén, ngồi xuống ghế phía trên, giơ tay lên: "Ừ, bắt đầu đi."
Tùy Cao Phi theo bản năng đứng dậy, nghiêm, chào: "Chào thủ trưởng! Thủ trưởng vất vả rồi!"
Trịnh Thâm: "..." Đây là thằng ngốc từ đâu tới vậy?!
...
Là một công ty lấy nhân tài làm đầu, Trịnh Thâm để Vương Chí khảo nghiệm cậu, hiếm khi nhận được một kết luận không tệ, nên đã giữ cậu lại.
Nhìn người mới tới kia cứ vây quanh Vương Chí nói này nói nọ, Trịnh Thâm đối với bộ phận kỹ thuật của công ty... bày tỏ sự lo lắng sâu sắc.
Bên này Trịnh Thâm ‘lo lắng’ cho bộ phận kỹ thuật của anh, bên kia Miêu Miêu cũng gặp phải vấn đề khó khăn không nhỏ.
Vẫn bài post cũ, vẫn là những bức hình như thế.
Chẳng qua lần này là sự thân mật giữa Miêu Miêu và Trịnh Thâm, có mấy tấm hình, Trịnh Thâm cõng cô, còn có nghiêng đầu hôn cô.
Phía sau là mấy tấm hình bọn họ cùng nhau vào tiểu khu buổi tối, một tấm khác là hai người hôn nhau lúc sáng sớm.
Giọng kết văn hơi giễu cợt, 【Tân tấn hoa khôi năm nhất của trường ra ngoài sống chung với người khác, trưởng thành không?】
Miêu Miêu chăm chú nhìn màn hình, sắc mặt rất không tốt, lần thứ hai!
Hơn nữa lần này càng hung hăng hơn so với lần trước, kết hợp với đề tài ‘bị bao nuôi’ lúc trước, bây giờ là sống chung, khu bình luận có chất vấn vì sao sinh viên đại học năm nhất có thể sống ở ngoài trường...
Sơn Ngoại Sơn: Không phải nói năm nhất phải ở trường sao? Thì ra còn có thể ra ngoài ở với đàn ông ~ chậc chậc
Một đóa Tiểu Mân côi: Hoa khôi của trường? Mặt lớn vậy à?
Ngơ ngác: Lại có người bôi đen cô ấy?
Nhà toán học nhỏ: Lầu trên xác định là cô ta bị bôi đen à? Cô ta không phải là người thành phố Bắc Kinh, đàn ông thành phố Bắc Kinh là kẻ lắm tiền, năm nhất đã ở bên ngoài với người ta... Chỉ có thể nói ông trời sinh cho một gương mặt đẹp.
Đa đa đa nhị: Hoa khôi trường chúng ta là cô ta hả? Ha hả, mặt không nhỏ nhỉ.
...
Luôn có một số người thích dùng suy nghĩ của mình để phán đoán về người khác trên mạng như vậy, lần trước vì có Trương Nghiêu không biết xấu hổ hơn, nên không có ai phát biểu cái nhìn về chuyện của Miêu Miêu.
Lần này hai chuyện hợp lại, cô có thể rõ ràng cảm giác được trên đường có bao nhiêu ánh mắt chỉ chỉ chõ chõ.
"Trương Nghiêu, là cô làm sao?" Hạ Uyển Lâm trừng mắt nhìn Trương Nghiêu, dù sao cô ta đã có ‘tiền án’ rồi.