Mười hai năm không gặp mặt. Thật vất vả mới có cơ hội gần nhau thì đối phương lại không nhớ rõ nàng, bỏ lại nàng một mình. Phàm là nữ tử, gặp chuyện như vậy khẳng định sẽ vô cùng đau khổ. Tả An Chi không ở trước mặt mọi người khóc lớn, chẳng qua là ngại mất mặt, chứ trong lòng nàng sao có thể không buồn được. Không ngờ nàng chỉ ngồi một lát lại đứng lên, nói đi là đi, sắc mặt bình tĩnh như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hắn xuất thân từ Phúc Uy tiêu cục, loại đàn bà điêu ngoa hay tiểu thư đoan trang, loại nữ tử giang hồ phóng khoáng hay bốc đồng, tất cả hắn đều đã gặp qua, nhưng lại vẫn không đoán được tâm tư của Tả An Chi. Nói nàng lãnh đạm thì không đúng, bởi vì nàng không hề ngại ngần khó nhọc mà tìm người mình yêu. Nói nàng kiên cường cũng không phải, bởi vì nàng chỉ cần nghe đến tên Đông Phương Bất Bại thì nước mắt đã rơi như mưa.
Hắn đứng ngẩn người chốc lát mà Tả An Chi đã đi xa. Lâm Bình Chi vội vàng đuổi theo, vốn định hỏi Mạc đại tiên sinh chi tiết chuyện hai người kia, nhưng lại cảm thấy chuyện này không quan hệ gì đến mối thù của mình, cho nên không cần lo chuyện bao đồng.
Mạc Tùng Bách kéo tay Tả An Chi lại, nói: “Tả sư muội, ta đưa muội đến Mai trang Hàng Châu.”
Tả An Chi biết hắn có ý tốt, muốn đề phòng nhỡ Tả Lãnh Thiền lại truy đuổi nàng. Hắn và Đông Phương Bất Bại có thù cũ mà còn có thể giúp nàng đến mức này, quả thực khiến nàng vô cùng cảm kích. Tả An Chi gật đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Đa tạ Mạc sư huynh.”
Mạc Tùng Bách lắc đầu, nói: “Muội không cần cảm ơn, ta cũng chỉ là không muốn những người hữu tình trong thiên hạ, lại phải chia lìa như ta và Đằng La muội muội…”
Nhắc tới vị Đằng La cô nương kia, Tả An Chi không khỏi buồn bã. Chuyện năm đó xảy ra là do Đông Phương Bất Bại khởi xướng, mà nàng biết nhưng không nói, đối với khổ chủ Mạc Tùng Bách, trong lòng tất nhiên áy náy vô cùng. Tả An Chi nhỏ giọng nói: “Mạc sư huynh, ta…Chúng ta xin lỗi huynh.”
Mạc Tùng Bách bước chân không ngừng lại, hai mắt chăm chăm nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Không thể hoàn toàn trách các muội, mười năm qua ta đã suy nghĩ rất cẩn thận rồi. Năm đó nếu như không phải ta mù mắt đi oán hận ma giáo, nhắc đến ma giáo là đòi đánh đòi giết, thì có lẽ Đằng La muội muội cũng không bị ép đến đường cùng, phải tìm cái chết để tạ tội.”
Mạc Tùng Bách nói đến đây, không nói thêm gì nữa, chỉ thuận miệng hỏi chuyện khác: “Tả sư muội, mười hai năm nay muội ở đâu? Chẳng lẽ luyện được công phu tuyệt diệu gì hay sao mà dung nhan một chút cũng không thay đổi.”
Trong chốn giang hồ kỳ nhân dị sĩ rất nhiều, nghe nói có một môn phái tên là Tiêu Dao, nam nữ luyện võ công, chỉ cần công lực không mất, thì tướng mạo cũng sẽ không thay đổi. Bây giờ hắn thấy Tả An Chi một chút cũng không già đi, trong đầu liền cho rằng nàng hẳn đã luyện võ công phái Tiêu Dao.
Mạc Tùng Bách vừa hỏi lời này, Lâm Bình Chi liền bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ. Cả hai đều dỏng tai lên mà chờ câu trả lời của nàng.
Tả An Chi trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện này, ta cũng không biết nên nói thế nào. Không biết Mạc sư huynh có từng nghe nói qua chuyện Từ Thức gặp tiên chăng?” Nàng biết võ công của chính mình một chút cũng không tiến triển, nếu nói là học võ công dưỡng nhan, sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Còn không bằng bây giờ lấy đại một lí do nói cho có lệ.
Mạc Tùng Bách thất kinh hỏi: “Chẳng lẽ thần tiên cứu muội?”
Hắn trong lòng tự nhiên lại dâng lên hy vọng, nếu thần tiên cứu Tả An Chi, vậy…có thể hay không cũng sẽ cứu một người nữa?
Lâm Bình Chi nghe thấy hai chữ “thần tiên”, thì ngược lại, trong lòng vô cùng bi thương. Trên đời này nếu thật sự có thần tiên, tại sao bọn họ chỉ ngồi trên cao hưởng bái tế của người phàm, mà đến lúc những con chiên ngoan đạo của họ thống khổ thì họ lại làm như không thấy? Năm đó, khi cả nhà hắn bị tàn sát, hắn phải đi làm một tên ăn xin, không ngừng khẩn cầu vô số môn phái đứng ra đòi công đạo cho Phúc Uy tiêu cực. Đến lúc không được, hắn cũng từng ngửa mặt lên trời mà cầu xin, nhưng có thần tiên nào để ý tới hắn không? Trong Kinh Phật từng viết: “Tất thảy hứa hẹn pháp, Như ảo ảnh trong mơ, Như lộ cũng như điện, Ứng làm như thế xem.” Cuộc đời cũng giống như ảo ảnh trong mơ, sung sướng chỉ chợt lóe trong nháy mắt, còn lại chỉ là thống khổ vô cùng vô tận.
Tả An Chi cười khổ nói: “Thần tiên nào có để ý tới thống khổ của người phàm. Là có một vị cao nhân cứu ta, sau đó đem ta đặt trong quan tài bằng ngọc chữa thương. Hắn nói quan tài ngọc kia là dùng Hàn Ngọc chế thành, có thể giữ nguyên trạng cơ thể. Nhưng bởi vì vết thương trên người ta quá nặng, cho nên phải mất mười hai năm mới chữa lành. Cho nên, các huynh hiểu rồi đấy, lúc ta ngủ ta mười tám tuổi, bây giờ tỉnh lại vẫn là mười tám tuổi. Quả thực là như một ngày trên trời, dưới đất đã là ngàn năm trôi qua.”
Lời này của nàng trăm ngàn sơ hở, nếu ngủ suốt mười hai năm không ăn uống gì thì con người còn có thể sống sao? Đây chẳng qua chỉ là phiên bản mô-đi-phê từ giường Hàn Ngọc của phái Cổ Mộ thôi. Cũng may mà Mạc Tùng Bách không quá tinh tế, hắn vừa nghe không phải thần tiên cứu nàng thì liền thất vọng, lung tung gật gật đầu mấy cái rồi thôi.
Ba người bọn họ không quản ngày đêm chạy về phía Hàng Châu, lúc tới nơi thì trời chiều đã chạng vạng. Đến trước cổng thành, Tả An Chi xuống ngựa hỏi đường, sau đó dẫn Mạc Tùng Bách và Lâm Bình Chi đến Tây Hồ. Nàng mặc dù chưa từng tới Mai trang, nhưng đã nghe Giang Nam tứ hữu nói qua về nơi này. Lúc đó nàng còn ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại, hắn liền nói đợi đến khi hoa mai nở rộ thì sẽ đưa nàng đến Giang Nam du ngoạn. Mà Hắc Bạch Tử nghe hai người bọn họ ước hẹn như vậy, liền mồm năm miệng mười đem đường đến Mai trang kể lại rõ ràng. Chỉ là, lời thề ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng lần này nàng đến đây, thì người năm xưa không biết giờ nơi đâu.
Bước theo bậc đá lên núi, xuyên qua rừng mai, liền thấy xa xa có bức tường rào màu trắng. Mạc Tùng Bách đi ra cửa trước, chờ Tả An Chi gõ cửa, liền thấy có hai tên sai vặt bước ra. Tên sai vặt đứng bên trái khom lưng nói: “Hai vị đến thăm nơi này, không biết có việc gì?”
Mạc Tùng Bách thật không biết là bọn họ tới làm gì, chỉ đành nhìn Tả An Chi. Lại nghe nàng thản nhiên nói: “Ta là bạn cũ của chủ nhân nhà các ngươi, đặc biệt ghé thăm. Xin hai vị chuyển lời của ta đến bốn vị chủ nhân, ‘Tọa khán hắc vân hàm mãnh vũ. Phún tửu tiền sơn thử độc tình’ (ở chương 27), bọn họ sẽ biết ta là ai.”
Hai tên sai vặt thấy nàng tuổi còn trẻ, lại tự xưng là bạn cũ của chủ nhân, đều lắp bắp kinh hãi. Nhưng nghĩ tới Nhâm đại tiểu thư cũng còn trẻ, cho nên mơ hồ đoán rằng người này hẳn cũng là người trong Nhật Nguyệt Thần giáo, không thể đắc tội. Hai người nhìn nhau một cái, sau đó một người nói: “Cô nương xin chờ một lát, ta sẽ vào bẩm báo.”
Hắn xoay người đi vào nhà, mà tên còn lại thì dẫn đường cho bọn họ ra đại sảnh, mời bọn họ ngồi rồi dâng trà. Trà còn chưa kịp uống, đã thấy ngoài cửa một bóng người hấp tấp chạy vào. Trong nháy mắt hắn đã đến trước mặt Tả An Chi, tuy rằng khuôn mặt gầy trơ xương không lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng miệng hắn “ôi ôi” không ngừng, đủ để biết người này đang vô cùng kích động.
Tả An Chi mỉm cười nói: “Hoàng Chung Công, nhiều năm không gặp, ông càng ngày càng lên tinh thần nha.”
Lão già gầy trơ xương này chính là một trong Giang Nam tứ hữu, Hoàng Chung Công. Nghe nàng nói xong hắn mới khôi phục tinh thần, vội vàng lùi ra sau mấy bước, khom người ôm quyền nói: “Phạm trưởng lão, cô…Cô cuối cùng đã trở lại.”
Hai tên sai vặt đứng bên cạnh thấy chủ nhân nhà mình cung kính với cô nương trẻ tuổi này như vậy, thậm chí so ra còn hơn Nhậm đại tiểu thư quyền cao chức trọng, đều âm thầm phỏng đoán thân thế của nàng. Cho đến khi Hoàng Chung Công kêu vị cô nương này là “Phạm trưởng lão”, hai người kia cũng ngây người. Trong giáo trước kia chỉ có một vị nữ trưởng lão, chính là người đã mất nhiều năm, trưởng lão của Thanh Long đường. Nhưng vị kia mười hai năm trước đã là trưởng lão, mà cô nương trước mặt này, nhìn tới nhìn lui cũng không thể quá mười bảy mười tám tuổi, chẳng lẽ, từ lúc nàng năm sáu tuổi đã lên làm trưởng lão rồi?
Không nói đến chuyện trong lòng hai tên sai vặt kia kinh hoàng thế nào, chỉ thấy Hoàng Chung Công kích động đến rơi nước mắt.
Tả An Chi thấy Hoàng Chung Công như vậy, không khỏi có chút cảm động. Chỉ là nàng trăm ngàn lần không ngờ, Hoàng Chung Công khóc không phải vì thương xót nàng, mà là cho hắn. Huynh đệ bọn họ năm đó trở thành thuộc hạ của Đông Phương Bất Bại, vốn là muốn thành danh trên giang hồ. Ai ngờ Tả An Chi lại gặp chuyện không may, cho nên sau khi Đông Phương Bất Bại nắm quyền, nhìn thấy bọn họ liền tức cảnh sinh tình, vô cùng mất hứng.
Cho nên bốn người bọn họ xin Đông Phương Bất Bại cho rời khỏi Hắc Mộc Nhai chính là vì đã chết tâm thành danh, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình. Lần này thấy nàng, tất nhiên tâm tình vui buồn lẫn lộn không nói nên lời.