Mạc Tùng Bách nghe được, lỗ tai lập tức đỏ ửng lên, đầu cũng cúi gằm xuống, lắp bắp nói: “Năm năm ta không về nhà, nhưng từ nhỏ mọi người đều nói, Đằng La muội muội chẳng những xinh đẹp mà tính tình cũng rất dịu dàng thùy mị.” Nói xong, hắn bẽn lẽn cười, trên gương mặt rất đỗi bình thường cũng trở nên rạng rỡ hơn bởi ánh sáng hạnh phúc.
Tả An Chi chân thành khen chúc phúc: “Huynh thật sự có phúc.”
Từ lúc Mạc Tùng Bách đi vào, Đông Phương Bất Bại vẫn chưa nói một lời nào. Giờ phút này, hắn đột nhiên cười nhạo: “Ngươi không ở nhà lâu như vậy, làm sao biết nàng nhất định còn chờ ngươi. Nữ nhân chính là loại người không chịu được chăn đơn gối chiếc a.”
Quả nhiên miệng chó không phun được ngà voi, thằng nhãi này không châm chọc người khác một câu thì không chịu được sao. Bởi vì tức giận, cho nên Tả An Chi quyết định xem nhẹ giá trị vũ lực giữa hai bên, hung hăng đá Đông Phương Bất Bại một cước. Tất nhiên không ngoài dự đoán, nàng chỉ đá vào không khí mà thôi.
Mạc Tùng Bách thấy hai người họ quen biết, liền nhìn về phía Tả An Chi, ý bảo nàng giới thiệu.
Tả An Chi thực đau đầu, hắn bảo nàng phải giới thiệu Đông Phương Bất Bại thế nào đây? Cho nên nàng chỉ đành cười khổ: “Vị này là chủ nợ của ta, Đông Phương công tử.”
Mạc Tùng Bách không nói hai lời, liền thò tay vào trong ngực lấy ta một túi tiền cũ màu lam, bên trên thêu mấy cành hoa mai, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, có thể thấy tay nghề người làm ra nó không tốt. Nhưng hắn lại cực kì quý trọng, sau khi đổ hết bạc trong túi ra xong, lại cẩn thận cất cái túi vào trong ngực, sau đó mới đưa bạc nhét vào tay Tả An Chi: “Tả sư muội, số bạc này muội tạm thời nhận đi, nếu không đủ ta sẽ đi mượn.”
Tuy rằng hiện giờ nàng đích thực thiếu bạc, nhưng Tả An Chi tự nhận mình cũng chưa bất lương đến mức lừa lấy tiền mua quần áo cho vợ sắp cưới của người ta, cho nên vội nói: “Ta không phải nợ tiền mà là nợ tình.” Vừa nói xong, nàng lại nhận ra không ổn, vội vàng sửa lại: “Là nợ nhân tình, vị Đông Phương công tử này là ân nhân của ta.”
Nói như vậy cũng tốt, đề phòng sau này có xảy ra chuyện gì, còn có thể đổ là Đông Phương Bất Bại lừa gạt nàng, còn nàng là vô tội.
Mạc Tùng Bách gật đầu, tỏ ý đã hiểu, sau đó nhiệt tình nắm tay Đông Phương Bất Bại: “Huynh đài không hổ là người trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Bội phục, bội phục.”
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng rút tay lại, ôm quyền nói: “Khách khí, khách khí.”
Nếu lúc này đang uống nước, Tả An Chi thề là nàng sẽ bị sặc mà chết. Nếu Đông Phương Bất Bại cũng coi là người trượng nghĩa, vậy trên đời này còn người xấu sao?
Để ngăn cho đề tài này không tiếp tục, Tả An Chi vội vàng chen vào giữa hai người, tò mò hỏi: “Mạc sư huynh, lần này huynh thành thân, tại sao các sư huynh đệ ở Tung Sơn không đi cùng?”
Mạc Tùng Bách đang vui liền trở nên u buồn, nói: “Hành Sơn cách xa nhà ta, mà sư phó gần đây thân thể không được tốt, cho nên ta khuyên các sư huynh đệ ở lại trên núi chăm sóc sư phó. Sau khi thành thân, ta định sẽ mang theo nương tử cùng lên núi bái kiến người.”
“Vậy thì tốt quá.” Tả An Chi cười khanh khách: “Ta cũng đang muốn quay về Tung Sơn, chỉ sợ một thân một mình đi lại trên đường không tiện. Nếu Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta đã đồng khí liên chi, không bằng ta theo Mạc sư huynh về nhà, chờ sau khi huynh thành thân trở về Hành Sơn, thuận đường mang ta theo, có được không? Dù sao tẩu tử cũng là nữ tử, một nam nhân như huynh nhất định sẽ không thể chiếu cố chu toàn, mang theo ta làm bạn với nàng nha.”
Mạc Tùng Bách muốn về nhà thành thân, nếu bây giờ mang theo một cô nương, chỉ sợ nếu người khác nhìn thấy sẽ đàm tiếu. Nhưng Tả An Chi da mặt dày coi như không biết chuyện này, thầm nghĩ chỉ cần thoát khỏi ma trảo của Đông Phương Bất Bại, sau đó sẽ tìm đại một cớ tách khỏi Mạc Tùng Bách, chẳng phải sẽ là núi cao Nhậm Ngã Hành ở xa sao (lấy từ câu núi cao hoàng đế ở xa).
“Thật khéo, ta vừa vặn cũng không có chuyện gì làm, đi theo góp vui với huynh đài, có được không?” Đông Phương Bất Bại da mặt còn dày hơn nàng, hắn nhếch miệng nhìn nàng một cái, sau đó mới quay sang nói với Mạc Tùng Bách.
Mạc Tùng Bách bừng tỉnh ngộ, hóa ra là một đôi tình nhân, có lẽ là đang có chiến tranh lạnh a. Vì thế, hắn nảy sinh lòng tốt muốn hòa giải, hơn nữa, nếu cả hai người họ đi cùng sẽ bớt được đàm tiếu, cho nên liền gật đầu đáp ứng luôn: “Đông Phương huynh đài tham dự chuyện vui của ta, quả thật là rất hân hạnh.”
Mặt Tả An Chi lập tức tái mét luôn rồi.
Tình bằng hữu của nam nhân nảy sinh thật quá mức kỳ diệu, nhất là khi một bên ngỏ ý muốn làm bạn.
Sau khi nàng chọn vải và hẹn ba ngày sau đến lấy quần áo xong, đến lúc ra ngoài đã thấy Đông Phương Bất Bại và Mạc Tùng Bách kề vai sát cánh với nhau mà xưng hô huynh đệ rồi. Bọn họ, hai người không hẹn mà cùng tránh đi không đề cập đến chuyện trong môn phái, chỉ bàn luận một ít tin đồn thú vị trên giang hồ mà người người đều biết. Tả An Chi không yên lòng đi bên cạnh, một câu cũng không nghe lọt vào tai. Nàng là đang nơm nớp lo sợ Đông Phương Bất Bại có ý đồ khác, nhưng hiện giờ chính mình coi như đứng chung một con thuyền với hắn, cho nên cũng không thể nói thật với Mạc Tùng Bách về thân phận của người này. Thật là tình thế khó xử.
Nhìn hai kẻ kia tán gẫu vui vẻ mà nàng buồn đến nỗi muốn bạc tóc luôn. Nhịn không được, Tả An Chi oán hận trừng mắt một cái, âm thầm nguyền rủa bọn họ đi đường thì gặp hố, ra ngoài trời mưa thì quên mang ô, trong lúc đi chơi thì gặp móc túi.
Nàng đã từng nghe tới có người miệng quạ đen, nhưng trăm ngàn lần không thể ngờ đó chính là mình. Nếu nói, lúc vừa rồi Tả An Chi chỉ xanh mặt, vậy thì bây giờ là đủ sắc màu rồi.
Đông Phương Bất Bại túm lấy bàn tay đang đặt trên ngọc bội ở hông hắn, tươi cười ôn hòa, lại thản nhiên nói ra những lời khiến tên trộm kia sợ run rẩy: “Ngươi chọn đi, chặt hai tay cho chó ăn, hai là đánh gãy hai chân của ngươi?”
Tên trộm kia sợ đến mức nhũn cả người, đầu óc dường như cũng đình công rồi, cho nên mới dám ngang nhiên mà nói: “Cái gì cũng không chọn.” Sau đó, dường như tỉnh ra, liền “Oa” một tiếng, nước mắt nước mũi đồng thời chảy ròng ròng: “Trong nhà tiểu nhân, trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới còn có một đàn con nheo nhóc, cho nên không thể không làm chuyện này để nuôi sống gia đình. Lão gia, ngài đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân đi.”
Lời này nghe rất quen tai, dường như là câu cửa miệng của mấy tên trộm bị bắt. Tả An Chi liếc mắt khinh bỉ: “Trực tiếp đưa hắn đến quan phủ đi.”
Tên trộm kia vừa nghe, gào khóc càng to hơn: “Mấy vị đại hiệp, ta chết thì không sao, nhưng mẹ già con nhỏ của ta phải làm sao bây giờ a.” Sau đó, hắn liền mồm năm miệng mười kể nghèo kể khổ, nhà cũng không có, đêm phải chui vào hang để ngủ. Mà nhìn thấy hắn vừa nói vừa khò khè hít nước mũi như vậy, Đông Phương Bất Bại liền chán ghét mà buông tay hắn ra. Mà Mạc Tùng Bách lại thò tay lấy cái túi tiền màu lam kia, định đổ bạc ra ngoài.
Cái tên Mạc Tùng Bách này, không chõ miệng vào chuyện của người khác thì cô chết được hả. Tả An Chi nhìn không được, liền nói: “Tân nương tử còn đang chờ huynh ở nhà, huynh cho hết bạc rồi thì lấy cái gì mà mua quần áo trang sức cho nàng. Chẳng lẽ chỉ có hắn mới có mẹ già con nhỏ, còn người bị hắn trộm thì không có sao? Huynh cho hắn bạc, không phải là từ bi, mà là dung túng kẻ xấu.”
Mạc Tùng Bách nghe vậy, hơi ngừng tay một chút. Mà tên trộm kia thấy bạc đã gần đến tay, lại bị Tả An Chi ngăn trở, liền nheo mắt trừng nàng một cái, sau đó liền lăn lộn trên mặt đất than khóc: “Số ta thật khổ a…” Mạc Tùng Bách thấy hắn như vậy, vẫn không đành lòng, liền đưa một thỏi bạc cho hắn.
Sau khi ba người đi xa rồi, Tả An Chi mới cười nói: “Huynh tin hay không, trong nhà hắn không có mẹ già tám mươi tuổi, cũng không có con nhỏ?”
Mạc Tùng Bách cười khổ nói: “Ta biết, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, chắc cũng không muốn làm trộm. Đằng La muội muội tấm lòng lương thiện, nhất định sẽ đồng ý ta làm như vậy.”
Nếu hắn đã nói đến nước này, Tả An Chi cũng không biết nói gì nữa. Vì vậy, nàng ra dấu tỏ ý kết thúc vấn đề này ở đây.
Mạc Tùng Bách trong khi chờ quần áo làm xong, liền ở tạm trong khách sạn. Còn Đông Phương Bất Bại lại kéo Tả An Chi ở cùng phòng với hắn, khiến cho Mạc Tùng Bách càng tin quan hệ giữa hai người không đơn giản.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, mà phòng của Đông Phương Bất Bại lại ở vị trí tốt nhất, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng trên cao, bên dưới là dòng sông nhỏ chảy qua, gợn sóng lăn tăn, xô đẩy đám bèo lững lờ trôi. Cảnh vật thật khiến lòng người thư thái.
Tả An Chi ngủ đến nửa đêm, liền bị tiếng đập cửa làm cho tỉnh. Nàng không tình nguyện chui ra khỏi chăn ấm, khoác áo ngoài ra mở cửa hỏi có chuyện gì. Ngờ đâu nghe được lý do là Đông Phương Bất Bại muốn cùng bọn họ uống rượu ngắm trăng.
Người khác thì có thể không rõ, nhưng nàng chẳng lẽ lại không biết Đông Phương Bất Bại là cái dạng gì, người này thì biết cái gì mà uống rượu ngắm trăng chứ, rõ ràng là học đòi nho nhã. Chỉ có tên ngốc Mạc Tùng Bách kia mới mừng rỡ, coi Đông Phương Bất Bại như tri âm, sau đó hưng phấn bừng bừng lấy ra cây hồ cầm trân quý của mình, đàn cho bọn họ nghe một khúc.
Cảnh vật bên hồ tất nhiên là đẹp, nhưng muỗi cũng rất nhiều. Tả An Chi “ba ba” đập muỗi, một tai thì nghe tiếng khách mắng chửi “Nửa đêm còn ca với hát cái quỷ gì”, một bên nghe Mạc Tùng Bách đứt quãng đàn một khúc Phượng Cầu Hoàng. Hắn kỹ xảo bình thường, có lẽ vì không thường đàn cho nên gượng tay trúc trắc, nhưng tình ý miên man, rất dễ khiến người ta đồng cảm.
Tả An Chi nghe một lần lại một lần, rốt cuộc không chịu nổi nữa, gục đầu vào vai Đông Phương Bất Bại mà ngủ. Đông Phương Bất Bại giật giật người một lát, nhưng cuối cùng cũng không đẩy nàng ra, chỉ lẳng lặng ngồi nghe Mạc Tùng Bách không ngừng đàn khúc nhạc kia.