Lễ Giáng Sinh qua đi, ngày mới lại bắt đầu.
Hôm nay cũng là một ngày cắm đầu làm việc như cũ.
Ngày này Tần Qua không tới đi làm.
Bởi vì là thực tập sinh, còn phải chăm lo cho việc học nên một tuần chỉ có thể tới ba bốn ngày.
Trợ lý Tiêu trở lại chuỗi ngày chăm sóc Đỗ Hữu như trước, cô thấy thỏa mãn và phong phú.
Chỉ là cô cảm giác mấy ngày này Đỗ tổng hình như có tâm sự.
Như hiện tại, cô ngồi ở trên ghế phụ, Đỗ tổng thì ngồi ghế sau nhìn trời.
Phải biết rằng ngày thường anh ở trên xe không có chuyện gì để nói thì sẽ ngủ hoặc nghịch điện thoại.
Cô nhịn không được hỏi: "Đỗ tổng, gần đây anh có chuyện gì sao?"
Nghe vậy, Đỗ Hữu nhìn về phía cô, nhưng không nói gì.
Trợ lý Tiêu: "Tôi cảm thấy anh có điều lo nghĩ.
Nếu không ngại, có thể nói cho tôi nghe."
Đỗ Hữu im lặng trong chốc lát, mở miệng: "Có một người……"
Thấy Đỗ tổng chịu chia sẻ tâm sự với mình, trợ lý Tiêu vội lấy ra cuốn sổ nhỏ, chuẩn bị nhớ kỹ từng chữ.
"Đêm Bình An nói muốn tới nhà tôi chơi."
Trợ lý Tiêu chú ý tới ba chữ "Đêm Bình An", mắt kính chợt lóe sáng.
Muốn tới chơi vào ngày đặc biệt vậy thì người kia phải là người đặc biệt.
"Sau đó cùng ngày, có hai người khác cũng tới."
Ghi tới số "Hai" này, trợ lý Tiêu dừng bút một chút.
"Buổi tối, bốn người vui vẻ cùng nhau ăn cơm rồi chơi trò chơi."
Trợ lý Tiêu: Anh có chắc là vui không vậy?
"Nhưng mà tới ngày hôm sau, người kia hình như không vui.
Nói rằng còn tưởng đêm đó chỉ có hai người, nói xong thì đi luôn." Đỗ Hữu nói: "Tôi khônh biết tại sao cậu ta lại giận."
Trợ lý Tiêu gập cuốn notebook phát ra tiếng "Bộp", "Đỗ tổng, anh nghĩ là tại sao."
Đỗ Hữu: "Muốn nghe suy nghĩ của tôi không?"
Trợ lý Tiêu: "Mời anh."
"Bởi vì tối đó mọi người đều rất vui, cho nên hẳn là cậu ta không có ý kiến gì với hai người kia rồi……"
Trợ lý Tiêu gật đầu.
Xem ra Đỗ tổng đã tự mình phân tích rất nghiêm túc.
"Là bởi vì phải dậy sớm nên giận sao?"
Trợ lý Tiêu:...!Nghe đơn giản ghê không!
Bởi vì Đỗ Hữu nói không chi tiết lắm, trợ lý Tiêu phải hỏi lại từ đầu tới đuôi một lần nữa.
Nghe tiếp, sắc mặt cô thay đổi liên tục, cuối cùng nói: "Đỗ tổng, xin hãy nghe một lời này của tôi đi."
Đỗ Hữu thấy cô nghiêm túc, ngơ ngác mà gật đầu.
Ô tô chạy nhanh như bay, phong cảnh ngoài cửa sổ hóa thành một vệt dài.
Phía bên kia, ở khu chung cư cao cấp của Tiêu Điền Điền.
Cậu ngâm nga một bài hát, thay cho mình một bộ đồ mới.
Đi đến phòng khách, người thú nọ đang nằm trong một góc, đầu gối lên hai tay, đang ngủ say.
Bởi vì không cần mặc quần áo, nên vẫn để trần thân trên.
Sống lưng và xương bả vai hai bên sườn lộ ra hình dáng đẹp mắt.
Thấy cảnh ấm áp thế này, Tiêu Điền Điền cầm lòng không đậu mà lộ ra tươi cười thỏa mãn.
Kế hoạch rất thuận lợi.
Không có bất luận trở ngại nào, cậu thành công mang người này về.
Ryan đến từ thế giới người thú, trong một lần tình cờ lạc đến đây, mọi thứ xung quanh đều xa lạ với y.
Mà bản thân cậu là nơi duy nhất Ryan dựa vào.
Điều này làm cho Tiêu Điền Điền càng thêm tin tưởng rằng đầu sỏ quấy nhiễu sự phát triển của cốt truyện đang ở thế giới này.
Vì để không cho tiểu công cuối cùng này xuất hiện biến cố, Tiêu Điền Điền khóa người ở trong phòng, không cho đi ra ngoài.
Đương nhiên, đối phương sẽ không bất mãn với điều này.
Bởi vì cậu là chỗ dựa duy nhất mà.
Chiều nay có tiết, Tiêu Điền Điền không đánh thức Ryan, chỉ sờ đầu người nọ, sau đó lưu luyến không rời đi ra cửa.
Đại học S cách chung cư cậu thuê chừng ba mươi phút đi bộ.
Tiết đầu của buổi chiều, cậu mới vừa đi vào phòng học thì cảm nhận được bầu không khí không bình thường.
Mười phút nữa mới bắt đầu, phòng học cũng đã ngồi đầy người.
Dù là nam hay nữ đều trông rất vui vẻ.
Tiêu Điền Điền rất nhanh đã phát hiện Tần Qua cũng tới.
Cậu ta ngồi ở dãy cuối, dựa vào cửa sổ mà ngủ.
Dù là vị trí không mấy bắt mắt, cũng không thể khiến người ta ngừng chú ý tới.
Từ lúc tạm biệt ở sân bay đã hơn một tháng không gặp.
Lúc nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ đó, Tiêu Điền Điền đầu tiên là hoảng hốt một chút.
Tiếp theo cắn môi dưới, không giống người thường chọn một vị trí dễ thấy dễ nhìn, cậu cố tình kéo khoảng cách với Tần Qua.
Ấn theo kịch bản, Tần Qua vì cậu mới về nước, cũng vì cậu mới nhập học đại học S.
Trong cốt truyện, cậu và Tần Qua sẽ trở thành một đôi chốn vườn trường khiến người ta hâm mộ, ra vào đều đi cùng nhau.
Còn sẽ có không ít fan CP của bọn họ bàn tán trên diễn đàn.
Nhưng chuyện hồi trước ở sân bay khiến cậu không dám lại gần Tần Qua.
Lần thứ hai gặp nhau, hồi ức bị sỉ nhục liền sống dậy trong đầu.
Tiêu Điền Điền run rẩy ôm lấy chính mình, cậu không muốn nhớ nữa.
Tần Qua không biết, chuyện lần đó ở sân bay mang đến cho cậu biết bao tổn thương.
Không chỉ thân thể, mà tinh thần cũng bị đả kích rất lớn.
Nhưng người này giống như quên luôn rồi, chưa từng liên lạc với cậu.
Tiêu Điền Điền không biết mình làm sao chịu đựng được hết tiết học này.
Thẳng đến khi chuông tan học vang, cậu mới phát hiện có người đang vỗ lưng mình: "Bạn, bạn ơi?"
Tiêu Điền Điền quay sang nhìn, là một cậu trai có khuôn mặt bình thường.
Tuy mặt đối phương không như cậu kỳ vọng, nhưng Tiêu Điền Điền là người ngây thơ thiện lương nên vẫn ban cho đối phương một nụ cười đẹp: "Chuyện gì?"
"Tôi thấy cậu ngồi run cả tiết rồi, muốn đi vệ sinh thì đi, đừng có nhịn, hại thân." Cậu trai hiền lành nói.
Tiêu Điền Điền: "……"
Lúc về nhà, cậu chỉ cảm thấy sức mình như bị rút đâu hết sạch.
Lê từng bước nặng nề, thân mình nhỏ bé cuộn tròn trên sô pha.
Một lát sau, cậu cảm thấy có người sờ đầu mình.
Giương mắt nhìn thì thấy Ryan đang ngồi xổm trước sô pha, cái đuôi nhẹ nhàng lắc, đôi mắt xanh đậm ánh lên vẻ lo lắng.
Tiêu Điền Điền thấy thế, trong lòng rung một cái.
Cũng may còn có một người quan tâm mình.
Cậu miễn cưỡng mỉm cười: "Em không sao……" Nhưng cậu không nhận ra rằng, khi nói những lời này giọng mình đã như muốn khóc.
Có lẽ làm bộ kiên cường đến đâu, khi ở trước mặt người thực sự quan tâm mình, con người không thể giả vờ được nữa.
Cậu không chịu được mà bắt đầu nói hết ra, những việc ủy khuất mà cậu phải chịu.
"Anh là người cuối cùng bên cạnh em.
Đồng ý với em, không phản bội em được không?"
Ryan không hiểu những lời thao thao bất tuyệt của Tiêu Điền Điền, nhưng ý chính trong lời nói thì vẫn hiểu.
Vợ mình bị khi dễ, mà mình thì phải có nghĩa vụ bảo vệ cậu không bị người khác làm khó.
Tiêu Điền Điền hai mắt đẫm lệ, chờ đối phương ôm lấy mình, an ủi mình.
Kết quả lại thấy Ryan đứng lên, đi đến bên cửa sổ.
"Ta giúp em báo thù.” Thân hình cao dài của Ryan dần trở nên to lớn, "Chờ ta trở lại, cùng ta về bộ lạc đi."
Một dã thú cao lớn uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở trong nhà Tiêu Điền Điền, lông tóc nó như có ánh sáng.
So sánh với sói ở thế giới này thì dã thú phải lớn hơn rất nhiều.
Mắt thấy đối phương muốn đi ra ngoài, Tiêu Điền Điền đứng dậy ngăn cản: "Từ từ ——"
Nhưng mới vừa rời sô pha, gót chân nhỏ lại không cẩn thận xoay một chút, lảo đảo té ngã trên đất.
Sói trắng nhảy thẳng vào cửa sổ đang đóng.
Chỉ nghe một tiếng giòn vang, cửa kính chia năm xẻ bảy, mảnh kính bắn khắp nơi.
Bóng trắng nháy mắt biến mất ngoài cửa sổ, chỉ chừa lại đống hỗn độn trên mặt đất.
Tiêu Điền Điền còn chưa kịp dùng "Sửa lỗi cốt truyện", trơ mắt nhìn người nọ rời đi, hận đến cắn lưỡi.
Nếu là lúc trước, cậu có lẽ sẽ cổ vũ hành động vì mình của đối phương.
Nhưng hiện tại đầu sỏ gây tội còn chưa tìm được, đối phương lại rời đi.
Cậu chỉ sợ Ryan sẽ giống các tiểu công khác, bị tên sen trắng không biết là ai kia mê hoặc, không bao giờ trở lại bên người mình nữa.
Tuyết rốt cuộc vẫn không chịu dừng.
Sắc trời vẫn trắng xám như cũ, dường như bị đông lạnh hỏng luôn rồi.
Tuy ngày Tết gần kề, nhưng người trong đoàn phim vẫn không thể nghỉ ngơi, yêu cầu cấp thiết nhất bây giờ là nhanh chóng quay cho xong bộ phim.
"Dừng!"
Vưu Hạo Vũ bỏ tay xuống.
Đây là cảnh diễn giằng co giữa cậu và nam chính.
Vì nghi ngờ nam chính nằm vùng mà dùng lời nói của mình khiến nam chính lộ sơ hở.
Mà nam chính tâm tư kín đáo, đấu võ mồm ngươi tới ta đi một hồi nam phụ rốt cuộc cũng không hiểu lầm nữa.
Nhưng quay mấy chục lần, lãng phí thật nhiều phim nhựa, cũng vẫn không thể đạt tới hiệu quả mà đạo diễn mong muốn.
Đạo diễn Vương đập kịch bản lên bàn, nổi giận đùng đùng đi tới.
Còn chưa đợi nam chính lên tiếng, liền mắng:
"Khí thế đâu, khí thế của cậu bị người ta ép xuống rồi đó! Đây là suất diễn đắt giá của cậu, diễn như vậy thì có bố nó tin cậu không phải nằm vùng! Như thế này thì làm sao người xem có thể thấy được sự thông minh cơ trí của cậu chứ!"
Diễn viên mới đóng vai nam chính chỉ rũ đầu, ngoan ngoãn nghe dạy.
Tính tình đạo diễn Vương thì ai cũng biết rồi.
Diễn tốt, thì gật gật đầu tỏ vẻ không tồi; diễn không tốt, thì mắng anh đến mức anh không muốn làm người luôn.
Ông mắng nam chính xong thì quay đầu nhìn về phía Vưu Hạo Vũ: "Còn cậu đi nghỉ ngơi trước đi, tôi phải dạy cậu ta một chút."
Vưu Hạo Vũ chưa nói gì, xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra trường quay, liền thấy người đại diện lại đây.
"Đỗ tổng tới thăm ban."
Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ ngẩn ra.
"Cổ đông lớn nhất mà." Người đại diện được tổng tài của giải trí Hân Văn mời tới, mới vừa rồi gặp được boss chân chính nên cũng không rõ quan hệ của hai người cho lắm.
Tuy rằng không biết chủ tịch vì sao muốn tới thăm trường quay của một nghệ sĩ nhỏ, nhưng người đại diện vẫn dặn dò: "Nói chuyện lễ phép một chút, Đỗ tổng không thích cười lắm đâu, có khả năng tính tình cũng không tốt.
Cho nên cậu ……"
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Vưu Hạo Vũ vòng qua người, vội vã đi hướng phòng nghỉ.
Người đại diện: …… Không sao, phải kiên cường lên.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị bơ.
Vưu Hạo Vũ mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một giọng nữ ríu rít:
"—— Giỏi lắm! Trên cơ bản chỉ cần xong suất diễn của cậu ấy thì trong ngày chúng tôi cũng có thể kết thúc công việc luôn.
Tuy đạo diễn Vương bên ngoài hùng hùng hổ hổ trông rất dữ dằn, nhưng lần trước hội họp uống say vẫn luôn khen ngợi Hạo Vũ."
Giọng nữ nghe khá quen tai.
Vưu Hạo Vũ nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là một phó trợ lý.
Có chút quen mặt, nhưng cơ bản chưa từng nói chuyện.
Mà bên cạnh cô là Đỗ Hữu.
Người nọ lẳng lặng nhìn cô phó trợ lý kia, không nói một lời, nhưng ánh mắt chuyên chú, hẳn là đang nghiêm túc nghe đối phương nói chuyện.
Trợ lý nữ còn đang khen không dứt, Đỗ Hữu thỉnh thoảng gật đầu một chút.
Đối phương khen có hơi quá rồi, khiến Vưu Hạo Vũ nghe không nổi nữa, đang muốn đi vào, phía sau lại vang lên tiếng người.
"Cậu đứng ở chỗ này làm gì?"
Vưu Hạo Vũ quay đầu nhìn, thấy người tới là một phụ nữ mang kính.
Nhìn hơi quen mặt, hình như là trợ lý thường xuyên đi theo Đỗ Hữu.
Cậu nhíu mày, nhớ không nổi tên đối phương.
Trợ lý Tiêu đẩy mắt kính, "Tôi họ Tiêu." Nói xong liền vòng qua cậu, đi vào phòng nghỉ: "Đỗ tổng, trà sữa tới."
Lúc hai người trong phòng nghỉ đi ra bên ngoài, vừa lúc nhìn thấy Vưu Hạo Vũ đứng ở cửa.
Vưu Hạo Vũ không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, đi vào: "Sao anh lại tới đây?"
Đỗ Hữu: "Tới thăm trường quay."
Ánh mắt Vưu Hạo Vũ phức tạp mà nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Trợ lý Tiêu thấy hai người hình như có chuyện muốn nói, liền nói với phó trợ lý đứng một bên: "Có thể giúp tôi đưa trà sữa cho mọi người không?"
"Được." Phó trợ lý gật đầu.
Khi đi ra ngoài, không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lấy kinh nghiệm trà trộn trong giới nhiều năm của mình, cô cảm thấy không khí giữa hai người này có hơi khác thường.
Cô không biết thân phận thật của Đỗ Hữu, chỉ nghĩ là ông chủ một công ty giải trí nhỏ.
Cho nên ban nãy mới liều mạng khích lệ Vưu Hạo Vũ, muốn kéo một chút hảo cảm của cậu.
Hình như mình làm điều thừa thì phải?
Bởi vì do tính chất của nhân vật, Vưu Hạo Vũ cũng được trang điểm theo kiểu thành thục.
Tóc được vuốt ngược lên, trong là sơ mi trắng, ngoài là áo choàng xám nhạt, ngoài cùng là một bộ âu phục cùng màu.
Trước ngực gắn một cái khăn trắng, một mắt kính tơ vàng để trên mũi, giấu đi sự tàn nhẫn vốn sẵn trong mắt.
Đỗ Hữu lần đầu tiên thấy cậu mang mắt kính, có chút mới lạ.
Vưu Hạo Vũ bị nhìn chằm chằm không biết làm sao: "Sao, sao thế?"
Đỗ Hữu: "Mắt kính."
Vưu Hạo Vũ lúc này mới nhớ đến, lập tức lấy xuống: "Kỳ lắm sao?"
Đối với diễn viên mà nói, không nên có bất cứ dị nghị gì đối với phụ kiện đi kèm trang phục, vì đó là thành quả của việc đắp nặn nhân vật.
Nhưng ở trước mặt Đỗ Hữu, cậu lại cảm thấy không được tự nhiên.
Đỗ Hữu đánh giá đúng sự thật: "Nhìn khá đẹp trai."
Vưu Hạo Vũ không biết nên nói cái gì, làm bộ nhìn ra ngoài, đầu lỗ tai bất giác đỏ lên.
Đỗ Hữu lại nói: "Vừa nãy tôi có nhìn cậu diễn.".
Chương mới nhất tại == TRUMTRU YEN.
==
Vưu Hạo Vũ nghe thấy lời này bỗng nhìn lại anh.
Chẳng lẽ vừa rồi bị kêu dừng mấy chục lần anh cũng thấy hết rồi sao?
Cậu không khỏi cảm thấy mất mặt: "…… Anh tới bao lâu rồi?"
"Hai mươi phút trước."
"……"
Quả nhiên bị thấy hết rồi.
Những người khác nhìn thì không sao.
Nhưng ít ra ở trước mặt Đỗ Hữu, cậu muốn biểu hiện ra sự hoàn mỹ nhất của mình.
Bởi ưu điểm duy nhất của cậu chỉ có diễn kịch thôi.
Vưu Hạo Vũ im lặng trong chốc lát: "Anh hôm nay tới thăm trường quay là có chuyện gì sao?"
Đỗ Hữu: "Đột nhiên quá hả?"
Vừa vặn buổi sáng không có việc gì, kêu trợ lý Tiêu liên hệ người đại diện hẹn thời gian.
Một mặt, anh muốn đến tận nơi xem Vưu Hạo Vũ diễn, mà mặt khác……
"Tôi tới xin lỗi."
Nghe thấy những lời này, Vưu Hạo Vũ kinh ngạc nhướng mày.
"Chuyện đêm Bình An lúc trước, tôi đã suy nghĩ rồi……"
Thật ra còn nhờ trợ lý Tiêu thêm thắt ý kiến nữa.
"Đã hẹn với cậu rồi.
Kết quả còn thêm hai người nữa, đã vậy cũng không báo cho cậu, làm cậu giận." Đỗ Hữu nhìn thẳng Vưu Hạo Vũ, "Tôi không suy nghĩ chu đáo, tôi xin lỗi."
Vưu Hạo Vũ: "……"
Đỗ Hữu thấy cậu không nói lời nào: "Cậu còn giận sao?"
Vưu Hạo Vũ quay đầu, tay ôm khuôn mặt: "Không có."
"Vậy sao không nhìn tôi?" Đỗ Hữu đi vòng qua.
Anh vòng qua, Vưu Hạo Vũ cũng xoay người theo, không muốn đối diện với anh.
Vì thế Đỗ Hữu vòng ngược lại, rốt cuộc cũng bắt được cậu.
Bàn tay cậu che hết nửa khuôn mặt, nhưng vẫn có thể thấy khuôn mặt đỏ bừng giấu ở trong.
Đôi mắt từ trước đến nay luôn có sát khí nay lại ướt nhẹp.
Khi thấy Đỗ Hữu, cậu cúi đầu xuống, dùng tay còn lại che mặt.
"Đáng ghét, đừng nhìn ——!"
Bây giờ mặt cậu sưng lắm rồi.
Đỗ Hữu thất vọng, "Cậu giận đến vậy sao……"
"Tôi không giận mà!"
Sợ Đỗ Hữu hiểu lầm, Vưu Hạo Vũ vội ngẩng đầu lên.
Dừng một chút, cậu mới lấy hết can đảm bỏ tay xuống.
Nhưng vừa thấy Đỗ Hữu, cậu lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nên vẫn quyết quay đầu đi.
"Ngu ngốc, anh không cần vì chuyện này mà xin lỗi tôi.
Chỉ là tôi……"
Ghen mà thôi.
Cậu nhắm mắt, khôi phục cảm xúc mình rồi nhìn về phía Đỗ Hữu: "Tôi không giận mà, vậy nên không cần để ý đâu."
Đỗ Hữu duỗi tay: "Vậy thì chúng ta làm hòa."
Vưu Hạo Vũ rũ mắt xuống, nhìn cái tay đưa ra kia.
"Vốn dĩ không cãi nhau……" Lời tuy nói như vậy, nhưng cậu vẫn cầm tay anh.
Độ ấm từ lòng bàn tay của anh truyền sang tay cậu, Vưu Hạo Vũ cảm giác không khí trong phòng như nóng lên theo.
Có lẽ là do bị bầu không khí ảnh hưởng, Vưu Hạo Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng anh, như muốn nói gì đó..
Danh Sách Chương: