Cảnh khuyển Ryan chạy dọc theo bờ sông chạy gần nửa giờ, vẫn không thu hoạch được gì.
Thể lực y thì mãi không hết.
Nhưng thời gian gấp lắm rồi, cần phải mau chóng tìm được người để tranh công với vợ mới được.
Nhưng thời gian dài như vậy không thu hoạch được gì, Ryan cũng không khỏi nóng nảy lên.
Đang chạy, bỗng tốc độ y dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Càng đi về phía trước, cảm nhận được hơi thở của người càng xa.
Cho nên con đường phía trước này hẳn là không đúng.
Nhưng y chạy nguyên cả đoạn đường tới đây lại không cảm nhận được gì, chẳng lẽ chạy nhanh quá bỏ qua mất rồi?
Ryan có chút buồn bực.
Xoay người, tính chạy lại từ đầu.
Bốn chân đạp lên cát, vừa muốn lao đi, bỗng nhiên nghe vài tiếng vang nhỏ.
"Rầm rầm."
Tiếng đó rất yếu, nếu không phải Ryan có được hai lỗ tai nhanh nhạy - thứ mà y luôn lấy làm tự hào, thì phỏng chừng sẽ bỏ lỡ.
Đại khái cách nơi này một km.
Bờ biển biên hẻo lánh ít dấu chân người, vợ lại chạy hướng khác.
Vậy thì tiếng đó là của ai?
Tuy rằng không chắc lắm, nhưng Ryan không bỏ qua manh mối này, lập tức quay đầu vọt đi.
Thân hình sói trắng lao nhanh như tia chớp, xuyên qua các kho hàng.
Càng tới gần, tiếng động đó càng rõ ràng —— như là có vật gì đó đang đập cửa không ngừng nghỉ.
Không bao lâu sau Ryan đã biết được nó là gì.
Tiếng động đó phát ra từ một căn phòng nhỏ, ước chừng là phòng để bỏ đồ của ngư dân.
Căn phòng đó chừng mười mét vuông, nó rất chắc chắn, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ ở gần trần nhà.
Cửa sổ đóng chặt, nhưng nó quá hẹp, hẹp tới mức một cái bàn tay cũng không thò ra được.
Tiếng vang truyền đến từ căn phòng nhỏ đó.
Sau khi Ryan tìm thấy, y không dừng bước, nhanh chóng chạy qua, đột nhiên đâm vào vách tường.
Chỉ nghe "Rầm" một tiếng cái, vách tường lập tức xuất hiện vết rách, nhìn mức độ lung lay của nó thì xem chừng không thể chịu thêm đợt tấn công nào nữa.
Ryan lắc đầu, rũ hết những tro bụi dính trên lông xuống.
Y còn cho rằng mình có thể phá cửa mà vào, không nghĩ tới này bức tường này còn khá chắc, đâm một phát muốn choáng váng đầu.
Mà sau trận va chạm kịch liệt vừa nãy thì tiếng động trong phòng cũng ngừng luôn.
Ryan không để ý, sau khi cảm giác đầu không váng nữa, chuẩn bị lấy sức đụng tường tiếp.
Lúc này lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng người.
"Này."
"Bên ngoài có ai không?"
Thanh âm kia nghẹn ngào vô cùng.
Không khỏi làm Ryan nhớ tới âm thanh mấy cái cây lung lay sấp đổ ở quê nhà mình.
Video kết thúc.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, bầu không khí chết chóc bao lấy cả kho hàng.
Cửa kho nửa mở, giờ phút này nhẹ nhàng đung đưa, phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Hệ thống không biết cảm xúc bây giờ của ký chủ thế nào, nơm nớp lo sợ nói:
【 ký chủ, anh sao vậy? Mấy chuyện phạm pháp không thể làm đâu.
Giờ chuyện thế này rồi, mau đưa người kia đi thôi, đừng chơi với tên đó nữa.
】
Một người sinh sống ở tận thế quả nhiên nhân sinh quan không thể so với người ở đây được, bọn họ giết người như cơm bữa.
Lúc ra tay mặt cũng không đổi sắc.
Hệ thống cũng không rõ lúc ấy Tiêu Điền Điền chết thế nào, nhưng xem hành động trong video của Tần Qua, thì khi đó ra đi cũng thảm lắm.
Nhưng chuyện đó không tính.
Mục đích của Tiêu Điền Điền khác với bọn họ, không phải anh chết chính là tôi sống.
Nhưng tại sao lại giết chết Vưu Hạo Vũ?
Hệ thống nghĩ trăm lần cũng không ra.
Đỗ Hữu rũ mi mắt, không quan tâm USB nữa, đứng thẳng lên đi ra ngoài.
Sau đó, đi đến một nơi gần đấy rồi nhảy lên.
Đứng trên này có thể thấy cảnh bên dưới.
Nhưng mà độ cao còn chưa đủ.
Anh lại nhảy lên một nơi khác cao hơn.
Trực tiếp lên tới đỉnh.
Kho hàng dưới chân là chỗ hồi nãy xuất phát.
Kho đông lạnh to như vậy, đứng ở trên, phạm vi trăm mét nhìn không sót thứ gì.
Vẫn không thấy người sống nào cả.
Mười phút đã qua một phần hai.
Anh đứng trên đỉnh khoảng năm sáu giây.
Cảm nhận không khí xung quanh, sóng gió thổi đếb, phát ra âm thanh cuồn cuộn.
Trên không trung có mây đen thổi qua, rồi dần dần tan đi.
Hệ thống rất muốn giúp đỡ ký chủ tìm.
Nhưng trước mắt nó phải bảo tồn tích phân, chờ sử dụng lúc truyền người đi, nếu dùng "Công năng định vị" ở đây, thì năng lượng để đưa bọn họ đi không đủ.
Cho nên dù gấp đến vò đầu bứt tai, thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Đỗ Hữu nhìn dưới đất.
Từ khi anh bị dẫn vào căn nhà kho kia, sau đó xem video ngắn, thời gian đại khái qua nửa phút.
Mà nửa phút trôi qua này phạm vi dò tìm cũng mở rộng hơn.
Nhưng không sao.
Hệ thống thấy mười phút sắp đến, ký chủ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không khỏi thúc giục: 【 sao anh không đi tìm? Tuy, tuy người có lẽ đã chết rồi, anh có muốn qua đó tính sổ không? 】
Vẫn không trả lời.
Thời gian hệ thống ở chung với ký chủ lâu rồi, nhưng nó chưa bao giờ nghĩ có ngày mình không đoán được ký chủ nghĩ gì, giống bây giờ.
Còn thừa một phút.
Hệ thống miệng khô lưỡi khốc, nó cũng bắt đầu cảm thấy mình thật ồn.
Nhưng ký chủ vẫn cứ không động đậy, thậm chí không giống thường ngày bảo nó im miệng.
30 giây.
Hệ thống từ bỏ, nó nằm yên nhìn bầu trời.
Trời hôm nay không tính là đẹp.
Không có trăng, cũng không có sao.
Một trời đen nhánh, thậm chí sóng biển cũng bị nhuộm thành màu đen.
Dưới màn đêm, cả hệ thống cũng thấy mình lắng đọng hơn.
Nó coi như cũng hiểu rồi.
Ký chủ khẳng định đã bỏ việc tìm người.
Video kia quay rất rõ ràng, bộ dạng kia khéo cả Hoa Đà rơi từ trời xuống cũng không thể làm gì.
Hiện giờ cứ cho là tìm được Tần Qua, nhưng Vưu Hạo Vũ cũng chẳng còn.
Giờ chắc ký chủ đang chờ trò chơi kết thúc.
Chờ đầu sỏ đi ra, rồi giải quyết luôn.
Còn 10 giây.
Đỗ Hữu như cảm giác được gì, quay đầu nhìn.
Cách đó không xa, một bóng người từ bóng đêm đi ra.
Dù đã cuối xuân, người đó cũng bọc mình kín mít.
Cậu đứng ở phía dưới, mà Đỗ Hữu đứng ở chỗ cao nhất, hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Còn 5 giây.
Đỗ Hữu vẫn không nhúc nhích.
Tần Qua thì bước một bước, đứng yên ngửa đầu nhìn Đỗ Hữu.
Năm, bốn, ba, hai, một.
Khi đến giờ, một bài nhạc vui vẻ vang lên trong đêm tối.
Nhạc điệu vui tươi, cách một trời một vực với bầu không khí hiện tại.
Tay Tần Qua đút túi, lấy điện thoại ra.
Âm thanh từ nó truyền ra.
Cậu ấn dừng, sau đó để màn hình đối diện Đỗ Hữu.
Trên màn hình là "00:00".
Mười phút đếm ngược kết thúc.
Điện thoại không còn tác dụng bị quăng qua một góc.
Tần Qua: "Em thắng."
Đỗ Hữu im lặng đi lên vài bước, tiếp theo nhảy xuống, đứng trước mặt Tần Qua.
Tần Qua hơi gục đầu xuống, lọn tóc che khuôn mặt, nhìn không sắc mặt.
"Thật đáng tiếc, em không thể cho anh biết vị trí rồi."
【 này, cậu ta nói gì vậy chứ.
】
Hệ thống không hiểu nỗi, nhưng bởi vì sợ nên không dám ra tiếng: 【 rõ ràng đã giết rồi, còn nói vị trí làm gì.
】
"Anh ơi, kỳ lạ làm sao." Tần Qua nói, "Em thắng rồi, anh còn bắt em làm gì."
Cậu giương mắt, nhìn thẳng đôi mắt như nước hồ sâu thẳm của Đỗ Hữu, hạ khóe miệng, "Đến cuối cùng vẫn là em tới tìm em."
Nghe Tần Qua nói, Đỗ Hữu cũng không có phản ứng.
Mà anh hỏi: "Cậu giết người kia rồi?"
Tần Qua hỏi lại: "Không phải anh xem video rồi sao."
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Cũng đúng."
Anh nói: "Tôi từng nói không được ra tay với người ở đây, tại sao?"
Trên mặt Tần Qua vẫn còn nụ cười nhạt, không trả lời.
Đỗ Hữu thở một hơi, như là thở dài.
Anh rất ít biểu lộ ra cảm xúc của mình, mà lần này là ngoại lệ.
"Kế tiếp, tự tôi sẽ đi tìm.
Nhìn kỹ hơn địa điểm trong video." Đỗ Hữu nhìn cậu, "Nhưng trước đó, còn chuyện cần làm."
Anh nói xong thì giơ tay ra.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ lớn thình lình vang lên, sương khói nổi lên bốn phía.
Một bóng đen nhảy ra, lưng dán lên mặt tường lạnh băng.
Ngay sau đó, Đỗ Hữu từ trong sương khói đi ra, bộ dạng lạnh lùng ban đầu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Làn da xanh lá không chút máu, tròng mắt thành chuyển trắng.
Hoa văn màu đỏ đậm hiện lên, nó bao khắp thân mình, vẽ thành một hình khiến người khiếp sợ.
So với bộ dáng khi anh giả dạng làm con người, thì giờ phút này, tốc độ và năng lực đều được tăng lên.
Sương khói tản đi, dưới bùn đất chỉ còn một hố sâu thăm thẳm.
Nháy mắt, Đỗ Hữu biến mất tại chỗ.
Rồi chợt xuất hiện trước người Tần Qua —— đánh một quyền.
Tần Qua phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay đỡ, tiếp được cú đấm mạnh kinh khủng này.
Nhưng sự tấn công này quá mạnh mẽ.
Một quyền đánh xuyên qua cơ thể, vách tường sau lưng nát không còn một mảnh.
Mặt tường nứt toạc, cả người trực tiếp bay vào kho hàng.
Bên tai là tiếng đá vụn thổi qua gương mặt.
Tần Qua mở mắt, đại não theo bản năng phát ra mệnh lệnh phản kích.
Chỗ sâu trong mắt hiện ra ký hiệu X, như ẩn như hiện.
Nhưng giây tiếp theo lập tức bị người đè xuống, ký hiệu biến mất.
Anh điều chỉnh tốt tư thế trên không trung.
Tay chống trên đất, thuận lợi rơi xuống.
Mà còn chưa kịp đứng lên, trước mắt lại xuất hiện hai chân của Đỗ Hữu.
Đối phương giơ một chân lên, đạp một phát.
Đòn tấn công không hề nể tình, cũng không chừa thời gian thở.
Một cú rồi tiếp một cú, giáng xuống liên tục.
Tần Qua trước sau không ra tay, chỉ tránh né.
Nhưng dưới dự tấn công liên tục, thì cậu nhanh chóng rơi vào thế yếu.
Cuối cùng, cậu không cẩn thận lộ ra sơ hở, khiến Đỗ Hữu nhảy tới gần người.
Giây tiếp theo, cổ liền bị nắm lấy, bị người hung hăng đập lên tường.
Ầm ——!
Cú này tiếp tục hoàn toàn không nể tình, mặt tường bị nứt ra, đá vụn văng khắp nơi.
Nếu là người bình thường, bị đánh thế này thì đã nứt gãy sương sườn.
Tần Qua là thực nghiệm thể, cơ thể mạnh hơn người bình thường nhiều.
Nhưng sau cũng bị thương nặng, khóe miệng tràn ra một hàng máu tươi, nhiễu xuống cằm.
Cậu ho nhẹ một tiếng, lại ho ra mấy ngụm máu.
Sống lưng cậu kề sát mặt tường, chỗ yếu hại bị người khác nắm chặt trong tay.
Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Đỗ Hữu.
Dù lưỡi hái Tử Thần đang kề bên cổ, cũng không phản kháng.
Đỗ Hữu: "Tại sao không đánh trả?"
Tần Qua cười khẽ.
Bởi vì cổ bị bóp chặt, hô hấp không được.
Cậu gian nan nói ra.
"Kêu em đánh anh sao?"
Đỗ Hữu: "……"
Đỗ Hữu: "Mục đích của cậu là gì?"
Bao tay bằng da đen đụng vách tường, đã sớm bị lủng.
Cậu nâng tay, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang bóp chặt cổ mình, nhưng không trả lời câu hỏi của Đỗ Hữu.
"Xin anh, cứ như bây giờ...!Giết em đi."
"Anh trai."
- ------
Edit: Phát hiện sai thì báo nha..
Danh Sách Chương: