Trấn Nguyên Tử bừng tỉnh, “Phải phải phải, ta không nên quá kích động, nếu dọa nó sợ thì không hay rồi.” Ông thu tay về, ngồi về chỗ mình. Thế nhưng, ánh mắt của ông vẫn nhìn chằm chằm cây nhân sâm quả, hệt như đang nhìn bảo bối của mình vậy.
Chẳng qua, thật sự là như vậy, cây nhân sâm quả xác thật là bảo bối của Trấn Nguyên Tử.
“Thế Dương Tiễn phải chúc mừng quán chủ.” Nhìn thấy tay của Trấn Nguyên Tử đã rời khỏi cây nhân sâm quả, sự thâm trầm trong đáy mắt Dương Tiễn liền giảm đi không ít. “Nói không chừng ngày nào đó cây nhân sâm quả này thật sự có thể tu luyện thành hình người.”
“Hi vọng như lời Nhị Lang Chân Quân nói.” Trấn Nguyên Tử vẫn luôn dùng ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cây nhân sâm quả, “Dù là vạn năm hay là vạn vạn năm, ta đều sẽ đợi.” Nhiều năm như thế, ông không phải vẫn đang đợi ư, bây giờ nhìn thấy hi vọng, đương nhiên ông không cảm thấy chờ đợi khổ sở nữa rồi.
Ánh mắt của Dương Tiễn sáng lên, “Quán chủ hình như vô cùng quan tâm đến cây nhân sâm quả nhỉ?” Loại thái độ này, căn bản không giống như với thiên địa linh bảo, nó càng giống như... thái độ đối xử với người mà mình trân quý nhất vậy.
“Ha ha,” Trấn Nguyên Tử cười, đem ánh mắt nóng bỏng của mình thu về, “Cây nhân sâm quả trước giờ vẫn luôn bầu bạn cùng ta đến tận nay, ta đương nhiên quan tâm.” Tuy Dương Tiễn sẽ không nói bừa bãi nhưng ông vẫn không muốn nói ra.
Cho dù thế nào, thực lực của ông vẫn chưa đủ, nếu lộ ra bí mật của cây nhân sâm quả, chưa chắc có thể bảo vệ được y. Tuy thánh nhân chưa xuất hiện, nhưng thực lực của hắn thật sự đủ tung hoành. Chỉ là lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Trấn Nguyên Tử không muốn xảy ra bất kì chuyện gì, nên im lặng vẫn tốt hơn.
Dương Tiễn tuy biết Trấn Nguyên Tử có bí mật nhưng hắn vốn không phải là người tò mò, đương nhiên sẽ không hỏi đến. Dù sao, chỉ cần ông ta cách xa người trong cây kia là được rồi. “Nói đến chuyện này, quán chủ, cây nhân sâm quả có thể dung nạp hồn phách của người khác không?”
Bàn tay trong tay áo của Trấn Nguyên Tử chợt siết chặt, nhưng trên mặt lại không hề thay đổi: “Dung nạp hồn phách? Chuyện này ta chưa từng nghe nói qua, Nhị Lang Chân Quân tại sao lại hỏi như thế?”
“Vậy ư?” Dương Tiễn nhếch môi, “Ta chỉ là không ngờ sau khi dùng thiên nhãn, lại nhìn thấy một hồn phách con người trong thân cây, nên cảm thấy tò mò mà thôi.” Hắn cảm thấy vẫn nên đưa người ra ngoài, nếu không, đặt trên địa bàn của Trấn Nguyên Tử, ai biết còn xảy ra chuyện gì bất ngờ không chứ.
Hơn nữa, chủ nhân gần gũi với thiên địa linh bảo của mình vốn dĩ không có gì không ổn cả. Hắn có thể ngăn được một lần, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản hai lần sao?
“Sao?” Trấn Nguyên Tử ngạc nhiên, “Lời Nhị Lang Chân Quân nói là thật?”
“Đương nhiên.”
“Chuyện này...” Trấn Nguyên Tử lại đứng dậy, đứng dưới gốc cây nhân sâm quả, “Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây, ta làm sao có thể đưa hồn phách này ra ngoài?”
Dương Tiễn cũng đứng dậy, “Quán chủ đừng sốt sắng, Dương Tiễn tuy bất tài nhưng cũng nguyện ý giúp đỡ.”
“Không cần!” Trấn Nguyên Tử sau khi nói ra lời này mới phát hiện thái độ của mình hơi quá đáng, ông hắng giọng, “Hôm nay đã gây quá nhiều phiền phức đến Nhị Lang Chân Quân rồi, sao có thể tiếp tục làm phiền chứ.”
“Không sao.” Dương Tiễn chắp tay sau lưng, “Ta rất có hứng thú đối với hồn phách con người trong cây nhân sâm quả.”
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt Trấn Nguyên Tử lập tức thay đổi. Tuy ông nhanh chóng giấu đi nhưng một tia sát khí kia lại không phải là ảo giác.
Dương Tiễn dường như không hề phát giác ra, “Nói ra, hồn phách con người này lại là một nữ tử, ý thức của cây nhân sâm quả lại là nam tử. Vô cùng kì lạ, rõ ràng vẫn chưa thật sự tỉnh lại mà nó đã tự chọn giới tính cho mình rồi.”
Trấn Nguyên Tử nghe như thế, chiêu thức giấu trong tay áo lập tức biến mất. Ông cười hào sảng nói: “Có lẽ vì trong Ngũ Trang Quán ta chỉ có nam tử nên cây nhân sâm quả này cũng chọn thế chăng.”
“Có lý lắm.” Dương Tiễn gật đầu, dường như rất đồng tình với câu nói của Trấn Nguyên Tử.
Sau khi thở phào một hơi, Trấn Nguyên Tử lại thấy nhức đầu, “Nhị Lang Chân Quân, ngài nói, hồn phách của nữ tử này, ta làm sao mới đưa ra được đây?”
“Nếu quán chủ không chê Dương Tiễn lo chuyện bao đồng, chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc.”
“Không chê bai, không chê bai.” Trấn Nguyên Tử cười, “Nhị Lang Chân Quân chịu giúp đỡ là chuyện tốt, ta sao có thể chê bai được chứ. Vừa rồi thật ra là vì ngại làm phiền Nhị Lang Chân Quân, nên mới từ chối. Chỉ là, bây giờ xem ra chỉ đành làm phiền Nhị Lang Chân Quân rồi.”
“Không sao.” Dương Tiễn nhìn cây nhân sâm quả, đáy mắt ẩn chứa một tia dịu dàng, “Ta cảm thấy chuyện này rất thú vị, không hề làm phiền.” Hắn đưa tay vuốt ve cây nhân sâm quả, truyền vào trong một tia thần lực.
Trấn Nguyên Tử và Dương Tiễn đứng dưới gốc cây nhân sâm quả bàn bạc cách làm sao đưa hồn phách ra, nhưng Tô Ngọc Tuyết lại suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán rồi. Gì chứ, cô bây giờ mới không thèm ra khỏi cây nhân sâm quả đâu! Vì cô vẫn chưa nghĩ ra cách phải đối diện với Dương Tiễn thế nào.
Vốn dĩ cho rằng giấc mơ trước khi vào thế giới nhiệm vụ chỉ là một giấc mơ hư cấu, là đầu óc mình tùy tiện làm loạn. Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt của Dương Tiễn, Tô Ngọc Tuyết liền biết là không phải, đó là một giấc mơ chân thực. Có lẽ nói chính xác hơn là, người cô nhìn thấy trong mơ thật sự là Dương Tiễn, Dương Tiễn chính là có gương mặt này.
Lúc trong thế giới liêu trai, Tô Ngọc Tuyết nhờ Vương Lăng Minh mà biết được rất nhiều thứ. Tỷ như nói, tuy có ba nghìn thế giới, nhưng do thần lực nguyên bản, nên mỗi một thần tiên, bất kể hắn ở trong thế giới nào, gương mặt của hắn đều giống với thế giới nguyên bản.
Đương nhiên, cũng không ai có thể tùy ý có được gương mặt giống với thần tiên. Điều này đã chú định rõ, pháp lực càng cao, khả năng giống nhau càng thấp. Nếu không có quan hệ, người phàm căn bản sẽ không thể có gương mặt giống với thần tiên.
Thế nhưng, bây giờ gương mặt của biểu ca lại giống với Dương Tiễn như thế, đó không phải nói giữa hai người họ có quan hệ với nhau sao? Hơn nữa, gương mặt của Dương Tiễn lại là sự kết hợp giữa Triển Chiêu và biểu ca. Đương nhiên, cho dù là một phần vạn, gương mặt có thể giống nhau theo xác suất một phần vạn đi, nhưng thần lực thì sao đây?
Thần lực đều là độc nhất vô nhị, tuyệt đối không thể giống nhau được. Thần lực kia đối với Tô Ngọc Tuyết mà nói thật sự là quá quen thuộc rồi, cô bầu bạn bên hắn nhiều năm như thế, sao có thể không nhận ra chứ? Như vậy, chỉ có một khả năng có thể nói rõ chuyện này thôi.
Chính là, Triển Chiêu và biểu ca đều là Dương Tiễn. Có lẽ nói, hai người họ đều là phân thân thần lực của Dương Tiễn hoặc là chuyển thế của hắn.
Nếu như vừa rồi nhìn thấy gương mặt của Dương Tiễn cô còn có thể tự lừa gạt mình, thì bây giờ tia thần lực kia khiến Tô Ngọc Tuyết không cách nào dối lừa mình được nữa.
Cho nên, tóm lại là, cô thật sự không muốn ra ngoài gặp Dương Tiễn! Hu hu hu, ông xã đột nhiên biến thành nam thần, cô vẫn không biết phải đối mặt thế nào.
[Tiểu Ác, Tiểu Ác, mau cứu chị! Túc chủ nhà em gặp xui xẻo rồi, còn không mau cứu chị đi!] Bây giờ, Tô Ngọc Tuyết có thể nghĩ đến chỉ có hệ thống. Tuy rất nhiều lúc hệ thống đều không có tác dụng gì, nhưng bây giờ cũng không để ý được nhiều như thế nữa rồi.
Không phải đều nói một người tính ngắn, hai người tính dài ư? Bọn họ một người một hệ thống, nói không chừng có thể nghĩ ra cách giải quyết khó khăn trước mắt thì sao?
Thế nhưng, dù cho Tô Ngọc Tuyết kêu réo thế nào, Tiểu Ác cũng không xuất hiện. Chỉ là sau thế giới liêu trai, hiện tượng này càng lúc càng nghiêm trọng hơn mà thôi. Rất nhiều lúc chỉ cần biểu ca xuất hiện, dù cho là chưa nói xong, Tiểu Ác cũng sẽ biến mất.
Chỉ là khi ấy Tô Ngọc Tuyết không cảm thấy có gì kì lạ, một mặt là vì khi ấy cô bị Vương Lăng Minh phân tán sức chú ý, mặt khác là vì Tiểu Ác giận dỗi ngắt liên lạc, cô cũng đã quen rồi.
Bây giờ nghĩ lại, tuyệt đối là có vấn đề! Được rồi, gia hỏa này đã biết thân phận thật của biểu ca cũng không nói cho cô biết phải không? Đáng ghét!
Tô Ngọc Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi, quyết định chờ sau khi cô thoát thân, nhất định sẽ vào trong không gian não bộ, hung hăng dạy dỗ Tiểu Ác một phen. Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, thứ hệ thống phản bội túc chủ, không phải là một hệ thống tốt!
Càng nghĩ càng giận, lúc Tô Ngọc Tuyết giận đến sắp bùng nổ mới phát hiện, cô đã từ trong cây nhân sâm quả ra ngoài rồi. Cô lơ lửng trên không trong, ánh mặt trời xuyên thấu hồn thể, khiến cô trô vô cùng yếu ớt.
Dương Tiễn nhìn dáng vẻ này của Tô Ngọc Tuyết, mi tâm khẽ nhíu.
Trấn Nguyên Tử không chú ý đến vẻ mặt của Dương Tiễn, ông không ngờ Dương Tiễn thật sự đem hồn phách con người trong cây nhân sâm quả kéo ra. Ông ho khan hai tiếng, “Ngươi là ai, tại sao lại ở trong cây nhân sâm quả của ta?”
Tô Ngọc Tuyết theo bản năng trốn vào cây nhân sâm quả, sau một lúc mới ló nửa người ra, “Ta...ta là được cây nhân sâm quả tìm đến.” Đạo hành của Trấn Nguyên Tử cô không bì được cho nên đành quyết định nói thật.
Đương nhiên, Tô Ngọc Tuyết sẽ không đem mọi chuyện đều nói ra ngoài, chỉ nói một phần trong đó mà thôi. Thật thật hư hư, mới có thể gạt được người khác chứ.
“Cây nhân sâm quả tìm về?” Trấn Nguyên Tử nhíu mày, “Y vừa sản sinh ra ý thức, sao có thể biết tìm ngươi? Hơn nữa, còn tìm một nữ tử?”
“Ta cũng không biết tại sao cây nhân sâm quả lại tìm ta.” Thành thật mà nói, Tô Ngọc Tuyết vô cùng tò mò với cây nhân sâm quả biết đưa ra nhiệm vụ này. Phải biết, cây nhân sâm quả chỉ là một cái cây. Tuy bị đánh chết có hơi đau nhưng cũng được cứu sống lại.
Nhưng mà, cây nhân sâm quả lại đồng ý tốn nhiều công sức cùng công đức để mình đến ngăn cản, thật sự có chút kì lạ. Theo lý mà nói, một cái cây sao để ý điều này chứ? Dù là vì lý do rất đau đi nữa, Tô Ngọc Tuyết cũng không tin cho lắm.
Vì trong kí ức của cây nhân sâm quả, nó thật ra không sợ đau.
Trấn Nguyên Tử bị nghẹn lại, “Ngươi, mau ra khỏi cây nhân sâm quả!”
“Ta không ra!” Tô Ngọc Tuyết nhìn ánh mắt cười như không cười của Dương Tiễn, “Cây nhân sâm quả nói muốn ta giúp, ta giúp xong mới có thể khôi phục được dáng vẻ ban đầu, ta không thể rời khỏi!”