“Đúng vậy,” Lý Thành Sơ cả mặt tự hào, “Dương huynh, ta biết huynh rất cảm tạ ta, nhưng không cần, đây là điều ta nên làm.”
“Ngươi...” Dương Tiễn đặt sách trong tay xuống, “Chẳng trách, chẳng trách hoàng thượng đột nhiên ban thánh chỉ xuống. Nhưng ta nói thế nào đây...”
Lý Thành Sơ lại nghiêm túc nhìn Dương Tiễn, “Dương huynh, ta biết huynh lương thiện, không muốn làm lỡ tương lai của tiểu thư Tô gia. Nhưng huynh có từng nghĩ đến, nếu người tiếp theo vẫn hỗn trướng như Tả Chí Bân thì sao? Chỉ có huynh mới có thể đảm bảo tiểu thư Tô gia sẽ không bị bắt nạt nữa, không phải sao?”
Ban đầu Lý Thành Sơ chỉ muốn khuyên Dương Tiễn nhưng càng nói càng cảm thấy có đạo lý, “Ai có thể tận tâm như huynh chứ? Trừ huynh ra, còn nam nhân nào còn có thể thật lòng đối đãi với tiểu thư Tô gia? Nàng dù tốt nhưng vẫn là tái giá, có bao nhiêu nam nhân sẽ không để ý? Dương huynh, nghe ta nói câu này, huynh đừng tiến cung xin thu hồi thánh chỉ.”
Dương Tiễn cụp mắt, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Lý Thành Sơ, “Đa tạ.”
“Hì hì,” Lý Thành Sơ cười ngốc, “Dương huynh chịu nghe ta nói là tốt nhất rồi.” A ha ha ha, cậu cũng có một ngày như thế, có thể được Dương huynh thật lòng thật ý cảm tạ rồi. Kích động quá đi, về nhà cậu phải khoe với đại ca mới được. “Ta biết Dương huynh phải chuẩn bị hôn lễ, chắc chắn rất bận rộn, thế ta đi trước đây!”
“Được, lần sau gặp.”
“Lần sau gặp.” Lý Thành Sơ lại giống như lúc xông vào, vội vã xông đi.
Dương Tiễn lần nữa cầm sách lên, khẽ giọng nói: “Thành Sơ, tương lai ta sẽ giúp ngươi, lúc tổ mẫu ngươi chọn nương tử, sẽ giúp ngươi chọn một người tốt.”
Lý Thành Sơ không biết cảm tạ của Dương Tiễn là thế này, nếu cậu biết được, chắc chắn cậu sẽ khóc ra nước mắt mất. Cậu không muốn có nương tử, làm một ăn chơi trác táng tự do tự tại, thật sự là khá tốt_(:з」∠)_.
So với sự vội vã của Tả Chí Bân và Hoàng Liên Liên, hôn lễ Dương gia và Tô gia lại vô cùng long trọng. Tuy thái hậu sợ Dương Tiễn sẽ hối hận nên muốn tổ chức sớm nhưng hoàng thượng cũng sai người đến Tô gia giúp đỡ, thái hậu cũng đặc biệt sai người đến Dương gia giúp. Hai nhà giúp đỡ lẫn nhau, rất nhanh liền hoàn thành xong mọi chuyện trong hôn lễ.
Một phương diện là vì hoàng đế muốn để cho Tả gia phụ đi ý tốt của mình nhìn rõ, ông cũng muốn giúp Tô gia lấy lại thể diện, mặt khác là vì thái hậu không muốn uất ức huyết mạch cuối cùng của nhà mẹ mình, cho nên chỉ trong thời gian một tháng, lại vô cùng long trọng. Hôn lễ có thể lấy ra so sánh, cũng chỉ có đại hôn trước đây của đế hậu.
Ngày đại hôn, kinh thành hệt như được màu đỏ bao phủ, đặc biệt là đường từ Tô gia đến Dương gia, toàn bộ đều được hoàng gia treo lụa đỏ. Bá tánh đều nghĩ, hoàng gia đã như thế, mình cũng đến xem náo nhiệt vậy, nói không chừng vẫn được lây phúc khí đấy. Thế là có người tự khởi phát treo dây đỏ trước cửa nhà mình, có người nhìn thấy hàng xóm nhà mình làm thế, nếu nhà mình không làm chẳng phải quá chói mắt sao?
Thế là một truyền mười, gia đình có chút năng lực đều treo lên. Gia đình mua không nổi một tấm vải đỏ thì cũng có năng lực treo sợi vải đỏ lên là được rồi. Đây là chuyện có được phúc khí, nên không thể thua kém được. Thế là kinh thành liền phủ đỏ.
Chỉ còn một nơi, trước đó là phủ Tả tướng quân, giờ là Tả gia. Trước cổng Tả gia không có gì cả, thậm chí là lồng đèn đỏ trước đó cũng bị gỡ xuống, dường như đang tị hiềm gì đó. Đương nhiên họ vốn không tránh khỏi khó xử, dù sao đi nữa hôn lễ của Tô gia và Dương gia lại long trọng vinh hoa như thế, càng làm nổi bật sự nghèo túng của Tả gia bọn họ.
Chỉ là, Tả Chí Bân phát hiện thật ra bọn họ đều không rảnh để ý đến nhà họ, thậm chí là đã lãng quên họ rồi. Tất cả những chuyện Tả gia làm hệt như tự mình đa tình, ngược lại càng khó xử hơn.
Tả lão phu nhân tuy không nhìn thấy người mình ghét – Tô Ngọc Tuyết nhưng nghĩ đến của hồi môn nhiều như thế rơi vào trong tay người khác, trong lòng càng oán hận. Tả lão phu nhân biết người bà ta nên trách là hoàng thượng nhưng bà ta không dám nên chỉ đành trút vào Tô Ngọc Tuyết và Hoàng Liên Liên.
Tô Ngọc Tuyết không ở trước mặt, cho nên tất cả oán hận đều rơi lên người Hoàng Liên Liên. Nàng vừa gả vào đây chỉ trong một tháng ngắn ngủi thôi nhưng lại bị làm khó dễ không dưới mấy trăm lần. Tinh thần của Tả lão phu nhân căn bản không giống người già, làm khó người ta cũng vô cùng bài bản, cực kì ác độc.
Nhưng Hoàng Liên Liên cũng không dễ chọc. Trên mặt nàng ta đều là dáng vẻ đáng thương, không ai giúp đỡ nhưng thật ra luôn có thể khiến Tả Chí Bân ‘vô tình’ phát hiện ra nàng bị Tả lão phu nhân làm khó. Tả Chí Bân đương nhiên không nỡ để người trong lòng bị làm khó, thế là liền xung đột với Tả lão phu nhân.
Nhưng Tả lão phu nhân cũng rất hiểu con trai mình, thường xuyên có thể chuyển đổi tình huống, chỉ là vẫn không thể áp Hoàng Liên Liên xuống mà thôi. Ba người ngươi đến ta đỡ, cả Tả gia vẫn luôn có kịch hay để xem.
Hai nhà cách vách thật sự vô cùng buồn bã, căn nhà này so với kịch viên còn náo nhiệt hơn. Bọn họ rầu lắm, nếu không phải khó khăn lắm mới sống trong kinh thành, họ sớm đã dọn đi rồi. Thật hi vọng Tả Chí Bân sớm bị hoàng thượng hạ chức, tốt nhất là thu lại phủ đệ của họ. Chỉ có như thế, họ mới không cần phải nghe kịch.
Thành thật mà nói, một hai lần vẫn thú vị nhưng mấy lần sau đó họ thật sự không chịu nổi nữa. Sáng ầm ĩ, chiều ầm ĩ thậm chí đến nửa đêm cũng ầm ĩ, thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Hoàng Liên Liên lần nữa từ dưới tay Tả lão phu nhân trốn thoát, thậm chí còn khiến Tả Chí Bân làm tổn thương lòng của Tả lão phu nhân. Nhưng nàng không vui chút nào, bởi vì vốn dĩ nàng không phải chịu đựng những chuyện này. Hơn nữa, Tả gia đã bị lụy bại rồi, nàng dựa vào gì phải theo họ chịu khổ chứ?
“Soạt!” Hoàng Liên Liên không cam tâm xé khăn tay lụa trong tay, móng tay sơn móng cứ thế xé khăn lụa làm đôi.
Nàng muốn vinh hoa phú quý, muốn đem những kẻ bắt nạt mình giẫm ở dưới chân, không phải là cả đời đấu với bà lão chết tiệt kia, cũng không muốn ở cùng phế vật không có tiền đồ kia. Nàng nhìn rõ rồi, hoàng đế đã bất mãn với Tả Chí Bân. Nhưng mà, nàng bây giờ được ban hôn, chỉ có thể bám lấy phế vật này.
Trong lòng Hoàng liên Liên càng nghĩ càng không cam tâm nhưng cũng không còn cách nào. Nàng ta đối với kẻ hại mình rơi vào tình cảnh này càng lúc càng phẫn hận, bà già này, lão ta nhất định phải chết. Về phần Tả Chí Bân, gã tạm thời vẫn có tác dụng, không thể chết như thế được.
Đưa mắt nhìn hoa lan nở rộ trong phòng, Hoàng Liên Liên cười, dáng vẻ vô cùng yếu đuối. Nếu không phải ý nghĩ trong lòng nàng ta quá ác độc, khiến cho đáy mắt vặn vẹo thì sẽ càng đẹp hơn một chút.
Bên kia có người oán hận không thôi, bên này lại có ngày tháng tươi đẹp.
Tô Ngọc Tuyết nghe thấy bên ngoài có tiếng quan khách ồn ào, nàng đưa tay vén khăn phủ đầu mình lên. Các nha hoàn muốn ngăn cản, chẳng qua bị nàng nhìn một cái liền không dám ngăn cản nữa.
“Được rồi, các ngươi lui xuống đi.” Đối với loại chuyện thành thân này, Tô Ngọc Tuyết vô cùng quen thuộc rồi, tâm trạng thật sự không hề gợn sóng. Hơn nữa, vì tân lang quá quen thuộc rồi nên dù muốn gợn sóng cũng không gợn nổi nữa.
Cho nên, Tô Ngọc Tuyết mới không uất ức bản thân mình đâu. Sau khi nàng bảo mọi người lui xuống, liền vội cởi giá y nặng nề cùng mũ phượng xuống, sau đó tìm váy áo thoải mái mặc vào. Chẳng qua nàng vẫn có chút để ý, cho nên chọn quần áo màu đỏ, tóc cũng tùy ý vấn lên.
Nàng còn đơn giản tắm rửa qua một lượt thuận tiện tẩy trang. Sau khi cả người sạch sẽ, Tô Ngọc Tuyết ngồi trước bàn. Cả một ngày trời, xem như nàng có giấu một ít điểm tâm trên người nhưng vẫn cảm thấy đói. Cho nên, ngại quá, nàng phải ăn trước rồi.
Ừm ừm, thức ăn vẫn chưa lạnh, hương vị vẫn không tệ nha.
“Sao lại đói thành thế này rồi?”
Tô Ngọc Tuyết đến đầu cũng không quay lại, “Ta đương nhiên đói rồi, cử hành cả một ngày, chuyện thành hôn, từ xưa đến này đều vô cùng phiền phức.”
Dương Tiễn ngồi xuống đối diện Tô Ngọc Tuyết, bất đắc dĩ cười nói: “Biểu muội thật tự tại, ta còn cho rằng nàng nên ngại ngùng mới phải?”
Tô Ngọc Tuyết ăn no rồi, đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Dương Tiễn, “Biểu ca, ta chàng quá quen nhau rồi, ta không xấu hổ được.” Nàng cảm thấy da mặt mình dày theo năm tháng, tất cả là do hắn cả.
Cho nên, chỉ một hôn lễ mà thôi, bây giờ nàng thật sự không đỏ mặt nổi rồi.
Dương Tiễn đưa tay nâng cằm Tô Ngọc Tuyết, “Ồ? Biểu muội thật sự không sợ sao?”
Tô Ngọc Tuyết đón lấy ánh mắt của hắn, chớp mắt, “Ừ, cũng không phải như thế, tổ chức khá long trọng, vẫn có chút căng thẳng.” Khụ khụ, nói không thể nói trắng ra vì làm người vẫn luôn chừa cho mình một đường lui, không phải sao?
Dương Tiễn cười khẽ, “Ta còn cho rằng, biểu muội phải chống đỡ thêm một lúc, cho nên miệng cũng nên như thế mới phải.”
“Đối với biểu ca thì không cần, đúng không?”
“Đúng.” Dương Tiễn đứng dậy, khom người, cách một chiếc bàn hôn lên đôi môi đỏ của Tô Ngọc Tuyết. Hắn trên môi nàng trằn trọc lưu luyến, hồi lâu mới buông ra.
Lúc này ánh mắt của Tô Ngọc Tuyết mê ly, đôi mắt long lanh, hai má ửng đỏ, vô cùng xinh đẹp. “Biểu ca?”
Khóe môi Dương Tiễn nhếch lên, hắn vòng qua bàn, bế nàng lên. Đối với ánh mắt nghi hoặc của Tô Ngọc Tuyết, hắn hôn lên môi nàng, “Tiếp theo, hẳn phải có một cục diện lớn hơn chút mới được.”
!!! Tô Ngọc Tuyết lập tức tỉnh táo, “Biểu ca, thật ra ta không muốn cục diện lớn gì cả, thật đấy.” Hic, sớm biết thế nàng đã không cứng miệng rồi.
Tại sao nhiều lần như thế rồi nàng vẫn không thể hiểu chứ, không thể chống đối với biểu ca được! Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, Tô Ngọc Tuyết liền khóc không ra nước mắt. Tại sao cô lại không học được ngoan ngoãn chứ?
“Đừng sợ, rất nhanh thôi.” Dương Tiễn đặt nàng trên giường, thoắt cái liền nằm đè lên.
Hừ lão xấu xa, ta mới không tin chàng đấy! Có lần nào chàng rất nhanh chưa?
Nến đỏ lay động, ánh nến phản chiếu lên rèn trướng, dường như xuyên qua tấm rèm liền có thể nhìn bóng người đang quấn lấy nhau ở bên trong. Nhưng chăn rèm rất dày, nửa điểm kiều diễm đều không bị thấy được. Chỉ là thỉnh thoảng từ truyền ra ngoài một tia khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Giờ ngọ hôm sau, trong cung, thái hậu và hoàng đế ở trong cung thái hậu đợi tin tức truyền đến. Thái hậu muốn biết Chi Qua thế nào, hoàng đế muốn biết Ngọc Tuyết thế nào rồi. Hai người mục đích không giống nhau nhưng xem như là trăm sông đổ về một biển.
Đợi đến lúc tin tức truyền đến, hai người đều nhẹ nhõm. Vãn bối sống tốt mới không lãng phí tâm ý của bọn họ.
Thái hậu vô cùng hài lòng, ma ma chuyển lời bước vào nói là sắc mặt Chi Qua rất hồng nhuận. Trong lòng bà thầm nghĩ nói không chừng là bát tự của Ngọc Tuyết vượng Chi Qua, nếu không sau khi động phòng còn có thể sắc mặc hồng nhuận chứ? Bà cầu còn không được, chỉ cần Ngọc Tuyết bầu bạn cả đời với Chi Qua là đủ rồi.
Về phần hoàng đế, lại vô cùng hài lòng với thái độ của Dương Tiễn. So với Tả Chí Bân hôm sau liền vội vã thượng triều tốt hơn nhiều, gã ta không biết quy tắc gì cả.
Hoàng đế sớm đã quên mất ban đầu mình còn thầm khen ngợi Tả Chí Bân trong lòng vì triều đình làm việc. Chỉ có thể nói, mọi thứ đều là nhất thời mà thôi, không được lòng rồi, dù làm gì cũng là sai cả.
Mấy hôm nay, Tả Chí Bân thật ra không muốn thượng triều. Tuy đồng liêu không nói gì nhưng họ trước mặt gã bàn về hôn sự của hai nhà Dương Tô đã đủ khiến gã khó chịu rồi. Thật ra, sau hôn lễ, gã càng cảm thấy cả người không tự tại, dường như mọi người đều đang cười chê gã vậy.
Trong lòng Tả Chí Bân bắt đầu dâng lên oán hận, hận Tô Ngọc Tuyết vì sao không ngoan ngoãn ở trong phủ. Chỉ cần nàng ngoan ngoãn, gã nhất định sẽ không hưu nàng, chuyện này cũng sẽ không trở thành thế này, mình cũng sẽ không bị đồng liêu cười nhạo.
Tất cả đều là lỗi của Tô Ngọc Tuyết!