Nhìn đồng hồ, lại sắp tám giờ rồi. Từ sau khi chuyển đến đây, cô chưa từng ngủ dậy trễ thế bao giờ, trái lại luôn dậy rất sớm.
Cô trở mình, toàn thân mất sức, vô cùng bủn rủn. Lại nhìn trái ngó phải, cảm thấy có gì đó là lạ, đầu óc mơ hồ, nửa buổi sau mới sực nhớ, Tông Lãng không có ở đây.
Sờ gối anh, vẫn còn dư lại hơi ấm. Khi nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, cô chỉ coi như anh đi vệ sinh, thế là nhắm mắt, lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại là được Tông Lãng gọi dậy.
Anh đã làm xong bữa sáng. Cháo gạo trắng với trứng luộc, cùng rau thơm đã ướp mà thím Ngô cho, lại còn chiên một dĩa sủi cảo.
Rất đơn giản, nhưng cũng là bữa sáng thích hợp nhất.
Trình Nặc rửa mặt, cả hai ngồi đối diện ăn. Cháo nấu không hề đặc, là món cháo loãng Trình Nặc thích ăn nhất, sủi cảo chiên vàng ruộm, cũng không quá ngấy.
Cô phát hiện ra, Tông Lãng nấu cơm, nếu không liên quan đến việc dùng gia vị thì vẫn rất khá, ít nhất là trông đẹp mắt.
Anh bóc vỏ trứng gà cho cô, đặt trong chén. Trình Nặc cầm đũa tách bể lòng đỏ, ăn cùng với cháo lại càng thơm.
Rèm cửa sổ đã được kéo lên, ánh nắng xuyên qua cửa sổ hắt lên trên người bọn họ. Đã bắt đầu mùa đông nhưng nắng vẫn khá ấm áp, vô cùng thoải mái.
Trình Nặc ăn từng muỗng cháo, lắng nghe anh nói chuyện liên quan đến kế hoạch xây dựng sơn trang.
Ước mơ nhiều năm nay sắp thành hiện thức, tia sáng trong mắt anh còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời. Trình Nặc chỉ lẳng lặng lắng nghe, bất giác, lúc anh nghiêng mình cô cũng nghiêng, lúc anh cười cô cũng cười theo.
Ăn xong bữa sáng, Tông Lãng tìm số đồ gỗ còn dư lúc trước, lại đến nhà chú La mượn dụng cụ, làm một cái chuồng cho đám gà con vịt con.
Trình Nặc vui vẻ đi theo giúp, đưa đinh đưa búa.
Gà vịt tách riêng ra, làm thành kiểu vòng rào đặt ở góc tường trong sân sau, đợi chúng lớn thêm chút nữa là có thể vào ở.
Làm xong xuôi, Tông Lãng lại đi xử lý chỗ tường sập ở sân trước. Chỗ sập có chừng hai mét. Vừa vặn hôm qua làm cửa sổ còn dư lại kha khá xi măng, gạch cũng đã có sẵn đấy rồi, chỉ một loáng anh đã xây xong đáy tường. Chỉ đợi phơi khô cửa sổ thêm một ngày nữa thôi, ngày mai là có thể sửa xong toàn bộ tường ngoài sân.
Nhân lúc Tông Lãng bận rộn sửa tường, Trình Nặc tranh thủ làm cơm trưa. Cơm nước xong xuôi, Tông Lãng lại hỏi cô có muốn bổ chút củi dự phòng không. Dĩ nhiên Trình Nặc muốn rồi, dù sao dùng lò đất nấu cơm vẫn thơm hơn.
Thế là Tông Lãng về nhà lấy dụng cụ, lái xe ba bánh, hai người lại đến phiến rừng nhỏ lúc trước.
Dụng cụ của Tông Lãng không phải là dao phay mà là một cái cưa điện chạy dầu mazut. Lần này không chặt mấy cây khô nhỏ bé kia nữa, mà là cưa những cây lớn có đường kính chừng hơn hai mươi cm. Lại dùng cưa điện cưa thành từng khúc nhỏ, xe ba bánh phải chạy bốn năm chuyến mới đưa về hết được.
Sau khi về lại đem củi xếp vào dưới góc tường ngoài nhà bếp. Chất đống lên cao chừng một người, đủ cho Trình Nặc dùng mấy ngày.
Cả ngày Tông Lãng bận rộn không dừng, làm được kha khá chuyện, vì để đãi anh mà buổi tối Trình Nặc cố ý lại nhà thím Ngô mua một con gà nhà, hầm canh gà nhà cho anh.
Cô còn nhớ, anh thích ăn đùi gà.
Tông Lãng cũng không phụ ý tốt của cô, gần một con gà đều chui vào bụng anh. Ăn uống no say, anh xoa bụng nói: “Đầy tớ là anh đây, làm việc cũng không tệ lắm đúng không?”
Trình Nặc nói không tệ, hài lòng hôn lên môi anh.
Quá hời hợt, đối với Tông Lãng thì dĩ nhiên chưa đủ rồi. Cháo gà rất bổ, dĩ nhiên cần phải vận động mạnh hơn mới có thể tiêu hao hết, nếu không sẽ có mỡ bụng mà không có cơ bụng, cô gái của anh, sợ là không bằng lòng.
…
Cách một ngày, cửa sổ đã được phơi khô, tháo khuôn ra, Tông Lãng tiếp tục sửa tường.
Trình Nặc bưng ghế tre nhỏ ngồi trong sân, biên tập video, viết nhật ký, post lên weibo. Đoạn video bắt cá lần trước cô đăng lên được một tài khoản VIP có hơn năm triệu người theo dõi chia sẻ, bất ngờ bùng nổ. Trong một đêm số người theo dõi tăng vọt, sắp phá vỡ cửa ải năm mươi nghìn rồi.
Nhất thời tâm trạng vui vẻ, chạy lại chia sẻ với Tông Lãng.
Tông Lãng đang cúi người trát vữa. Cô nhào qua, nằm bò lên lưng anh.
“Số người theo dõi của em sắp hơn năm mươi nghìn rồi!”
Trên tay Tông Lãng có bùn, không tiện đụng vào cô. Cô nhân cơ hội hôn lên mặt anh, trong lúc vô tình chạm vào dái tai anh, phát hiện bên tai anh đỏ bừng trong nháy mắt. Thế là cố ý lè lưỡi liếm nhẹ, lại còn thổi khí.
Tông Lãng không nhịn được nữa, lau tay qua loa, muốn bắt lấy cô nhưng cô đã chuồn đi mất. Cô cười khanh khách, từ sân trước chạy ra sân sau. Thấy anh đuổi theo, lại vui vẻ chạy quanh hai sân mấy vòng, cuối cùng lại không bằng được đôi chân dài của anh, bị anh bắt được trả thù một phen.
Ầm ĩ đủ rồi, Tông Lãng ngồi xuống xích đu, Trình Nặc tựa vào lòng anh, miễn cưỡng sưởi nắng ấm mùa đông.
Có lẽ vì ánh nắng dìu dịu mà Tông Lãng nhắm nghiền hai mắt như đã ngủ. Trình Nặc ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay sờ cằm chẻ của anh, lại đi lên nữa, vẽ theo đường viền môi anh, rồi đến sống mũi cao thẳng, đôi mắt, lông mày.
Cô phác họa từng chút một, như đang vẽ bức tranh đẹp nhất. Vẽ xong rồi lại tựa vào lòng anh, nhìn trời xanh, ngắm mây trắng.
Bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, mây trắng bồng bềnh. Nắng ấm chan hòa, gió nhẹ êm ái. Thời gian yên tĩnh, năm tháng bình yên.
Cô nghĩ, cô tuân theo an bài của vận mệnh, nghe theo suy nghĩ của trái tim mình, là đúng phải không? Chắc là đúng rồi, vì vào giờ khắc này, mọi thứ đều rất tốt đẹp.
…
Tông Lãng bị điện thoại đánh thức, đối phương thông báo với anh, ngày mai lãnh đảo thành ủy sẽ đến cù lao thị sát, bảo anh chuẩn bị trước. Vì thế buổi chiều anh không thể không đến thành phố.
Anh đi rồi, Trình Nặc lại không có gì làm, nhớ đến củ cải khô của thím Ngô, nghĩ hẳn đã ướp xong rồi. Vậy là cô mặt dày đi qua nhà thím Ngô.
Đúng lúc đụng phải thím Ngô đang muốn ra cửa, thấy Trình Nặc đến, thím bảo mình phải qua sông đi trấn trên.
“Chó nhà em gái thím mới sinh con, đã dứt sữa rồi, thím định ôm một con về.” Lại nói: “Cháu có muốn đi cùng với thím không, cũng xin một con về đi. Một mình cháu ở sân lớn như thế, có chú chó trông nhà cũng không tệ.”
Nuôi một chú chó, đúng là rất không tệ.
Trình Nặc không chút do dự, vui vẻ đi cùng thím Ngô.
Đến trấn trên, Trình Nặc và thím Ngô vừa đi vừa tán gẫu. Đến nơi mới phát hiện, nhà em gái thím Ngô cũng gần chợ đồ ăn, gần tiệm rèm cửa sổ mà lần trước Bạch Nguyên dẫn cô đến.
Bụng còn đang nghĩ đúng là khéo thì lại thấy Cố Duyệt đi ra khỏi tiệm. Cô ấy vẫn còn nhớ Trình Nặc, nhiệt tình chào hỏi.
Trình Nặc bèn dừng chân, trò chuyện cùng cô ấy.
Cố Duyệt hỏi: “Lần trước đã mua được rèm cửa sổ chưa?”
Trình Nặc nói mua được rồi, “Có điều không phải mua ở tiệm rèm mà là ở một nhà may, lấy vải hoa xanh lam làm.”
Thím Ngô thấy Trình Nặc gặp người quen nên đi vào nhà em gái trước.
Cố Duyệt là người làm ăn, gặp người thì ba phần quen, huống hồ coi như có quen biết với Trình Nặc, lại kéo cô lại trò chuyện đôi câu. Từ rèm cửa sổ nói đến chuyện cửa sổ chống trộm. Trình Nặc nghe mới hiểu, thì ra chồng cô ấy chuyên làm cửa sổ chống trộm.
Cô nghĩ, nhà mình cũ rồi, cũng không cần phải lắp cửa sổ chống trộm lắm, thế nên chỉ im lặng nghe chứ không có ý đáp lời. Chợt đúng lúc này có chiếc xe hơi màu đen đậu ven đường.
Trình Nặc cảm thấy chiếc xe kia khá quen mắt, đang định nhìn biển số xe thì lại thấy có người bước xuống từ ghế lái. Chính là Phương Đình.
Cố Duyệt vội ra đón, hỏi Phương Đình sao lại đến đây.
Trình Nặc không ngờ là hai người họ có biết nhau. Nhưng cô càng không ngờ được rằng, ngay sau đó, ở vị trí ghế phụ, có một người đàn ông bước xuống.
Cố Viễn Giang?!
Cô ngạc nhiên, vì sao lại gặp Cố Viễn Giang ở đây?
Cố Viễn Giang cũng thấy Trình Nặc, đi tới chào hỏi cô.
Trình Nặc nhìn người trước mắt, phát hiện dường như năm tháng rất ưu đãi anh ta, ngoại trừ chững chạc vàng tang thương trong ánh mắt thì gần như ngoại hình anh không thay đổi gì, vẫn giống dáng vẻ hồi đại học của nhiều năm trước.
Có lẽ vì gương mặt này quá dễ nhận biết, Trình Nặc đột nhiên vùi mình vào quãng ký ức có liên quan đến anh ta.
Ký ức có liên quan đến Cố Viễn Giang chính là quãng thời gian đã từng tốt đẹp nhất của cô. Tình bạn với Đinh Gia, tình yêu với Lâm Dĩ An, Cố Viễn Giang là nhân chứng.
Nên khi thấy Cố Viễn Giang, cô không khỏi nhớ đến quãng thời gian ấy. Mà đó lại là điều cô không muốn nhớ lại nhất.
Trái tim mơ hồ quặn đau. Vào lúc cô cho rằng mình đã quên mất, sẽ không đau nữa, thì nó lại râm ran như thế.
Thì ra, hồi ức là một vết sẹo, nếu không lột ra thì sẽ không sao, nhưng khi lột đi lại là máu tươi đầm đìa.
“Lần trước tôi thấy bóng lưng em đã thấy quen thuộc rồi.” Cố Viễn Giang nói, “Không ngờ lại là em thật, sao em lại đến đây? Lâm Dĩ An đâu, có tới cùng không?”
Nghe được cái tên này từ miệng anh ta, Trình Nặc có phần hốt hoảng, nhất thời không mở miệng được.
Lúc cô và Lâm Dĩ An kết hôn cũng có mời Cố Viễn Giang, nhưng vì công việc mà anh ta không thể đến tham dự.
“Tôi, tôi với anh ta đã, ly hôn rồi.”
Cố Viễn Giang vô cùng bất ngờ, “Sao lại thế?” Nhưng ngay sau đó, anh ta lại nghĩ đến gì đấy, im lặng một hồi rồi hỏi Trình Nặc: “Em với Đinh Gia, có còn liên lạc không?”
Đinh Gia, Lâm Dĩ An. Lâm Dĩ An, Đinh Gia.
Đột nhiên lại nghe thấy hai cái tên này, Trình Nặc không kiềm chế nổi, trong đầu dâng trào mãnh liệt, hóa thành đau đón vừa chua xót, trào thẳng ra hốc mắt cô. Cô gần như là chạy trốn, nói tạm biệt rồi vội vã rời đi.
Cố Viễn Giang nhìn cô chạy trốn, không đuổi theo. Phương Đình đứng bên cạnh đi tới, hỏi anh ta: “Anh họ, anh biết cô ấy à?”
…
Trình Nặc chạy về lại bến phà, đầu đờ đẫn, trong lòng cứ cảm thấy phải cần gì đấy. Nhưng lại không nhớ nổi là cần gì.
Cho đến lúc quay về cù lao, về lại nhà mình, cô mới nhớ ra, cô cần Tông Lãng.
Muốn gọi điện cho anh nhưng cuối cùng lại thôi. Anh bận rộn như thế, cô không muốn để anh lo lắng.
Trình Nặc ngồi trong sân một lúc, trên ghế xích đu dường như vẫn còn hơi thở của Tông Lãng. Cô áp mặt vào ghế, nhẹ nhàng đong đưa.
Đung đưa đung đưa.
Lần nào đến đây, bà lão vẫn cứ ngồi trên xích đu này. Bạch Nguyên từng nói, ghế xích đu này cũng được coi là đồ cổ, tuổi đời còn lớn hơn bố cậu.
Trình Nặc nghĩ, đồ đã cũ thì đều có linh khí cả. Cô cứ đong đưa như thế, trong lòng dần bình lặng lại.
Nỗi đau kia, tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.