Lần trước ông ta từng gặp Hàn Lâm Phong trên công đường phủ doãn, cổ tay bị Thế tử bóp mạnh tựa hồ lại đau nhức.
Thứ hỗn láo như thế, có khi về sau cũng sẽ chẳng kính trọng nhạc phụ!
Tô Hồng Mông khi đột nhiên biết nữ nhi của mình kết được mối nhân duyên phú quý này, mới đầu có chút mừng thầm. Nhưng khi Hàn Lâm Phong xuất hiện trước mặt ông ta, dưới khí thế bức người, Tô đại gia cao hứng không nổi.
Lời ông ta vừa nói bị Hàn Lâm Phong nghe được, cảnh tượng lập tức trở nên lúng túng.
Nam nhân cao lớn này mặc dù mặt mang nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại khiến Tô đại gia lập tức cảm thấy ngột ngạt, không còn chút năng lượng nào.
Hàn Lâm Phong đặt mông ngồi xuống, lười nhác nói: "Vốn dĩ nên tự thân đến tận cửa chào hỏi một chút, nhưng gần đây thân thể có chút khó chịu, lười nhác đi, Tô tiên sinh đang tìm ta sao?"
Tô Hồng Mông gặp yếu thì mạnh, gặp mạnh thì yếu. Lúc trước ông ta nghe được tin tức của nữ nhi, suy đoán mối nhân duyên này ước chừng không phải là lưỡng tình tương duyệt. Vì thế cũng không có chút tự tin nào, vội vàng hạ mình cười làm lành, nói thẳng mình vừa nghe được tin, có chút chấn kinh, cùng nữ nhi nói chuyện, nên khẩu khí có hơi lớn.
Nhưng thật sự trong lòng Tô Hồng Mông xem thường vị Thế tử này.
Hắn cũng chỉ là một cái thai tốt, đầu thai cho một danh gia vọng tộc, nhưng Bắc Trấn Vương phủ chính là như vậy, ăn uống không lo, nhưng lại ngày càng xuống dốc, không chút dính dáng đến quyền thế hoạn lộ, từ phương diện này mà nói, Bắc Trấn Thế tử hắn đây, còn không tự tại bằng một thương nhân giàu có như ông ta!
Nghĩ đến đây, Tô Hồng Mông cảm thấy tự tin hơn, đành tính tới hôn sự: "Lạc Vân là đại nhi nữ nhà ta, giờ đây may mắn được Bệ hạ ân sủng, tự mình ban hôn, dĩ nhiên phải hao tâm tổn trí lo liệu một phen..."
Ông ta còn chưa nói hết lời, Hàn Lâm Phong đã lười biếng mở miệng nói: "Trong thϊếp mời ta đã nói rõ ràng, hết thảy giản lược, tiên sinh cũng không cần hao tâm tổn trí làm gì... Đúng rồi, có khách quý tới phủ thượng của ta, muốn gặp Lạc Vân tiểu thư, nàng ấy phải đến phủ thượng ta xã giao, tiên sinh nếu như không có chuyện gì, xin hãy về cho."
Tô Hồng Mông trong lòng lại bế tắc: Quả nhiên tế tử tương lai này của ông ta, thông đồng với nữ nhi, ngay cả cơm cũng không mời người ta ăn.
Nói xong lời này, Hàn Lâm Phong không khách khí bảo Lạc Vân cùng hắn hồi phủ dự yến tiệc.
Tô Hồng Mông mặc dù có được tế tử phú quý, nhưng vẫn đóng cửa cài then.
Nhìn cách vị Thế tử này lạnh nhạt nói chuyện với nữ nhi, tựa hồ trong lòng không nguyện ý cửa nhân duyên này, thật đúng là một mối nhân duyên hoang đường bất đắc dĩ.
Về sau đừng nói đến chuyện dính dáng đến hôn sự này, đừng liên lụy khiến Thế tử trả thù đã không tệ rồi!
Nghĩ đến lần trước ông ta thấy Lạc Vân võ đoán quyết định hôn sự, Tô Hồng Mông lại cảm thấy đau đầu.
Tính toán, ông ta năm nay đã giải quyết được hai mối hôn sự cho Thải Tiên, còn bỏ rơi thê tử Đinh thị của mình.
Hiện tại bởi vì Bệ hạ ban hôn, lại phải giải quyết hôn thư cho đại nữ nhi.
Đây đúng là tai họa ập tới, xúi quẩy không ngừng.
Tô Hồng Mông quay đầu nhìn phủ trạch Thế tử ở ngõ nhỏ Thanh Ngư một chút, hung hăng nhổ một cái: Thá gì! Hoàn toàn không đem vị nhạc phụ tương lai là ông ta để trong mắt, chẳng lẽ còn kính một đứa mù lòa như nàng làm chính thê?
Chuyện bẩn thỉu ở hầu môn phú quý nhiều lắm!
Chờ đến khi thật sự gả đi, nha đầu không biết trời cao đất rộng này sẽ nhận ra, kẻ kia chỉ là một bao cỏ không ra gì chỉ có bề ngoài, còn không bằng một đệ tử hương dã chơi bời lêu lổng!
Lại nói lúc Tô Lạc Vân đi theo Hàn Lâm Phong vào phủ trạch trong ngõ Thanh Ngư: "Phủ thượng thật sự có quý nhân tới?"
Hàn Lâm Phong đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng, dẫn nàng đến một con đường mới xây, hòa hoãn nói: "Có một người tới, là muội muội của ta, trước mặt muội ấy đang thay mẫu thân tặng lễ cho vài phủ trạch, ban ngày không có ở phủ thượng. Ta nghĩ nàng không muốn nói nhiều với phụ thân của nàng, nên tìm cớ để nàng qua hít thở."
Tô Lạc Vân nghe thì chậm rãi thở phào, mặc dù nàng đã quyết định gả cho Hàn Lâm Phong, nhưng vẫn chưa chuẩn bị để mấy thân nhân kia bình phẩm từ đầu đến chân.
Về phần muội muội này của hắn, nghe nói là tiểu muội cùng cha khác mẹ, là nữ nhi ruột của Vương phi, tên là Hàn Dao. Vị tiểu Quận chúa này sang năm sẽ thành thân, gả cho tam công tử của phủ Tuấn Quốc công.
Lần này sớm vào kinh thành cũng là để chuẩn bị xuất giá.
Hiện tại chiến sự ở Bắc địa tựa hồ ngày càng nghiêm trọng. Những năm gần đây Hoài Nam mùa màng không được tốt, rất nhiều người ăn không no, nên đều đến Bắc địa mưu sinh.
Đội quân của Tào Thịnh ngày càng lớn mạnh. Mắt thấy một con chuột không đáng để chú ý biến thành một lão hổ trêu người, trên dưới triều đình cũng ngày càng coi trọng, bắt đầu phái binh vây quyết, có ý định loại bỏ tai họa ngầm.
Bây giờ những con ngựa ở dịch trạm bận rộn không ngừng. Mắt thấy thế đạo sắp loạn lạc một trận.
Cho nên Bắc Trấn Vương phi sớm đưa nữ nhi vào kinh thành, ở tạm chỗ Hàn Lâm Phong, tránh đến lúc đó quan đạo rối loạn, nữ nhi thành hôn quá vội vàng.
Lạc Vân vừa đi, vừa nghe Hàn Lâm Phong ở bên cạnh giải thích, càng đi tới, nàng lại phát hiện không đúng.
Con đường trong vườn hoa của phủ Thế tử... nó được trải đá cuội?
Nàng nhớ rõ trước kia khi đến phủ thượng Thế tử làm khách, đường đều lát đá bóng loáng mà?
Tựa hồ nhìn ra nghi vấn của nàng, Hàn Lâm Phong nói: "Nghe Quy Nhạn nói, nàng thích dùng đá cuội trải đường, dùng chúng để làm ký hiệu, lúc đi bộ sẽ dễ dàng hơn một chút. Ở kinh thành phủ Thế tử không tính là lớn, nhưng nàng chuyển tới, chắc chắn phải học thuộc đường đi lần nữa, ta nghĩ nếu trải đá cuội lên, nàng sẽ thấy thuận lợi hơn."
Vốn dĩ hắn muốn mình thuận lợi nhận biết đường đi hơn, lúc này mới trải đường lần nữa.
Đoạn nhân duyên này mặc dù hoang đường, nhưng vị Thế tử này dường như có thể lấy một tâm thế bình tĩnh để đối đãi. Nếu nói ngày thường lời nói với nàng chỉ là khách khí bên ngoài, nhưng có thể chuẩn bị đá để trải đường, quả là hao phí tâm tư, nghênh đón một nữ chủ nhân đặc biệt như nàng.
Tô Lạc Vân trong lòng nhất thời có vô vàn cảm xúc, không khỏi chậm dần bước chân, dùng đế giày mỏng cảm thụ đá cuội chập trùng.
Kỳ thật Hàn Lâm Phong thật tốt, ít ra ngay cả phụ thân nàng cũng không nghĩ cho nàng được như vậy.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ấm áp, thành khẩn cảm tạ hắn, rồi lại tiếp tục khẽ thở một hơi.
Hàn Lâm Phong cúi đầu hỏi: "Sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao?"
Tô Lạc Vân vội vàng lắc đầu, biểu thị hết thảy đều rất tốt.
Kỳ thật một tiếng thở dài vừa rồi của nàng, là thay Phương gia nhị tiểu thư cùng đám hồng nhan hâm mộ chờ đợi Thế tử thở dài.
Cũng khó trách Hàn Lâm Phong diễn như một tên bù nhìn như vậy mà vẫn có được trái tim của một quý nữ như Phương nhị..
Đối với những nữ tử được nuông chiều như ngọc mà nói, người được phong hầu phong tướng khắp nơi đều có.
Điều mà các nàng quan tâm hơn cả đó là sự ân cần và dịu dàng sớm chiều ở chung.
Hàn Lâm Phong dung mạo xuất chung, đối xử với nữ tử thận trọng chu đáo như vậy, dịu dàng mà đối đãi, thử hỏi nữ tử nào khi ở cùng lâu dài mà không thể rung động?
Đáng tiếc vị phu quân tương lai trên danh nghĩa này nhất định sẽ có một Vương phi bầu bạn bên cạnh, tuyệt đối không thể xứng đôi với một nữ mù thương hộ như nàng.
Sau khi cảm động, Tô Lạc Vân cũng âm thầm tỉnh táo lại, không thể quá tham lam sự ân cần không thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, nàng bất động thanh sắc nghiêng nghiêng về bên cạnh, sau đó tiếp tục cười nghe Hàn Lâm Phong nói, hắn làm thế nào để cải biến Đông uyển thành một nơi mới.
Ngày hôm sau, Lạc Vân đến cửa hàng cùng sư phó bàn bạc điều chỉnh mẫu thử hương mới.
Nàng vừa đem cách điều phối nói cho sư phó nghe, thì nghe thấy tiếng thở hổn hển quen thuộc chạy tới, vào cửa kêu khóc: "Tỷ tỷ, đều là chuyện tốt tỷ làm cả đấy!"
Là Thải Tiên mang theo nha hoàn một buổi sáng sớm vội vã chạy tới.
Ra là Tô đại gia bên kia sau khi trở về đã cùng Vương gia giải thân, giống như Lạc Vân dự đoán, rất đặc sắc.
Vương Bưu nghe Tô đại gia nói Tô Lạc Vân được Bệ hạ ban hôn, sẽ gả cho một Thế tử, cho nên khi Vương gia sắp rút sính lễ lại, gã lại tức giận đến mức bật cười.
Mẹ nó, Tô gia muốn hối hôn, cũng phải có lý do thoái thác đáng tin cậy một chút. Vậy mà có thể nói nữ nhi mù nhà ông ta được Hoàng đế ban hôn!
Gã đây đầu phải tên đần dễ khi dễ, dễ bị lừa đâu!
Vương Bưu khi đó ở trong nhà uống mấy bình rượu trắng, nghe bà mối tộc thúc nói như thế, liền giận đùng đùng mang theo con dao phay đến Tô gia đòi được giải thích!
Kết quả, vừa hay phụ mẫu của quả phụ Tạ gia cũng ở đó, đang kiểm tra quy mô ốc trạch của Tô gia.
Đột nhiên bị một đại hán cầm dao xông vào dọa cho phát sợ, lại bị gã ngăn ở sảnh đường không ra được, chỉ có thể núp dưới gầm bàn, nghe hán tử say xỉn kia quát mắng đập phá đồ vật.
May mắn tộc thúc liền mang người vội vàng chạy đến, cuối cùng cũng tóm được hán tử say xỉn kia.
Chờ sau khi Tô Hồng Mông đưa tiễn nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của mình, trấn an bọn họ một trần, khi vòng trở lại, Vương Bưu kia đã tỉnh rượu.
Tô Hồng Mông dĩ nhiên muốn giải thích triệt để với tộc thúc, mang thư của Hàn Thế tử ra, lúc này mới chứng thực lời Tô Hồng Mông nói là không ngoa.
Tô đại gia vốn cho rằng mối nhân duyên được Bệ hạ ban có thể dọa được Vương Bưu nhanh chóng từ hôn.
Nào ngờ rằng, Vương Bưu này là kẻ tài cao gan cũng lớn, con ngươi đảo một vòng, lập tức lại trừng mắt lên, nói Tô Hồng Mông dám một nữ hai gả, biết rõ Bệ hạ ban hôn cho nàng, lại còn muốn gả nàng cho Vương gia.
Dù sao hiện tại hôn thư đang ở trong tay gã, nếu như Tô gia không giải thích cho rõ, gã lập tức đi đánh trống kêu oan, để phủ doãn đại nhân xử án cho gã.
Lần này Tô Hồng hoảng hốt, làm mười tám chiêu thức võ nghệ, vừa dỗ vừa dọ, mong Vương Bưu này đổi chủ ý.
Cuối cùng hai nhà lại rùm beng, Tô Hồng Mông bị Vương Bưu kia đánh cho đen cả mắt, cuối cùng ông ta râu tóc rối bù, ngửa cổ nằm trên ghế thở không nổi.
Vương Bưu kia nói rõ, tế tử của Tô gia đã định là gã, đại nữ nhi đã có hôn phối vua ban, vậy thì hãy đem nhị nữ nhi Thải Tiên gả cho gã.
Dù sao Thải Tiên ngoại hình cũng không tệ, mặc dù không đẹp bằng Tô Lạc Vân, nhưng dù sao cũng không bị mù.
Thời điểm Vương Bưu đại náo Tô gia, Thải Tiên kéo nha hoàn trốn ở một bên nghe lén, lúc nghe thấy câu nói này, hồn phách bay tứ tung.
Thải Tiên không thèm! Nàng ta tay chân không gãy, hai lần thương nghị hôn sự trước đều là với công tử nhà đàng hoàng, tại sao nàng ta phải gả cho gã hán tử hoang dã phóng đãng này?
Nàng ta không dám nghe tiếp, lập tức như một làn khói chạy tới ngõ Điềm Thủy tìm tỷ tỷ, nghe nói tỷ tỷ đã đến Sấu Hương Trai, liền một mạch tìm tới đó.
Tô Lạc Vân nghe Tô gia đang hỗn loạn, thờ ơ nói: "Không phải có phụ thân ở đó sao? Nhất định người có thể bảo vệ muội chu toàn, muội đến cầu xin ta để làm gì?"
Thải Tiên tuy thiếu thông minh, song cũng biết phụ thân không đáng tin cậy cho lắm, nếu vẫn còn Đinh thị ở đó, nàng ta cũng sẽ không đi cầu xin tỷ tỷ. Nhưng hiện tại cuộc sống của mẫu thân Đinh thị cũng không dễ chịu gì.
Từ khi trở về Đinh gia, Đinh gia cữu cữu có lẽ thấy muội muội ép dầu không ra nước, suốt ngày nhớ đế số tiền ít ỏi kia của bà ta, nên bảo bà ta nhanh chóng tái gia, tìm một phú hộ.
Nhưng nhà cữu cữu lại ở huyện lân cận, một nữ hài gia như nàng ta sao có thể ra khỏi thành được?
Bây giờ Vương Bưu hung hăng càn quấy, phụ mẫu đều không đáng tin cậy, Thải Tiên chỉ có thể đi cầu xin tỷ tỷ.
Nhưng Tô Lạc Vân căn bản không muốn nhảy vào vũng nước đục của Tô gia, nàng chỉ thản nhiên nói: "Ta cũng chỉ là một kẻ mù lòa, sao có thể quản được phụ thân. Nếu trong lòng ông ấy có muội, nhất định sẽ bảo vệ muội chu toàn. Muội bảo ta đi, không phải có chút thừa thãi sao?"
Một câu "mù lòa" kia khiến Thải Tiên chột dạ không thôi, nàng ta biết tỷ tỷ sắp gả cho Thế tử, xem như thoát được vũng lầy của Tô gia, nhưng nàng ta thì vẫn bị hãm ở trong đó, không chừng sẽ phải gả cho tên Vương Bưu xấc xược kia...
Thải Tiên nhớ tới lời nói lúc nha hoàn Hỉ Thước nói với nàng ta trên đường, trong lòng biết tỷ tỷ đối với mình oán niệm quá sâu, nếu muốn nàng ra tay giúp đỡ, tất yếu phải thừa nhận sai lầm của mình.
Nghĩ đến đây, Thải Tiên nghẹn ngào dập đầu nói: "Tỷ tỷ... Là lỗi của ta, lúc ấy ta thật sự không nên vì Lục gia công tử mà gây sự với tỷ, còn đưa tay đẩy tỷ, ta... Ta sai rồi, mong tỷ tỷ nể tình ta và tỷ cùng huyết mạch, hãy giúp ta với."
Tô Lạc Vân lần này rốt cuộc cũng dừng tay trên bàn tính, khóe môi nhếch lên mỉa mai cười, thanh âm lạnh lùng nói: "Trong hai năm qua, muội và nha hoàn bà tử bên cạnh muội không phải đều chắc chắn rằng ta ngã bị thương sao?"
Thải Tiên nghẹn ngào nói: "Là mẫu thân ta nói, nếu ta nhận, thanh danh của mình sẽ bị hủy. Ta nhất thời nhát gan, liền nghe theo bà ấy. Nhưng trong hai năm nay, trong lòng ta luôn giày vò, mỗi lần gặp tỷ đều cảm giác áy náy không thôi! Tỷ tỷ, tha thứ cho ta đi, lúc đầu ta cũng không phải cố ý! Hơn nữa... Hơn nữa không phải bây giờ tỷ đang rất tốt sao? Sắp được gả vào phủ Thế tử làm Thế tử phi! Nếu không thì tỷ đi cầu xin Thế tử đi, xin ngài ấy phái người kéo Vương Bưu đi đi!"
Nói đến cuối cùng, Thải Tiên cảm thấy chủ ý này không sai, tỷ tỷ chỉ cần nhấc tay lên là có thể giải quyết ưu phiền của nàng ta.
Tô Lạc Vân có chút thẫn thờ nhìn về phía trước. Kỳ thật nàng hiện tại dù có nhìn về nơi nào, trước mắt đều chỉ là một mảng đen nhanh như nhau.
Mảng đen kịt này chẳng những che khuất mắt nàng, mà còn bao trùm cả trái tim nàng, khiến nàng không thở được một lúc lâu.
Hiện tại nàng vất vả lắm mới tỉnh táo lại, cố gắng sống tốt hơn, là vì người mình yêu thương, không phải vì để lòng mình khoáng đạt, tha thứ cho những người đã từng làm tổn thương nàng.
Nàng ngày thường không quá so đo với Thải Tiên, không phải bởi vì nàng ta là muội muội của mình, mà là so đo đen trắng dài ngắn với loại người ngu ngốc ích kỷ như Thải Tiên cũng chẳng có ích gì.
Hiện tại Thải Tiên cuối cùng cũng đã đổi giọng nhận sai, nhưng đôi mắt của nàng sẽ không vì lời xin lỗi của nàng ta mà đột nhiên sáng trở lại, vậy thì có ích lợi gì?
Hơn nữa để nàng ta khóc ở chỗ này, thực tế quá ảnh hưởng tới việc kinh doanh của nhà mình.
Nghĩ vậy, Tô Lạc Vân nói với nàng ta: "Ta làm sao được gả vào phủ Thế tử, muội không phải đều nghe trộm hết rồi sao? Sau này ta không bị Thế tử ghét bỏ là tốt rồi, sao ta phải khoác lên da hổ phô trương thanh thế để cứu muội? Nếu muội không nguyện ý, vậy thì đi nói với mẫu thân muội đi. Bà ta trước giờ nhiều chủ ý, nói không chừng có thể khuyên được Vương Bưu đừng để ý tới muội nữa."
Thải Tiên bất đắc dĩ, chỉ có thể lại nói tình hình túng quẫn trước mắt của Đinh thị, phụ thân còn đang giận mẫu thân, sao có thể nghe nàng ta khuyên được?
Tô Lạc Vân mỉm cười: "Muội xem thường mẫu thân muội. Nếu bà ta biết muội sắp phải gả cho một tên nghèo hèn nợ nần chồng chất, thì dù có động trời, cũng sẽ tranh giành vì muội... Còn không, ta sẽ tìm người giúp muội đưa tin đi, để nương nương cùng cữu cữu nhanh chóng cứu muội cũng được."
Điền trang của Đinh gia cữu cữu ở Lâm huyện, nói xa thì không xa, nhưng cũng không quá gần. Nếu không có chân chạy mật báo, Đinh thị có thể sẽ bỏ lỡ một trận náo nhiệt này.
Chó điên cắn xé vật lộn như vậy, người càng đông càng náo nhiệt.
Thế là tỷ tỷ Tô Lạc Vân, đau lòng cho muội muội một lần, bỏ ra một hai bạc vụn, tìm người cưỡi ngựa chạy tới Lâm huyện đưa tin cho Đinh gia.
Hiện tại chân của Đinh gia cữu cữu được chữa trị tốt, gã ta bởi vì muội muội bị hưu, mất đi cơ hội làm tiền Tô gia, lần này vừa tìm được lý do Tô gia náo loạn, nói Tô Hồng Mông đối xử lạnh nhạt với con cái của vợ cũ, quả thực không xứng làm cha!
Thế là Đinh gia cùng thân thích lâm trận, ngồi mấy chiếc xe lừa vào kinh, chạy đến ngõ Tô gia tìm Vương Bưu cùng Tô Hồng Mông đại náo một trận.
Tóm lại, đại trạch Tô gia mấy ngày nay đều không được yên tĩnh, hàng xóm có thể cầm một nắm hạt dưa ở cửa xem kịch bất cứ lúc nào.
Vở kịch này văn võ song toàn, muôn hình vạn trạng.
Tô Hồng Mông cuối cùng sức cùng lực kiệt, đành bỏ nhiều máu, đưa bạc đuổi hai tên hán tử vô lại đi.
Dù sao tội khi quân này có thể lớn có thể nhỏ, Tô Hồng Mông quý cái đầu của mình, không dám dây dưa nhiều với mấy tên đần này.
Tiền tiêu nhiều, thân thể bị thương, Tô Hồng Mông bị dọa cho hoảng sợ, sau đó thì ốm nặng một trận. Đến mức ngày Tô gia đại nữ nhi thành thân, Tô đại gia cũng không thể nở một nụ cười thật lòng trên mặt.
Cũng may hôn sự của nữ nhi hết thảy giản lược, thậm chỉ còn không xuất giá từ đại viện Tô gia. Tô Hồng Mông chỉ cần dậy sớm, đến tiểu viện Tô gia tiễn biệt nữ nhi là đủ.
Ngõ Thanh Ngư cùng ngõ Điềm Thủy quả thực quá gần, số của hồi môn kia không cần dạo phố, qua một cái ngõ nhỏ là đến.
Theo ý của Thế tử, vẫn nên đi một chút, hắn thậm chí còn có một đoàn xe tuấn mã toàn hoa, không keo kiệt chút nào.
Nhưng Lạc Vân lại cầu xin Thế tử, vẫn nên âm thầm lại một chút. Nàng cùng hắn vốn là vì bê bối mà không thể không thành hôn, cho nên không muốn trở thành chủ đề bàn tán ở đầu đường cuối ngõ, càng đơn giản càng tốt.
Hàn Lâm Phong nghĩ nghĩ, vẫn nên tôn trọng cảm xúc của Tô Lạc Vân, thế là giải tán đoàn xe, hủy bỏ dự định dạo phố vòng kinh thành.
Thế là hai người vừa mới thành thân tôn kính mời trà Tô đại gia mặt đang ủ rũ, sau khi trải qua các cấp bậc lễ nghĩa, trong tiếng nức nở lưu luyến không rời của Quy Nhạn, Lạc Vân trong hỷ phục tinh tế mỹ lệ được Thế tử dẫn ra khỏi tiểu viện Tô gia.
Hai người thậm chí không cần ngồi kiệu, một trước một sau, từng bước tản bộ giống ngày xưa, đi vài bước liền vào Vương phủ Thế tử ở ngõ Thanh Ngư.
Bởi vì Lạc Vân không muốn người ta vây lại xem rồi nghị luận, Hàn Lâm Phong không mở tiệc chiêu đãi.
Về phần bọn công tử ngày thường cùng Thế tử giao tình rất tốt, thậm chí ngay cả thϊếp mời đều không nhận được.
Đối với chuyện này, Hàn Lâm Phong lần đầu làm tân lang kỳ thật cũng không hài lòng. Hắn từng thương lượng qua với Tô Lạc Vân: "Thân hữu của ta ở Lương châu xa xôi, Bệ hạ ban hôn vội vàng, phụ vương mặc dù nhận được tin, nhưng cũng không thể tự mình đến tham dự... Đợi sau này có cơ hội, ta muốn bù lại một cái long trọng hơn."
Lạc Vân lúc ấy nghe xong liền gật đầu liên tục, cảm thấy có đạo lý: Hôn lễ cử hành lần sau của Thế tử, ước chừng tân nương cũng thay đổi.
Nếu là quý nữ tướng mạo xứng đôi, đương nhiên phải làm long trọng hơn, sao có thể giống bây giờ, làm ra vẻ thấp hèn như vậy?
Dù sao tân nương bây giờ là nàng, hôn sự âm thầm lặng yên thế này hợp với tâm ý của nàng nhất.
Những hầu bằng cẩu hữu kia của Hàn Lâm Phong trong kinh thành, có mấy ai đàng hoàng? Đơn giản đều không ra gì như Quách Yển, nếu như tới thật, không biết lúc động phòng sẽ ầm ĩ khiến nàng khó xử đến mức nào.
Nàng tình nguyện không có bất kì ai đến tham dự cũng được.
Đáng tiếc, hai người mới vào ngõ Thanh Ngư, chưa được bao lâu, liền nghe thấy tiếng bánh xe cuồn cuộn mà đến.
Chỉ trong chốc lát trong ngõ nhỏ xe ngựa như nước.
Đám bạn rượu tự nhận quen biết Hàn Lâm Phong, nhao nhao không mời mà đến, còn mở miệng ồn ào, oán trách Hàn Thế tử không chu toàn.
Hàn Lâm Phong một thân bào đỏ, nhìn khách khứa và bạn bè không mời mà tới, thở dài một cái, mặt không vui mừng, ôm quyền lấy lệ mà nói: "Thiên tử ban hôn, yêu cầu mau chóng, cho nên chuẩn bị vội vàng, không kịp mở tiệc chiêu đãi chư vị, mong chư vị hiểu cho!"
Nhưng lý do thoái thác này của hắn không thể lừa được bọn công tử trong cánh cửa phú quý này.
Vừa nhìn là biết, nương tử mới gả không thỏa mãn tâm ý Thế tử, chỉ vì Bệ hạ ban hôn, nên mới vội vàng tổ chức để ứng phó mà thôi.
Một nữ mù, sao có thể dẫn ra trước thân hữu? Có lẽ là cảm thấy mất mặt, nên mới giấu đi không cho gặp người chăng?
Nhưng náo nhiệt như vậy nếu không đến xem, chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Cho nên những tên hồ bằng cẩu hữu này sau khi thương lượng xong, đột ngột đến đây, khiến Thế tử trở tay không kịp.
Mặc dù Hàn Thế tử quả thực đáng thương, nhưng náo nhiệt như vậy sao có thể không đến xem!
Nhưng những người vốn dĩ đến đây để xem náo nhiệt, khi thấy tân nương tử vén khăn che mặt màu đỏ san hô lên, cùng Thế tử mời rượu thành lễ, thì hoa dung nguyệt mạo kia lập tức khiến đám người đang cười cười lập tức im bặt.
Ông trời của ta ơi! Cô nương này đúng là quá đẹp đi? Một thương hộ nhỏ ở kinh thành còn ẩn giấu một tuyệt sắc thế này sao?
Phần lớn tân nương tử đều tô son phấn dày, bôi phấn má đỏ hồng.
Thế nhưng, vị Thế tử phi này lại khác biệt, nàng không trang điểm tân nương, chỉ vẽ nhẹ lông mày và thoa phấn mỏng, nhưng vì ngũ quan rực rỡ, lại mang cảm giác thanh thuần như phù dung, khiến chiếc áo đỏ như lửa của nàng càng trở nên xinh đẹp vũ mị.
Những người không mời mà tới này, phần lớn đều chưa từng gặp qua Tô Lạc Vân, nhưng lại đều là hạng người trông mặt mà bắt hình dong.
Bọn hắn thình lình thấy được dung mạo của Lạc Vân, lập tức trợn tròn mắt nhìn, h4m muốn giễu cười Hàn Lâm Phong nhất thời giảm đi một nửa, thậm chí còn có chút hâm mộ.
Nữ tử này quả thật bị mù lòa sao? Nhìn nàng bước đi, dường như đều không gặp phải chướng ngại gì, hoàn toàn không giống những kẻ mù cầm gậy để đi trên phố.
Bọn hắn đương nhiên không biết, phủ Thế tử, dù là ở trong phòng hay ngoài phòng, đều đã được lát gạch lại. Ngoài phòng đá cuội trải đất, trong phòng không thích hợp để trải đá cuội, Hàn Lâm Phong liền nhờ người dùng kiếm khắc hoa văn lên gạch.
Người không biết, sẽ chỉ tưởng rằng là những đường trang trí độc đáo. Nhưng Lạc Vân mang đôi giày thêu đế mỏng, có thể cảm nhận được những ký hiệu kia, vì vậy nàng biết mình cần phải làm gì.
Và Hương Thảo cũng thỉnh thoảng kiểm tra phía trước, nếu có chướng ngại cản đường thì trực tiếp dời đi, còn không thì sẽ nhanh chóng báo cho Lạc Vân để tránh.
Chỉ những người không biết, mới cảm thấy nàng giống như mở được thiên nhãn, dường như không có gì khác biệt so với người bình thường.
Đã không tìm được điều gì để buồn cười, tiếng vui đùa ầm ĩ của đám người giảm hẳn, còn lại chính là tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cộng thêm mấy phần hâm mộ.
Ngay cả thế gia nữ tử, cũng không phải tất cả đều có hoa dung nguyệt mạo, vớ va vớ vẩn chỗ nào cũng có. Chỉ là những người đó có gia thế chèo chống, nhan sắc ba phần sẽ được khuếch đại thành bảy phần.
Bọn hắn vài người đã thành thân, mặc dù phu nhân đều xuất thân không tầm thường, nhưng bàn về dung mạo thì kém xa nữ tử này.
Mặc dù bọn hắn cũng có thϊếp, nhưng chỉ cần phụ mẫu phía trên vẫn còn, nữ tử quá mức xinh đẹp cũng không được vào phủ trạch. Dù sao kẻ quyến rũ, đều không thể lọt vào mắt trưởng bối, chỉ có thể nuôi dưỡng bên ngoài.
Ngày thường trong phủ trạch chỉ có những người quen thuộc có còn hơn không.
Ngược lại tiểu tử Hàn Lâm Phong trong họa còn có phúc, cưới được một nữ tử mỹ mạo nuôi dưỡng ngay ở trong nhà. Mà nàng chẳng những mắt mù, xuất thân lại còn thấp, không thể xen vào chuyện trong nhà được.
----------HẾT CHƯƠNG 44----------