Nếu Hàn Lâm Phong cảm thấy chiếm chút tiện nghi mới dễ chịu, nàng không thể cầm cây trâm kẹp hắn lại được.
Chỉ mong sau lần cãi nhau vừa rồi, tính cách cứng nhắc thối tha này của nàng sẽ khiến hắn mất khẩu vị, giảm hào hứng. Về phần nàng, cũng phải cho Thế tử gia chút mặt mũi, chủ động đi dỗ dành vị đông gia chưởng quỹ này.
Sau khi dỗ hắn nguôi giận, dường như hắn đã phân rõ phải trái, hai người tự nhiên như cũ, kính nhau như khách.
Nàng sẽ chi một số tiền lớn, mua vài nữ tử xinh đẹp thanh linh vào phủ, làm thị thϊếp thông phòng cho Thế tử, để hắn không tốn sức nghĩ đến nàng nữa.
Nhưng nếu hắn vẫn không phân rõ phải trái, nhất định muốn nếm thử mùi vị gầy trơ xương, Tô Lạc Vân biết mình muốn tránh cũng không thể tránh. Chỉ có thể làm theo lời phụ thân khuyên, nhắm hai mắt lại, coi như bị chó gặm.
Chờ đến khi hắn nếm bản thân đầy xương không có mấy lượng thịt này của nàng, ăn đủ hương vị rồi, hẳn sẽ không nhớ nhung gì nữa.
Đến lúc đó, Hàn Lâm Phong chắc sẽ có thể đúng hẹn thả nàng tự do.
Mặc dù Lạc Vân cảm thấy sẽ không đến một bước khó chịu nhất đó, nhưng nàng đã quen phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất: Một khi lấy chồng, nàng không thể thủ thân như ngọc như trong truyện liệt nữ được.
Nghe Hương Thảo nói, Hàn Lâm Phong dáng dấp không khó coi, mấy lần sát bên hắn, cảm thấy thân hình của hắn cũng cứng rắn cường tráng, nếu trúng vào trường hợp kia, cũng sẽ không liên tưởng tới bị heo mập đè lên...
Lạc Vân nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mình giống như gia lần đầu đến thanh lâu tiêu khiển, luôn luôn lo lắng kỹ nữ không đủ xinh đẹp, vừa lãng phí thời gian lại vừa mất tiền.
Tốt xấu đều suy nghĩ một phen, sau khi an ủi bản thân, nàng hít sâu một hơi, chuẩn bị để đón một gương mặt lạnh lùng, trong cơn gió mát vào sáng sớm, nàng đi dọc theo con đường vừa mới trải đá cuội dẫn đến thư phòng của Thế tử.
Lúc nàng vừa đến cửa thư phòng, cùng lúc Thế tử luyện công trở về, hẳn là luyện rất ra sức, trên thân đổ rất nhiều mồ hôi.
Cũng may hắn không có chứng mồ hôi như Phò mã Triệu Đống, ngày thường cũng là người sạch sẽ, cho nên mùi hương không khó nghe.
Lạc Vân chủ động bước tới mời Thế tử ăn sáng.
Mấy ngày trước là nàng không để ý tôn ti, giờ ngoảnh mặt lại, cũng không thể trông cậy vào Thế tử sẽ dỗ nàng phải không?
Giao tình giữa hai người bọn họ, có vẻ vẫn chưa đến mức đó.
Nằm ngoài dự liệu của nàng, Hàn Lâm Phong ngược lại không lạnh lùng làm nàng xấu hổ, chỉ xem như không có chuyện gì xảy ra, nắm lấy tay nàng, rất tự nhiên đặt nàng ngồi xuống ghế trong thư phòng: "Mấy ngày nay công văn quá nhiều, phê đến nửa đêm, sợ trở về sẽ đánh thức nàng, đành ở thư phòng làm việc mấy đêm liền. Thế nào, một mình nàng ngủ có ngon không?"
Cái này hiển nhiên là nói dối trắng trợn, hắn mặc dù nhậm chức ở Công bộ, nhưng nhiệm vụ lại là đi tuần tra đường sông ở ngoài kinh.
Đây là một việc nhàn rỗi, chỉ cần vào đầu tháng và giữa tháng, đi tuần tra một chút đường sông đang xây dựng, rồi cùng với các quan viên đi cùng vui chơi giải trí.
Công bộ đại nhân kia cũng biết hắn là người như thế nào, cho nên sẽ bàn giao công việc cụ thể trực tiếp cho hắn, thậm chí ngay cả bản vẽ khởi công xây dựng đường sông cũng không cho hắn đọc, hắn làm gì có công văn nào mà phải phê đến nửa đêm?
Nếu Hàn Lâm Phong nhăn mặt tức giận với nàng, Tô Lạc Vân ngược lại từ sáng sớm đã nghĩ xong lý do thoái thác rồi.
Nhưng hắn lại khéo hiểu lòng người, vì đang ở trước nha hoàn thị nữ nên không hề đề cập tới chuyện tranh chấp hôm đó, khiến Lạc Vân nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng ngại ngụng phụ họa theo, dứt khoát lách qua đề tài này: "Thϊếp mới điều chút hương, bỏ vào trong nước rửa mặt có thể khiến da thịt thơm tho. Thế tử có muốn thử một lần không?"
Hàn Lâm Phong dĩ nhiên biết nghe lời, đứng bên cạnh Tô Lạc Vân, nhìn nàng đổ hương vào trong nước.
Sau khi rửa mặt xong, Thế tử liền ngồi ở bàn nhỏ húp cháo.
Lạc Vân vừa ở phòng mình uống một chén canh huyết yến, ăn không nổi, liền dạo bước đến bên cạnh bàn Thế tử, định cho vào lư hương của Thế tử chút hương mới.
Nhưng ngón tay của nàng vừa mới chạm đồ trên bàn, liền dừng lại.
Trên cái bàn kia không phải công văn, chỉ có phiến trúc đầy bàn. Những cái này rất giống với phiến trúc dùng để ghi chép trong cửa hàng của nàng.
Lúc Tô Lạc Vân đưa tay nhẹ nhàng vu0t ve chúng, mới phát hiện trên phiến trúc không phải những con số, mà là những con chữ được khắc sâu... Đây rốt cuộc được dùng để làm gì?
"Nghe Hương Thảo nói, nàng trước khi mù rất thích đọc thơ, ta trong lúc rảnh rỗi, liền khắc mấy tập thơ lên trên phiến trúc. Khi nàng rảnh rỗi, có thể từ từ thưởng thức, dù sao có những bài thơ, chỉ dựa vào nghe thôi thì không thể đoán được ý cảnh, vẫn nên yên lặng đọc từng câu từng chữ mới hay."
Xem ra mấy đêm Thế tử sống một mình ở thư phòng thật bận rộn, tốn công phu vài đêm khắc rất nhiều phiến trúc. Những con chữ đó được khắc rất sâu, rất phí sức.
Lần dụng tâm này, thật sự nặng đến mức người ta không đỡ nổi.
Lạc Vân nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể mân mê dòng thơ cổ trên phiến trúc: "Mấy lần ngồi dưới hoa thổi sáo, ngân hà tường đỏ nhìn ra xa. Dường như sao trời này không phải của đêm qua, vì ai gió hòa vào tiếng sáo..."
Bài thơ này là do cổ nhân viết, nhưng loại mong mỏi qua bức tường ngăn này, có mấy phần tương tự với lúc nàng quen biết Thế tử.
Nàng không dám cuồng vọng tự đại, cảm thấy nam nhân như Hàn Lâm Phong sẽ không nhớ nhung nàng qua bức tường đỏ đó.
Nhưng tấm chân tình trắng đêm điêu khắc phiến trúc này, lại thật sự rõ ràng.
Cầm lấy phiến trúc tràn đầy dụng tâm này, Tô Lạc Vân thậm chí còn thầm tự trách mình trước đây đã nghĩ xấu cho Hàn Lâm Phong.
Cho dù hắn có chút háo sắc, nhưng vẫn là một người tốt với trái tim ấm áp.
Nàng buông phiến trúc xuống, đi đến trước bàn nhỏ, tìm đũa, gắp một miếng cá sông chiên giòn vào chén Thế tử, sau đó cố gắng điềm nhiên như không có việc gì nói: "Hiện giờ trời về đêm lạnh lắm, khi nào Thế tử không bận việc, hãy trở về phòng nghỉ ngơi."
Hàn Lâm Phong chủ động chuyển bát đặt dưới đũa của nàng, vừa nhận cá vừa nói: "Được, tối nay ta liền trở về ở. Nhưng trong phòng hơi vắng vẻ, khi nào nàng rảnh rỗi, hãy bảo quản sự chọn một cái giường nhỏ rộng một chút đặt ở trong, lúc ngắm hoa ngoài cửa sổ cũng sẽ dễ dàng hơn một chút."
Có vẻ như sau vài đêm tĩnh lặng, hai người khôn ngoan đã chọn cách lùi một bước để tránh xảy ra tranh chấp phiến diện.
Mặt khác, Ký Thu và thị nữ thấy các chủ tử hòa thuận như lúc ban đầu, cũng thở phào một hơi.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Hàn Lâm Phong tiễn hai nữ quyến trong phủ lên xe trước, sau đó cưỡi ngựa đi Công bộ.
Vì hôm nay Ngư Dương Công chúa có yến hội, cho nên Tô Lạc Vân cùng Hàn Dao đều nhận được thư mời, chuẩn bị đi đến cuộc hẹn.
Giống như hai lần trước, Hàn Dao vừa ra khỏi cửa lập tức muốn tránh hiềm nghi, sau khi ra khỏi ngõ nhỏ Thanh Ngư, xe ngựa thậm chí không đợi chiếc phía sau, nhanh như chớp chạy xa.
Tô Lạc Vân đã đoán ra tâm lý ghét bỏ của tiểu cô, cũng không nhanh không chậm, tới phủ Công chúa trễ một chút.
Nàng ước chừng có thể đoán ra được, Hàn Dao làm như vậy là do Hề ma ma xúi giục. Hề ma ma này ỷ vào vong phu đối với Vương gia có ơn cứu mạng, bày ra một canh bạc quá lớn, hoàn toàn quên mất xuất thân của mình chưa chắc đã hơn ai.
Về sau nếu lại có yến hội, Lạc Vân có lẽ sẽ xin không tham dự, hoặc là sẽ không đi cùng với Hàn Dao.
Cho dù nàng và Hàn Lâm Phong là phu thê giả, nhưng nàng không muốn nữ quyết của biệt phủ nhìn hai người không hợp nhau như một trò cười.
Thời điểm bước xuống xe ngựa, Tô Lạc Vân phát hiện tiểu cô Hàn Dao quả nhiên không chờ mình, đã đi trước gặp Ngư Dương Công chúa.
Cho nên sau khi vào đại sảnh gặp Công chúa, nàng cũng không muốn gây nghi ngờ, một mình tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.
Nhớ đến một tháng trước, nàng chỉ có thể ngồi ăn yến tiệc ở nhà ăn mà hạ nhân sử dụng trong phủ Phò mã.
Không ngờ chỉ hơn một tháng sau, nàng lại ngồi ở thiên sảnh này ăn cơm, từ thấp đến cao, tiến vào phòng khách dành cho chủ nhân.
Đương nhiên, hiện tại mặc dù nàng đã có thể ngồi chung một phòng với các quý phụ không thể chạm tới kia, nhưng không có nghĩa là các nàng ngang hàng với nhau.
Khắp nơi ở kinh thành đều có người quyền quý. Mà Ngư Dương Công chúa kết giao rất ít với những người bần hàn, tất cả đều là những thế gia cao quý. Các phu nhân ở cùng một chỗ, trong lòng đều có cán cân cân nhắc cao thấp.
Nhà ai quyền cao chức trọng, người phụ họa bên cạnh sẽ nhiều hơn. Còn nếu nhà cửa không đủ, trong nhà cũng không có đệ tử thành danh gì, thì sẽ bị gạt sang một bên không ai đoái hoài.
Tô Lạc Vân xuất thân không cao, phu quân cũng không đủ tiếng tốt. Những phu nhân kia cũng đã nghe ngóng qua chuyện mới mẻ nóng hổi kia, cho nên không ai tới bắt chuyện với nàng nữa, nàng chỉ đành ăn không ngồi chờ.
Ngư Dương Công chúa mặc dù đối xử tốt với nàng, nhưng trong trường hợp này, nàng ta thân là chủ nhà, bận đi tiếp đãi, không rảnh để quan tâm một tiểu bối bị lạnh nhạt.
Lạc Vân ngược lại không quan tâm, tóm lấy cái mâm đựng trái cây, nhàn nhã nhai hạt dưa, nghe người khác nói chuyện.
Nhưng tai nàng nghe, trong những người đang nói chuyện kia, không có giọng của tiểu cô Hàn Dao của mình.
Theo lý thì Hàn Dao vừa mới vào kinh thành, là một gương mặt mới, các phu nhân hẳn là phải tìm nàng ta nói chuyện mới phải.
Xem ra là bởi vì phụ thân cùng ca ca đều không đủ tốt, cho nên một tiểu thư mới vào kinh như nàng ta cũng phải chịu sự bơ vơ.
Lúc Hương Thảo rảnh rỗi, trộm thì thầm với Lạc Vân, nói Hàn Quận chúa kia cũng thật quá đáng thương, đầu tiên là ngồi một mình một hồi, bây giờ thì đang bị Hề ma ma kia kéo đi chủ động chào hỏi mấy vị phu nhân.
Nhưng mấy vị phu nhân kia mặc dù bề ngoài khách khí cảm tạ Quận chúa trước đó vài ngày đã tặng lễ, song lại không có ý muốn tiếp tục trò chuyện.
Cứ như vậy sau khi di chuyển vài vòng, cho đến khi người của phủ Tuấn Quốc công đến, Hề ma ma kia mới như nhặt được bảo bối, hầu hạ tiểu Quận chúa cùng nhà chồng tương lai ngồi xuống hàn huyên.
Lạc Vân khẽ thở một hơi, dù nàng có không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng ra sự xấu hổ của tiểu cô.
Hề ma ma kia có chút cậy già lên mặt, tưởng rằng ở kinh thành quen biết nhiều người, có thể giới thiệu cho tiểu Quận chúa, mở rộng mối quan hệ giao tế.
Nhưng bà ta cùng lắm chỉ biết những người đã từng qua lại với Vương phi trước kia. Rời kinh thành nhiều năm như vậy, không phải ai lớn lên từ nơi quyền quý cũng biết lão bà tử bà ta là ai.
Ký Thu cũng đang nhìn Hề ma ma mà buồn cười, nhịn không được nhỏ giọng nói với Lạc Vân: "Nô tỳ thấy đại phu nhân phủ Tuấn Quốc công mặt rất lạnh, vừa rồi Quận chúa tới thỉnh an bà ấy, thái độ của đại phu nhân có vẻ không được thân thiện cho lắm..."
Lạc Vân biết, vị đại phu nhân phủ Tuấn Quốc công kia trước giờ luôn chậm chạp.
Nhưng bà ta lại lạnh nhạt với con dâu tương lai như vậy, cũng có lý do.
Bắc Trấn Thế tử vừa mới gây ra một bê bối không lớn không nhỏ, bây giờ con của mình lại sắp cưới muội muội của tên quỷ không ra gì này, bà bà nào mà vui cho nổi?
Một lát sau, yến tiệc được bày ra, lúc này lại có mấy vị được mới tới.
Một là Hằng Vương phi Phương Cẩm Nhu, một là người vừa được hứa gả cho cửu Hoàng tử Phương nhị tiểu thư.
Vốn dĩ Hằng Vương phi đã từ chối bữa yến này. Bởi vì lúc đầu Hằng Vương muốn cùng Điền đại nhân đến huyện Ngạn, nơi gặp tai họa nghiêm trọng vào hôm nay, nàng ta phải chuẩn bị đưa Hoàng tử rời thành, nên phải từ chối lời mời.
Nhưng Điền đại nhân vì phải chủ trì kỳ thi mấy ngày sau đó, sợ không thể quay về kịp, nên đã kéo dài thời gian xuất phát.
Hằng Vương phi bỗng nhiên nhàn rồi, và cũng không chuẩn bị đến bữa hẹn. Nhưng không ngờ muội muội Phương Cẩm Thư lại đột nhiên tới chơi, thấy thư mời đặt trên bàn, phía trên còn có danh sách khách quý tham dự. Nàng ta liếc mắt nhìn thấy tên tuổi gia quyến phủ Bắc Trấn Thế tỷ, nên đã nài nỉ tỷ tỷ cùng nhau đến bữa yến.
Khi hai tỷ muội Phương gia tiến vào, hai thượng vị sát bên Ngư Dương Công chúa được nhường lại một cách tự nhiên.
Hai tỷ muội này đều gả cho Hoàng tử, hơn nữa đều là những người ứng cử tốt nhất cho vị trí trữ quân. Bất luận như thế nào, tương lai phủ Lỗ Quốc công sẽ có một con phượng hoàng bay ra, vị trí Hoàng hậu mười phần thì đã chắc đến chín.
Phú quý ngập trời như thế, người nào có thể sánh bằng?
Ở yến hội này đều phải chú trọng một chút, dù sao có những người đang bất đồng quan điểm chính trị, không nguyện ý gặp mặt, có người không muốn gặp nên đã dò hỏi trước, tránh đụng mặt nhau.
Lần yến hội này Ngư Dương Công chúa không mời Phương nhị. Bởi vì cửu Hoàng tử khác với lục Hoàng tử, thuộc phái kiên định nghị hòa.
Triệu Đống cùng cửu Hoàng tử đã ầm ĩ không dứt trên triều mấy lần, đến mức Ngư Dương Công chúa cũng không thể chào đón lão cửu đệ đệ này, đương nhiên sẽ không mời nhị Phương gia.
Nhưng Phương nhị ngoài việc là hôn thê của lão cửu, nàng ta vẫn là thân muội muội của Hằng Vương phi, nàng ta đã đi theo tỷ tỷ tới, Ngư Dương cũng không tiện mở miệng đuổi khách.
Khi Phương Cẩm Thư không chút khách khí, không hài lòng hỏi Công chúa vì sao lại xem nặng bên này mà xem nhẹ bên kia, Công chúa lại hào phóng, nhướn mày cười mắng quản sự, sao lại mời thiếu Phương gia nhị tiểu thư?
Mà khi Phương nhị bất ngờ đến, thật sự đã khiến Tô Lạc Vân vốn đang nhàn nhã nhai hạt dưa thầm kêu một tiếng không hay rồi.
Mặc dù Hàn Lâm Phong không có kẻ thù chính trị, nhưng lại nợ rất nhiều đào hoa.
Nếu sớm biết Phương nhị đột ngột đến đây, Tô Lạc Vân chắc chắn sẽ không tới yến hội này.
Vị Hằng Vương phi kia còn tốt, sẽ bận tâm tới mặt mũi, không làm loạn gây khó dễ cho người ta. Nhưng Phương nhị có tính cách thế nào? Chính là giữa đường có thể cản người ta lại mắng cho một trận.
Tô Lạc Vân dự định mau chuồn, thừa dịp đám người đang vây quanh hàn huyên với hai vị quý nữ phượng hoàng tương lai, nói thác mình đột nhiên bị đau bụng không chịu được, rời đi sớm một bước.
Dù sao vào mỗi tháng, nữ nhi gia đều sẽ có khoảng thời gian khó chịu, nếu thật sự bị lạnh và đau, phải sớm rời đi, Ngư Dương Công chúa cũng có thể hiểu được.
Nhưng chỉ một mình nàng đi, hiển nhiên không trượng nghĩa.
Cho nên coi như dù Hàn Dao ở trước mặt người khác cố gắng xa lánh nàng, Tô Lạc Vân vẫn yêu cầu Hoài Hạ gọi Hàn Dao tới một chuyện, nàng có chuyện muốn nói với tiểu cô của mình.
Đáng tiếc Hoài Hạ đi một chuyến cũng không mời được người.
Hoài Hạ đến truyền lại lời của tiểu Quận chúa, nói rằng tẩu tẩu nếu như có chuyện gì, có thể về nhà rồi nói, hiện tại nàng ta đang cùng phụ nhân của đại nhi phủ Tuấn Quốc công nói chuyện phiếm, tạm thời không thể tới.
Tô Lạc Vân kỳ thật cũng là tốt bụng nhắc nhở, nhưng Hàn Dao đã không muốn đi, vậy thì nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Ngay lúc nàng lặng lẽ dẫn người đi ra ngoài, Hề ma ma lại đột nhiên đứng trước người Lạc Vân, lạnh mặt hỏi: "Yến tiệc còn chưa bắt đầu, Thế tử phi chuẩn bị đi đâu vậy?"
Vị lão thần tiên này thật sự thích quản người tới mức độ nghiên, đây là cảm thấy quản thúc một Quận chúa còn chưa đủ, lại tới để giám sát lời nói của nàng.
Tô Lạc Vân nói: "Chợt cảm thấy đau bụng, muốn về phủ nghỉ ngơi, ta đã bảo Hoài Hạ đến tạ lỗi với Ngư Dương Công chúa một tiếng, tạm thời về phủ trước rồi... Ma ma và Quận chúa nếu không có việc gì, cũng nên về sớm một chút, ta cảm giác hôm nay thời tiết thay đổi, nói không chừng chút nữa sẽ mưa."
Hề ma ma cười lạnh một tiếng, hôm nay mặt trời chói chang, bà ta cũng không mù mà không nhận ra thời tiết thế nào.
Lại nói trường hợp nhiều quyền quý tụ tập náo nhiệt thế này, dù có đau bụng cũng phải nhịn, nữ mù này tưởng rằng đang hội chùa đi chợ, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?
Tô Lạc Vân không muốn nghe khẩu âm Lương châu của vị này thao thao thuyết giáo, ngay lúc Hề ma ma vừa mới ngẩng đầu lên, nàng bất ngờ dùng vai đẩy Hề ma ma ra, vừa mò mẫm đi nhanh, vừa nói: "Hỏng rồi, bị tiêu chảy rồi, ai u, sắp không nhịn được nữa rồi..."
Nói xong, nàng được Hương Thảo đỡ lấy nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Ma ma bị đụng một cái thì lảo đảo, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Nhìn thấy vị này lại thất thố như thế, ngay cả dáng vẻ cũng không để ý, bà ta tức đến quai hàm run rẩy.
Nữ tử không ra gì này! Dù có nói dối, cũng phải cho ra dáng chứ? Đã tiêu chảy, làm gì phải vội vàng chạy ra ngoài cửa, chẳng lẽ trên xe ngựa có cái bô sao! Lại nói, chạy nhanh như vậy, không phải là đang giả vờ mù đó chứ! Chẳng lẽ trong phủ Phò mã này có hổ ăn thịt người sao?
Tô Lạc Vân cũng biết mình nói dối không chu toàn, nhưng nàng cũng lười chu toàn, chỉ mong mau mau cách xa "Trương Phi nữ sát" cho xong.
Tình hình nhiều quyền quý tụ tập, lại thêm cả Phương nhị vào, thật sự quá dễ khiến người ta khó xử.
Tô Lạc Vân không muốn thêm đề tài câu chuyện cho chư vị phu nhân ăn với cơm, dĩ nhiên phải mau mau bỏ chạy.
Còn Hàn Dạo, vị tiểu cô này vốn không muốn cùng Tô Lạc Vân xuất phủ, lại không muốn ở trước mặt người khác nói chuyện với tẩu tử hạ giá này, cho nên lúc hồi phủ muốn làm gì cũng được.
Lạc Vân tự thấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho nên sau khi trở về, khi Hàn Lâm Phong cũng vừa hồi phủ đã hỏi vì sau muội muội không cùng nàng trở về, nàng lại tâm bình khí hòa, không có chút dáng vẻ xấu hổ nào.
Nàng nói với Hàn Thế tử lý do mình về sớm, để xem hắn có đồng ý đi đón muội muội không.
Tô Lạc Vân đã sẵn sàng bị Thế tử quở trách, dù sao nàng biết rõ có chuyện không hay, mà còn một mình đi trước, hoàn toàn có chút lỗi với đông gia muội muội.
Nhưng Hàn Lâm Phong nghe xong chỉ gật đầu đáp: "Nàng làm rất đúng, là ta suy tính không chu toàn, không nên để nàng tham dự yến hội. Về phần Hàn Dao, nó còn nhỏ tuổi, mù quáng nghe theo lời ngu ngốc của bà lão bên người, nếu không trải qua một trận đau đớn, thì làm sao biết đúng sai? Làm sao biết kinh thành này đầm rồng hang hổ như thế nào? Phương nhị xảo trá như thế nào, cũng không thể đưa tay đánh người của phủ Thế tử, cùng lắm là vài lời chế nhạo, tử tôn của Thánh Đức tiên hoàng đều chịu được những thứ này, nó cũng nên kinh qua chút mưa gió."
Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Hề ma ma kia ở Lương châu điều dưỡng không biết trời cao đất rộng, nếu không bị tát vào mặt, đoán chừng bà ta sau này còn sẽ khiến Hàn Dao mất mặt khắp nơi, qua lần này, để bà ta thu lại sự kiêu ngạo của mình cũng tốt."
Hàn Lâm Phong vậy mà không nói một lời cứng rắn nào với này, điều đó ngược lại khiến Tô Lạc Vân bắt đầu cảm thấy áy náy.
Lúc nàng thấp giọng xin Thế tử thứ lỗi, Hàn Lâm Phong lại đưa tay thay nàng gỡ trâm cài tóc trên đầu, lại thuận tay ôm nàng vào lòng ngực, trầm giọng nói: "Nữ quyến trong phủ trạch luôn bị người ta nhục nhã, đại khái là do nam tử vô dụng, mới khiến nữ quyến bị người ta khinh mạn cô lập. Là ta vô năng, liên lụy đến nàng và muội muội, liên quan gì đến nàng chứ?"
Tô Lạc Vân không kịp chuẩn bị bị hắn ôm ở trong ngực, chân tay có chút luống cuống. Nếu nói Thế tử đang ăn đậu hũ của nàng, thì trong miệng người ta đều là lời nói nghiêm chỉnh.
Bàn tay của hắn vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, như thể đang an ủi một hài nhi đang khóc, lại như thể không dám khinh bạc.
Dần dần hắn càng ôm càng chặt, hại nàng kề sát vào bờ ngực rắn chắc của hắn, nàng muốn đưa tay đánh vào sau lưng hắn, nhưng lại cảm thấy mình đang quấy rầy nỗi u sầu đau khổ của người ta.
Bởi vì Hàn Lâm Phong đột nhiên không nói gì, không biết có phải vì nghĩ đến không thể thực hiện được hoài bão của mình hay không, mà bất ngờ ảm đạm rơi lệ. Hơi thở của hắn bên cổ nàng tựa hồ càng thêm nặng nề, một sức nóng mơ hồ, khiến người ta cảm thấy có chút nóng bỏng...
Cuối cùng Lạc Vân cảm thấy bị ghìm đến thở không nổi, lúc này mới vỗ nhẹ phía sau lưng Hàn Lâm Phong, nhỏ giọng nói: "Xin Thế tử đừng ưu thương, thϊếp tin ngài nhất định có ngày công thành danh toại... Còn nữa, có thể buông tay ra được không, thϊếp thở không nổi nữa rồi."
Nghe nàng nói như vậy, Thế tử mới như giật mình bừng tỉnh trở lại bình thường, không nói một lời xin lỗi thành ý nào, chỉ hít sâu một hơi, đột nhiên rút kiếm đi ra vườn hoa phía sau luyện công.
Xem ra Thế tử tinh lực thật dồi dào, ra ngoài một ngày mệt nhọc, thế mà còn có sức đi đánh quyền.
Lạc Vân nghĩ đến vòng tay siết chặt kia của hẳn, dành thời gian để suy nghĩ nghiêm túc về việc có nên mua vài cô nương xinh đẹp vào phủ không.
Từ sau lần hai người bọn họ cãi nhau trước đó, Hàn Lâm Phong đã dọn vào giường nhỏ an giấc.
Mới đầu còn tốt, hai người nước sông không phạm nước giếng. Nhưng có một lần khi Ký Thu trong đêm tiến vào chuẩn bị thêm chút trà mới lên bàn, vừa vặn trông thấy Thế tử đang nằm ngủ trên giường nhỏ.
Ngày hôm sau, Ký Thu lại vội vàng cuống cuồng tìm Thế tử phi, có phải nàng lại cãi nhau với Thế tử không?
Không còn cách nào, sau mấy lần không khéo bị người hầu bắt gặp, Hàn Lâm Phong nói nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ không hợp với tư thái phong lưu của hắn, dễ dàng bị sụp đổ lớp ngụy trang.
Thế là từ đêm hôm qua, hắn lại sai người dọn giường nhỏ đi, trở về giường lớn ngủ.
Điều an ủi duy nhất của Lạc Vân chính là, hai người ai nấy ngủ một cái chăn, giống như hàng xóm ở ngăn cách với nhau.
Vì để cho Thế tử có một chỗ đứng đắn xứng với cái danh phong lưu để đi về đêm, Lạc Vân đã phân phó Điền ma ma đến hoa lâu nghe ngóng, hỏi qua Thế tử trước kia thích cô nương nào nhất, nàng sẽ tự móc tiền túi chuộc thân cho cô nương đó, đưa nàng ta vào phủ hầu hạ Thế tử.
Nghĩ như vậy, Lạc Vân khẽ thở phào một hơi.
Thời điểm Thế tử đi đánh quyền, Lạc Vân thay y phục tháo trâm cài, sờ lấy trúc phiến, sau khi "đọc" một hồi, vị tiểu Quận chúa kia rốt cuộc cũng trở về phủ.
Nhưng, nàng ta lại khóc mà trở về.
Sự thật chứng minh, Tô Lạc Vân suy đoán hoàn toàn không sai. Hôm đó Phương Cẩm Thư khuyến khích tỷ tỷ đến tham gia yến hội, trong đó hoàn toàn là ác ý.
Nàng ta đã sớm nghe được, Bắc Trấn Thế tử phi cùng Ngư Dương Công chúa tư giao rất tốt cũng tham gia yến hội, cho nên cố ý đến gặp Thế tử phi một lần, thuận tiện tìm chút xúi quẩy.
Nào ngờ rằng, kẻ mù lòa kia ngược lại là nhanh, nàng ta chưa kịp ngồi xuống cái ghế ấm áp, người bán hương liệu kia đã lấy cớ đau bụng chuồn mất, cả cái bóng cũng không thấy đâu.
Oán khí tích tụ này cũng nên tìm một chỗ phát tiết, thế là người muội muội Quận chúa của Hàn Lâm Phong kia, đã lọt vào tầm mắt của nữ sát Phương nhị.
Phương nhị có chủ ý muốn hạ bệ mặt mũi của tiểu Quận chúa, liền không nhanh không chậm ỏi phu nhân phủ Tuấn Quốc công, tam công tử đây khi nào thành thân, cứ vậy mà tự nhiên dẫn dắt chủ để lên người Hàn Dao Quận chúa.
Chờ sau khi dò xét trên dưới Hàn Dao Quận chúa một lần, Phương Cẩm Thư cười khẩy: "Nghe nói Lương châu gió lạnh thấu xương, nhìn Hàn Dao Quận chúa, lời này quả thật không sai, gương mặt không cần thiết phải tô son phấn cũng đỏ lên, ngược lại cũng có mấy phần giống nông dân."
---------------HẾT CHƯƠNG 50---------------