Nhược Thủy gật đầu phụ họa, nàng lại đang nghĩ đến một chuyện khác, bèn quay sang hỏi Tiết Minh Viễn: "Chàng xem, năm nào Nhị thúc cũng than thở buôn bán khó khăn, lợi nhuận không nhiều, hôm nay còn cố ý nhắm vào chúng ta. Chàng có biết rõ lợi nhuận của nhà chính là bao nhiêu không?"
Tiết Minh Viễn mở cửa sổ trên xe ngựa, hít thở luồng khí lạnh se se lạnh rồi mới quay lại nói: "Nhị thúc tham lam là một nhẽ, thật ra lợi nhuận của nhà chính đúng là không thể so sánh với trước kia. Nàng có nghe nói đến Bạch gia ở kinh thành không, nhà người ta chính là đầu não ngành buôn dược liệu. Đời đời, người người Bạch gia đều nghiên cứu y thuật, liên tục đảm nhiệm chức quan ngự y qua nhiều đời vua, y dược gắn liền với gia tộc họ, bí phương gia truyền đã có hơn mười loại mà vẫn tiếp tục nghiên cứu, thay đổi không ngừng. Cho nên chuyện kinh doanh của họ ngày càng lớn, chẳng những tiền tài mà danh tiếng cũng nâng cao.
Tiết gia ta thì thế nào, bây giờ còn có người đến đơn thuốc cũng không biết đọc, cứ trông vào mấy phương thuốc tổ tiên lưu truyền lại mà mơ chuyện kiếm ăn cả đời, tự nhiên chuyện phát triển cũng ngày một kém, dần dà mai một..." Nói xong, Tiết Minh Viễn thở dài một hơi. Lợi nhuận của tiệm nhà kiếm được đâu phải dễ, kinh doanh y quán đơn thuần cũng chỉ là một dạng con buôn, kiếm lời từ việc ăn chênh lệch mà thôi.
Trước đây, khi Tiết Minh Viễn tiếp quản tiệm thuốc, thứ nhất là phụ thân của y có để lại mấy phương thuốc, thứ hai là trong tiệm đã có người sẵn, mấy vị đại phu già cũng đều là bạn tốt của phụ thân, có thể giúp trông coi, chẩn bệnh. Vì thế cho nên Tiết Minh Viễn chưa từng thử qua những việc khác, cứ thế khuếch trương tiệm dược liệu. Tuy nhiên tiệm của Tiết Minh Viễn không phải nơi có danh tiếng lâu năm, khách đến cũng chẳng phải người quyền quý, cao sang gì.
Nhược Thủy nhẹ nhàng hỏi: "Thiếp nhớ chàng có nói rằng khi ấy chàng không học y thuật với cha nhỉ?"
Tiết Minh Viễn gật đầu nói: "Khi đó ta chỉ học cách nhận biết dược liệu, rồi mấy bài vè về các loại kinh mạch, nhưng chưa từng học cách chẩn đoán bệnh, thế nên tất cả chỉ là lý thuyết suông. Năm ấy ta nghĩ mình còn nhiều thời gian, sau này học cũng chưa muộn, nào ngờ quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra."
Tiết Minh Viễn hồi tưởng lại những chuyện khi y còn nhỏ, khi ấy học bài vè khổ cực đến nhường nào, sau đó còn kể thêm một số chuyện thú vị khác cho Nhược Thủy nghe. Nhược Thủy thấy thật đáng tiếc khi Tiết Minh Viễn không được kế thừa tài nghệ của cha chồng, dù sao khi ấy ông cũng được xưng tụng là thần y ở nơi này, tuy có hơi quá lời nhưng có thể nói danh tiếng cũng kha khá. Song lại cứ thế thất truyền, đúng là đáng tiếc quá!
Năm qua xuân đến, tuy rằng tiết xuân se lạnh nhưng bọn nhỏ đứa nào cũng rất hăng hái, hào hứng đến độ đứng ngồi không yên, cả ba đứa đều muốn đến học đường. Cũng vì chuyện này mà Thẩm Mộ Yên cố tình đến tìm Nhược Thủy, vừa nghe nói đám trẻ đều được đến trường, lại còn là viện thư Bạch Mã, thị hỏi ngược lại xem Tiết Đinh có thật cũng cùng đi hay không với vẻ không tin.
Nhược Thủy mỉm cười bảo: "Đương nhiên rồi, đều là con cái nhà họ Tiết, hiển nhiên là cùng học một trường." Thẩm Mộ Yên vẫn nhìn Nhược Thủy với vẻ không dám tin, Nhược Thủy cũng rất đại lượng mặc kệ cô ta. Có đôi khi, suy bụng ta ra bụng người lại trở thành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như lúc này đây. Nhược Thủy chẳng hơi đâu chèn ép Tiết Đinh. Thẩm Mộ Yên bĩu môi, chẳng nói gì thêm mà quay thẳng về phòng chuẩn bị đồ đạc cho con trai mình.
Nhược Thủy ở bên này dò la kỹ càng, sau đó mới phái Tố Tâm đến chỗ bọn nhỏ thông báo: "Nhị nãi nãi nói, ở viện thư cũng có quy tắc, điểm tâm sẽ ăn ở nhà, bữa trưa thì do học viện chuẩn bị, không cần mang gì theo. Chúng ta chuẩn bị ít hoa quả ăn vặt cho các công tử đem theo là được rồi. Quan trọng nhất là sách vở và đồ dùng phải được chuẩn bị đầy đủ." Đám nha hoàn dựa theo đó mà chuẩn bị đồ dùng cho ba đứa bé.
Thẩm Mộ Yên cũng đang chuẩn bị trong phòng, thị vừa sắp xếp vừa lẩm bẩm: "Sao có thể ăn cơm trưa của viện thư chứ, có sạch sẽ hay không, có ngon hay không làm sao biết được. Nấu ăn cho quá nhiều người thì làm sao có thể cẩn thận, làm sao chuyên tâm làm ngon cho được. Nhà ta cũng chẳng thiếu tiền, sinh đồ của viện thư Bạch Mã đều là con cái nhà giàu sang, đời nào có ai ăn cơm của viện thư chứ."
Đoạn, thị kéo Tiết Đinh lại dặn dò: "Di nương nói cho con nghe nhé, trong viện thư Bạch Mã toàn con cháu nhà thế gia, con nên kết bạn tri kỷ với vài người, sau này sẽ giúp ích rất nhiều cho con đường làm quan, chớ nên chơi cùng với Tiết Hạo và Tiết Uyên, cũng đừng tụm lại với đám con nhà thương gia, chả được tích sự gì." Tiết Đinh ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa ăn cơm tối xong, Tiết Hạo và Tiết Uyên đã hỏi han Nhược Thủy về chuyện đi học. Bọn chúng hỏi học đường như thế nào, Nhược Thủy bèn tả lại: "Đến viện thư cũng không khác gì khi các con nghe thầy giảng bài, nhưng ở chỗ ấy rất nhiều người ngồi cùng hai con, cùng nghe với hai con. Các con còn quen được rất nhiều bạn mới, tan học có thể cùng chơi đùa." Trẻ con rất mong đợi những trò chơi mới cùng chúng bạn, song, trong đầu Tiết Uyên lại nghĩ đến một chuyện khác còn lớn hơn.
"Mẫu thân, bọn con phải ăn trưa ở học viện, nếu con ăn không no có thể ăn thêm một chén không?" Tiết Uyên nhìn Nhược Thủy, hỏi han với ánh mắt lo lắng. Nhược Thủy vừa cười vừa gật đầu.
Tiết Uyên suy nghĩ một lát lại hỏi: "Cơm trưa có thịt không ạ?" Nhược Thủy đáp: "Chuyện này mẫu thân cũng không biết, nhưng nếu chỉ có ít thịt, các bạn khác ăn được thì các con cũng ăn được. Khi ở chung với mọi người, dù có đói bụng cũng không được tham ăn."
Cái đầu nhỏ của cậu chàng Tiết Uyên bảy tuổi gục xuống, sau đó quay sang hỏi Tiết Hạo ngồi bên cạnh: "Ca ca, hoa quả ăn vặt chúng ta đem đi ấy, nếu ăn không hết thì để đệ ăn giúp ca ca nhé, được không?"
Nhược Thủy không thể nào nghiêm khắc được với Tiết Uyên, nàng vươn tay kéo cậu bé lại ôm vào lòng, nặng đến thế này rồi kia à. Nàng xoa xoa cái bụng nhỏ tròn lẳn của Tiết Uyên, đứa bé này chẳng biết giống ai mà rất thích ăn ngon. Hai cậu con trai, đứa nào cũng giống Tiết Minh Viễn, làn da vừa trắng vừa mịn, thế nhưng cái bụng nhỏ của Tiết Uyên lại phồng hẳn lên, đích thị là phiên bản thu nhỏ của Tiết Minh Viễn. Nhìn lại Tiết Hạo, thằng bé lại khiến mấy cô bé nhà bên tranh nhau tặng quà, ấy mới đích thị là mỹ nam bại hoại.
Nhược Thủy ôm Tiết Uyên cười bảo: "Nếu ăn không đủ thì mang thêm một ít, không được giành phần của ca ca. Mèo nhỏ tham ăn, ca ca con vì muốn nhường nên mới bảo là ăn không hết đó thôi!"
Tiết Uyên oan ức nói: "Uyên nhi không phải mèo nhỏ tham ăn!"
Tiết Hạo ngồi bên cạnh nghiêm túc nói: "Mẫu thân, thật sự là con ăn không hết."
Nhược Thủy véo cái mũi nhỏ của Tiết Hạo, dịu dàng bảo: "Ta đã nghe nhũ mẫu nói rồi, con không cần phải gạt ta." Tiết Hạo đỏ mặt, tiếp tục biện minh: "Đúng thật là con ăn không hết mà." Tuy nhiên giọng của cậu bé rất nhỏ, lí nhí nghe không rõ. Đồ đạc đã được nha hoàn sắp xếp, Nhược Thủy xem qua một lượt rồi cho bọn nhỏ đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, đám trẻ hào hứng đến trường, vì là ngày đầu tiên nên Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy cũng đi cùng. Buổi đầu tiên sẽ phổ biến những quy tắc của học viện cho sinh đồ mới, và cũng để bọn trẻ làm quen với nhau. Viện thư Bạch Mã có khoảng sáu mươi sinh đồ chia làm ba lớp, nhưng không có gì khác nhau, các thầy đều giảng cùng một nội dung. Ý của viện thư là, quá nhiều sinh đồ trong một lớp thì hiệu quả giảng dạy không cao nên mới phân ra như thế.
Trong đám trẻ con ríu rít cũng có vài người quen, trước tiên phải kể đến Tiết Trạch, cháu trai của Nhị thúc nhà họ Tiết. Còn có tiểu công tử nhà thế gia họ Lý - Lý Văn Hiên, con trai tân tri phủ đại nhân - Hoắc Thanh Sơn. Hôm nay Nhị thúc Tiết gia cũng đến, nhìn thấy Tiết Minh Viễn đưa ba đứa trẻ tới viện thư khiến ông ta hơi ngạc nhiên, nhíu mày nhăn mặt nhìn Tiết Minh Viễn và Nhược Thủy, sau đó cất tiếng chào hỏi rồi thôi. Nhược Thủy khẽ gật đầu, xem ra chuyện lần trước đã khiến Nhị thúc tổn thương nghiêm trọng nhỉ, ái chà chà, hẳn là vậy rồi!
Đưa con em mình đến xong, những người lớn đều ra về. Nhược Thủy cũng giống như bao bậc phụ mẫu khác, nàng trải qua ngày đầu tiên đi học của con với tâm trạng đứng ngồi không yên. Lúc nào cũng miên man suy nghĩ xem bọn chúng có chăm chú lắng nghe thầy giảng bài hay không, có nghịch ngợm gây rối hay không, buổi trưa ăn có no không, có thấy nóng không, buổi chiều có học không hay lại ngủ gà ngủ gật. Trong lòng luôn cảm thấy như chỉ cần bọn trẻ khuất khỏi tầm mắt sẽ nảy sinh vô số nguy hiểm.
Đến xế chiều, đám trẻ vui sướng chạy ùa vào cửa, tâm trạng treo ngược cành cây suốt một ngày dài của Nhược Thủy cuối cùng cũng được thả lỏng. Hai đứa trẻ tíu tít kể lại những chuyện mới mà chúng vừa học được cho Nhược Thủy nghe, từ đường lớn cho đến phòng nhỏ, nơi đâu cũng ríu ra ríu rít.
Con trẻ học được điều mới, quan điểm của người lớn về chuyện này lại không giống nhau. Thẩm Mộ Yên lập tức hỏi Tiết Đinh: "Những chuyện như gia thế của bạn học con phải mau chóng tìm hiểu rõ ràng, mấy chuyện vô dụng trên trời dưới đất thì đừng nói, phải nghe ngóng dò la nhiều một chút.
Trong khi đó, Nhược Thủy lại hỏi bọn trẻ: "Các con ăn trưa có no không?" Đây là câu đầu tiên Nhược Thủy hỏi hai cậu con trai, vì lý do này nên dù có là Nhược Thủy, Tiết Uyên cũng không đáp lời!
Tiết Hạo cười đáp: "Bữa trưa ăn no lắm ạ, ăn xong chúng con còn phải đem chén đến chỗ khác, nơi ấy có mấy chồng chén cao lắm. Nhưng mà Trạch ca ca có người đưa cơm trưa đến, nên huynh ấy không cần phải đi cất chén."
Nhược Thủy ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Có mấy bạn được nhà đưa cơm đến?"
Tiết Hạo lắc đầu, "Dạ cũng không nhiều lắm, chỉ có năm, sáu bạn thôi ạ." Nói vậy thì đa số bọn trẻ đều ăn cơm ở học viện.
Chỉ là một bữa cơm thôi mà, huống hồ bữa trưa ở viện thư Bạch Mã không phải đồ miễn phí, tất cả đều được tính chung trong học phí rồi, cho nên Nhược Thủy tin rằng cơm trưa cũng không quá tệ. Nàng không muốn khiến Tiết Hạo và Tiết Uyên từ nhỏ đã cảm thấy mình khác với chúng bạn, cảm thấy nhà mình hơn người cỡ nào. Tiết gia của bây giờ vẫn còn chưa có khả năng ấy.
Một lúc sau, Tiết Hạo kể cho Nhược Thủy nghe hai đứa bọn chúng có hai người bạn thân ở học viện, một người là con trai của tân tri phủ - Hoắc Thanh Sơn, còn người kia là con cháu Hàn gia, tên là Đỗ Duy. Tiết Đinh cũng kể cho Thẩm Mộ Yên nghe rằng mình kết bạn với hai người, đó là Tiết Trạch và tiểu công tử Lý gia, Lý Văn Hiên. Thẩm Mộ Yên rất hài lòng với lựa chọn của con mình, gia thế hai đứa bé kia đều rất tốt.
Thế nhưng đồng thời Tiết Đinh cũng đưa ra một yêu cầu, vì ba người cùng ăn trưa với nhau, mà hai người kia đều ăn cơm nhà, chỉ có mình cậu bé phải ăn cơm của học viện. Cho nên bản thân Tiết Đinh cũng muốn Thẩm Mộ Yên đưa cơm đến trường, bằng không cậu bé thà ăn một mình chứ quyết không ngồi cùng chúng bạn.