Nhược Thủy ngẫm thấy việc này có một ắt có hai, thôi thì làm rõ luôn mọi nghi vấn, triệt tiêu mọi hiểu lầm ngay từ lúc này. Nàng cất tiếng: "Này, chàng có gì muốn hỏi thiếp không?" Tiết Minh Viễn vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói ban nãy, bản thân y đã cưới đích nữ của Thái phó đại nhân, thì đã nghe thấy Nhược Thủy hỏi câu khác, y cố gắng bình tĩnh lại, xác nhận lại một lần nữa với nàng: "Nàng thật sự là đích nữ của Thái phó đại nhân?"
Nhược Thủy thở dài một tiếng, nàng đáp: "Phải."
Tiết Minh Viễn chăm chú nhìn nàng, hỏi tiếp: "Vậy thì vì sao nhà nàng đuổi nàng ra chứ? Nàng làm gì khiến họ không vui sao?"
Nhược Thủy cười đáp: "Lúc gả cho chàng, Chu phu nhân chỉ không kể rõ tình hình nhà thiếp lúc ấy, những chuyện còn lại đều là thật. Thật sự thiếp... có gia thế hơn người, nhưng thương thế trên người thiếp là thật, lúc ấy đại phu đã nói thiếp không thể sinh con. Người nhà thiếp sợ rằng vì nguyên do ấy mà cuộc sống sau khi xuất giá sẽ gặp nhiều đau khổ, nên đã khẩn trương đưa thiếp rời kinh."
Tiết Minh Viễn nhìn Nhược Thủy, y trầm tư một lát rồi mới lên tiếng: "Buộc Thái phó đại nhân phải chọn cách trốn tránh để giải quyết, xem ra nhà trai không phải tầm thường." Nhược Thủy thấy Tiết Minh Viễn ngập ngừng mãi bèn cười bảo: "Đối phương là người của hoàng gia, có lẽ cả đời này thiếp cũng không thể gặp lại người ấy nữa. Chàng muốn nghe tường tận sao?" Người ta đã đăng cơ làm hoàng đế, mình nay đã là thiếu phụ có chồng, hai người vốn đã không ở cùng một thế giới.
Tiết Minh Viễn nghiêm túc nói: "Nếu sau này không thể gặp mặt thì không cần nhắc đến, nàng thấy đấy, ta cũng chưa từng nói rõ với nàng về chuyện của Viên thị năm xưa. Thế nhưng nàng bị thương, hắn cũng không đến an ủi nàng, ấy đã tỏ rõ thái độ rồi, lại còn cứ để nàng ra đi như thế, trong lòng hắn chưa chắc đã có nàng, thế nên chỉ có ta là người tốt nhất thôi!" Tiết Minh Viễn cảm thấy mình bị uy hiếp, y lập từng lôi ra những khuyết điểm của đôi phương để tôn lên ưu điểm của mình.
Nhược Thủy cười vui vẻ rồi ôm lấy Tiết Minh Viễn: "Tướng công của thiếp hiển nhiên là tốt nhất!" Trong lòng chàng chỉ có thiếp, có con của chúng ta; trong lòng hắn là cả thiên hạ. Tiết Minh Viễn lại nhìn hai bộ trang sức: "Nếu đã vậy thì biếu nhạc mẫu cả hai bộ." Nói xong, y lại nhìn Nhược Thủy với vẻ khổ sở: "Thôi xong rồi, chuyện ta nghĩ đều là hiểu lầm, như vậy những chuyện tốt cũng thay đổi."
Nhược Thủy tò mò hỏi: "Chàng đang nói đến chuyện tốt gì?"
"Vốn là ta nghĩ nhạc phụ đại nhân đối xử với nàng không tốt, đã thế thì dù người có là thái phó sau này chúng ta cũng sẽ không dựa vào. Cho nên ta đã nghĩ nàng không cần phải dè chừng người, chỉ cần cung kính với nhạc phụ đại nhân là được rồi, nhạc phụ có thích ta hay không cũng chẳng quan trọng. Nàng không thấy sao, cũng vì thế mà ta không hề hỏi thăm kỹ càng xem nhạc phụ và nhạc mẫu thích người thế nào, ngỡ rằng cứ thế là ổn, nàng cũng không cần phải làm họ vui lòng. Nhưng ta đã nhầm mất rồi, quá sai lầm luôn rồi, bây giờ nào có thể làm thế chứ!" Tiết Minh Viễn sầu não ôm đầu nói.
Sau đó Tiết Minh Viễn nắm lấy cánh tay Nhược Thủy: "Nương tử, nàng mau nói cho ta biết nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân thích người như thế nào, họ thích mẫu con rể hào phóng hay hào hoa phong nhã? Nhạc phụ thích đàm đạo về đề tài gì? Mau mau nói cho ta biết rõ." Nhược Thủy buồn cưới nói: "Chàng lo cái gì thế, chàng cứ làm một chàng rể có thể cho con gái họ một cuộc sống vui vẻ là đủ rồi."
Tiết Minh Viễn lập tức lắc đầu: "Không đủ không đủ được đâu, ta nghe nói Thái phó đại nhân là thầy dạy của Hoàng tử, mỗi ngày đều tham chính với Hoàng thượng, ngay đến Hoàng thượng cũng phải hỏi ý kiến của Thái phó đại nhân. Nàng mau giúp ta đi nương tử, nếu nhạc phụ hỏi câu gì ta đáp không được, có khi nào người sẽ đuổi ta ra ngoài không? Nương tử, nàng nhất định phải giúp ta!"
Nhược Thủy bị Tiết Minh Viễn xoay như chong chóng, giờ đây nàng mới phát hiện, suy nghĩ của Tiết Minh Viễn sẽ mở rộng từ một chuyện ra vô số chuyện, quá trình triển khai cũng khá ly kỳ. Giống như lúc này đây, trước nay chàng chưa từng nói, nay cứ thế tuôn ra! Nhược Thủy dỡ khóc dở cười, nàng nói: "Chàng đừng nghĩ nhiều, đâu phải chúng ta đến diện thánh, một câu cũng không dược nói sai. Chỉ là con rể gặp nhạc phụ bình thường thôi mà, chàng thả lỏng một chút đi. Chàng nhớ lại khi đại ca gặp phụ mẫu của đại tẩu mà xem, cư xử tự nhiên một chút là được rồi."
Tiết Minh Viễn lắc đầu như đánh trống bỏi: "Nàng đâu thể nói thế, đâu phải lúc nào nhạc phụ cũng đàm luận với Hoàng thượng. Hầy, nàng mau nói cho ta biết nhạc phụ nhạc mẫu thích gì đi chứ." Nhược Thủy nói thế nào Tiết Minh Viễn cũng bảo không không, nàng hơi mỉm cười, thôi thì nói cho chàng nghe về chuyện nhà mình cũng không tệ. Thế là suốt quãng đường còn lại, Tiết Minh Viễn cứ quấn quít lấy Nhược Thủy, nghe nàng kể chuyện nhà họ Diêu.
Cuối cùng cũng đến kinh thành, bến tàu nơi đây lớn gấp hai lần so với ở Đài Châu, có trên trăm chiếc thuyền lớn nhỏ neo đậu, trên bờ dù huyên náo những vấn rất ngay ngắn, theo trình tự. Tiết Minh Viễn thầm cảm thán, quả không hổ là dưới chân thiên tử. Y xoay sang bảo với mấy đứa trẻ: "Một lát nữa chúng ta sẽ về nhà ông bà ngoại, các con phải nhớ kỹ những gì ta đã dặn trên thuyền, nhà ngoại tổ không giống những nơi khác, không được ham vui mà quên phép tắc." Nhược Thủy cười nói: "Bọn trẻ rất ngoan, chàng đừng lo lắng quá. Nói là về nhà ngoại tổ mà, còn không mau lên xe ngựa."
Do gia đình Nhược Thủy trì hoãn mãi không định được ngày về, nên Nhược Thủy chưa biên thư báo tin cho nhà rằng họ sẽ lên kinh. Tiết Minh Viễn phái Đông Thành đi dò hỏi chuyện mở tiệm trước, bấy giờ mới mướn vài chiếc xe đến đón cả nhà. Tiết Minh Viễn tự vác đồ xếp lên xe trước, sau đó đích thân xuống đưa Nhược Thủy lên chiếc xe đầu tiên, rồi hai người cùng nhau uống trà.
Bên kia, đám hạ nhân đang khuân những thứ còn lại chất cả lên xe, đằng xa là Đông Thành đang dẫn ông chủ bãi xe đi về phía họ.
Hắn vừa cười vừa giới thiệu: "Ông chủ Lý, đây là Đông gia nhà chúng tôi. Đông gia, đây là ông chủ Lý, chủ của bãi xe." Tiết Minh Viễn vội vã xuống xe chắp tay cười nói: "Ông chủ Lý, sau này chúng tôi dự định sẽ mở tiệm ở kinh thành, còn phải trông vào các vị đại gia nhiều. Coi như chúng ta đã quen biết, sau này xin được thường xuyên lui tới."
Ông chủ Lý cười đáp: "Ông chủ Tiết khách khí rồi, nhà xe chúng tôi phân bố từ nam chí bắc, nếu ngài muốn vận chuyển hàng hóa cứ việc tìm chúng tôi. Sau này đều là bằng hữu cả, nhà xe chúng tôi mỗi ngày đều giao hàng đi khắp các nơi, nếu ngài muốn gửi thứ gì xin cứ đặt vấn đề, như thế càng thuận lợi hơn." Ông chủ Lý vừa mở rộng việc làm ăn của nhà, vừa không ngại ngần chỉ về phía xa khoe bãi xe tấp nập với Tiết Minh Viễn.
Tiết Minh Viễn cũng pha trò vui, ông chủ Lý tiện thể hỏi thêm: "Ta nghe nói lần này ngài cũng đưa phu nhân về nhà mẹ, vậy bây giờ chúng ta đến nhà mẹ phu nhân trước chứ?" Tiết Minh Viễn gật đầu. Ông chủ Lý lại cười nói: "Vậy ngài muốn đến đâu, trong kinh thành có những con đường hẹp, xe ngựa lớn của chúng ta khó mà vào. Để tôi tìm lối vào thuận tiện, lúc dỡ đồ xuống cũng đỡ vất vả."
Tiết Minh Viễn mỉm cười nói: "À, chuyện này ngài không cần lo lắng, chúng tôi muốn đến phường Thanh Hà." Phường Thanh Hà gần hoàng thành, là nơi ở của hoàng thất và trọng thần, ở khu ấy một con đường chỉ có hai nhà, cũng có khi chỉ có một nhà, có thể tưởng tượng ra được quy mô các phủ rộng lớn đến như thế nào. Ông chủ Lý sửng sốt, gượng gạo cười nói: "Chúng ta đến phường Thanh Hà sao?"
"Là Diêu gia ở đường Hắc Châu, phường Thanh Hà." Giọng Tiết Minh Viễn rất nhẹ nhưng lại như búa tạ giáng lên người ông chủ Lý.
Ông chủ Lý nhìn vào trong xe, bên trong được che chắn cẩn thận, khó mà thấy được nữ chủ nhân. Thái độ của ông chủ Lý lập tức thay đổi, cung kính cười nói: "Vậy thì tốt rồi, chúng ta không cần lo lắng. Nhanh chân lên nào, lên xe, lên xe." Ông chủ Lý dứt lời là bắt đầu khởi hành.
Tiết Minh Viễn ngồi trong xe ngắm cảnh bên ngoài. Xe ngựa chạy thẳng từ bến tàu đến phường Thanh Hà, phố xá phồn hoa dân cư náo nhiệt, nhưng càng đến gần hoàng thành thì mọi tiếng động lẫn âm thanh đều giảm dần, quan binh tuần tra thì tăng lên, tường gạch cũng cao hơn, những cánh cổng lớn màu đỏ chót, hai cánh nay đã thành bốn cánh.
Tiết Minh Viễn cũng lo lắng theo, không ngừng hỏi han Nhược Thủy về mọi thứ, chắc chỉ còn thiếu mỗi việc là nên bước chân trái vào trước hay chân phải vào trước thôi. Xe ngựa chạy chậm dần, Tiết Minh Viễn vén rèm lên, đập vào mắt y là hai con sư tử đá ngồi chắn ngay ngắn trước cổng lớn trang nghiêm, trên tấm biển lớn viết hai chữ Diêu phủ theo lối chữ thảo, cửa lớn đỏ thẫm đóng kín.
Tên tiểu tư nhìn tấm biển lớn, hít một hơi thật sau rồi nhanh chóng chạy đến gõ cửa. Một thiếu niên từ trong chạy ra, vừa mở cửa lớn vừa mỉm cười nói: "Tiểu nhân xin thỉnh an các vị. Các vị đây là?" Tên tiểu tư ngoảnh lại nhìn Tiết Minh Viễn, Tiết Minh Viễn bước đến cười bảo: "Cô nương nhà các ngươi về thăm nhà mẹ, mau vào trong thông báo đi chứ."
Thiếu niên kia ngạc nhiên lắm, cậu ta xoay người lại nói với người bên trong rằng: "Hoa thúc, người vừa đến nói là tiểu thư nhà chúng ta."
Tiết Minh Viễn nghe thấy tiếng ly trà rơi vỡ, có tiếng người va chạm không rõ là của ai, tiếng bước chân chạy vội, sau một hồi náo loạn thì có một lão nhân gia lách ra, nheo mắt quan sát bên ngoài.
Nhược Thủy bước đến đứng cạnh Tiết Minh Viễn, mắt nàng nhóe đi, giọng nói nghẹn ngào: "Hoa thúc, là con đây, con đã về."
Hoa thúc tròn mắt nhìn, không dám tin là Nhược Thủy đang đứng trước mặt ông: "Tiểu thư, đúng là tiểu thư rồi, tiểu thư của ta đã về!" Sau đó ông cất tiếng gọi vọng vào bên trong: "Mau bẩm với đại nhân và lão phu nhân là tiểu thư đã về! Mau lên!"
Tiết Minh Viễn chợt nghe có tiếng người vừa chạy vào trong vừa hô lớn: "Đại nhân lão phu nhân, tiểu thư, tiểu thư đã về!" Tiết Minh Viễn mỉm cười dỗ dành Nhược Thủy: "Nàng vui vẻ lên, lát nữa là được gặp nhạc phụ nhạc mẫu rồi, chúng ta không thể để nhạc phụ nhạc mẫu ra nghênh đón được, mau vào thôi." Nhược Thủy gật đầu, Hoa thúc hô to: "Mở cửa chính!"