• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trần Tuyết, Lăng Gia chúng tôi chỉ cần một câu nói là có thể làm cho bà biến mất khỏi thế giới này, đến cả người phía sau bà cũng không cứu nổi"

Lăng Quỳnh Đan nhàn nhạt nói, dù chỉ là câu rất nhẹ nhàng nhưng bên trong đó lại chứa đựng sự uy hiếp không thể xem thường.

"Ha, Lăng Quỳnh Đan, đợi gần mười năm mới nghe bà nói câu này, cứ tưởng bà sợ hãi không dám nói chứ, thì ra Lăng đại tiểu thư đây cũng biết uy hiếp người khác. Còn về phía người sau lưng tôi, bà dám đắc tội sao? Bây giờ Lạc Gia đang không ngừng xuống dốc, Lạc Tử Dật còn chống đỡ được bao lâu? Lăng Gia các người còn hơi sức phản kháng sao?"

Trần Tuyết tỏ ra khinh thường đáp trả, bà ta có người phía sau chống lưng, người kia cường đại như thế nào, một Lạc Gia xuống dốc và Lăng Gia không nằm trong top ba có thể đắc tội được sao?

Nếu là lúc trước, Lạc Gia có Lạc Quân phát triển còn nằm trong top ba thì bà ta còn có chút kiêng kị, nhưng bây giờ tình thế thay đổi, quyền sinh sát không còn nằm trong tay Lạc Gia nữa mà thay vào đó là người phía sau bà ta.

Lăng Quỳnh Đan thấy dáng vẻ của Trần Tuyết như người thắng cuộc thì thầm khinh thường, không biết phải nói bà ta ngu ngốc hay quá ngây thơ đây?

Bây giờ Lạc Gia không thể đối kháng trực diện với người phía sau bà ta là sự thật, nhưng điều đó không có nghĩa là để yên cho bà ta sống.

Nếu Trần Tuyết là con cờ quan trọng với người kia thì bà ta đã không phải nhận nhiệm vụ gây rối loạn ở Lạc Gia, còn nếu có năng lực thì sáu năm qua bà ta đã là phu nhân chính thức chứ không phải là một người vợ lẻ không quyền không thế.

Bởi vì tầm nhìn hạn hẹp nên trong mắt bà ta chỉ có địa vị phu nhân và quyền lợi cho Lạc Du, ngoài ra không quan tâm đến kế hoạch toàn cục. Dù vậy, sáu năm qua ước mơ của bà ta vẫn chỉ là mơ ước.

Vì lẽ đó, Trần Tuyết chỉ là đá kê chân trong một kế hoạch lớn, bây giờ Lạc Quân ngã xuống, cũng là lúc nhiệm vụ của bà ta kết thúc, trở thành một quân tốt mặc người trả thù.

Dù Lăng Quỳnh Đan không thể đối kháng người kia nhưng đối với Trần Tuyết thì quá dễ dàng. Nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, trong mắt Lăng Quỳnh Đan xuất hiện hàn quang.

"Chát... Chát"

Hai âm thanh vang vọng phòng khách.

Một giây trước Trần Tuyết còn kiêu ngạo bao nhiêu, bây giờ trên mặt bà ta đã có thêm hai dấu tay đỏ rực bắt mắt.

Trần Tuyết ngây người, bà ta vẫn chưa hiểu chuyên gì đang xảy ra.

"Đây là dành cho Lạc Quân và tiểu Y"

Lăng Quỳnh Đan nhàn nhạt nói.

"Trần Tuyết, tội của bà là cấu kết với người ngoài hãm hại tiểu Y sống chết không rõ, đã vậy còn đẩy Lạc Quân ngã cầu thang khiến ông ấy phải hôn mê sâu nhập viện, bao nhiêu tội đó thôi thì bà đã không thể sống rồi. Người đâu, đưa Trần Tuyết đến hầm kín của Lăng Gia để trừng trị"

"Dạ"

Ngay lập tức có hai người đàn ông lực lưỡng đến bắt bà ta đi.

Đến lúc này Trần Tuyết mới định thần, bà ta nghe Lăng Quỳnh Đan kể tội của mình liền trợn trừng mắt hét to:

"Lăng Quỳnh Đan, thả tôi ra, tôi... Tôi không có làm... Không có đẩy Lạc Quân mà... Lăng... Không có đẩy... Tha cho tôi... Bà sẽ chịu sự trừng phạt... Của người kia... "

Bây giờ Trần Tuyết mới biết sợ, nhưng đã muộn.

Bà ta không đẩy Lạc Quân sao?

Lăng Quỳnh Đan nhìn Trần Tuyết bị đưa đi, hoàn toàn không tin lời bà ta nói chút nào, ngoài bà ta ra còn có ai?

Thở dài, xem như trừ khử được một tai họa...

...

Tại một nơi nào đó sâu dưới lòng đất, nơi đây hoàn toàn không có một chút dương quang nào mà chỉ có ánh sáng le lói của ngọn lửa tự nhiên.

"Xèo... Xèo... "

"A... A--"

Mùi thịt người bị làm chín và tiếng la hét không ngừng vang lên tạo nên một bầu không khí ghê sợ, quái dị và sởn gai óc.

Trong phòng giam, có một thứ gí đó nhìn không ra hình người bị treo trên một cây thập giá lớn bự. Đối diện là một nam nhân dung mạo tuyệt luân, môi hắn nở nụ cười dịu dàng nhưng trên tay lại đang cầm một cây sắt nóng hổi còn vương chút khói và hương vị thịt người hòa với máu.

Hình ảnh nam nhân đó trong mắt người trên cây thập giá không khác gì ác quỷ ở mười tám tầng địa ngục thậm chí còn đáng sợ hơn. Bảy ngày, tròn bảy ngày nam nhân này cho bọn họ biết thế nào là sống không bằng chết, nếm trải bao nhiêu cực hình, bị nướng thịt sau đó lại bị ép ăn thịt của chính mình để sống qua ngày.

Hắn chính là ác quỷ!

"Sao hả? Đã đưa ra quyết định được chưa?"

Nam nhân ác ma kia cất tiếng nói.

"Khai... "

Phạm nhân kia cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hắn yếu ớt nói. Dù là tử sĩ cũng không thể không sợ nam nhân ác ma này.

"Vậy mới ngoan chứ"

Nam nhân ác ma lại cười đầy ấm áp.

"Là... Lãnh... Gia... Lãnh.. Phi.. "

Phạm nhân kia gắng gượng nói ra năm từ.

Nam nhân ác ma đã đạt được ý nguyện, hắn giao cây sắt cho thuộc hạ rồi nói:

"Chôn cất cho hắn thật tốt, cho gia đình hắn ta một số tiền"

"Dạ"

Nam nhân ác ma trong mắt tràn đầy lệ quang.

Lãnh Gia sao?

Gia tộc số một trong Z quốc này, Lãnh Phi là nhị thiếu gia của Lãnh Gia.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Dám đụng đến tiểu Y, còn bắn cô ấy...

Nghe nói hiện giờ người nắm quyền Lãnh Gia là Lãnh Tuyệt, kẻ thù không đội trời chung của Lãnh Phi. Người xưa có câu, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, xem ra phải đến Lãnh Gia một chuyến rồi...

Nam nhân ra khỏi phòng giam, ánh lửa le lói chói rọi dung nhan tuấn mỹ quen thuộc của hắn, hắn là Phong Thương...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Hết chương 44:))

P/s: Chương sau Y tỷ lên sàn:>

-Gray-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK