"Ai đấy?" Hắn ta chau mày, cáu gắt.
Phó Thuần nhìn kĩ gương mặt của hắn, đúng là không sai vào đâu được, hắn chính là kẻ có mặt trong bức ảnh nóng kia. Nhìn thấy toàn người mặc vest đứng trước cửa nhà, hắn lại tưởng là Cố Hiểu Phàm đưa người đến nên vội vàng đóng cửa lại nhưng không may cho hắn, người của Phó Thuần đã nhanh tay bắt lấy hắn trước khi để hắn thoát.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt tôi? Có mau thả tôi ra không hả?"
Phó Thuần dơ tấm ảnh của hắn và Hạ Yên Nhiên ra, hạ thấp giọng xuống để tra hỏi:
"Là ai đã sai khiến anh làm việc đồi bại này?"
Hắn ta nhìn thấy bức ảnh, không những bật cười mà còn châm biếm:
"Cố thiếu phu nhân xinh đẹp như hoa, thử hỏi có người đàn ông nào không thích cô ấy. Tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường…"
Phó Thuần tức điên người, bóp chặt lấy cổ của hắn. Tên đó không thể thở được, cả mặt nổi gân lên.
"Tôi không có đùa với anh. Một là nhận tội với truyền thông, hai là tôi cho anh chết. Chọn đi."
"Khụ…khụ…thả…thả tôi ra đã."
Phó Thuần buông tay khỏi người của hắn, tên này có gan làm chắc gì đã có gan chịu. Đối phó với một kẻ như hắn thì chỉ có đe dọa đến tính mạng mới chịu đầu hàng.
"Đừng…đừng giết tôi, tôi sẽ nghe lời các người, các người bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó."
Con giun xéo mãi cũng quằn, một kẻ dễ nhận tội như vậy chắc chắn không có gan làm chuyện này một mình, đằng sau hắn có ai đó giựt dây. Người của Phó Thuần bắt hắn quay một clip nhận tội sau đó áp giải đến đồn cảnh sát để pháp luật xử lý hắn. .
Truyện Hot
Ngay lập tức đoạn clip nhận tội được lan truyền khắp các mặt báo và thông tin đại chúng, danh dự của Hạ Yên Nhiên cũng đã được lấy lại chỉ là cơn bão này chưa chắc đã tắt hẳn.
Tập đoàn KJB,
Trong văn phòng chủ tịch, một cuộc họp khẩn cấp đang được diễn ra thì đột nhiên Trợ lý Trương vội vã chạy vào thông báo. Ngay sau đó Cố Hiểu Phàm đã cầm điều khiển lên và bật ti vi, tin tức trên ti vi khiến anh và các cổ đông phải bàng hoàng.
/Tin nóng trong ngày hôm nay: Vừa xong có một đoạn clip của người đàn ông được cho là nam chính các bức ảnh nóng của thiếu phu nhân tập đoàn KJB đã thừa nhận mọi tội mình gây ra. Trong đoạn clip, anh ta đã nói rằng mình đã bắt cóc Cố thiếu phu nhân và chủ động chụp những bức ảnh nóng đó mục đích là hạ danh tiếng của tập đoàn KJB. Anh ta cũng thừa nhận cô Hạ Yên Nhiên - nữ chính của scandal hoàn toàn là nạn nhân của vụ việc…/
"Chuyện…chuyện gì thế này? Tin tức lan truyền chưa được bao lâu đã lại có một chuyện động trời khác."
"Tôi cũng thật không thể hiểu nổi, bọn chúng nhằm vào tập đoàn KJB là muốn cái gì nữa."
Các cổ đông được phen ngạc nhiên đến hoảng hốt nhưng cũng phải thở phào nhẹ nhõm vì chuyện này đã được giải quyết. Còn anh, anh cũng không thể tin được chuyện này lại quay xe 180 độ như vậy, anh đã hiểu lầm Hạ Yên Nhiên rồi sao?
Lúc này, Nhan Điềm cũng đã xem tin tức, ả há hốc miệng hoảng hốt vì không ngờ tên đó lại bán đứng mình. Hắn đã nhận tiền nhưng lại dám quay clip này sao?
"Tên khốn đó anh ta đang làm cái quái gì vậy? Thật là hỏng hết kế hoạch của bổn tiểu thư."
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhan Điềm không chần chừ mà lập tức nghe máy.
"Alo?"
"Tiểu…tiểu thư, cô mau tới cứu tôi với, tôi bị bọn người đó đưa tới đồn cảnh sát mất rồi."
"Cái gì? Bọn người đó? Là ai?"
"Tôi không biết, bọn chúng kéo quân đến nhà tôi còn dọa giết tôi nữa nên tôi không thể không nghe theo bọn chúng."
"Tôi cấm anh khai ra tôi biết chưa? Để yên thì còn sống sót, nếu anh dám khai tôi ra tôi nhất định sẽ để anh chết một mình."
Cảnh cáo xong Nhan Điềm liền cúp máy, rốt cuộc thì "bọn người đó" mà tên kia nhắc đến là kẻ nào? Kế hoạch còn chưa được bao lâu thì đã phải kết thúc như thế hay sao?
…
Hạ Yên Nhiên đang ngồi ở cửa hàng của Dương Tiểu Linh, vì ngại tới KJB đối mặt với những người ở đó nên cô đã xin nghỉ vài ngày đến khi tin tức dịu xuống. Đột nhiên Dương Tiểu Linh cầm điện thoại, chạy từ ngoài cửa hàng đến chỗ cô đang ngồi nghỉ.
"Yên Nhiên, tin hot tin hot, cái tên hãm hại cậu, hắn vừa quay clip nhận tội này."
Cô vô cùng ngạc nhiên bởi vì mới chỉ hai hôm trước chuyện này bùng lên khiến cô mất hết danh dự trước mặt truyền thông thế nhưng hôm nay kẻ đó lại…nhận tội sao? Thật khó tin.
"Cộng đồng mạng cũng hùa nhau thật đấy. Lúc cậu bị lộ ảnh nóng thì chửi lên chửi xuống, còn đăng mấy cái bài vớ vẩn. Bây giờ mọi chuyện được sáng tỏ thì ai cũng cảm thấy thương cho cậu, giả tạo."
Cô mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Hai ngày nay cô đã lo lắng thế nào thì hôm nay mọi sự lo lắng ấy đã từ từ biến mất. Danh dự đã được lấy lại nhưng không có nghĩa mọi chuyện đã lắng xuống, muốn dập tắt hoàn toàn cơn bão mạng thì phải đợi một thời gian nữa.
"Tiểu Linh, cậu xem hộ mình xem giá cổ phiếu của KJB đi."
"Vào xem giá cổ phiếu của KJB để làm gì?"
"Mình muốn xem thử…để biết."
Tiểu Linh giúp cô xem giá cổ phiếu của tập đoàn KJB. Thật không ngờ là giá cổ phiếu của KJB vẫn giảm, nhưng là giảm chậm hơn một chút.
"Cậu đang lo cho Cố Hiểu Phàm hả? Trong suốt thời gian cậu nằm bệnh viện, anh ta còn chẳng thèm đến thăm cậu một lần."
"Tại anh ấy còn bận việc. Công việc ở KJB vô cùng nhiều."
"Được rồi, mình biết thừa biết anh ta là con người yêu công việc hơn yêu vợ mà. Thật là…"
Yêu công việc hơn yêu vợ sao? Vốn dĩ anh không hề yêu cô thì việc đặt công việc lên đầu là đương nhiên.
"Mà này Yên Nhiên, tại sao tên khốn đó lại muốn hại cậu chứ?"
"Mình không biết. Bọn chúng và mình không thù không oán nhưng tại sao bọn chúng lại muốn hãm hại mình."
"Chắc chắn có kẻ đứng đằng sau chuyện này."
Phần trăm Nhan Điềm có liên quan đến chuyện này vô cùng lớn. Cô có một linh cảm dường như từ đầu đến cuối đều là do cô ta một tay làm ra. Tuy nhiên cô không có chứng cứ và mọi chuyện chỉ là cô suy nghĩ, chưa có căn cứ gì hết.
[…]
Phó Thuần đang rất tò mò về người đàn ông lạ mặt, gửi tờ giấy này cho mình. Sau khi bắt được tên kia, Phó Thuần liền gọi điện vào số điện thoại ở mặt sau tờ giấy thì được một người đàn ông với giọng nói quen thuộc bắt máy. Anh ta hẹn Phó Thuần ở quán cà phê xa thành phố, rốt cuộc thì người này là ai?
Phó Thuần đến điểm hẹn, gọi một cốc cà phê cho riêng mình rồi ngồi đó đợi người đàn ông kia tới. Tầm ba mươi phút sau, một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ và đeo khẩu trang bước vào trong quán cà phê. Người đó nhận ra Phó Thuần, hắn nhìn trước nhìn sau, phải chắc chắn là Phó Thuần đến một mình mới bước đến trước mặt.
"Xin lỗi vì đã để Phó Tổng đợi lâu."
Phó Thuần giật mình, ngửa mặt lên nhìn người đàn ông ấy, có một cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Anh là người đã gửi cho tôi địa chỉ của tên đó phải không?"
"Đúng, là tôi."
Lúc này người đàn ông lạ mặt kia vẫn chưa tháo khẩu trang và mũ ra khiến cho Phó Thuần vô cùng tò mò.
"Tại sao anh lại giúp tôi?" Phó Thuần gặng hỏi.
"Đương nhiên là có lý do của tôi rồi. Không phải là tôi giúp anh đâu tôi chỉ đang giúp Hạ Yên Nhiên thôi, cô gái ấy nhỏ bé, yếu đuối như vậy làm sao mà chịu được sang chấn tâm lý này chứ?"