Hàn Văn Triệt và Cố Tinh Nhi chọn nơi hưởng tuần trăng mật là ở Lon Don của Anh. Nơi đó chắc chắn sẽ có nhiều điều thú vị không kém gì Paris của Pháp.
Sau khi từ sân bay trở về, Cố Hiểu Phàm ngồi phịch xuống ghế sofa ở phòng khách, ngay cả áo khoác cũng vứt lung tung dưới đất.
"Phù…cả ngày nay chạy đôn chạy đáo, mệt chết đi được."
Hạ Yên Nhiên nhìn thấy chiếc áo bị anh vứt lăn lóc dưới đất bèn cúi xuống nhặt lên, sau đó thì vắt gọn gàng trên thành sofa. Cô nói chuyện với anh:
"Không biết sau chuyến hưởng tuần trăng mật một tháng của chị Tinh Nhi và anh Triệt sẽ có tin vui gì không nhỉ? Em thật sự mong họ cũng có tin vui khi trở về như chúng ta lúc trước."
Cố Hiểu Phàm cau mày nhìn cô, anh đang muốn thắng trận cá cược lần hai này mà cô lại nói vậy.
"Hàn Văn Triệt yếu lắm, không dính luôn được đâu."
Anh nói toẹt ra một câu hạ thấp cả danh dự một người đàn ông của Hàn Văn Triệt trước mặt Hạ Yên Nhiên. Cô che miệng cười rồi ngồi xuống bên cạnh anh:
"Sao anh ác miệng thế? Dù gì thì người ta cũng trở thành anh rể của anh rồi đấy."
"Kệ cậu ta, anh không thể gọi cậu ta là anh rể một cách nhanh chóng vậy được."
Nói rồi anh đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của cô, chọn được thời cơ thích hợp anh kéo cô ngồi trọn vào lòng mình. Ngồi trên đùi anh có cảm giác vừa thoải mái vừa xấu hổ, nó khiến cô lúng túng.
"Hừm…đừng nói chuyện của người khác nữa, nói chuyện của chúng ta đi."
Hai tay anh vừa to vừa dài, có thể ôm trọn eo cô thật chặt. Một tay anh luồn vào trong áo, nhẹ nhàng xoa xoa bụng bầu đang dần to lên của cô.
"Không biết là trai hay gái nhỉ?"
"Anh thích trai hay gái?"
"Anh thích cả hai, liệu có phải song thai không?"
Hạ Yên Nhiên khẽ lắc đầu, tay cô đặt lên tay của anh đang ôm chặt vào eo mình:
"Không đâu, bác sĩ nói là thai đơn. Chỉ là em không có hỏi giới tính."
"Không cần hỏi đâu. Cứ đẻ ra đi, trai hay gái đều được, dù gì thì em vẫn phải đẻ thêm mà."
Đẻ một, hai đứa còn có thể nghe được nhưng với cái tính của Cố Hiểu Phàm chắc chắn anh sẽ còn thích đẻ thêm ba đến bốn đứa, thậm chí có thể hơn. Cứ nghĩ đến việc đẻ nhiều như vậy nó khiến cô rùng mình, cô xoay người lại đối mặt với anh.
"Nếu đẻ thì em chỉ đẻ hai đứa thôi đó. Đẻ nhiều đau lắm."
Cố Hiểu Phàm xoa xoa lưng của cô, hai tay cứ vân vê làn da sau lớp áo của cô.
"Tùy em thôi."
Cũng khá lâu rồi Hạ Yên Nhiên chưa ngồi lên đùi anh ở tư thế này nên bây giờ nó khiến anh có chút ham muốn. Anh nhìn bầu ngực to tròn trước mắt, yết hầu lên xuống liên tục, tiếc là cô đang mang thai nên không thể làm cái chuyện kia được.
Anh nghĩ đi nghĩ lại một hồi thì vẫn là không kiềm chế được mà vùi đầu vào ngực cô. Anh thò tay vào trong cởi áo lót của cô ra. Hạ Yên Nhiên bất giác giật mình, cô muốn đẩy anh ra nhưng không sao đẩy được.
"Này…đừng có làm càn, Cố Hiểu Phàm!"
Hai cặp núi đôi sau khi thoát khỏi lớp áo lót kia thì tùy tiện rung lắc, Cố Hiểu Phàm vén áo ngoài của cô lên thỏa sức giải tỏa ham muốn.
"Ưm…a…đây là phóng khách đấy, ư…sẽ có người nhìn thấy."
"Không sao…bọn họ dám nhìn…anh sẽ móc mắt họ."
Nói đến đây cô mới để ý, không biết quản gia Nam và những người hầu khác đã đi đâu hết rồi. Cả Hanarix vắng tanh không có bóng người nào ngoài hai người họ.
Hạ Yên Nhiên biết từ lúc cô mang thai, Cố Hiểu Phàm đã không được động đến cô nên có chút nhớ. Cô biết anh nhịn hết nổi rồi nên cũng không muốn cản anh lại. Cô bám chắc vào hai vai anh, cảm giác kích thích xuống tận thân dưới khiến hai chân cô quắp chặt vào hông của anh.
"Ưm…đủ rồi đó Hiểu Phàm...dừng lại đi."
Anh ngó đầu ra khỏi áo của cô, gương mặt đê tiện sau khi nghe thấy cô bảo dừng lại thì lại tỏ ra vô cùng đáng thương. Anh vẫn muốn hơn nữa, anh vẫn làm chưa có đã.
Cố Hiểu Phàm cho tay vào nắn nắn, chiếc áo ngoài vướng víu chỉ che được một nửa hành động dâm đãng kia của anh. Hạ Yên Nhiên bám chặt vào vai anh rên rỉ:
"Ư…em không chịu được nữa…ưm a…dừng lại."
"Lâu lắm rồi mới được động vào em. Cho anh thoải mái một chút đi bà xã."
Anh ghé sát vào tai cô thì thầm. Cô đang có thai mà anh còn làm ra cả chuyện này, vậy nếu sau khi đẻ xong chắc chắn cô còn phải đối mặt với nhiều thủ đoạn ấp ủ lâu của anh nữa.
Hai người cứ dây dưa như vậy cho tới chập tối, sau khi dùng cơm tối xong thì cả hai cùng ôm nhau đi ngủ.
Hạ Yên Nhiên vì quá mệt nên cô đã ngủ trước anh, Cố Hiểu Phàm thì chưa ngủ, anh cứ nằm gác tay lên gối rồi nhìn chằm chằm vào ngực cô. Anh vẫn thèm cái đó chỉ là…không biết nên làm thế nào.
Suy nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu anh đã đưa tay vỗ trán:
"Chết tiệt! Tại sao mình lại không kiềm chế được bản thân thế này?"
Cố Hiểu Phàm quyết định nằm xuống, anh khẽ kéo chăn cao lên rồi vòng tay ôm chặt lấy Yên Nhiên. Anh hôn lên tóc của cô rồi nhắm mắt lại, thì thầm:
"Ngủ ngon nhé, vợ yêu."
…
Một tháng sau,
Hàn Văn Triệt sau khi về nước sớm hơn dự định thì mừng rỡ mà kéo vali đến tận tập đoàn KJB để khoe với Cố Hiểu Phàm sau khi xuống máy bay.
Trong lúc anh đang bận giải quyết công việc thì Hàn Văn Triệt kéo vali bước vào, cậu ta đeo một cái kính râm, mặc bộ vest đen rất bảnh chọe, tuy nhiên cà vạt thì đã được nới lỏng ra. Nhìn thấy Hàn Văn Triệt, anh có hơi bất ngờ.
"Chào em vợ thân yêu của anh, anh có tin tốt muốn khoe với chú đây."
Cố Hiểu Phàm đưa tay đỡ trán, đi hưởng tuần trăng mật một tháng ở Lon Don cũng không khiến người này trưởng thành lên chút nào.
"Không biết anh rể muốn khoe với tôi thứ gì nhỉ?"
Cố Hiểu Phàm đứng dậy, anh đút hai tay vào túi quần rồi ngồi xuống ghế sofa, anh rót hai cốc nước rồi tùy hứng nhấc một cốc lên nhấp một ngụm.
Hàn Văn Triệt tươi cười, rút ra một tấm ảnh dí sát vào mặt anh:
"Ta đa, biết cái gì đây không? Là ảnh siêu âm thai nhi đấy, tôi được làm ba rồi Cố Hiểu Phàm."
"Chúc mừng nhé."
Anh chỉ nhìn lướt qua rồi lại tiếp tục uống nước. Anh hoàn toàn không để ý đến điểm đặc biệt của bức ảnh.
"Cố Hiểu Phàm, cậu thua tôi rồi. Tinh Nhi mang song thai đó, là song thai, tôi thắng cậu rồi nhé, ahaha."
Phụt!
Cố Hiểu Phàm suýt nữa thì phun hết nước ra ngoài. Mới một tháng trước anh chế giễu Hàn Văn Triệt là kẻ "yếu" vậy mà một tháng sau cậu ta trở về với một ảnh siêu âm song thai. Ông trời là đang trừng phạt câu nói bông đùa đó của anh hay sao.
"Hehe, tôi muốn cậu là người biết điều này trước nên tới đây khoe đó. Nhìn thấy cái bản mặt thua cuộc của cậu là tôi vui rồi. Thôi nhé, anh rể về trước đây, tạm biệt em vợ."
Hàn Văn Triệt sau khi khoe xong thì kéo vali rời khỏi văn phòng chủ tịch, cậu ta vừa đi vừa cười, ôi cái cảm giác chiến thắng thật là hạnh phúc.
Lần trước anh thắng, lần này cậu ta thắng, coi như hòa vậy. Đúng là có nằm mơ cũng không ngờ được, Cố Tinh Nhi lại mang song thai.
Sau khi Cố lão chủ tịch và mọi người biết chuyện Tinh Nhi mang song thai thì ai cũng lấy làm mừng. Mang song thai trong năm nay có khả năng KJB sẽ thành công nhân đôi cũng nên.
"Công lớn nhất là thuộc về Hàn Văn Triệt, giỏi lắm cháu rể của ta."
Cố lão chủ tịch vỗ vai Hàn Văn Triệt. Đà này cậu ta được một phen phổng mũi nên vô cùng sung sướng.
"Cháu đã không ra tay thì thôi chứ một khi ra tay là bách phát bách trúng đó ông nội, sự lợi hại của cháu không phải dạng vừa đâu ông."
Cố Tinh Nhi xấu hổ liền huých nhẹ vào người Hàn Văn Triệt:
"Cái chuyện đó cũng lấy ra khoe được. Ngại chết đi được."
"Vợ yêu của anh, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe rồi sinh con ra còn lại để anh lo…nào nào, chúng ta lên trên lầu thôi."
Cố lão chủ tịch nhìn theo hai đứa cháu mà không khỏi buồn cười. Vậy là ông đã có cùng lúc ba đứa chắt, đúng là ông trời không phụ tấm thân già này rồi…