“Con thấy trong người sao rồi? Có đỡ hơn chưa? Vết thương có nặng lắm không? Mấy lần cha mẹ muốn vào bệnh viện thăm con mà không được, cha mẹ lo quá…”
Mạc Ái Ly mỉm cười trấn an cha mẹ của mình, cô đưa tay và mặt đến cho mẹ mình nhìn thật kĩ để xem còn vết thương nào khác không. Rõ ràng là cô đã hồi phục hoàn toàn rồi nên cô muốn họ không cần lo lắng…
“Phong Cảnh Thần đe doạ cha mẹ điều gì vậy? Sao hai người không vào thăm con?”
Hai ông bà khó xử nhìn nhau, Mạc Hà cũng không muốn Mạc Ái Ly nghĩ nhiều nên ông lập tức lên tiếng phân trần…
“À, cậu ấy sợ cha mẹ nhìn thấy vết thương của con sẽ lo lắng nên không muốn cha mẹ vào thăm con, cậu ấy bảo muốn đợi con khỏi hẳn rồi tự mình đưa con về, chúng ta cũng không cần bận tâm…”
Mạc Ái Ly gật đầu, cô cũng không hỏi thêm nên định lên phòng để nghỉ ngơi, mấy ngày nay ở bệnh viện thật sự khiến cô có chút mệt mỏi. Đột nhiên Mạc Ái Ly nhớ ra chuyện gì đó, cô liền xoay người lại để nói cho cha mẹ của mình biết…
“Phong Cảnh Thần bảo tối nay sẽ đến nhà mình, chắc anh ta có chuyện quan trọng muốn nói với cha mẹ đấy!”
Mạc Hà khó xử nhìn Thôi Thanh Trúc, khi nãy ông vừa đồng ý cho Thiên Hàn Đình đến nhà ăn tối, bây giờ Phong Cảnh Thần cũng đến khi ông cảm thấy vô cùng khó xử…
“Hay con hẹn cậu ấy hôm khác đến được không? Cha vừa đồng ý cho Thiên Hàn Đình đến đây rồi, cả hai gặp nhau sẽ không tiện đâu…”
Mạc Ái Ly thừa biết Phong Cảnh Thần sẽ không đồng ý, huống chi mục đích mà hắn đến đây cũng chính là giữ cô tránh xa cái tên Thiên Hàn Đình kia…
“Phong Cảnh Thần sẽ không đồng ý đâu, cha mẹ cứ chuẩn bị như bình thường nhà mình tiếp khách là được, không cần nghĩ nhiều đâu…”
Mạc Ái Ly muốn xem thử tối nay Phong Cảnh Thần sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với Thiên Hàn Đình, cô cũng muốn nhìn thấy phản ứng và biểu cảm của hắn khi đối diện trực tiếp với cha mẹ cô như thế này.
Mạc Ái Ly đi ngang qua phòng của Mạc Du Uyển liền thấy cửa đóng kín mít, có lẽ cô bé còn giận dỗi nên không muốn tiếp xúc với ai. Ngay cả việc cô xuất viện về cũng không thấy con bé xuống nói câu nào.
Mạc Ái Ly nghĩ đợi khi nào mọi chuyện vào quỹ đạo thì cô sẽ nói chuyện mang thai cho cha mẹ của mình biết, còn chuyện đám cưới thì vẫn nên bàb bạc lại với Phong Cảnh Thần sau. Nếu cô để hắn tự tổ chức đám cười theo ý mình thì e rằng hắn sẽ tổ chức một cái đám cưới trang trọng nhất cả nước quá…
Mạc Ái Ly đi tắm trước, cô để mặc người hầu sắp xếp lại quần áo giúp mình, vì đa số là đồ hiệu cao cấp nên bọn họ làm vô cùng cẩn thận, cũng hạn chế gây ra tiếng ồn hết mức có thể để không làm phiền đến Mạc Ái Ly.
Sau khi tắm xong, Mạc Ái Ly lại nằm xuống giường để cầm điện thoại lên xem tin tức, đột nhiên Phong Cảnh Thần lại gọi đến khiến cô có chút giật mình mà vội vàng nghe máy…
“Có chuyện gì sao?”
[Em đang làm gì đấy?]
“Tôi đang nằm, chuẩn bị ngủ.”
[Tôi gọi chỉ để xác nhận em có đang ở nhà hay không thôi, em nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối gặp lại!]
“Được, anh làm việc đi.”
Sau khi Phong Cảnh Thần đưa Mạc Ái Ly về, hắn tiếp tục quay trở lại tập đoàn để xử lý công việc, một lúc sau thì Kỷ Minh Thành mở cửa bước vào, cậu ta chậm rãi báo cáo lại sự việc cho hắn biết…
“Phiên tòa sẽ diễn ra vào thứ hai tuần sau, bản án mà Tiêu Túc sẽ nhận được có lẽ là án tử hình. Theo báo cáo của bên phía cảnh sát, cha ruột, vợ và con đều do hắn ta tự tay sát hại…”
Phong Cảnh Thần nghe đến đây liền có chút cau mày, dù hắn có tàn nhẫn hay ác độc như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không bao giờ ra tay với người thân của mình. Huống chi còn có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà tên kia lại nhẫn tâm ra tay với chính đứa con ruột của mình…
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Kỷ Minh Thành gật đầu, cậu ta cũng không hỏi thêm về chuyện của hắn nên lui ra ngoài trước. Bây giờ cậu ta có mối quan tâm khác lớn hơn Phong Cảnh Thần rồi…
Phong Cảnh Thần không hiểu sao nhưng hắn có chút lo lắng trong lòng, hắn cảm thấy được có chuyện gì đó không may sắp diễn ra nhưng hắn lại không thể tìm ra được đó là chuyện gì. Nếu sự không may đó diễn ra với hắn thì tạm chấp nhận được, còn nếu diễn ra với Mạc Ái Ly thì hắn không chịu nổi mất…
Phong Cảnh Thần nghĩ việc đám cưới phải diễn ra càng nhanh càng tốt, như vậy hắn mới có thể đường đường chính chính mà ở bên cạnh cô, hắn cũng yên tâm hơn vài phần…