• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoắt cái, không chỉ mỗi Tào Lộ quay đầu sang nhìn chằm chằm vào cô mà cả Trần Vận Lương cũng thế.

Thẩm Điềm siết chặt điện thoại trong tay, ngoảnh đầu.

Chu Thận Chi đang khoanh tay và cụp mi nhìn cô.

Đã nói rồi, bộ quần áo anh chọn mặc hôm nay rất tôn lên khí chất nghiêm nghị của mình. Thẩm Điềm bỗng chốc sững người, nói: "Đồng nghiệp mới ở công ty, chắc là cậu ta nghe trợ lý em nói nên cố ý chúc mừng em."

Trần Vận Lương đứng bên cạnh "ôi chà" một tiếng rồi gật đầu.

Cánh tay của Vận Lương nghịch ngợm lại khoác vào vai Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi nghe xong, khẽ gật đầu.

"Người đó là đàn em khóa dưới của em sao?"

Anh cũng nghe được rõ ràng quá rồi đó.

Thẩm Điềm nghĩ rằng ở đây rất ồn ào, ngôi xưng ở phía trước cô còn không nghe rõ nhưng phía sau trẻ mãi không già thì lại nghe rõ lắm. Con gái mà, rất thích nghe những lời như vậy.

Cô ừ đáp một tiếng: "Đúng rồi, hình như cũng đến từ Mỹ viện đấy. Chắc là cậu ta nhỏ hơn em một khoá."

Chu Thận Chi khẽ ồ lên.

Ngữ khí chậm rãi: "Đàn em à."

Hai chữ đàn em kia.

Anh thốt ra khá nhẹ nhàng tuỳ ý.

Hình như không hề có bất cứ tính công kích nào, hình như không có nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn không có.

Thẩm Điềm là người không nghe ra gì cả, cô gật đầu rồi quay người tiếp tục chọn món. Trần Vận Lương ho khụ một tiếng, không hiểu tại sao lại từ từ buông tay ra khỏi vai của Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi lấy ra một cái khay, nhìn cô gái ở trước mặt mình.

Tào Lộ vội vàng nhìn sang Chu Thận Chi. Dựa vào lỗ tai kia của Tào Lộ cậu ấy cũng chẳng nghe ra được gì. Cậu ấy sáp vào với Thẩm Điềm, khẽ giọng nói: "Lại một đứa nữa hả? Lúc trước cậu được nhiều đàn em yêu thích thế."

Nghe thấy câu này.

Trần Vận Lương ho lên một tiếng.

Đáng tiếc hai người con gái phía trước không nghe thấy, cũng sẽ không để ý tiếng ho của Vận Lương làm gì.

Cậu ấy chỉ có thể ngó xem sắc mặt người anh em kia của cậu.

Chu Thận Chi khẽ cụp mắt xuống, chiếc váy dài màu tối này đúng là làm cho anh trở nên lạnh lùng hơn gấp bội. Anh nhích người lên, tay áo khẽ quấn vào tay áo của Thẩm Điềm.

Thận Chi chọn một phần Đông Pha Nhục, rồi lại lấy thêm một đĩa món ăn mang tên "Khói trên Giang Nam" đặt vào khay.

Ngoảnh đầu nhìn Thẩm Điềm.

"Chọn xong rồi à? Điềm Điềm."

Thẩm Điềm đang hí hửng cười với Tào Lộ, cô bèn quay người lại nhìn Chu Thận Chi nói: "Ừ, chọn xong rồi."

"Vậy đi thôi, sau lưng còn có người xếp hàng." Chu Thận Chi dùng một tay bưng khay thức ăn, phẩy tay áo rồi nắm lấy cổ tay cô dẫn đi về phía trước. Trong khay của Thẩm Điềm có hai phần Đông Pha Nhục nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bước chân của Chu Thận Chi. Tào Lộ kêu lên một tiếng rồi lấy thêm một phần khoai lang ngào đường, sau đó thì nâng váy đi theo sau.

Trần Vận Lương lắc đầu, cậu ấy đưa tay lên gõ vào trán của Tào Lộ một cái.

"Cậu đó, bình thường thì lanh lợi lắm mà đến lúc mấu chốt lại để tuột mất dây kéo là sao."

Gương mặt Tào Lộ ngơ ngác: "Hả?"

"Hả?" Trần Vận Lương cố ý nhại lại cô, cả ngữ khí và biểu cảm cũng rất ghẹo gan.

Tào Lộ trợn trắng mắt.

"Trần Vận Lương, cậu lăn ra chỗ khác cho tớ! Đi ra."

Tào Lộ đá cậu ấy ra, đuổi nhau như bay đến trước mặt hai người kia.

Các món ăn ở phía trước thì hiện đại hơn nhiều, có các món ăn Trung Quốc cũng có các món Âu. Miến xào ba chỉ trông cũng có vẻ rất ngon, Thẩm Điềm nhanh chóng lấy một phần, Chu Thận Chi lấy một phần thịt bò rồi thêm một phần đồ ngọt nữa.

Sau khi bốn người chọn xong món.

Thì chật vật tìm được một bàn bốn ghế trong dòng người đông đúc.

Thẩm Điềm ngồi xuống, lấy vài sợi tóc ra khỏi miệng, nói: "Đông người quá."

Tào Lộ lấy một tờ khăn giấy lau lau đũa, nói: "Có một số người chọn món xong thì lên trên phòng rồi. Chỗ ở đây căn bản là không đủ đâu, khách sạn cũng chẳng giới hạn số lượng người gì cả, đánh giá kém nha."

Về mảng này cậu ấy thật sự có quyền lên tiếng.

Trần Vận Lương ăn mấy miếng Đông Pha Nhục trước, cậu nói: "Cậu bị bệnh nghề nghiệp dữ lắm rồi đó."

Tào Lộ vẫn còn nhớ dáng vẻ đáng ghét của Vận Lương lúc nãy.

Cô trợn trắng mắt.

"Ừ đúng rồi, đi tới đâu tớ cũng cũng muốn đánh giá một chút đấy."

Trần Vận Lương bật cười nói: "Được được được, cậu giỏi nhất."

Thẩm Điềm cầm lấy đôi đũa ăn miến rồi nhìn hai người đó đấu khẩu với nhau.

Chu Thận Chi cắt miếng thịt bò ra, rồi gắp vài miếng đặt vào đĩa của Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm woa một tiếng.

Ngước lên nhìn anh: "Cảm ơn nha."

Chu Thận Chi đẩy món "Khói trên Giang Nam" cùng với đồ ngọt qua cạnh Thẩm Điềm: "Đừng mãi ăn thịt thế, ăn chút rau đi."

Món "Khói trên Giang Nam" là món ăn được làm từ rau.

Thẩm Điềm cười tít mắt rồi đưa đũa qua gắp. Còn về đồ ngọt cô cũng kéo về bên cạnh mình, thỉnh thoảng múc một miếng. Tào Lộ cũng đang cầm muôi múc canh, chứng kiến cảnh này.

Tào Lộ phút chốc hiểu ra điểm tốt của Chu đại ca mà Thẩm Điềm nói là như thế nào rồi. Người con trai này khi niên thiếu đã làm cho người khác khắc sâu vào tâm trí, giờ đây trưởng thành rồi vẫn tiếp tục như thế.

Điềm bảo bối của cậu ấy còn có thể thoát ra được không đây?

Cứu tôi!

Tào Lộ đột nhiên lo lắng thay cho Điềm Điềm.

Trần Vận Lương thấy biểu cảm thơ thẩn của Tào Lộ, cậu ấy tưởng rằng đầu óc chậm chạp của Tào Lộ cuối cùng cũng được khai sáng, Vận Lương chậc lưỡi vài tiếng: "Cũng coi như hiểu chuyện rồi."

"Ý bạn là gì đây?" Tào Lộ quay phắt sang nhìn Trần Vận Lương: "Hôm nay bạn cứ khịa tôi không lanh lợi, ngốc, đúng không?"

Trần Vận Lương ngẩn người.

Mé.

Cậu ta vẫn ngốc như vậy.

Trần Vận Lương huơ tay biểu thị không muốn nói nữa.

Tào Lộ thì vẫn không chịu buông tha.

Thế là, hai người họ đợi đến khi ăn được kha khá rồi thì lại tiếp tục đấu khẩu. Thẩm Điềm cầm đồ ngọt lên, múc ăn từng muỗng kem, chăm chú nhìn vào bọn họ.

Chu Thận Chi chống cằm, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc điện thoại.

Cũng giống hệt như đang thưởng thức màn biểu diễn vậy.

Nhưng đột nhiên Chu Thận Chi cắt ngang khi Tào Lộ đang ríu rít không thôi.

Anh hỏi: "Tào Lộ, khi Thẩm Điềm học đại học có rất nhiều đàn em khóa dưới theo đuổi em ấy sao?"

Câu hỏi này được thốt ra cả bàn đều rơi vào im lặng.

Tay đang cầm muỗng của Thẩm Điềm cũng khựng lại.

Tào Lộ cũng hơi đơ cứng, cậu ấy nghiêng đầu nhìn Chu Thận Chi.

Rồi đuôi mắt liếc nhìn Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm cau mày chớp mắt, ra hiệu cho cậu đừng phóng đại lên, đừng nói như mèo khen mèo dài đuôi.

Tào Lộ chuyển tầm nhìn.

Nghĩ bụng.

Đã đến lúc cho cậu ấy thấy được sức hấp dẫn của Điềm Điềm nhà mình rồi, còn không mau hết lời khen sao được.

Tào Lộ nói: "Cũng không chỉ có mỗi đàn em khóa dưới đâu, còn có cả đàn anh khóa trên này, hồi năm ba còn có một vị giáo sư nữa cơ. Tất nhiên, không phải là giáo sư Mỹ viện mà là giáo sư bên Nam Đại của bọn tớ. Thầy ấy là giáo sư bên công nghệ thông tin, người trông nho nhã, lịch sự, theo đuổi cậu ấy đến tận Mỹ viện cơ. Lúc đấy Thẩm Điềm cũng nổi danh một phen."

Chu Thận Chi khẽ ồ lên một tiếng.

Anh quay đầu nhìn sang Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm sắp không thể thở được nữa rồi, thiếu chút nữa thì xỉu tại chỗ cho Tào Lộ xem.

Nho nhã cái gì chứ!

Giáo sư lớn hơn em tận mười tuổi lận đấy, chị à!

Thẩm Điềm của khi đó.

Lúc trẻ không biết đại thúc ngon, cả trái tim đều là chàng thiếu niên ấy.

Trần Vận Lương vốn định sẽ lặng im không nói nhưng thấy anh em của mình nếm mùi thất bại như thế, Vận Lương cảm thấy cũng thú vị phết, thế là cậu lập tức tiếp lời, hỏi Tào Lộ: "Ngoài vị giáo sư kia thì đàn em theo đuổi cậu ấy có bao nhiêu người?"

Tào Lộ được nước rồi.

"Nhiều nha, đại học năm ba là khi số đào hoa của Điềm Điềm lên đến đỉnh cao. Đàn em năm nhất, năm hai nè dán đầy hoa đào lên tường để tỏ tình vào tết Nguyên Đán đó, đồ sộ lắm luôn. Lúc đó tớ còn chụp hình đăng lên khoảnh khắc mà."

"Ê đợi đã, để tớ mở ảnh ra cho các cậu xem."

Dứt lời, cậu ấy đưa tay cầm lấy điện thoại lên.

Sau đó mở ra, đưa thẳng trước mặt Chu Thận Chi.

Phía trước mặt là màn hình đầy hoa đào, vô cùng sặc sỡ, sinh viên của Mỹ viện vẽ vời đúng là chẳng qua loa, trình độ người nào cũng cao hết. Vẽ ra tác phẩm đều rất đẹp, có một số chỗ đã được điều chỉnh màu sắc. Chỗ màu ấy nhìn gần là hoa đào, nhìn xa thì là góc nghiêng của Thẩm Điềm. Có một số góc còn dùng hoa đào thật để sắp thành một bức tranh cho Thẩm Điềm nữa, bên dưới viết "Tặng đàn chị Thẩm Điềm".

Chu Thận Chi chống cằm.

Đôi mắt có chút giận dữ nhìn bức tường tỏ tình bằng hoa đào kia.

Anh khẽ nheo mắt lại.

Giọng nói của anh thanh trong, uể oải nhưng có vẻ giống như đang nghiến răng cắn lợi hơn.

"Cũng hoành tráng."

"Còn phải nói nữa, năm đấy sinh viên bên Nam Đại đều biết, nói Thẩm Điềm là máy thu hoạch đàn em khóa dưới." Gương mặt Tào Lộ không giấu nổi sự hãnh diện. Tào Lộ hoàn toàn không ý thức được cơn sóng dữ ẩn dưới ba con chữ kia của Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm thì đã không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.

Cô đứng phắt dậy, bịt lấy miệng Tào Lộ.

"Đừng có nói nữa. Còn không phải vì năm đó thầy Thịnh Nguyên nhận tớ làm học trò sao, mấy cậu nhóc đó chẳng qua là muốn lợi dụng tớ thôi, sau này thì..."

Tào Lộ đẩy cổ tay của Thẩm Điềm ra.

"Sau đó thì sao? Sau đó thì có một đứa đứng dưới mưa tỏ tình với cậu mấy đứa kia mới bắt đầu tỏ tình với cậu đấy!"

Cứu tôi.

Thẩm Điềm trừng trừng nhìn Tào Lộ nói: "Vậy cũng không thể chắc ăn rằng bọn họ đều thích tớ chứ, bọn họ đều đến góp vui đấy!"

Tào Lộ hừ lên một tiếng.

Chỉ vào điện thoại của cô: "Bây giờ cậu trả lời tin nhắn cái cậu đàn em khi nãy đi. Hẹn cậu ta ra ăn cơm, coi cậu ta có ra ăn không thì biết."

Thẩm Điềm trừng to mắt nhìn cậu ấy.

Trần Vận Lương đã cố gắng nhịn cười lắm rồi.

Gương mặt của cậu như thể chẳng sợ trời sập xuống vậy, Vận Lương nói thêm vào: "Đúng đó, Thẩm Điềm, hay là cậu thử xem."

Thẩm Điềm: "..."

Nét mặt cô mang theo mấy phần vô tội nhìn sang Chu Thận Chi.

Cả hội chỉ có mỗi anh là không đáp lời hùa theo.

Chu Thận Chi cũng chăm chăm nhìn cô.

Anh xoay xoay chiếc điện thoại.

Điệu bộ uể oải.

Anh lên tiếng.

Ngữ điệu thốt lên rất nhẹ nhàng.

"Thử đi? Sẵn tiện chúng ta cũng được xem mặt cậu bạn đó luôn."

Thẩm Điềm kinh ngạc.

Cô lắc đầu.

"Em và cậu ấy căn bản đâu có thân thiết gì đâu, gọi người ta ra ăn cơm sao mà được, không được, không ổn thật mà."

"Không thân?" Ngữ điệu của anh uể oải hỏi ngược lại.

Thẩm Điềm gật đầu.

"Cậu ấy còn không ở tổ của em, cậu ấy ở bên tổ của Tiêu Mộng. Em thân là tổ trưởng của một tổ khác mà lại đi mời cậu ấy ăn cơm? Không phải là châm ngòi chiến tranh thì là gì? Không ổn."

Cô rất kiên quyết.

Tiêu Mộng vốn đã không ưa gì cô.

Tiêu Mộng không thích Giang Hoài là chuyện của cô ta nhưng nếu Thẩm Điềm dám lén lút mời người của cô ta đi ăn cơm. Tiêu Mộng kiểu gì cũng sẽ tố cáo cô trước mặt tổng biên tập.

Cô chẳng muốn rước thị phi vào người.

Vậy nên Thẩm Điềm kiên quyết từ chối.

Chu Thận Chi nghe đến đây.

Khẽ nhếch môi cười.

Anh ngồi thẳng người lên, nói: "Được rồi, thế thì không hẹn nữa."

Anh xoa nhẹ sau gáy của cô.

"Tụi anh không gây chuyện cho em nữa."

Thẩm Điềm lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn về phía Tào Lộ, đá vào chân cậu ấy bên dưới gầm bàn.

"Ý tưởng gì kỳ vậy."

Tào Lộ bật cười khoái chí rồi nhanh chóng xin lỗi.

Trần Vận Lương nhìn vào đôi mày thả lỏng thoải mái kia của anh em mình, cậu chậc lưỡi vài tiếng.

Chu Thận Chi.

Mày hay thật.

Người ta mới nói dăm ba câu thôi mày đã vui lên rồi.

Quen biết mày bao nhiêu năm, mày có từng thế này đâu?!

Có bao giờ thế này đâu?!

Chỉ là đáng tiếc thay.

Chẳng cách nào vạch trần tâm tư của người anh em mình tại chỗ.

Nốt cao trào kẹt lại ở không trung, có chút khó chịu, không thể đợi được mà muốn xem ngay kết quả rồi.

- ------

Ăn xong bữa tối.

Bên ngoài trời cũng đã chập tối rồi.

Khách sạn này vì lượng khách hàng trẻ mà trong kỳ nghỉ hè liên tục tổ chức hoạt động, đây cũng là lý do mà khách sạn này nổi tiếng. Mặc vào những bộ Hán phục rườm rà nhưng xinh đẹp này, chỉ mặc để trải nghiệm thôi thì chưa đủ.

Mà hoạt động hôm nay.

Lại là trò hai người ba chân.

Thẩm Điềm nhìn vào nội dung của hoạt động hôm nay.

Chợt đứng hình.

Tào Lộ woa lên ngạc nhiên: "Trùng hợp dữ vậy sao."

Đúng thật.

Là rất trùng hợp nha.

Trần Vận Lương cười nói: "Này người anh em, hội thao năm lớp 12, có phải mày tham gia trò hai người ba chân này một lần với Thẩm Điềm rồi không?"

"Ừ." Giọng nói Chu Thận Chi vang xuống từ trên đỉnh đầu Thẩm Điềm.

Ngón tay Thẩm Điềm có chút hồi hộp.

Cô quay đầu ngước mắt lên nhìn.

Chu Thận Chi cũng đang cụp mắt xuống nhìn cô.

Anh khẽ hỏi: "Điềm Điềm có còn nhớ không?"

Thẩm Điềm nghĩ bụng.

Phí lời!

Tất nhiên là nhớ rồi!

Bộ quên được sao!

Em còn viết hẳn vào nhật ký cơ mà!

Nhưng cô vẫn có tỏ ra điềm tĩnh gật đầu: "Nhớ chứ, chân Tần Mạch bị thương rồi, anh không còn bạn chơi cùng nữa chỉ có thể chơi với em thôi."

Chu Thận Chi nhướng mày.

Ngữ điệu chậm rãi uể oải.

"Ừ, bạn chơi chung với em cũng bị thương."

Thẩm Điềm mím chặt môi, đỏ mặt.

"Đúng vậy."

Trùng hợp thế cơ.

Quãng thời gian đó mỗi một lần trùng hợp đều là một sự bất ngờ.

Cô cũng nhớ lại Quan Châu Vân đứng ở cuối đường đua kia. Rõ ràng cô ta xinh đẹp như thế, vừa xuất hiện đã che lấp đi Thẩm Điềm đang nắm chặt lấy cánh tay của Chu Thận Chi lúc ấy rồi.

Cô chớp chớp mắt.

Yêu thầm.

Thì ra chua xót như thế.

"Nếu đã trùng hợp như vậy rồi vậy hôm nay hai cậu cũng tham gia đi!" Tào Lộ kéo tay Thẩm Điềm rồi đẩy cô qua đó, Thẩm Điềm ngơ ngác, chưa đợi đến lượt cô phản kháng thì Trần Vận Lương cũng đẩy Chu Thận Chi một cái.

"Người anh em, bảo vệ vợ mày chút đi!"

Chu Thận Chi khoanh tay bước về phía trước một bước, nhướng mày.

Anh nhìn sang Thẩm Điềm rồi nắm lấy cổ tay của cô đi qua bên kia đăng ký báo danh để tham gia.

Tim Thẩm Điềm chợt đập nhanh liên hồi.

Thời gian dường như đang quay ngược trở lại.

Cảnh tượng hôm đó lại xuất hiện một lần nữa.

Thì ra sự rung động ấy, nó vẫn tồn tại ở đó, chưa hề biến mất.

Sau khi ký tên xong, Chu Thận Chi đang nắm lấy cổ tay cô từ từ đưa xuống nắm lấy cả bàn tay cô và dẫn cô đi đến vạch xuất phát.

Thẩm Điềm có chút giật mình, cụp mắt nhìn xuống nơi anh đang nắm lấy bàn tay của cô.

Ngày kết hôn, anh vẫn có nắm tay cô.

Nhưng cái nắm tay bây giờ lại có cảm giác hoàn toàn khác. Cô chợt hoảng hốt nhận ra, nếu như lớp 12 khi ấy, anh nắm lấy tay cô như thế này thì sẽ như thế nào nhỉ?

Cả thế giới của cô có thể bị nổ tung mất.

Chu Thận Chi nhận lấy sợi dây màu đỏ, anh quỳ xuống nửa người, cúi đầu. Tay áo rơi hẳn xuống đất, chân mày người con trai này lạnh lùng nhưng ánh mắt đào hoa của anh thì lại rất dịu dàng ấm áp, anh cột sợi dây vào chân của Thẩm Điềm.

Giọng nói như ẩn chứa nụ cười.

"Điềm Điềm, cột chặt thì em nhớ nói với anh."

Thẩm Điềm cúi đầu xuống nhìn anh buộc dây.

Ừ đáp lời.

Nói: "Giờ thì được rồi."

Chu Thận Chi đứng thẳng người lên, nhìn sang cô gái ở bên cạnh mình.

Phần trang điểm của cô khá nhẹ nhưng vẫn có thể nhìn ra một lớp phấn mắt màu hồng nhạt cùng với đó là những miếng vàng nhỏ lấp lánh được dán cạnh hàng mi của cô.

Thẩm Điềm chớp chớp mắt.

Đưa tay nắm chặt cánh tay của Chu Thận Chi.

Giống hệt với năm lớp 12.

Chu Thận Chi nhẹ cười.

"Tay áo này rộng quá, anh sợ em nắm không được."

Thẩm Điềm hả một tiếng.

"Vậy phải làm sao?"

Chu Thận Chi lùi về sau một bước, tay luồng ra sau ôm vào eo cô, lòng bàn tay siết chặt, nói: "Như thế này thì hợp lý hơn."

Tim của Thẩm Điềm đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Trong đầu hiện ra vô số nhân bản của mình đang hét lên "Aaaaa".

Thật ra thì không phải anh chưa từng ôm eo cô lần nào.

Nhưng đang trong quá trình dường như tái hiện lại quãng thời gian đó thì hành động này cùng với cái nắm tay khi nãy quả thật là sự rung động có tính bùng nổ đấy.

Cô đang cố điều chỉnh lại nhịp đập con tim.

Thì cuộc thi đã bắt đầu rồi.

Giọng nói của Chu Thận Chi trầm thấp.

"Bắt đầu nhé."

"Ừm." Thẩm Điềm ngước mắt lên, nhắc bản thân phải nghiêm túc lên.

"Một hai một hai."

Chẳng hề nói trước nhưng Thẩm Điềm vẫn ăn ý đi theo nhịp bước của Chu Thận Chi. Bộ quần áo của hai người họ rất rườm rà, bước đi không hề dễ dàng chút nào. Nhất là bộ của Chu Thận Chi, lúc nào anh cũng phải đứng thẳng người. Đêm hôm nay gió lớn, thổi qua làm tóc của họ rối lên hết, trong không khí đột nhiên lại thoang thoảng mùi hoa quế của quãng thời gian cấp ba.

Tào Lộ và Trần Vận Lương đang đứng trên bậc thang, hai người họ theo dõi vô cùng say sưa.

Tào Lộ luôn có cảm giác Chu đại ca có chút gì đó thay đổi.

Tuy nhiên sự thay đổi này không lớn.

Trần Vận Lương lại chậc lưỡi vài tiếng, giơ điện thoại lên quay, nhất là cảnh mà anh em cậu ôm lấy eo của Thẩm Điềm.

Cái này gọi là ý đồ của Tư Mã ai ai cũng rõ nha.

Ngay lúc này.

Hai người đang nỗ lực cố gắng thắng cuộc thi ở phía dưới sân.

Sợi dây cột dưới chân bọn họ đột nhiên rơi mất rồi.

Thẩm Điềm đang chạy thì chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vừa quay đầu nhìn lại, sợi dây đã rơi xuống cách đó không xa. Cô chạm vào Chu Thận Chi, Chu Thận Chi quay đầu liếc nhìn.

Anh ngẩn người.

Chốc sau, Thận Chi khom người xuống ôm hẳn eo của Thẩm Điềm lên.

Thẩm Điềm kinh ngạc thốt lên.

Thận Chi nhìn sang cô: "Quàng tay qua cổ anh này."

Ngữ điệu của anh vẫn chậm rãi: "Đi nhé!"

Thẩm Điềm căn bản chẳng thể nào từ chối, cô lập tức quàng tay qua cổ anh, từ cổ đến tai đều đỏ ửng cả rồi. Còn đỏ xuống cả phần cơ lộ ra bên dưới nữa.

Cô khẽ giọng.

"Chúng ta như vậy có tính là phạm quy không?"

Chu Thận Chi khẽ cười.

"Ừ, có thể tính vậy đấy."

"Thế nên..." Anh cụp mi nhìn cô, trong ánh mắt đào hoa ấy mang theo nụ cười nhẹ: "không lấy được phần thưởng rồi."

Khoảng cách quá gần.

Khiến cho cánh tay của Thẩm Điềm đơ cứng, kìm nén đến nỗi cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

Nói: "Không sao."

"Để anh xem là giải thưởng gì rồi sau này sẽ bù cho em." Nói xong, anh bước dài về đến điểm kết thúc. Sau khi đến được cuối vạch đua còn phải chạm lên trái bong bóng ở phía trên nữa.

Thẩm Điềm được Chu Thận Chi đặt xuống đất, cô nhướng chân lên chạm vào.

Nhưng trái bong bóng đó như thể muốn đối đầu với cô vậy, cứ bị gió thổi bay hết chỗ này sang chỗ khác.

Thế mà hoạt động này còn quá đáng hơn.

Khi quả bong bóng chỉ cho con gái chạm vào.

Con trai thì không tính.

Thẩm Điềm bây giờ chỉ muốn nhảy lên luôn thôi.

Ngay lúc cô đang cố dồn hết lực của mình để nhảy lên thì bàn tay của anh ôm chặt lấy eo cô, nhẹ dùng sức nâng lên, cánh tay của Thẩm Điềm vươn ra.

Nhanh chóng vỗ vào.

Bùm.

Đã chạm vào được trái bóng rồi.

Trái bóng cũng vỡ rồi.

Thẩm Điềm bịt tai lại.

"Chúc mừng số ba đã hoàn thành phần thi của mình. Thời gian hoàn thành là một phút ba mươi giây, hạng sáu!" Nhân viên của khách sạn cười tít mắt cầm mic trên tay đứng một bên thông báo.

Thẩm Điềm buông tay xuống, đôi mắt cong cong nhìn Chu Thận Chi.

"Hạng sáu cũng không tồi nhỉ, chữ "lục" may mắn."

Chu Thận Chi ừ đáp lời.

Ánh mắt của anh đảo sang giải thưởng dành cho hạng nhất.

Là một chiếc đồng hồ thể thao.

Thận Chi nhìn sang cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, đeo chiếc vòng tay lá phong đó thì hợp với cô hơn.

Anh nói: "Đi thôi."

"Ừ!"

Thẩm Điềm đi theo bước chân của anh.

Về đến cửa khách sạn.

Tào Lộ và Trần Vận Lương ra đón hai người họ.

Tào Lộ khoác tay của Thẩm Điềm: "Hai người quá là giỏi luôn rồi. Hạng nhất vừa nãy, cái đứa con trai đó thẳng thừng kéo bạn nữ kia chạy. Áo khoác bên ngoài của bạn ấy rơi ra lộ hết vai luôn, trời ạ, tớ đỏ cả mặt luôn ấy."

"Hạng hai và hạng ba còn quá đáng hơn, chỉ còn lại mỗi đứa con trai chạy, bạn nữ chỉ có thể đuổi theo sau. Thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất té đập mặt rồi."

"Hạng bốn và hạng năm thì khá ổn. Nhưng mà hạng năm vừa mới về đích, bạn nữ kia đã tát cho bạn nam một cái, cười xỉu."

"Còn cặp của cậu và cặp thứ bảy là đẹp nhất." Tào Lộ nói: "Cặp hạng bảy dây buộc của họ cũng rơi ra, sau đó bạn nam cõng bạn nữ lên lưng."

Tào Lộ nhéo mặt Thẩm Điềm.

"Cậu là cậu được ôm về đích đấy, cậu không biết là lúc đó có bao nhiêu cô gái nhìn cậu đâu, ngưỡng mộ chết đi được."

Thẩm Điềm đẩy nhẹ tay Tào Lộ.

Bảo cậu ấy đừng nói nữa.

Chu Thận Chi và Trần Vận Lương ở ngay phía sau.

Trần Vận Lương xoay xoay chiếc điện thoại nói với Chu Thận Chi: "Này người anh em, lúc nãy tao chụp được nhiều hình lắm đấy."

Chu Thận Chi liếc mắt nhìn qua Vận Lương.

"Về tao xem thử."

Trần Vận Lương nheo mắt.

Hơ hơ!

Bán cho mày đó.

Một tấm một trăm tệ, thì cậu ấy chắc cũng sẽ kiếm được bộn tiền tiêu vặt mất.

- ------

Phòng mà Chu Thận Chi đặt ở tầng sáu, đó là một căn phòng với hai buồng và một phòng khách. Căn phòng mà anh đặt theo phong cách hiện đại, không phải kiểu cổ kính. Nếu như cổ kính thì sofa chỉ được làm bằng gỗ, không hề thoải mái. Bọn họ vừa vào cửa, Tào Lộ đã kéo Thẩm Điềm ngồi bịch xuống chiếc sofa mềm mại kia.

Trần Vận Lương cũng ngồi xuống, cả người đầy thịt mỡ như cậu ấy còn mặc thêm cả bộ Hán phục rườm rà như vậy há chẳng phải muốn lấy mạng cậu hay sao.

Ba người ngồi bịch ở đó.

Chu Thận Chi bước vào phòng bếp bên cạnh, một lúc sau, anh bưng ra một chiếc bánh kem hai tầng.

Tào Lộ thấy vậy.

Lập tức kéo Thẩm Điềm.

Thẩm Điềm nhanh chóng ngồi dậy, đôi mắt chăm chú dán vào chiếc bánh kem màu tím kia. Ở trên cùng có một con người nho nhỏ, là cô đang mặc bộ đồng phục trường, trên miệng còn đang nhai kẹo cao su cầu vồng nữa.

Cô ngẩn người.

Chu Thận Chi khẽ nhếch môi cười rồi đặt chiếc bánh kem lên bàn trà. Thận Chi phẩy chiếc tay áo rườm rà ra, rồi kéo một chiếc ghế đơn ngồi xuống.

Anh cắm lên hai cây nến đại diện cho số tuổi của cô.

Rồi châm nến.

Đôi mắt của cô gái ấy cứ mãi dán vào chiếc bánh kem. Cô ngước mắt lên trong ngọn lửa của nến đang lập loè trước mặt, nhẹ nhìn anh.

"Trần Vận Lương, tắt đèn." Chu Thận Chi xoay xoay chiếc bật lửa, anh nói.

"Tới liền."

Trần Vận Lương nhảy lên, cạch một tiếng.

Đèn được tắt rồi.

Chu Thận Chi chắp tay lại, đặt cánh tay lên trên đầu gối, đôi mắt đào hoa lấp lánh rực rỡ nhìn cô và nói: "Điềm Điềm, ước rồi thổi nến đi."

Thẩm Điềm cố nén lại nhịp đập của tim mình.

Nén lại sự cay xè trên đầu mũi.

Chắp hai tay lại, cúi đầu xuống.

Tào Lộ và Trần Vận Lương ngân nga bài ca chúc mừng sinh nhật.

Thẩm Điềm nhắm mắt lại, cầu nguyện một cách thành kính.

Hy vọng người nhà của con, người nhà của anh ấy, bạn bè thân thiết của con đều được khoẻ mạnh. Ngày tháng sau này, con có thể bên cạnh anh ấy lâu hơn, lâu hơn một chút.

Sau khi ước xong.

Cô mở mắt ra.

Chu Thận Chi vẫn chăm chú nhìn cô.

Ngữ điệu chậm rãi.

"Em ước gì thế?"

Thẩm Điềm lắc đầu cười.

"Không được nói, nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa."

Cô buông tay ra.

"Tớ thổi nến đây!"

Nói xong, cô ghé sát vào, phù một hơi.

Cây nến tuổi 24 đã được thổi tắt.

Trần Vận Lương lại nhảy lên trước mở đèn.

Chu Thận Chi biến ra một chiếc hộp quà màu hồng đưa cho Thẩm Điềm: "Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi bình an."

Thẩm Điềm đỏ mặt nhận quà.

"Là gì vậy?"

Tào Lộ và Trần Vận Lương cũng quay đi lấy quà ra, hai người cười tít mắt đặt hộp quà đến trước mặt cô. Thẩm Điềm đôi mắt sáng long lanh ồ lên một tiếng.

"Vậy em mở quà nhé."

Chu Thận Chi nhẹ cười.

"Mở đi."

Tào Lộ tặng cô một hộp son, màu nào cũng có, giá cả thì không rẻ chút nào.

Trần Vận Lương tặng cô một chiếc đồng hồ thể thao, cậu cười hí hửng: "Giải thưởng hạng nhất còn không bằng cái này đấy!"

Đôi mắt Thẩm Điềm khẽ cong.

"Cảm ơn nha!"

Cô cầm lên hộp quà của Chu Thận Chi.

Hộp quà của anh lớn nhất cũng là hộp nặng nhất.

Cô ngẩn người nhìn anh.

Chu Thận Chi khẽ hất cằm: "Xem xem có thích không."

Tào Lộ cũng rất tò mò.

Anh sẽ tặng gì cho Thẩm Điềm.

Tào Lộ cũng ghé sát vào nhìn cô xé ra.

Thẩm Điềm chầm chậm mở hộp, chiếc hộp vừa được mở cô đã nhìn thấy một chiếc laptop nằm trong đó, là sản phẩm mới nhất của HUAWEI, đúng lúc cô cũng đang định thay một chiếc laptop mới. Sau đó cô xem sơ qua nhãn hiệu cũng như thông số rồi bất chợt a lên một tiếng ngạc nhiên: "Cái này đắt quá! Em mãi mà chẳng nỡ mua đấy!"

Trần Vận Lương nhìn qua Chu Thận Chi.

"Sao mày nói không mua được mà?!"

Ngữ khí này của Vận Lương rõ ràng là đang tố cáo anh.

Tào Lộ vừa nghe vậy lập tức hỏi ngay: "Sao vậy? Sao vậy? Có chuyện gì hả?"

Trần Vận Lương than vãn nói: "Lúc mở đợt đặt hàng trước, tớ nhờ nó mua dùm cho tớ mà nó nói không mua được. Vậy mà giờ... giờ cái máy nằm đây này, nằm đây này!"

Tào Lộ woa lên ngạc nhiên.

Quàng tay vào vai Thẩm Điềm: "Vậy là sức hấp dẫn của cậu không lớn bằng bé Ngọt của tớ rồi."

Trần Vận Lương: "..."

Mé nó.

Cái đồ trọng sắc khinh bạn, không cần cũng được!

Thẩm Điềm nhìn về phía Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi cầm dao cắt bánh kem lên, phớt lờ nói: "Đây là quà sinh nhật của em, cứ kệ nó đi."

Thẩm Điềm ho khụ một tiếng.

Quyết định bỏ vô túi!

Chiếc máy cũ của cô đã chạy chậm lắm rồi.

Mua từ lúc năm hai đến bây giờ. Bởi vì ở trong trường nên Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh không hề biết là máy tính của con gái đã đến mức phải báo hỏng như vậy.

Sau đó năm ba Thẩm Điềm dùng tiền học bổng của mình mua một cái máy tính để bàn.

Bọn họ nghĩ rằng cô dùng được rồi.

Bình thường thì được nhưng mỗi lần đi công tác thì rất phiền. Khoảng thời gian này cô mới nghĩ đến việc đổi một cái mới.

Xin lỗi nha.

Trần Vận Lương!

- -----

Thẩm Điềm cắt bánh kem ra.

Bốn người đều vây quanh ăn bánh kem.

Thẩm Điềm lấy cái tượng người nhỏ ở trên bánh kem xuống.

Cầm trong tay xoay xoay.

Bức tượng nhỏ này không phải làm bằng nguyên liệu nấu ăn nên có thể giữ được mãi.

Cô xoa đầu bức tượng nhỏ kia.

Giống hệt như cô xoa đầu chính mình trong khoảng thời gian lớp 12 vậy. Cô nói thầm trong lòng với bức tượng nhỏ, cậu là được anh ấy đặt làm đó nha, anh ấy nhớ kẹo cao su cầu vồng của cậu, nhớ chiếc tóc đuôi ngựa cùng với bộ đồng phục này của cậu đấy.

- -Thẩm Điềm của lớp 12, cậu cũng đã từng để lại dấu ấn trong thế giới của anh ấy.

"Chúng ta chơi thật hay thách đi?" Tào Lộ ăn xong miếng bánh kem bèn vỗ tay, rồi cầm một chai nước rỗng đặt lên trên bàn nói ý tưởng của mình.

Thẩm Điềm lau khẽ miếng kem trên khoé môi rồi đem bức tượng nhỏ cất vào.

Chu Thận Chi đổi một chiếc ghế đơn khác, có lưng tựa.

Anh ngã người về trước, nói: "Được."

Trần Vận Lương chà hai tay vào nhau.

Tào Lộ đưa ra chủ ý này thật sự rất hay.

Trần Vận Lương cũng đổi một chiếc ghế đơn, ngồi gần lại với nhau.

Thẩm Điềm nhìn thấy mọi người đều rất vui vẻ, cô nhanh chóng uống một ngụm nước, sau đó hồi hộp nhìn qua Tào Lộ.

Tào Lộ cười hí hửng.

Giữ chặt chai nước trong tay rồi xoay một vòng trên bàn.

Thẩm Điềm đúng là.

Càng lo lắng cái gì thì cái đó càng mau đến.

Đầu của chai nước chỉ thẳng vào người cô.

Cô ngơ ngác.

Đôi mắt Tào Lộ sáng lên: "Muốn nói thật hay là chấp nhận thử thách đây."

Thẩm Điềm nhìn vào đôi mắt sáng lên long lanh của Tào Lộ, cô có chút hoang mang. Thử thách cô còn chẳng biết là mình sẽ làm gì, thế là cô chọn nói thật.

Tào Lộ nghe vậy.

Lời thật lòng ư, cái gì cậu ấy cũng biết hết rồi còn hỏi lời thật lòng gì nữa.

Chu Thận Chi uống một ngụm nước suối, yết hầu chuyển động.

Anh đậy nắp vào, chậm rãi nói: "Lời thật lòng để anh hỏi cho."

Mấy người họ thoắt quay đầu sang nhìn anh.

Thẩm Điềm càng hồi hộp hơn.

Chu Thận Chi đặt chai nước xuống, cúi người nhìn thẳng vào mắt Thẩm Điềm, khoé môi khẽ nhếch lên.

"Điềm Điềm, em có nói em đã từng thích một người."

"Vậy bây giờ em có còn thích người đó nữa không?"

Ầm...

Tại hiện trường.

Ngay cả Tào Lộ cũng ngơ ngác.

Trán của Thẩm Điềm như bị đánh vào một cái thật vang.

Cô nhìn vào gương mặt điển trai kia của anh, bây giờ căn bản là chẳng dám nhìn sang chỗ khác. Cô khẽ kéo áo choàng lên, chần chừ một lúc và chọn cách nói dối: "Cũng không còn thích lắm."

Chu Thận Chi nheo mắt.

"Vậy em còn gặp lại cậu ta không?"

Thẩm Điềm như chết lặng tại chỗ.

Cô lại chọn cách nói dối.

Cô lắc đầu.

Không lên tiếng trả lời.

Ngón tay Chu Thận Chi khẽ thả lỏng, nhẹ nhếch môi.

Gật đầu.

"Được rồi, anh hỏi xong rồi."

Tào Lộ thở phào nhẹ nhõm theo. Tào Lộ nhìn một ánh mắt như kiểu "ôi là trời" nhìn sang Thẩm Điềm. Bây giờ nói dối cũng không thèm chớp mắt luôn, đúng là hôm nay sinh nhật trưởng thành thật rồi.

Thẩm Điềm cảm thấy xấu hổ cúi đầu.

Trần Vận Lương lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Thẩm Điềm cũng có người mình thích sao? Là lúc nào vậy?"

Tào Lộ trừng mắt nhìn sang Trần Vận Lương một cái thật sắc.

"Cái này đã là câu hỏi thứ hai rồi!"

Trần Vận Lương lập tức nín bặt, lặng thầm cầu khấn. Lượt tiếp theo nếu còn xoay trúng Thẩm Điềm nữa cậu ấy phải hỏi thay cho anh em của mình.

Hỏi cho rõ người này là ai!

Có khả năng trở thành mối đe dọa hay không!

Kết quả lượt tiếp theo, xoay trúng Trần Vận Lương.

Trần Vận Lương cũng chọn nói thật lòng nhưng cậu không ngờ rằng Tào Lộ lại hỏi một câu khó nhằn như vậy.

Cậu ấy hỏi: "Nghe nói cậu đã đi cùng với nữ thần của mình đi phá/ thai? Thật không?"

Trần Vận Lương sững người.

Đệch!

Sao cậu ấy lại biết chứ!

Mấy người bọn họ đều nhìn về phía cậu.

Trần Vận Lương cắn chặt răng, không lên tiếng nhưng gật đầu.

Hai người con gái lúc đó cũng hít một hơi thật sâu.

Chu Thận Chi nheo mắt, đạp cho Trần Vận Lương một cái.

Anh không hề biết về chuyện này.

Trần Vận Lương thở dài, nói: "Bất đắc dĩ mà thôi, về nhà tao nói với mày sau."

Chu Thận Chi: "Không cần."

Tào Lộ khụ khụ hai tiếng: "Vậy tớ tiếp tục đây."

Sau đó chai nước rỗng lại tiếp tục quay.

Lần này.

Cái chai hướng thẳng vào Chu Thận Chi.

Thẩm Điềm lập tức ngồi thẳng người.

Đôi mắt Tào Lộ còn sáng hơn cả ngọn nến khi nãy.

Trần Vận Lương woa một tiếng.

Tào Lộ khều vào tay Thẩm Điềm muốn cô hỏi. Trong đầu của Thẩm Điềm giờ đây chỉ có hỗn độn, đối mặt với gương mặt này của Chu Thận Chi, cô chẳng thể nghĩ được gì cả. Tào Lộ thấy vậy bèn buông Thẩm Điềm ra, cậu ấy ho một tiếng rồi nhìn Chu Thận Chi: "Lúc năm lớp 12, một Quan Châu Vân xinh đẹp như vậy theo đuổi cậu, cậu đã rung động qua một lần nào chưa cho dù chỉ là một giây?"

Cả phòng chợt rơi vào tĩnh lặng.

Thẩm Điềm thậm chí còn có thể nghe được nhịp đập của tim mình.

Quan Châu Vân.

Từ đầu đến cuối cô ta nồng nhiệt, rực rỡ đến thế cơ mà.

Chu Thận Chi chống cằm, không hề có chút do dự, ánh mắt hướng về phía Thẩm Điềm và trả lời: "Không có."

"Có thật là không có không?" Tào Lộ lại hỏi dồn: "Cho dù cậu rung động chỉ một giây thôi cũng là rung động rồi đấy."

Chu Thận Chi chuyển tầm nhìn sang Tào Lộ.

Không hề đùa giỡn, anh cũng thu lại biểu cảm chậm rãi kia.

Nghiêm túc trả lời: "Không có!"

Tào Lộ lại hỏi tiếp: "Thế Tần Mạch thì sao?"

Chu Thận Chi khẽ cười.

"Cũng không có."

Tiếng cười khẽ này của anh thốt lên đúng thật là vì cảm thấy buồn cười.

Tào Lộ nheo mắt.

Sau đó lặng lẽ đẩy tay Thẩm Điềm.

Biểu hiện rằng.

Yên tâm!

Nhưng Thẩm Điềm vẫn có chút thiếu tự tin.

Cô có thể nói dối.

Thì anh cũng có thể nói dối mà.

Thế nhưng nghĩ lại, anh dường như cũng chẳng có lý do gì để nói dối.

Lý do của cô là vì người mà cô thích chính là anh.

Còn anh thì chẳng có cần phải có gánh nặng về chuyện tình cảm này.

Vậy nên.

Chắc có lẽ là thật.

Sau đó, một lượt mới, chai nước rỗng lại chỉ trúng vào Thẩm Điềm. Trần Vận Lương lại bắt đầu chà sát hai tay lại với nhau cô, Tào Lộ nhìn qua Thẩm Điềm và hỏi: "Thật hay thách."

Thẩm Điềm rút được kinh nghiệm từ đợt trước.

Cô nói: "Thách."

Hai tay đang chà sát vào nhau của Trần Vận Lương đột nhiên buông xuống.

Tào Lộ cũng không nghĩ Điềm Điềm bảo bối sẽ chọn cái này. Cô nghĩ đến việc Thẩm Điềm cứ luôn phủ định bản thân thời đại học được rất nhiều đàn em theo đuổi, Tào Lộ bèn chỉ vào điện thoại.

Ra đề.

Nói: "Cậu đến nhóm chat của công ty xuất bản của cậu, gửi một cái nhãn dán. Để tớ xem thử ai là người để ý cậu nhất, trả lời cậu đầu tiên."

Woa.

Cái này thì chẳng có độ khó gì mấy.

Cô lập tức mở nhóm chat công việc ra.

Gửi vào một nhãn dán /chớp mắt/.

Mà lúc này đã hơn mười giờ tối rồi. Muộn thế này, nếu là cô trợ lý nhỏ thì chắc là sẽ...

Kết quả.

Giang Hoài: Đàn chị? Tối muộn thế này rồi chị còn chưa ngủ ạ?

Điện thoại của Thẩm Điềm đặt trên bàn trà để cho mọi người tiện quan sát.

Tên và ảnh đại diện của Giang Hoài nhảy lên, vô cùng rõ ràng.

Trần Vận Lương vô cùng kinh ngạc.

Cái cô nhóc ngây ngô như Tào Lộ vậy là lại vô tình đâm một nhát vào anh em của Vận Lương như vậy.

Tào Lộ ồ lên một tiếng.

Rất mực phấn khích nắm lấy tay Thẩm Điềm: "Thấy chưa, tớ nói rồi mà, cậu ta thích cậu!"

Gương mặt Thẩm Điềm hiện rõ sự ngượng ngùng.

Mà phía trước mặt.

Chu Thận Chi cúi người, cánh tay đặt trên đầu gối. Ngón tay thon dài xoay xoay chiếc điện thoại của Thẩm Điềm rồi nhìn dòng tin nhắn kia một lúc.

Ngữ điệu anh nhẹ bẫng, chậm rãi.

"Điềm Điềm, cậu ta đã ăn kẹo hỷ của chúng ta chưa?"

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Hahaha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK