Thẩm Điềm thu xếp lại hoạ cụ, chiếc xe đạp của Chu Lượng Lượng chạy thẳng đến trước cửa siêu thị của cô, cậu ấy giơ tay lên và gọi với: "Thẩm Điềm Điềm ra đây."
"Đến ngay!" Thẩm Điềm đeo theo hoạ cụ, bước ra từ sau kệ hàng, cô tiện tay lấy đi một hộp socola, Thẩm Xương Minh ở quầy thu ngân, cũng đưa qua cho cô hộp kẹo cao su.
Thẩm Điềm nhét hết chúng vào trong túi: "Yêu ba ạ."
Thẩm Xương Minh mỉm cười: "Chậm thôi con."
"Dạ." Thẩm Điềm bước ra ngoài, ngồi lên chiếc xe đạp của Chu lượng Lượng, Chu Lượng Lượng vẫy tay chào Thẩm Xương Minh, sau đó thì đạp xe rẽ đi.
Thẩm Điềm xé kẹo socala ra, vươn tay đút cho Chu Lượng Lượng.
Chu Lượng Lượng cắn lấy, vui vẻ thốt lên: "Ngon quá chừng luôn!"
Thẩm Điềm tươi tắn cười: "Đi theo chị, ngày nào cũng có kẹo ăn hết."
"Ơ hay, cậu nhỏ hơn tớ ba tháng đó." Chu Lượng Lượng đạp xe vào bên trong trường học. Ở đây cách siêu thị của cô rất gần, Chu Lượng Lượng hỏi cô: "Hôm nay cậu muốn vẽ cái gì vậy?"
Thẩm Điềm nhảy xuống xe.
"Không biết nữa, nhìn thấy gì vẽ đó thôi."
Ánh nắng rất đẹp, cả khuôn viên trường như được tắm mình trong ánh nắng, những bông hoa, ngọn cỏ, cây cối đã cùng nhau xây dựng nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ. Đây là ngôi trường của bọn họ, Trung học 1 Lê Thành, phân ra cấp hai và cấp ba, qua hết ngày một tháng chín này thì cô đã lên lớp 10 rồi.
Chu Lượng Lượng khóa chiếc xe đạp xong, cũng đeo theo hoạ cụ cùng dạo vòng quanh sân trường với Thẩm Điềm. Tìm một nơi dừng chân để vẽ tranh. Lớp 12 đã bắt đầu khai giảng rồi nên cũng có lát đát vài học sinh, nhưng mà cả khuôn viên trường vẫn rất là yên tĩnh.
Hai người họ ngồi xuống ở một góc tại đại sảnh.
Vừa hay có thể tắm nắng, bày xong giá vẽ, Thẩm Điềm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Chu Lượng Lượng vô cùng nghiêm túc bắt đầu vẽ, Thẩm Điềm ở bên cạnh đang pha màu, cô dùng bút đo tỉ lệ cây hoè đang nở hoa ở gần đó.
Sau đó thì bắt đầu vẽ.
Vẽ được một lúc bèn nghe thấy tiếng thở nho nhỏ, cô ngó đầu lại xem.
Trời đất ơi, Chu Lượng Lượng ngủ mất rồi.
Nếu như nói Thẩm Điềm vẽ tranh vì thật sự có vài phần thích thú, vậy thì Chu Lượng Lượng vẽ tranh hoàn toàn là vì né tránh học hành.
Thẩm Điềm thu tầm nhìn về và tiếp tục vẽ tranh của mình, đợi đến khi vẽ được kha khá rồi thì cô đứng dậy, dùng bút vẽ một hình trái tim màu xanh ở giữa trán của Chu Lượng Lượng.
Chu Lượng Lượng bị giật mình tỉnh giấc, tay chân luống cuống bật ngồi dậy, hồn nhiên không biết gì cả.
Thẩm Điềm cười tít mắt nói: "Tớ vẽ xong rồi đó, cậu vẽ tiếp đi."
Chu Lượng Lượng đưa mắt nhìn bức tranh trắng xóa không có gì cả, cậu ấy vội thốt lên ngạc nhiên: "Sao cậu nhanh dữ vậy, tớ khát quá rồi, cậu mua cho tớ chai nước đi."
Thẩm Điềm cẩm một tờ khăn giấy lau lau tay, nói: "Được thôi."
Cô nhìn vào giữa trán Chu Lượng Lượng, quay người lại thầm cười, sau đó thì bước đi về phía cửa hàng tiện lợi. Ánh nắng vô cùng tốt, sân bóng rổ truyền lại tiếng bóng rổ vỗ đập xuống sàn bóng.
Thẩm Điềm bất giác đi dạo ngang qua sân bóng rổ, ngay lúc này ánh nắng đang chiếu xuống nghiêng nghiêng xuyên qua những tán cây.
Trên sân bóng rổ, có ba người con trai đang đánh bóng rổ, người đứng ở giữa nhất, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, cậu đang xoa quả bóng trên tay, lắng nghe người con trai bên cạnh trò chuyện, mỉm cười, ánh nắng chiếu xuống gương mặt cậu. Cậu đột nhiên ngước mắt lên, sau đó thì di chuyển bóng, bật nhảy lên và ném trái bóng vào trong rổ.
Vạc áo vén lên, tuổi trẻ ngập tràn sức sống.
Hai người con trai còn lại cười nói: "Được đó!"
Cậu cúi người vớt quả bóng từ mặt đất lên rồi quay trở lại, chiếc cằm sắc sảo, đôi mày khẽ nhướng lên.
Thẩm Điềm chỉ cảm thấy tim mình vội đập lên phình phịch.
Sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mất rồi, cô chỉ sững sờ ngắm nhìn người con trai đó.
Cậu cười lên thật đẹp.
Trông cũng rất đẹp trai nữa.
Cậu ấy cao quá.
Ngay lúc này đây trời lặng gió, ánh nắng mặt trời chói chang.
Thẩm Điềm không bước đi nổi nữa rồi, cơ mà có vẻ bọn họ sắp phải đi, ba người con trai đó ôm quả bóng rổ trên tay đi về phía khán đài này, tim Thẩm Điềm càng đập nhanh hơn vì cô đứng ngay ở phần biên của khán đài.
Khi này.
Người con trai đang cúi người cầm lấy chai nước bỗng đứng thẳng lên, đi về phía của cô.
Mái tóc của cậu có một vài sợi vẫn còn đọng mồ hôi, rơi xuống, trên cổ cậu cũng có, cậu ngước mắt nhìn lên, ánh mắt đào hoa có chút lạnh lùng, ngón tay của Thẩm Điềm vô thức bấu chặt áo mình.
Cứu tôi.
Vốn dĩ chỉ nên liếc nhìn rồi quay đi.
Nhưng Chu Thận Chi không biết tại sao lại nhìn cô gái ấy một lúc lâu, cô búi một búi tóc trên đầu, mặc chiếc áo thun màu trắng cùng với chiếc quần màu xám tro, chiếc áo thun trắng rất to che đi bờ vai mảnh khảnh của cô.
Trông khá mềm mại.
"Nhìn gì đấy?" Trần Vận Lương nhìn theo tầm mắt cậu.
Chu Thận Chi khựng lại, chợt bừng tỉnh, cậu mở nắp bình nước ra: "Không có gì."
Cậu quay người muốn rời đi.
Thì Trần Vận Lương cũng trông thấy Thẩm Điềm, cậu ấy nghiêng nghiêng đầu: "Ồ, chắc lại là bạn gái nào đó đến xem cậu à. Cậu xem cái dáng vẻ ngẩn ngơ của cậu ấy kìa, chắc chắn là bị cậu mê hoặc rồi đấy."
Chu Thận Chi khẽ chậc lưỡi.
Ngẩng đầu lên uống nước nhưng không biết vì sao mà lại tiếp tục quay đầu nhìn cô gái đó.
Cô ấy vẫn chưa rời đi, vẫn đứng ở đấy, dưới ánh nắng chiếu xuống hàng mi của cô có một vài tia nắng xuyên qua.
Chu Thận Chi bóp nhẹ vào chai nước suối cố khiến bản thân mình không nhìn nữa, sau đó cậu tiếp tục đi về phía cổng trường. Trần Vận Lương thao thao bất tuyệt bên tai cậu, Thận Chi chơi đùa tung thảy chai nước suối trong tay, nghe câu được câu mất.
Thẩm Điềm đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ánh mắt như tiễn cậu đi, mãi cho đến khi bọn họ đi ra khỏi cổng trưởng.
Cô mới thở phào nhẹ nhõm, đặt tay lên tim trấn an.
Aaaaa...
Cô hình như động lòng với người con trai đó mất rồi, hơn nữa còn là kiểu thích từ cái nhìn đầu tiên!
"Thẩm Điềm Điềm..." Tiếng gọi của Chu Lượng Lượng vang đến: "Tớ phải giết cậu!"
Thẩm Điềm vừa quay đầu thì thấy trên trán của Chu Lượng Lượng toàn là màu xanh lá, cậu ấy xông ra chỉ tay vào Thẩm Điềm, Thẩm Điềm sững người, sực tỉnh và theo quán tính thì bắt đầu vụt chạy.
Chu Lượng Lượng bắt lấy vật gì đấy rồi cũng bắt đầu đuổi đánh cô.
Một tiếng sau đó.
Chu Lượng Lượng ngồi ở trước cửa siêu thị nhà cô ăn kem, nhai que cay, trừng nhìn Thẩm Điềm chăm chăm. Thẩm Điềm nở nụ cười hí hửng, ôm trên tay bảng vẽ đứng ở đó, trong đầu hiện lên hình ảnh người con trai cô gặp hôm nay.
Sau khi cô tiễn Chu Lượng Lượng về thì cô nhìn thấy có một cuốn sổ tay màu xám ở trên kệ hàng, cô sẵn tay lấy nó xuống và lén mang nó lên thẳng lầu, ngồi xuống trước bàn học, cô mở cuốn nhật ký ra.
Cắn cây bút dạ, do dự một lúc.
Cô mở ra trang đầu tiên.
Viết trên đó: Nơi chứa tâm sự của Thẩm Điềm.
- -----
Hôm sau, Chu Lượng Lượng đạp xe đến trước cửa nhà của Thẩm Điềm, bĩu môi nói: "Tớ đã nói là hôm nay phải nghỉ ngơi rồi cơ mà."
Thẩm Điềm nhảy lên ghế sau của xe.
"Hôm qua cậu còn chưa vẽ xong thì cậu không được nghỉ ngơi, cậu phải kiên trì, sau này cậu phải trở thành hoạ sĩ nổi tiếng mà."
"Biến, tớ đó giờ không có nghĩ như vậy, tại sao tớ vẽ tranh bộ cậu không biết à."
Thẩm Điềm cười mãi không thôi, bảo cậu ấy chạy nhanh chút.
Chu Lượng Lượng đạp xe vào trường học, cậu ấy đi đỗ xe, Thẩm Điềm bèn nhảy xuống, đeo theo sau lưng bộ hoạ cụ đi về phía sân bóng rổ, cố ý đảo một vòng, cô kiễng gót lên xem thử.
Hôm nay.
Ánh nắng vẫn gay gắt như thế, chẳng có cơn gió nào thổi đến, một sắc vàng phủ trên mặt sân bóng rổ, đến nền đất cũng bị nướng cháy cả rồi.
Trên sân bóng, một bóng người cũng không có, vắng vẻ vô cùng. Cô khựng lại, bước lên khán đài, kiễng gót nhìn về phía cửa hàng tiện lợi, trong cửa hàng tiện lợi cũng rất yên tĩnh, chỉ thấy có nhân viên đang cầm một cây gậy cột bằng lụa đỏ quét bụi ở đó thôi. Thẩm Điềm có chút thất vọng.
Hôm nay cậu ấy không đến sao?
"Thẩm Điềm Điềm, đi thôi, đi vẽ tranh nè!" Chu Lượng Lượng ôm theo bảng vẽ ở bên dưới vẫy tay với cô. Thẩm Điềm "ờ" đáp một tiếng rồi quay lưng đi xuống, Chu Lượng Lượng nhìn cô: "Chạy đến đó làm gì vậy, hôm nay cũng đâu có ai đánh bóng đâu."
Nỗi niềm băn khoăn bắt đầu.
Thẩm Điềm đắn đo một lúc, vẫn thấy là không nên nói cho Chu Lượng Lượng biết.
Cậu ấy mà biết thì Trịnh Tú Vân cũng sẽ biết.
Phải giữ bí mật.
Cô mỉm cười tít mắt đổi chủ đề trò chuyện.
-
Vạn Khoa Thiên Vực
Chu Thận Chi giải đề xong thì bước ra bên ngoài, rót một ly nước tựa vào bàn uống, cậu cúi đầu ấn điện thoại thì ngay lúc này trong đầu chợt hiện lại bóng dáng của một cô gái.
Cô đứng ở biên khán đài xa xa, dịu dàng lả lướt.
Đầu ngón tay cậu chợt dừng lại, ngụm nước được uống vào làm cho yết hầu chuyển động.
Cánh cửa bên cạnh mở ra, cậu ngước mắt nhìn lên, Giang Lệ Viên mặc một chiếc áo khoác mỏng: "A Chi, con làm bài tập xong rồi hả?"
Chu Thận Chi đặt ly nước xuống, vội đến đỡ Giang Lệ Viên, đáp lời: "Làm xong rồi, chỉ là mấy câu đề thôi ạ. Buổi tối bà nội muốn ăn gì để con đi mua về ạ."
"Ăn bừa gì đó là được rồi, trong tủ lạnh vẫn còn thức ăn, không cần mua nữa đâu."
Chu Thận Chi đỡ bà đến ngồi xuống sofa: "Cũng được ạ, vậy thì ăn mỳ bà nhỉ."
"Được thôi."
- ------
Lại một ngày nữa trôi qua.
Cách ngày khai giảng càng ngày càng gần, Thẩm Xương Minh vừa mới sáng ra đã đi mua sườn heo, ông nói với Thẩm Điềm hôm nay ông sẽ làm sườn kho tộ.
Đó là món ăn mà Thẩm Điềm thích nhất, cô woa lên thích thú, khoác vào tay Thẩm Xương Minh: "Ba ơi, hôm nay uống vài ly ba ha."
Thẩm Xương Minh gật đầu: "Được đó."
Trịnh Tú Vân trừng nhìn cô.
Thẩm Điềm khụ khụ ho hai tiếng, vội nói: "À thì, ba uống rượu, con uống nước ngọt ạ."
Trịnh Tú Vân gõ lên trán của cô: "Không biết còn nghĩ là con rượu bia khi chưa thành niên đó."
Thẩm Điềm bật cười hí hửng.
Cô nói: "Con sắp trưởng thành rồi."
Cô đi về phía cửa, đôi mắt hướng về cổng lớn Trung học 1 Lê Thành, không biết hôm nay có ai đến sân bóng rổ đánh bóng hay không. Hôm nay thời tiết cũng rất tốt, ánh nắng rực rỡ, còn có thêm chút gió, thời tiết hôm nay tốt hơn cả hôm qua. Thẩm Điềm mở tủ lạnh ra, lấy một chai hồng trà lạnh.
Nói: "Mẹ, con đến trường chơi chút nha mẹ."
"Đừng chơi về trễ quá đấy." Trịnh Tú Vân nhắc nhở cô, cô miệng thì đáp là biết rồi nhưng người thì đã chạy ra tít xa, chạy thẳng một mạch vào trong Trung học 1 Lê Thành. Thẩm Điềm chà chà lên chai hồng trà lạnh trong tay, lắng nghe âm thanh ở sân bóng rổ, hy vọng có thể nghe được chút âm thanh gì đó.
Đáng tiếc.
Là vô cùng yên tĩnh.
Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng gió thổi qua bên tai.
Cô ngẩng đầu, kiễng gót lên nhìn sân bóng rổ vắng lặng như tờ, đừng nói là người đến cả một chiếc lá cũng không có.
Thẩm Điềm phút chốc ủ rũ.
Cô cảm thấy, buổi tối phải ăn ít đi vài miếng sườn thôi.
Cậu ấy có phải là học sinh của trường này không nhỉ.
Huhuhu.
Cô uống hết chai hồng trà, siết chặt trong tay và quay lưng rời khỏi Trung học 1. Buổi tối cô đúng thật là không ăn nhiều như trước nữa, Trịnh Tú Vân nhìn cô, tim Thẩm Điềm cũng đập lên điên cuồng, lập tức cầm đũa lên, dùng sức lùa cơm.
Trịnh Tú Vân lạnh lùng: "Mẹ còn tưởng hôm nay lúc chiều con ăn nhiều đồ ăn vặt quá rồi chứ."
Thẩm Điềm lắc đầu: "Đâu có đâu có ạ, con còn phải để bụng ăn sườn nữa mà."
Trịnh Tú Vân kéo cả đĩa sườn đặt trước mặt cô: "Vậy thì ăn nhiều chút đi."
Thẩm Điềm cố nặn ra nét cười gượng.
"Yêu mẹ."
Lúc này, bên ngoài có người mua nước, Thẩm Xương Minh đứng dậy thu tiền, là hai người con trai, Thẩm Xương Minh đưa nước khoáng cho họ, cậu trai cao nhất kia đưa tiền cho ông ấy.
Giọng nói thanh trong rất dễ nghe: "Cảm ơn chú."
Thẩm Xương Minh mỉm cười đáp lời, vừa hay nhìn lên mặt mũi của cậu, gương mặt vô cùng điển trai sắc sảo, nét mặt thanh tú, là một người con trai có khuôn mặt rất nổi bật.
Thẩm Xương Minh nghĩ bụng.
Con trai bây giờ đều cao ráo hết, lại còn trông đẹp trai thế này, chẳng trách mấy vụ yêu sớm trong trường học cứ tăng lên.
Một người con trai có chút tròn trịa khoác tay lên vai cậu trai cao ráo kia, cậu trai cao ráo kia vặn mở nắp chai nước khoáng, cụp mi lắng nghe cậu bạn tròn trịa bên cạnh trò chuyện, hai người rời khỏi đó.
Thẩm Điềm thu tầm mắt về, đặt số tiền vừa mới nhận được xuống.
Bầu trời đã tờ mờ tối, những chiếc xe lao băng băng bên ngoài, dáng vẻ Chu Thận Chi uể oải, gương mặt được ánh đèn chiếu rọi xuống, gợi nên đôi phần khó gần. Khi cậu vặn mở nắp chai nước khoáng, ngước mắt lên thì vừa hay nhìn thấy bàn ăn cơm bên cạnh tủ đựng rượu ở trong siêu thị Ngọt ngào này. Cô gái cắn chiếc đũa, chớp mắt không biết đang nói gì đó với người đối diện.
Góc nghiêng bị vài sợi tóc che mất, búi tóc xõa bồng bềnh, hàng mi rất dài, đôi mắt cong cong, cúi đầu cố sức lùa cơm để ăn, lộ ra bên ngoài chiếc áo tay ngắn là cánh tay trắng nõn.
Trên cổ tay cô còn cột một sợi dây chun màu đen.
Cậu chợt khựng lại.
Chăm chú nhìn một lúc, mãi đến lúc bản thân rời khỏi tầm nhìn của siêu thị thì cậu không nhìn nữa.
Cậu đi theo Trần Vận Lương bước vào con đường sáng rực ánh đèn.
- ------
[Tác giả có điều muốn nói]
Đến rồi nè! "Nếu như thanh xuân..." đã bắt đầu rồi nè. Hướng phát triển mới của hai người họ. Chương tiếp theo phải để ngày mốt thôi, ngày mai tớ phải đến bệnh viện khám cái sự ù tai này của mình. Mà phải đi sang thành phố khác xem á nên sợ về không kịp, vậy nên là ngày mốt mới update nha, các cục cưng ngày mốt đến xem chương mới nha, yêu mọi người.