Thấy Lăng Tiêu như thế, hoàng đế nhíu mày, dẫn đầu rời môi Lăng Tiêu, hô hấp có chút hỗn loạn, không nghĩ tới dược tính của dược này lại mãnh liệt như vậy, hoàng đế nhìn về phía bát rỗng trên bàn, sắc mặt âm trầm.
Lá gan của Nhiễm phi, đúng là càng lúc càng lớn!
Rất bất mãn khi hoàng đế rời đi, Lăng Tiêu dây dưa lên, hoàng đế một tay nắm chặt hai cổ tay Lăng Tiêu đặt trên đỉnh đầu Lăng Tiêu, khóa ở hông Lăng Tiêu, cúi người để sát vào y, hơi hơi dùng sức nắm cằm Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu không thoải mái rên nhẹ, trong mắt có chút tỉnh táo.
“Hoàng… Hoàng Thượng…” Lăng Tiêu mơ hồ gọi, toàn thân nóng đến làm người hốt hoảng, thân thể kêu gào muốn được an ủi, vật dưới thân ngứa vô cùng, hận không thể tìm thứ gì cọ mấy cái.
Lăng Tiêu khó nhịn giãy dụa rên rỉ, chỗ vạt áo dĩ nhiên lộ ra một lỗ nhỏ.
Lăng Tiêu mắt nhìn vào, nhìn thấy tình huống dưới thân mình, đột nhiên giật mình, đầu óc cũng thanh tỉnh một ít, y vội khép hai chân, cẩn thận để vật đang dựng thẳng lên kia ở giữa hai chân, ai biết động tác này, vật đó đúng là thoải mái lại cứng hơn vài phần.
Càng thêm có người, từ nó cảm nhận được tê dại, truyền đến toàn thân, khiến người sảng khoái chỉ muốn thở dốc.
Lăng Tiêu cắn cắn đầu lưỡi, chống cự tư vị tiêu hồn thực cốt này, chỉ nghi hoặc, thân thể mình đến tột cùng là bị gì? Vì sao nhạy cảm như vậy.
Nhìn Lăng Tiêu vẻ mặt nghi hoặc, hoàng đế híp mắt, tốt bụng giúp Lăng Tiêu giải đáp nghi vấn.
“Cháo tổ yến ngươi mới uống, là Nhiễm phi cố ý chuẩn bị cho trẫm.”
Cái… gì?!
Hơn nửa đêm, phi tử hậu cung đưa đồ ăn cho hoàng đế!
Lăng Tiêu kêu rên một tiếng, chỉ biết hoàng đế đút y ăn tuyệt đối là có ý xấu!
Nhiễm phi thích làm nhất, chính là buổi tối bỏ thêm dược vật trợ hứng vào thức ăn đưa cho hoàng đế, đời trước, khi Lăng Tiêu tìm hiểu tin tức hoàng đế đã thấy qua vài lần!
Hoàng đế đời trước, chưa bao giờ ăn thứ Nhiễm phi đưa tới, Lăng Tiêu từng mấy lần hoài nghi, hoàng đế biết động tác nhỏ của Nhiễm phi, chỉ là không để ý mà thôi.
Sự thật chứng minh, cũng quả thật như thế, đời trước khi Nhiễm phi thất thế, hoàng đế dùng chính là nhược điểm bỏ thuốc này.
Hoàng đế đời trước đã biết động tác nhỏ này của Nhiễm phi, Lăng Tiêu đánh chết cũng không tin, hoàng đế đời này hắn sao có thể không biết trong cháo tổ yến bị bỏ thuốc!
Biết bị bỏ thuốc, còn đút cho y ăn!
Không, có lẽ là bởi vì biết bị bỏ thuốc, cho nên mới một hơi không dư thừa đút hết cho y!
Hoàng đế đêm nay là tình thế bắt buộc với mình!
Lăng Tiêu cắn răng, chỉ cảm thấy cúc hoa phía sau căng thẳng, có loại cảm giác bi thương khi tiết tháo không được bảo đảm.
Hơn nữa, khi trong đầu chợt lóe qua những hình ảnh bất lương kia, Lăng Tiêu liền thấy toàn thân quả quyết, bên hông mềm nhũn, như là bước lên cực lạc, toàn thân còn lộ ra thanh sảng chết người.
Trong lòng lại ẩn ẩn chờ mong chuyện kế tiếp sắp xảy ra.
Lăng Tiêu hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, vứt bỏ những tâm tư khác thường kia, ai biết, vừa động, da thịt ma sát đệm chăn dưới thân, lại nổi lên một trận tê dại.
“Ưm…” Lăng Tiêu cắn chặt môi dưới, ngăn cản tiếng rên sắp thốt ra, nhăn chặt mày lại, lộ vẻ nhẫn nại với khoái cảm trí mạng.
Hoàng đế thấy vậy, ánh mắt tối sầm, tiểu thái giám dưới thân, mặt tựa đào lý, mắt hàm sóng xuân, mị ý bộc phát, nhất cử nhất động đều là mị hoặc với mình, hắn khẽ nhíu mày, trên mặt cũng hiện lên một tia ẩn nhẫn.
Tay hắn kiềm chế Lăng Tiêu hơi buộc chặt, Lăng Tiêu kêu đau một tiếng, mở to con ngươi khổ sở nhìn hoàng đế.
Hoàng đế nhếch môi lạnh nhạt nói: “Trẫm thương tiếc ngươi có thương tích trong người, cho ngươi cơ hội cuối cùng, thẳng thắn với trẫm, trẫm có thể cho thái y tới giải dược cho ngươi, cũng ôn nhu đối đãi ngươi, như thế nào?”
Lăng Tiêu ngạc nhiên, mở mắt, lời này của hoàng đế ý là, hắn tối nay không chỉ muốn mình, mà cũng không muốn buông tha với những gì mình muốn thẳng thắn?
Hắn cho mình hai lựa chọn, kỳ thật đều muốn có được hết!
Lăng Tiêu cắn môi, hoàng đế cái nào cũng muốn có, mình thì cái nào cũng không muốn cho.
Thấy Lăng Tiêu im lặng, ánh mắt hoàng đế chầm chậm cúi người xuống, để sát vào Lăng Tiêu, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên môi y.
Lăng Tiêu nhảy giật lên, chỉ cảm thấy trên môi bị chạm nhẹ tựa lông chim, mang theo một trận ngứa ngáy tê dại, y khổ sở chỉ muốn có người hung hăng ép môi mình, suồng sã chà đạp bản thân, y khó nhịn ngẩng đầu lên, cắn chặt môi cũng không ngừng được tiếng rên nhẹ thoát ra.
Hoàng đế híp mắt, nới lỏng tay nắm cằm Lăng Tiêu, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Suy xét sao rồi?”
Khí tức hoàng đế phun trên khuôn mặt mẫn cảm của Lăng Tiêu, mang đến từng đợt run rẩy sảng khoái, Lăng Tiêu cắn răng, khó chịu nhẫn nại, nội tâm tựa như một con thú khát vọng, kêu gào muốn nhiều hơn.
Y chưa bao giờ cảm thấy vậy như giây phút này, hoàng đế lại anh tuấn dễ nhìn đến thế.
Y khó nhịn quay đầu, không dám nhìn hoàng đế.
Động tác của Lăng Tiêu, dưới cái nhìn của hoàng đế, liền là cự tuyệt, hắn lạnh mặt, từ đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận, khí thế cả người thay đổi, trong mắt liền là bạo ngược làm người sợ hãi.
Dưới tay hắn suy sụp dùng sức, liền khiến Lăng Tiêu bị đau.
“Lần này ngươi cũng muốn đối nghịch với trẫm?”
Hắn cười lạnh một tiếng, vươn tay liền xé áo Lăng Tiêu, trong mắt không có nửa phần nhu tình, có chút tức giận.
“Trẫm tiếc ngươi thương ngươi, cho ngươi đầy đủ thời gian và cơ hội, ngươi lại hoàn toàn không biết quý trọng.”
Lăng Tiêu thấy áo mình bị xé, không khỏi sửng sốt, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, bí mật của y còn giấu trong quần, sao có thể tùy ý để hoàng đế làm như vậy.
Lăng Tiêu hoảng hốt, thân thể lại làm ra phản ứng thành thật nhất, da thịt bại lộ trong không khí, bởi vì hoàng đế chạm vào, sợ run tỏa ra chút khó chịu, cả người nóng rực như đòi mạng, không khí trong phổi như vĩnh viễn cũng không đủ, khiến Lăng Tiêu há to miệng tham lam hít thở không khí.
Y muốn thoát khỏi đụng chạm của hoàng đế, thân thể lại không tự giác mà nghênh hợp theo động tác của hắn.
Lăng Tiêu thở dốc ồ ồ, ý thức từng chút hút ra, dục vọng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Chìm nổi trong khoái cảm, y chỉ mơ mơ màng màng nghe thấy hoàng đế lạnh nhạt nói: “Lăng Tiêu, ngươi cho rằng trong cung này có bao nhiêu chuyện có thể lừa gạt được trẫm?”
Lăng Tiêu cảm thấy cả kinh, toàn thân lạnh cả người, nóng rực rút đi một ít, lý trí cũng trở về một chút, hoàng đế nói vậy, là cái gì cũng biết?
Có lẽ, hắn chính là một người gì cũng biết! Hắn từng nói qua, nghi vấn mà hắn đối với mình chỉ có một, chính là vì sao hận Mạc Khởi như vậy.
Chỉ khi hành vi trong cung của y, hoàng đế đều biết toàn bộ, mới có thể chỉ có nghi vấn này với y!
Hoàng đế không phải thường xuyên như vậy sao? Biết hết nhưng lại im lặng không lên tiếng, đợi khi muốn thu thập người này, mới có thể nói ra hết mọi chuyện, đối đãi Lan Úy như vậy, đối đãi Mạc Khởi như vậy, đối đãi phủ Tể tướng cũng như vậy, hiện tại đối đãi y vẫn như vậy…
Lăng Tiêu cắn răng, im lặng không lên tiếng hai mắt nhắm nghiền, nếu cái gì cũng biết, còn muốn y thẳng thắn làm gì, chẳng lẽ hoàng đế muốn chính là mình thẳng thắn từ đáy lòng hay sao!
Những thứ đó, làm sao có thể nói!
Hoàng đế nói xong câu kia, liền vẫn luôn chú ý biểu tình của Lăng Tiêu không hề có động tác.
Mà Lăng Tiêu nằm ở trên giường, thở hổn hển rất khẽ, vô cùng im lặng, trong lòng phức tạp vạn phần, phúc chốc y cảm thấy bên dưới chợt lạnh, sau khi hoàng đế trầm mặc, thì đột nhiên lại xé quần y đi!
Lăng Tiêu giật mình, theo bản năng kẹp chân lại, nhưng vẫn muộn một bước, hoàng đế đã nhìn thấy bí mật của y…