Phó Vũ Quân canh giữ ở bên giường Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu tỉnh lại, hỏi tình huống kỹ càng tỉ mỉ, thanh lý phủ từ trên xuống dưới một lần.
Còn thật sự khiến Phó Vũ Quân tìm ra người giúp Mạc Khởi trốn.
Trong đó có hai người là nô bộc phòng tạp dịch hậu viện, có một người là tôi tớ phòng bếp, một người là thị vệ canh viện, mấy người kia đều chỉ có một điểm chung, chính là đều là nam nhân.
Mấy người nói ra hết mọi chuyện, Phó Vũ Quân cùng Lăng Tiêu mới biết được, từ bảy ngày trước, Mạc Khởi đã quen biết Phó Thương Quân.
Là ở tửu lâu bên ngoài.
Thì ra, Mạc Khởi bằng vào mỹ mạo của mình, ngắn ngủi vài ngày liền bắt tâm một đám nam tử làm tù binh, lợi dụng họ thường thường mang mình ra ngoài ăn chút đồ ngon, chơi chút trò vui.
Bảy ngày trước, là thị vệ Lý Tứ mang theo Mạc Khởi đến tửu lâu ăn, liền gặp Phó Thương Quân thường xuyên đi đến đó, Phó Thương Quân vốn yêu thích sắc đẹp, thấy dáng dấp thiên nhân của Mạc Khởi, lập tức, liền kết giao với nàng.
Sau đó, hai người tình chàng ý thiếp, Mạc Khởi liền động tâm tư bảo Phó Thương Quân mang mình rời đi, Phó Thương Quân cũng vui vẻ đáp ứng, lúc này mới có Phó Thương Quân sau đó tới cửa muốn người.
Mạc Khởi sau khi sống lại, coi như là có chút tiểu tâm tư, vì giấu diếm Lăng Tiêu cùng Phó Vũ Quân, nàng ở trong phủ, cũng không tiếp xúc với mấy người kia nữa, ngày thường muốn mấy người kia mang nàng ra ngoài, cũng là dùng biện pháp lén lút tìm cớ.
Hơn nữa, theo mấy người kia nói, Phó Thương Quân thường xuyên tặng vàng bạc châu báu, gấm vóc trù la cho Mạc Khởi, nhưng Mạc Khởi lại không mặc ở trong phủ.
Ở trong phủ, nàng luôn là một bộ nô tỳ thấp kém bị người ức hiếp, sợ hãi rụt rè cầu sinh tồn.
Chọc mấy nam nhân trong phủ, đều đau lòng với nàng.
Ngày đó Phó Thương Quân tới cửa, Mạc Khởi liền nghĩ cách lén nghe Phó Vũ Quân cùng Phó Thương Quân nói chuyện, biết mình rời đi đã bị quấy nhiễu, Mạc Khởi đã nghĩ đến trốn đi, nàng tìm mấy người đó, mấy người đó sớm đã đau lòng nàng bị ức hiếp trong phủ đệ, lúc này tự nhiên là nguyện ý giúp nàng…
Lăng Tiêu và hai thị nữ trúng chính là mê dược mà Mạc Khởi từ bên ngoài mua vào, điều này cũng chứng minh nàng đã sớm có dự mưu.
Về phần, bát cháo tổ yến kia, Phó Vũ Quân cũng tìm đại phu tới, kiểm tra cặn bã lưu lại trong đế bát vỡ, tra ra bên trong bị hạ kịch độc.
Mọi chuyện đều rõ ràng, Lăng Tiêu hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm Phó Vũ Quân: “Đến bây giờ, ngươi còn cảm thấy nữ nhân này không có gì nguy hiểm hay sao?”
Tiểu nô tài trên mặt một mảnh châm biếm, bộ dáng đắc sắt tựa hồ đang trào phúng hắn coi thường Mạc Khởi ngu xuẩn, Phó Vũ Quân im lặng rũ mắt, cảm thấy mất mặt mũi.
Hắn cong xuống khóe môi luôn giương cao, không nhìn Lăng Tiêu, cũng không trả lời vấn đề của Lăng Tiêu, giống như tức giận, hắn hạ lệnh, xử tử hết bốn người này.
Trên mặt Phó Vũ Quân là nghiêm túc chưa từng có, bình thường trong mắt mang cười lúc này lại lộ ra hung ác, tựa như một con dã thú tức giận, khiến Lăng Tiêu theo bản năng mà sợ run.
Lúc này Lăng Tiêu mới đột nhiên nhớ tới, vị này có hiền hoà thân dân như thế nào đi nữa, rốt cuộc cũng là một người thượng vị nắm quyền lợi.
Người thượng vị, sẽ không cho phép người khác ngỗ nghịch bản thân.
Lăng Tiêu im lặng rũ mắt, chợt nghe thấy Phó Vũ Quân chậm rãi nói: “Ta nghe nói, ngươi cho Mạc Khởi uống hết bát cháo tổ yến có kịch độc kia?”
Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Phó Vũ Quân không biết từ khi nào, khôi phục thành vẻ mặt ý cười kia của hắn, nhưng nụ cười này lạnh như băng, không còn tùy ý như thường, điều này làm cho Lăng Tiêu cảm thấy nguy hiểm, y không khỏi cảnh giác cẩn thận.
“Ngươi vì sao lại đột nhiên hỏi điều này?” Lăng Tiêu tìm hiểu hỏi.
Phó Vũ Quân nghe vậy nhướng mày, cười mị hai mắt, hắn xoay người mặt hướng về Lăng Tiêu, kéo theo kim phiến trên người đinh đương rung động, tiếng vang kia đánh vào trong lòng Lăng Tiêu, một chút một chút, khiếm nhịp tim Lăng Tiêu đột nhiên gia tốc.
Trực giác nói cho Lăng Tiêu, Phó Vũ Quân lúc này rất nguy hiểm.
Quả nhiên, Phó Vũ Quân đột nhiên mở mắt nói: “Ta nói rồi, không thể hại tánh mạng nàng, chuyện ta hỏi còn chưa hỏi rõ ràng, ngươi có còn nhớ rõ?”
Trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng mà nguy hiểm, Lăng Tiêu theo bản năng liền gật đầu.
Phó Vũ Quân vươn tay khoát lên vai Lăng Tiêu hơi dùng sức: “Vậy ngươi nếu nhớ rõ, nên nhớ vào trong đầu.”
Phó Vũ Quân lực tay không nhỏ, đầu vai bị hắn nắm dưới tay ẩn ẩn đau, Lăng Tiêu kêu rên một tiếng, không thoải mái nhíu mày.
Đem bộ dáng chịu đựng của Lăng Tiêu, toàn bộ nhìn vào đáy mắt, trái tim Phó Vũ Quân không hiểu sao rung động một cái, khuôn mặt hắn mềm lại, dưới tay liền buông lỏng, buông Lăng Tiêu ra.
Lăng Tiêu sửng sốt, giương mắt nhìn Phó Vũ Quân, Phó Vũ Quân đang nhìn tay mình làm như cũng thực kinh ngạc, nhưng mà, hắn kinh ngạc chợt lóe mà qua, rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhìn Lăng Tiêu nói: “Lần này liền quên đi, chính nàng ta hạ độc cũng là gieo gió gặt bão, nếu nàng còn mạng để sống, giữ nàng một mạng cho ta, hoặc là, hỏi ra bí mật mà ta muốn cho ta cũng được.”
Lăng Tiêu nghe vậy, mắt đầy nghi hoặc, y không khỏi nhếch môi hỏi: “Ngươi muốn biết bí mật đó như vậy, vậy vì sao Mạc Khởi ở trong phủ lâu như vậy, ngươi không hỏi?”
Phó Vũ Quân nghe thấy, cười nhạo một tiếng, liếc Lăng Tiêu nói: “Ngươi sao biết ta không hỏi?”
“Ngươi có hỏi?” Lăng Tiêu kinh ngạc.
“Không chỉ một lần.” Phó Vũ Quân nhếch môi nói: “Lúc khảo vấn, cũng từng tra tấn qua, nhưng mỗi lần người hầu tra tấn đều là Lý Tứ, Mạc Khởi có tra tấn như thế nào thì miệng cũng rất cứng, lúc này nghĩ lại, sợ là Lý Tứ làm khó từ giữa.” (Lý Tứ là tên thị vệ bị Mạc Khởi lợi dụng)
Nói xong, Phó Vũ Quân sắc mặt lạnh như băng, Lăng Tiêu nghe vậy thấy kỳ quái, y mang theo chút mê mang nói: “Các ngươi động tĩnh lớn như vậy… Ta sao lại không biết.”
Phó Vũ Quân liếc nhìn Lăng Tiêu, cái nhìn kia mang theo bất đắc dĩ và sủng nịch mà bản thân hắn cũng không phát hiện: “Ngươi mỗi lần sau khi luyện công trở về phòng liền ngủ, nào biết ta làm gì!”
“…” Lăng Tiêu hồi tưởng một chút, tựa hồ thật sự là như vậy, luyện công không thể nghi ngờ đã tiêu hết tinh lực của y, y cả Mạc Khởi cũng chưa kịp quản, làm sao có thể đi chú ý Phó Vũ Quân.
Lăng Tiêu hơi ngại ngùng gãi gãi đầu.
Nhìn tiểu nô tài bộ dáng mộc mạc, chút oán niệm cuối cùng trong lòng Phó Vũ Quân cũng tiêu tán không còn một mảnh, hắn khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, sửa sang lại xiêm y nói: “Được rồi, việc đã đến nước này, chúng ta đi Vọng Xuân lâu đi.”
“?” Lăng Tiêu vẻ mặt nghi hoặc, đã bị Phó Vũ Quân kéo tửu lâu lớn nhất Thiệu quốc —— Vọng Xuân lâu.
Thứ đặc sắc nhất ở tửu lâu này, chính là bên trong có dựng một cái sân khấu kịch rất lớn, trong ngày thường, sân khấu kịch này sẽ mời rất nhiều ca cơ cùng vũ nữ nổi tiếng đến biểu diễn.
Dưới hương rượu bốn phía, nhìn vũ tư xinh đẹp của mỹ nhân, lắng nghe tiếng ca ngọt ngào, là sự hưởng thụ tối thượng của nhân gian.
Cho nên, tửu lâu này vẫn luôn được mọi người yêu thích, nhất là mấy người ăn chơi đàng điếm, phong lưu tùy tính ăn chơi trác táng, đương nhiên cũng bao quát cả Phó Thương Quân phong lưu háo sắc.
Sau khi đi vào, Phó Vũ Quân thuê ghế lô ở lầu hai, liền mang theo Lăng Tiêu lên lầu.
Trong ghế lô, có thể từ cửa sổ nhìn biểu diễn sân khấu kịch phía dưới, tầm nhìn cũng càng rộng hơn.
Phó Vũ Quân gọi một bình rượu ngon cùng vài món điểm tâm, không chút để ý nhìn phía dưới biểu diễn, cũng thường thường giảng giải cho Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe đến phiền chán, không khỏi đánh gãy hắn, hỏi trắng ra: “Ngươi tới đây làm chi?”
Phó Vũ Quân sửng sốt, buông ly rượu, trêu đùa: “Mang ngươi đến xem tửu lâu nổi tiếng ở Thiệu quốc a.”
Lăng Tiêu cười nhạo: “Trong phủ mới vừa xảy ra chuyện như vậy, ngươi cho dù có lòng cũng sẽ không chọn thời gian này chứ.”
“Tới đây có mục đích gì sao?” Lăng Tiêu hỏi.
Tiểu nô tài vẻ mặt nghiêm túc, khẽ nhăn mày tự hỏi, khiến trái tim Phó Vũ Quân sung sướng.
Hắn không khỏi cười khẽ một tiếng, mở miệng giải thích: “Hoàng huynh của ta, ta rõ ràng nhất, tuy rằng yêu mỹ nhân, lại không học được chuyên tình, đa phần chỉ là ham mới mẻ, nhất là khi tới tay, hắn lại càng không biết quý trọng.”
“Ngươi là nói, Mạc Khởi sẽ bị hoàng huynh của ngươi chán ghét mà vứt bỏ? Cho dù là dung mạo kia?” Lăng Tiêu vẻ mặt hoài nghi, dung mạo của Mạc Khởi chính là hiếm thấy thế gian.
Phó Vũ Quân nhẹ nhấp một miếng rượu ngon nói: “Hoàng huynh và ta từ nhỏ nhìn mỹ nhân còn ít sao?”
“…” Lăng Tiêu trầm mặc, lại hỏi: “Vậy ngươi đến làm gì?”
“Ngươi có biết tại sao hoàng huynh thích tới nơi này không?” Phó Vũ Quân hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Lăng Tiêu lắc đầu, Phó Vũ Quân nhìn xuống dưới lầu, lúc này dưới lầu có một nữ tử đang khiêu vũ, hắn nhìn vũ tư kia, hỏi Lăng Tiêu: “Ngươi cảm thấy vũ tư của nàng như thế nào?”
Lăng Tiêu nghe vậy nhìn xuống theo, chỉ thấy nữ tử dưới lầu một thân vũ y đỏ tươi, trang điểm đậm tinh xảo, nhẹ nhàng khởi vũ trên sân diễn.
Nàng múa, mang theo mị hoặc cùng xinh đẹp, vòng eo xoay quanh, vũ tư xinh đẹp, không biết từ lúc nào, thì đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn, yên lặng lắc đầu trong lòng.
Nữ tử này múa, mị hoặc có thừa, linh động không đủ, tư thái khiêu khích rất rõ ràng, có vẻ tận lực mà trói buộc.
Tuy nghĩ như vậy, Lăng Tiêu lại không hiện trên mặt, ngược lại phụ họa theo Phó Vũ Quân: “Rất tốt.”
Phó Vũ Quân quay đầu lại liếc nhìn Lăng Tiêu, cười khẽ một tiếng: “Một tiểu nô tài, ánh mắt ngược lại rất cao, đây chính là Hồng Diệp đệ nhất vũ cơ của đệ nhất tửu lâu ở Thiệu quốc, ở trong miệng ngươi chỉ là có một từ ‘Rất tốt’?”
Lăng Tiêu nghe vậy, lập tức sửa miệng: “Rất tốt, vô cùng tốt.”
Phó Vũ Quân cười nhạo, vươn tay vỗ vỗ đầu Lăng Tiêu, bất đắc dĩ liếc y.
“Nữ tử này là nữ tử mà hoàng huynh duy trì hứng thú lâu nhất, đã ba năm.”
“Cái…” Lăng Tiêu kinh ngạc.
“Hoàng huynh thích đến tửu lâu này, hơn phân nửa là bởi vì nàng.”
“Ngươi vậy mà còn nói hoàng huynh ngươi không chuyên tình?” Lăng Tiêu nhìn nữ tử thêm vài lần.
Đã thấy nữ tử mắt hàm mị ý, vũ tư lay động, lại thêm vài phần phong tình hơn lúc nãy, Lăng Tiêu nghi hoặc chớp mắt.
Liền nghe thấy Phó Vũ Quân nói: “Hoàng huynh như thế, chỉ là bởi vì nữ tử này cự tuyệt hắn, hắn chưa bao giờ có được nữ tử này mà thôi.”
“Ha?” Lăng Tiêu mắt sắc nhìn thấy, đại hoàng tử Phó Thương Quân đứng trong đám người si mê với nữ tử, xem ra, Phó Vũ Quân nói không sai, Phó Thương Quân quả thật sẽ không bị Mạc Khởi hấp dẫn, Mạc Khởi mới vừa theo Phó Thương Quân rời đi, mà Phó Thương Quân vẫn còn tâm tình đến coi múa.
Xem ra, y cũng không cần lo lắng Mạc Khởi sẽ lợi dụng hoàng tử này làm gì, hoàng tử này căn bản không để Mạc Khởi ở trong lòng.
Nhưng mà, Lăng Tiêu nghi hoặc chớp mắt, vũ tư của vũ nữ này, sao càng nhảy càng linh động…
Tư thái kia đều là phong tình vạn chủng, ánh mắt càng là xuân sóng trào dâng, giữa mặt mày, nhu tình bốn phía, ửng hồng trên gương mặt, đúng là cả phấn trang điểm cũng che không được.
So với điệu múa vừa rồi quả thực hoàn toàn là hai dạng.
Lăng Tiêu nhíu mày hồ nghi nhìn chằm chằm vũ nữ, đã thấy vũ nữ luôn nhìn chăm chú vào một phía, y không khỏi theo ánh mắt kia nhìn qua.
Ánh mắt lại đột nhiên chạm vào một đôi trọng đồng sâu thẳm, Lăng Tiêu giật mình, nơi vũ nữ nhìn, người ngồi ngay ngắn trong ghế lô đối diện dĩ nhiên một thân hoa phục hắc y viền vàng, mặt mày tuấn lãng, ngũ quan lập thể, mặt không đổi sắc, chính là hoàng đế Mục quốc Mục Sùng Huyền.
Lăng Tiêu kinh ngạc trừng mắt, si ngốc nhìn chằm chằm hoàng đế Mục quốc, không thể tin đứng lên.
“Làm sao vậy?” Phó Vũ Quân bị động tác bất ngờ của Lăng Tiêu làm cho hoảng sợ.
Lăng Tiêu đột nhiên hoàn hồn, y nhắm mắt, lần thứ hai mở ra nhìn về phía chỗ cũ, muốn xác định suy đoán của mình là chân thực.
Đã thấy chỗ đó, không còn ai cả…
Là… Ảo giác sao?
Lăng Tiêu nhíu mày, Phó Vũ Quân thấy Lăng Tiêu sắc mặt kỳ quái, không khỏi cũng đứng lên theo, theo ánh mắt Lăng Tiêu nhìn qua, nhưng không phát hiện chỗ đó có gì kỳ quái, hắn không khỏi cười nói: “Tiểu nô tài ngươi đây, sao lại đột nhiên giật mình đến vậy, sao thế?”
Lăng Tiêu hoàn hồn, liếc nhìn Phó Vũ Quân, có chút muốn nói mà ngừng, cuối cùng y nghĩ nghĩ, yên lặng lắc lắc đầu.
Chuyện mình không thấy rõ, vẫn không nên nói lung tung thì tốt hơn.
Nghĩ, y nói sang chuyện khác: “Ngươi vừa nãy nói đại hoàng tử muốn vũ nữ này đã lâu rồi, vậy hắn sao còn kìm nén cảm xúc?”
Theo hiểu biết của Lăng Tiêu, đại hoàng tử cũng không phải là người biết tôn trọng ý nguyện của người khác.
Phó Vũ Quân nghe vậy cười nói: “Ngươi còn không biết chỗ kỳ lạ khác của tửu lâu này đi, tất cả ca cơ vũ cơ trong tửu lâu này đều chỉ bán nghệ chứ không bán thân, nghe nói lão bản tửu lâu là nhân sĩ giang hồ, không sợ đối nghịch với quan viên triều đình, cho nên ai ra giá hắn cũng không bán.”
“Cho dù là đại hoàng tử?”
“Cho dù là hoàng huynh.”
“Ha.” Lăng Tiêu cảm thấy rất vớ vẩn cười: “Nơi đây là Thiệu quốc của các ngươi, toàn bộ kinh đô Thiệu quốc là của hoàng thất các ngươi, thế nhưng còn không mua được tửu lâu làm hoàng thất các ngươi mất mặt mũi!”
“Các ngươi cho phép tửu lâu này tồn tại?” Lăng Tiêu hồ nghi.
Phó Vũ Quân khẽ thở dài một tiếng: “Tửu lâu này kiếm bạc hơn phân nửa đều cho triều đình, nền tảng lập quốc của Thiệu quốc đã không giàu có, tửu lâu này chính là một bút thu nhập quốc khố rất lớn, trừ vấn đề nguyên tắc của tửu lâu, trong ngày thường, tửu lâu này cũng rất tôn kính hoàng thất, phụ hoàng không muốn dẹp nó đi, hơn nữa, phụ hoàng đều luôn không thích hoàng huynh làm xằng làm bậy.”
“Hoàng huynh cũng kiêng kị chuyện của hắn bị phụ hoàng biết.” Phó Vũ Quân cuối cùng, còn bổ sung một câu.
“Cho nên, tửu lâu này đến nay đều không sao.” Lăng Tiêu bừng tỉnh đại ngộ.
Phó Vũ Quân gật đầu.
Lăng Tiêu hỏi: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
Phó Vũ Quân cười như không cười nhìn Lăng Tiêu, cũng không trả lời, Lăng Tiêu cũng rất hiểu tâm lý của Phó Vũ Quân, thứ không bị khống chế, luôn làm người bất an, chỉ sợ Phó Vũ Quân đã bắt đầu điều tra lai lịch của tửu lâu.
Y tò mò, Phó Vũ Quân đến tột cùng tra ra cái gì, không khỏi mở miệng hỏi: “Vậy ngươi bây giờ biết về tửu lâu này bao nhiêu?”
Nói đến đây, sắc mặt Phó Vũ Quân có chút khó chịu, hắn lắc lắc đầu, rầu rĩ uống một ngụm rượu nói: “Đến giờ chỉ biết là, bọn họ cũng không phải người Thiệu quốc, hơn nữa, còn không có chứng cớ.”
“…” Lăng Tiêu im lặng, đây thật đúng là coi như hoàn toàn không biết gì cả.
Cứ có cảm giác, tửu lâu này là một uy hiếp rất lớn đối với Thiệu quốc, Lăng Tiêu nghĩ ở đáy lòng, lắc đầu, có loại trực giác không thể miệt mài theo đuổi, y không khỏi chuyển đề: “Vậy ngươi rốt cuộc tới đây, là vì gì?”
“Xác định một chuyện.”
Lăng Tiêu trầm tư, nhớ tới đại hoàng tử Phó Thương Quân ở dưới lầu xem biểu diễn vừa nãy, không khỏi mở miệng nói tiếp: “Chẳng lẽ là xác định đại hoàng tử có đến xem vũ cơ này biểu diễn hay không?”
Phó Vũ Quân cười gật đầu: “Chỉ cần hắn còn đến, liền chứng minh được hai điểm, một, Mạc Khởi không ở trong lòng hắn, chẳng qua là đồ chơi của hắn, điểm thứ hai, chính là Mạc Khởi bị trúng độc hắn còn chưa biết, nếu không, dù sao cũng là đồ chơi mới, nếu biết là bị trúng độc, thì sẽ không vô tình như thế.”
“Còn một điểm.” Lăng Tiêu nói tiếp: “Nếu… Mạc Khởi sau khi trốn ra ngoài, căn bản không đến phủ đệ đại hoàng tử thì sao?”
Lăng Tiêu nhớ tới hoàng đế Mục quốc vừa nãy nhìn thấy, trong lòng luôn có chút bất an.
Phó Vũ Quân nhướng mày, rất nghi hoặc nhìn Lăng Tiêu, tiểu nô tài này đều luôn nhất trí với suy nghĩ của mình, cảm thấy Mạc Khởi ở Thiệu quốc không nơi nương tựa, trừ Phó Thương Quân thì không còn nơi để đi, sao tiểu nô tài lại đột nhiên đề xuất ra khả năng này.
Nghĩ, Phó Vũ Quân đang muốn mở miệng hỏi, đột nhiên, dưới lầu truyền đến một trận ồn ào.
Lăng Tiêu nhìn xuống, phát hiện dĩ nhiên là Phó Thương Quân đang kéo vũ cơ Hồng Diệp kia, Phó Vũ Quân và Lăng Tiêu liếc nhìn nhau, đồng thời xoay người xuống lầu.