Dù sao đi nữa, vẫn chưa từng thực sự nhìn thấy môn sinh coi thường gia quy đến thế này. Chỉ cho rằng đối phương có việc quan trọng muốn làm, trong lòng còn lo lắng hy vọng người nọ không gặp phải thúc phụ hoặc Vong Cơ, hoàn toàn không biết người nọ chính là chạy đi tìm Lam Khải Nhân.
Bởi vì sau Xạ Nhật Chi Chinh, Kim Quang Thiện tiếp quản rất nhiều thế lực của Ôn thị, trên Kim Lân Đài liên tục có yến tiệc, trước đó vì Lam Vong Cơ hắn đã đến trễ một ngày (thực tế là đã một năm trôi qua rồi), hôm qua đã nói với thúc phụ, vì thế đi về phía sơn môn, sẵn tiện hỏi thăm một chút về chuyện say rượu của Vong Cơ, dù sao a Dao cũng đã đọc hết tất cả sách kinh điển, cũng có thể từng đọc thấy chứng bệnh này.
Lam Hi Thần mặt mày như quan ngọc, nụ cười như gió xuân, các môn sinh tu sĩ đi ngang qua chỉ cho rằng hắn thức dậy như bình thường chứ không phải khỏi bệnh, nên ai nấy cũng đều nói chuyện như thường lệ kiểu hôm nay thời tiết thật là đẹp, suy cho cùng Trạch Vu Quân luôn rất vui vẻ chia sẻ tâm trạng vui vẻ của mình với người khác và cũng rất vui mừng khi được người khác chia sẻ điều đó với mình.
Đối với thái độ thân cận khó giải thích của các môn sinh trong ngày hôm nay, Lam Hi Thần tất nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, Vân Thâm Bất Tri Xứ đã rất lâu rồi không có nhiều gương mặt tươi cười vui vẻ như vậy. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Lam Hi Thần cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ làm như đã xây dựng lại rất nhiều, ngay cả cây mộc lan mới trồng cũng có vẻ bừng bừng sức sống hơn.
Nhiếp Hoài Tang có lẽ nhận được tin tức nhanh hơn những người khác một chút, lúc này vừa vặn nghe được tin tức thì mặt đối mặt với Lam Hi Thần. Trước đây không biết chuyện Lam Hi Thần say rượu, nghe Hi Thần ca hỏi mình đòi lấy thoại bản chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, run run rẩy rẩy làm theo yêu cầu, đưa đồ qua mà ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, bây giờ biết rõ ngọn nguồn, cộng thêm đại ca hắn không ở đây, nhìn thấy Lam Hi Thần chỉ có một mình không khỏi nổi lên tâm tư, có chút ý xấu kéo Lam Hi Thần lại hỏi:
"Hi Thần ca, ở đây ta còn có một vài cuốn thoại bản đặc biệt ~ Tinh xảo hơn đợt trước!"
Bởi vì Lam Hi Thần mặt không đổi sắc, Nhiếp Hoài Tang rốt cuộc cũng không dám nói rõ ra, hắn tin rằng Hi Thần ca sẽ hiểu, nhưng Lam Hi Thần thật sự nghe không hiểu, nhưng cũng không quan trọng, đối với đệ đệ, bất kể là đệ đệ của mình hay đệ đệ của người khác, Lam Hi Thần đều tương đối thân thiện, lúc này cũng chỉ cười nói:
"Nếu đã như vậy, đừng để đại ca biết, thứ mà Hoài Tang thích, nghĩ nhất định là không tệ, nhưng cũng đừng quá trầm mê trong đó."
Nhiếp Hoài Tang tất nhiên vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng còn đang nghĩ nếu đại ca của mình có thể giống Lam Hi Thần, thì hắn sẽ không đến nỗi chơi trò mèo vờn chuột với đại ca. Nhưng không phải nói chuẩn bị thoại bản mới cho Hi Thần ca hay sao, vì cái gì đột nhiên nhắc tới đại ca vậy?
Lam Hi Thần thấy Nhiếp Hoài Tang như có điều suy nghĩ, chỉ cho rằng hắn nghe lọt tai, mọi việc hăng quá sẽ hoá dở, cho nên im lặng đi vòng qua Nhiếp Hoài Tang rời đi.
Cho đến khi Lam Hi Thần ngự kiếm đi mất, vẫn không ai phát hiện ra Lam Hi Thần đã tỉnh lại.
Về phần thúc phụ lúc nhận được tin báo, còn chưa kịp túm người lại thì đã nhận được tin tức hắn đi đến Kim Lân Đài, chỉ xem như hắn bệnh chưa khỏi, lại chạy lăng quăng bên ngoài, sau khi hỏi rõ là một người hay là hai người, thì xua tay nói:
"Hắn muốn đi thì đi, không mang Vong Cơ theo thì cứ kệ hắn đi!"
Dù sao ông cũng không quản được nhiều như vậy nữa, chỉ cảm thấy khả năng tiếp nhận của mình trong năm nay đã mạnh hơn rất nhiều, thậm chí cảm thấy Ngụy Vô Tiện còn bớt lo hơn Song Bích.
Ngụy Vô Tiện lúc tỉnh lại vẫn còn có chút mơ hồ, dù sao đi nữa ngủ một giấc tỉnh lại đã thấy tiểu lang quân nhà mình ôm mình, cảm thấy không biết có phải là mộng đẹp hay không. Không có Lam Vong Cơ ở bên người mới có mấy ngày, tuy ăn là ăn món cay, gặm là gặm thịt nhưng vị hồ tiêu đã không còn thơm nữa! Thịt cũng không còn mùi vị gì, đặc biệt là lúc ngủ không có cái ôm thơm mùi đàn hương đó, mấy ngày nay hắn đều ngủ không yên ổn.
Nếu Nhiếp Hoài Tang nghe được lời này của hắn, sợ rằng phải kêu oan cho đám gà, vịt, cá đã hi sinh, hắn thấy mấy món Ngụy Vô Tiện ăn quả thực không thơm ngon lắm, nhưng chỉ cần nhìn Ngụy huynh ăn cơm, là Nhiếp Hoài Tang hắn còn có thể ăn thêm được nửa chén cơm!
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, kinh ngạc ôm chầm lấy y nói: "Lam Trạm! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Lam Vong Cơ vốn đã rất khó khăn để duy trì tư thế này, lại bị người trong lòng bất ngờ tấn công, hai tay không biết nên đặt vào đâu nữa, không cẩn thận một cái liền té xuống khi còn đang ôm người nọ, Ngụy Vô Tiện vội vàng nhổm dậy đau lòng sờ từ trên xuống dưới nhưng thực tế là lợi dụng cơ hội để chiếm tiện nghi, hỏi với giọng điệu rất lo lắng:
"Lam Trạm, ngươi té xuống có đau không ~ Để ta sờ xem, không có chỗ nào bầm xanh hoặc bị đỏ đấy chứ!"
Thấy hắn sờ càng lúc càng không đúng, Lam Vong Cơ ngượng ngùng đến đỏ tai, giữ hai tay của Ngụy Vô Tiện lại, đè xuống giường La Hán, lại cảm thấy tư thế này thật sự không đứng đắn, đang định đứng dậy, nhưng chưa kịp làm, Ngụy Vô Tiện đã vòng tay lên cổ y, mỉm cười cắn vào dái tai đỏ bừng của Lam Vong Cơ, ái muội không rõ nói:
"Lam Trạm, ngươi đây là rốt cuộc không nhịn được nữa muốn ra tay phải không ~ Vậy ngươi nhẹ một chút, người ta vẫn là lần đầu tiên đó."
Lam Vong Cơ khẽ run lên, cứng đờ người trong một giây, giây tiếp theo trực tiếp kéo hắn ra khỏi người mình, Ngụy Vô Tiện bị một cú đẩy này, không cẩn thận vô tình đụng vào cánh tay, hai mắt lập tức ươn ướt, đã rất lâu rồi hắn không bị đau, không khỏi có chút uỷ khuất nhìn Lam Vong Cơ, nhưng nhìn thấy một Lam Trạm còn uỷ khuất và kinh hãi hơn cả hắn.
Hắn thậm chí có thể nghe được giọng nói run rẩy của Lam Vong Cơ, gặng hỏi từng câu từng chữ:
"Nguỵ, Anh, tại sao ngươi ở đây? Và tại sao hành động như vậy?"
Ngụy Vô Tiện vô thức nghĩ, y còn không biết tại sao hắn ở đây ư? Lại còn hành động gì, phu phu đã xác định kết hôn hành động thân mật một chút thôi.
Nhưng không biết rằng mình nói ra tất cả những lời trong lòng rồi, càng khiến Lam Vong Cơ ở phía đối diện run rẩy dữ dội hơn.